Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 54: Cảm động
Cơ Thủy Linh
18/12/2014
"Cám ơn anh!" Ra khỏi phòng cấp cứu, Nhan Như Y cảm thấy vô cùng lúng túng, xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Còn đau không?" Hoắc Doãn Văn kéo khuỷu tay cô, vừa kéo vừa tạo khoảng cách gần giữa hai người.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi không sao, anh cũng đừng lo lắng quá!" Nhan Như Y cũng cảm thấy khẩn trương, vội đi nhanh xuống cầu thang, nhưng vì không cẩn thận nên đã bị trượt chân, ngã người về một bên.
Theo bản năng, cô ngã vào trong ngực của Hoắc Doãn Văn và anh cũng vội ôm lấy cô.
"A —— may quá, tiếc là không đếm được ở đây có bao nhiêu bậc thang!" Nhan Như Y thở phào, vừa cười vừa nói, Lúc ngẩng đầu lên, cô vừa đúng lúc đón nhận ánh mắt thâm thúy của Hoắc Doãn Văn.
Bỗng nhiên, gương mặt trở nên ửng hồng, cô vội cúi đầu xuống, nhìn sang chỗ khác.
Trên đường về, Hoắc Doãn Văn dừng xe cạnh một nhà hàng sang trọng.
"Hoắc tổng, có chuyện gì thế? Nếu như anh đang có việc, vậy tôi xuống xe ở đây cũng được!" Như Y cảm thấy ngạc nhiên, hỏi lại Hoắc Doãn Văn.
"Không có chuyện gì, cô cứ ngồi đi!" Hoắc Doãn Văn nhỏ giọng nói.
Trong lúc Như Y nghi ngờ, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì một cô gái đi đến bên xe của Doãn Văn, trên tay cầm một túi thực phẩm.
Hoắc Doãn Văn nhấn cửa sổ xe!
Phía bên ngoài cửa sổ, cô gái khom người, đưa túi thực phẩm vào bên trong, nói: "Hoắc tổng, thức ăn vẫn còn đang nóng, hy vọng sẽ hợp với khẩu vị của anh!"
Hoắc Doãn Văn cầm tiền có mệnh giá lớn, đưa cho cô gái: "Làm phiền cô rồi, không cần thối tiền lại đâu!"
"Cám ơn, cám ơn!" Cô gái cảm tạ nói.
Ngồi một bên, Nhan Như Y nghĩ rằng Hoắc Doãn Văn vẫn chưa ăn tối nên gọi điện thoại đặt thức ăn. Nhưng không ngờ, cửa kính xe vừa được đẩy lên, anh bèn đưa túi tới trước mặt cô: "Đây là canh đậu đỏ, sẽ giúp giảm bớt đau bụng khi hành kinh!"
Một loại cảm giác mang tên cảm động xuất hiện trong lòng cô: "Cám ơn!"
"Không có gì!"
Xe lần nữa lại được khởi động, Hoắc Doãn Văn nhanh chóng lái xe hòa vào dòng xe đông đúc
Nhan Như Y cảm thấy mình nên làm một chuyện gì đó vì không khí trên xe có vẻ yên tĩnh lạ thường, cô bật nhạc, vừa hỏi chuyện: "Hoắc tổng, sao anh biết được chỗ này có bán canh đậu đỏ? Có phải anh thường dẫn bạn gái đến đây mua?"
Hoắc Doãn Văn chậm rãi trả lời: "bạn gái của tôi trước đây rất thích đến đây để ăn canh đậu đỏ. Hơn nữa, cô ấy cũng nói, đậu đỏ cũng rất tốt với em bé!"
"Ra thế!" Cô không biết nên tiếp tục đề tài gì tiếo theo? Nói về bạn gái của anh ta ư? Cô và anh ta vẫn chưa thân thiết để tiếp tục chủ đề này!
Xe của Hoắc Doãn Văn nhanh chóng đến trước nhà trọ của cô.
"Hoắc tổng, tôi về trước đây. Gặp lại anh sau. —" Cô đã nói lời “cảm ơn” với anh ta nhiều rồi, lần này thì đổi thành “gặp lại” thôi!
"Tiểu Nhan, cô chờ chút!" Hoắc Doãn Văn gọi cô.
Như Y xoay người, dò hỏi:"Hoắc tổng, còn có chuyện gì sao?"
Hoắc Doãn Văn như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa xe: "Tiểu Nhan, thật ra thì tôi có cảm giác rất thân với cô. Cô giống như là … em gái tôi." Chợt, anh mở miệng nói!
Nghe Hoắc Doãn Văn nói chuyện thân mật, Như Y nở nụ cười: "Vậy sao? Có lẽ là gương mặt của tôi vô cùng phổ biến đấy!"
"Tôi chỉ nói là “cảm giác” thôi, tôi có một người em gái, nếu bây giờ còn sống cũng trạc tuổi cô, hai mươi tuổi!"
