Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 123: Cự tuyệt bồi thường

Cơ Thủy Linh

05/04/2015

Nhưng ba gã đàn ông đang đắm chìm vào ván bài, liếc cũng chẳng buồn liếc!

"Tự sờ!" Hoắc Doãn Văn sờ được hồng trung, lật bài ngửa ra, rồi ngả bài!

Ba nhà còn lại cũng không có cửa đâu, anh vừa tự sờ một cái liền thắng tuyệt đối một vạn khối!

Nhìn những đồng tiền màu đỏ trở về tay, Nhan Như Y thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Doãn Văn gom tiền mặt, giao cho Như Y."Cầm lấy!"

Cô vội vàng nhận lấy, sau đó sếp gọn đống tiền lại, thầm khấn vái, thật tốt rồi, mau mau thắng đi, thắng thêm một vạn nữa, số tiền cô thua đều hoàn trả lại, sau đó bỏ của chạy lấy người!

Hôm nay vận bài của Hoắc Doãn Văn rất tốt, sau năm thanh, anh hồ ba thanh, hơn nữa thanh cuối cùng là thanh * toàn là.

Tiền thua, cuối cùng đã vớt trở lại!

"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Nhan Như Y kéo tay anh!

"Bằng không hai chúng ta ở lại đây chơi tiếp?" Hoắc Doãn Văn quay đầu nhìn cô, đề nghị. Anh có thể cảm giác cô chơi bài rất chuyên chú và thích thú! Anh nghĩ cô sẽ vui vẻ!

Nhan Như Y lắc đầu một cái."Không được!" Cũng không dễ thắng.

"Không có việc gì, nếu em chơi thua, anh chịu cho!" Anh nói.

"Không!" Hôm nay cô đã phát tiết tâm tình đủ rồi, cũng thật tâm kinh động phách rồi, trước thắng tiền, sau mang cả tiền lời chơi đến thua xất bất xang bang, rồi thắng trở lại, đã rất mỹ mãn. Quá trình này, cô cũng không muốn lại trải qua lần thứ hai.

"Vậy cũng tốt, hôm nay liền chơi đến này thôi !" Hoắc Doãn Văn nhìn ba gã đàn ông nói, rồi đứng dậy!

Thấy hai người họ đều muốn đi, ba tay bài còn lại không nhịn được.

Đông Phong nhẹ nhàng bóp mặt bàn, cau mày theo dõi anh nói."Lão Hoắc, cậu muốn đi sao?"

"Lão Hoắc, anh cảm thấy anh có thể đi sao?" Bắc Phong dựa vào ghế, đốt một điếu thuốc, nhàn nhã du côn tràn đầy cuồng ngạo, vừa nhìn cũng biết là người rất có thực lực.

Tây Phong - lão Trịnh dùng sức vỗ vai Hoắc Doãn Văn, lại hướng Nhan Như Y hất cằm."Đại ca, mặc kệ nói thế nào cũng phải để cô nhóc này chính thức giới thiệu một chút chứ?"

Hoắc Doãn Văn cười cười!

Nhan Như Y nhìn một lúc, chợt hiểu ra, liếc Hoắc Doãn Văn rồi lại nhìn ba người còn lại. "Thì ra. . . bốn người đều biết nhau?"

Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái. "Như Y, đây đều là anh em của anh!"

"Ta là Trịnh Húc Thành!" Tây Phong vừa nói, vừa vươn tay.

Nhan Như Y kinh ngạc, vội vàng cầm tay anh ta."Hân hạnh!"

"Mấy người chúng ta đều là anh em rất tốt, anh đứng hàng thứ ba - lão Tam !" Trịnh Húc Thành lại bổ sung một câu.

"Chu Dương, gọi anh Chu đại ca là được!" Chu Dương cũng chính là Bắc Phong, từ trên ghế đứng lên, chính thức giới thiệu, Nhan Như Y tràn đầy tôn trọng, đưa hai tay ra cầm."Anh đứng hàng thứ tư - lão Tứ!"

"Chào anh!" Nhan Như Y vội vàng chào hỏi!

Kiều Đang Hồng cũng chính là Đông Phong."Cô bé, nhận thức nhau một chút, anh là Kiều Đang Hồng, về sau gọi anh Kiều đại ca là được!"

"Anh khỏe ạ!" Nhan Như Y hận mình không thể có ba đầu sáu tay để cúi chào.



Hoắc Doãn Văn gác một tay qua vai cô, bổ sung."Như Y, đây là huynh đệ của anh, mọi người gọi anh ấy là lão đại!"

"Kiều đại ca!" Nhan Như Y ngoan ngoãn kêu một tiếng, vậy Hoắc Doãn Văn chính là lão Nhị rồi?

Như Y liếc anh một cái, lại nhìn ba người đàn ông ngọc thụ phong lâm trước mặt, không hiểu tại sao đem mình giới thiệu cho anh em của anh biết. Quan hệ bọn họ. . . phải bí mật, ai cũng không thể biết!

************************************

Trong lòng Nhan Như Y thật nhiều nghi vấn, nhưng sau đó mọi người cùng đi ăn cơm, chỉ có thể đem nghi vấn để qua một bên!

Mấy huynh đệ của anh đối với cô rất tốt, rất tôn trọng, cũng thích trêu chọc cô, cứ gọi cô là cô nhóc này, cô nhỏ nọ!

Nhất là lão Tam Trịnh Húc thành đặc biệt hài hước, cái sức lực đó so với Cao Hải còn cao gấp nhiều lần!

Thông qua câu chuyện bọn họ nói với nhau, cô có thể hiểu ra một chút, lão đại Kiều Đang Hồng đang hoạt động trên chính trường, đương chức rất lớn.

Lão Tam Trịnh Húc Thành hình như cũng là dân làm ăn, chỉ là buôn bán không có hạng mục gì cụ thể, nhưng mà anh hình như là Quan Nhị Đại, cho nên một chút cũng không thiếu tiền.

Lão Tứ Chu Dương là quân nhân, nghe nói nhà anh ba đời đều làm lính!

Mấy người này đều gia thế hiển hách.

Lúc giải tán sau bữa tiệc, Trịnh Húc Thành ở bên tai cô nói một câu."Nhóc con, lão Hoắc vì để cho cô vui vẻ, thật là nhọc lòng a!"

Cô không phải là người ngu, cô có thể cảm thấy anh rất dụng tâm quan tâm chăm sóc cô ——

"Làm sao anh biết em đi chơi mạt chược?" Cô hỏi. Nếu như bây giờ cô còn không biết tất cả đều là do anh an bài, cô quả thật rất khờ khạo!

Đang lái xe Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ."Nếu như mà anh nói ra rồi, em có tức giận không?"

"Phái người đi theo em?" Cô trực tiếp hỏi.

Ừ!" Anh gật đầu một cái.

Nhan Như Y nhìn anh, nghĩ tới mình phải nên làm như thế nào, làm sao làm đúng. Về sau, hai người bọn họ nên đi nơi nào?

"Hi vọng em sẽ không trách anh, bởi vì anh đã làm tổn thương em rất sâu nặng, nên anh rất lo lắng cho em. Nhưng. . . . . . Anh không có biện pháp tự mình đi an ủi em, anh chỉ có thể làm, phái người theo dõi em, anh muốn biết tình huống của em, muốn xác định em đang bình an!"

Một phen tình thâm ý nặng, mặc dù biết mình bị theo dõi, cô thật không muốn nói nặng anh."Em không trách anh!"

Anh vẫn điều khiển xe lăn bánh, Như Y nhìn chăm về phía trước, nơi lấp loáng những ánh đèn.

"Lúc em vào đại học có thi bằng lái xe không?" Anh đột nhiên hỏi.

"Thi, chẳng qua sau đó cũng không sờ đến!"

Hoắc Doãn Văn hất cằm lên phía trước, chỉ cho cô chiếc xe phía trước." Chiếc màu đỏ kia chạy đầm tính năng thật không tệ, style mới của năm nay!"

"Nếu như anh phải mua cho em, thì không cần!" Cô biết đây là xe nhập khẩu, nhiều cô gái nhà giàu rất ưa thích kiểu dáng này.

"Anh chỉ không muốn em chen chúc trên xe buýt, vậy quá khổ cực!" Hoắc Doãn Văn nói.