Hoắc Doãn Văn đã từng xem qua hồ sơ của cô, tất nhiên là biết tuổi của cô. " Cô gái kia thế nào? Không ở đây sao?" Anh ta nói nếu ‘còn sống’—
"Còn đau không?" Hoắc Doãn Văn kéo khuỷu tay cô, vừa kéo vừa tạo khoảng cách gần giữa hai người.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi không sao, anh cũng đừng lo lắng quá!" Nhan Như Y cũng cảm thấy khẩn trương, vội đi nhanh xuống cầu thang, nhưng vì không cẩn thận nên đã bị trượt chân, ngã người về một bên.
Theo bản năng, cô ngã vào trong ngực của Hoắc Doãn Văn và anh cũng vội ôm lấy cô.
"A —— may quá, tiếc là không đếm được ở đây có bao nhiêu bậc thang!" Nhan Như Y thở phào, vừa cười vừa nói, Lúc ngẩng đầu lên, cô vừa đúng lúc đón nhận ánh mắt thâm thúy của Hoắc Doãn Văn.
Bỗng nhiên, gương mặt trở nên ửng hồng, cô vội cúi đầu xuống, nhìn sang chỗ khác.
Trên đường về, Hoắc Doãn Văn dừng xe cạnh một nhà hàng sang trọng.
"Hoắc tổng, có chuyện gì thế? Nếu như anh đang có việc, vậy tôi xuống xe ở đây cũng được!" Như Y cảm thấy ngạc nhiên, hỏi lại Hoắc Doãn Văn.
"Không có chuyện gì, cô cứ ngồi đi!" Hoắc Doãn Văn nhỏ giọng nói.
Trong lúc Như Y nghi ngờ, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì một cô gái đi đến bên xe của Doãn Văn, trên tay cầm một túi thực phẩm.
Hoắc Doãn Văn nhấn cửa sổ xe!
Phía bên ngoài cửa sổ, cô gái khom người, đưa túi thực phẩm vào bên trong, nói: "Hoắc tổng, thức ăn vẫn còn đang nóng, hy vọng sẽ hợp với khẩu vị của anh!"
Hoắc Doãn Văn cầm tiền có mệnh giá lớn, đưa cho cô gái: "Làm phiền cô rồi, không cần thối tiền lại đâu!"
"Cám ơn, cám ơn!" Cô gái cảm tạ nói.
Ngồi một bên, Nhan Như Y nghĩ rằng Hoắc Doãn Văn vẫn chưa ăn tối nên gọi điện thoại đặt thức ăn. Nhưng không ngờ, cửa kính xe vừa được đẩy lên, anh bèn đưa túi tới trước mặt cô: "Đây là canh đậu đỏ, sẽ giúp giảm bớt đau bụng khi hành kinh!"
Một loại cảm giác mang tên cảm động xuất hiện trong lòng cô: "Cám ơn!"
"Không có gì!"
Xe lần nữa lại được khởi động, Hoắc Doãn Văn nhanh chóng lái xe hòa vào dòng xe đông đúc
Nhan Như Y cảm thấy mình nên làm một chuyện gì đó vì không khí trên xe có vẻ yên tĩnh lạ thường, cô bật nhạc, vừa hỏi chuyện: "Hoắc tổng, sao anh biết được chỗ này có bán canh đậu đỏ? Có phải anh thường dẫn bạn gái đến đây mua?"
Hoắc Doãn Văn chậm rãi trả lời: "bạn gái của tôi trước đây rất thích đến đây để ăn canh đậu đỏ. Hơn nữa, cô ấy cũng nói, đậu đỏ cũng rất tốt với em bé!"
"Ra thế!" Cô không biết nên tiếp tục đề tài gì tiếo theo? Nói về bạn gái của anh ta ư? Cô và anh ta vẫn chưa thân thiết để tiếp tục chủ đề này!
Xe của Hoắc Doãn Văn nhanh chóng đến trước nhà trọ của cô.
"Hoắc tổng, tôi về trước đây. Gặp lại anh sau. —" Cô đã nói lời “cảm ơn” với anh ta nhiều rồi, lần này thì đổi thành “gặp lại” thôi!
"Tiểu Nhan, cô chờ chút!" Hoắc Doãn Văn gọi cô.
Như Y xoay người, dò hỏi:"Hoắc tổng, còn có chuyện gì sao?"
Hoắc Doãn Văn như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa xe: "Tiểu Nhan, thật ra thì tôi có cảm giác rất thân với cô. Cô giống như là … em gái tôi." Chợt, anh mở miệng nói!
Nghe Hoắc Doãn Văn nói chuyện thân mật, Như Y nở nụ cười: "Vậy sao? Có lẽ là gương mặt của tôi vô cùng phổ biến đấy!"
"Tôi chỉ nói là “cảm giác” thôi, tôi có một người em gái, nếu bây giờ còn sống cũng trạc tuổi cô, hai mươi tuổi!"
Hoắc Doãn Văn đã từng xem qua hồ sơ của cô, tất nhiên là biết tuổi của cô. " Cô gái kia thế nào? Không ở đây sao?" Anh ta nói nếu ‘còn sống’—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.