"Em cảm thấy được như vậy rất tốt, bằng không đường quá hỗn loạn, lái xe rất lãng phí thời gian. Hơn nữa chen lấn trên xe buýt, đi một đoạn đường cũng là rèn luyện thân thể!" Cô rất kiên trì nói.

Xe không ngừng chạy về phía trước, anh trầm mặc một phút."Như Y, nếu không phải cự tuyệt anh, để cho anh làm chút chuyện gì đó bồi đắp cho em đi!"

"Thật không cần bồi thường!"



"Ta muốn đem mọi thứ quý giá, tốt nhất cho em, anh muốn chăm sóc em thật tốt!"

"Anh đối với em, rất chân thành!"

Mặc dù tình cảm giữa bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một chuyện tình bí mật, nhưng anh đối với cô rất nồng nàn!

"Không tốt, một chút cũng không tốt, anh hiểu rõ em vẫn luôn là cô gái rất kiêu ngạo, em vì anh ——" câu nói kế tiếp, Hoắc Doãn Văn cũng không nói ra miệng. Anh ném bỏ cô ở sân bay, trong khi cô ăn mặc tỉ mỉ như anh yêu cầu để ra đón anh, lúc ấy tâm tình cô như thế nào?

Mặc dù anh không có thấy, anh cũng có thể tưởng tượng ra được cô trốn ở góc phòng đau lòng muốn chết.

"Anh có thể đem em giới thiệu cho bằng hữu của anh, em. . . . . . Rất vui vẻ!"

Hắn cười."Nếu như so với người nhà của anh, những anh em này còn quan trọng hơn nhiều, anh nguyện ý giới thiệu em cho bọn họ biết!"

"Dạ!" Thật ra lúc mới bắt đầu, cô vẫn có chút ý tưởng, nghĩ tới anh không tôn trọng cô, lại để cho người khác biết cô là hạng người gì. Nhưng sau đó, ba người anh em của anh đối với cô rất tôn trọng, rất tốt, cô mới bỏ qua loại ý nghĩ này.

Cô hiểu, đây cũng là cách bồi thường cho cô, anh trong phạm vi nhỏ, minh xác thân phận của cô, quan hệ với anh!

************************************

Hoắc Doãn Văn không dẫn cô đi khách sạn, mà đưa cô đến một khu biệt thự đắt giá.

Nơi này diện tích rộng lớn, cả sân sáng lên trong ánh đèn màu vàng, hắt lên màu trắng của căn biệt thự tô đậm thêm khí phái, chỉnh tề. Vừa vào cửa là mảnh sân vườn rộng rãi, lối đi trải gạch vuông hảo hạng, một bên như cánh rừng nhỏ, đá cuội xếp thành dòng suối, quanh co lại có quy tắc, nối thẳng nhà chính.

Trước nhà chính là hồ bơi to, ánh đèn phía trên hồ bơi phản chiếu mặt nước hồ, làm nổi bật màu xanh lá cây. Bốn phía là sân cỏ được cắt tỉa mỗi ngày một cách chỉnh tề!

Cuối cùng, ánh mắt Như Y rời vào căn biệt thự, theo phong cách Châu Âu rất đơn giản, nhưng cũng lộ ra tôn quý!

Thật rất đẹp, tựa như thế giới đồng thoại!

Chỉ là, Hoắc Doãn Văn cũng không cho cô nhiều thời gian thưởng thức, bởi vì anh trực tiếp bế cô vào trong phòng!

Cả căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm thêm sắc xanh lá cây, giống như căn phòng ngủ của cô, toàn là màu sắc cô đặc biệt thích!

"Cả căn phòng được thiết kế dựa vào sở thích của em!" Anh nói."Anh vẫn hi vọng em có thể dọn vào ở !"

"Em hiểu mà!" Cô nhìn gian phòng, thật rất ưa thích!

"Anh hi vọng. . . . . . Có một ngày, em sẽ vào ở đó, và anh có chỗ để về!" Anh vẫn kiên trì nói.

Cô không lên tiếng, mà đi tới cửa sổ sát đất phía trước, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, quả thật xinh đẹp giống như một bức họa đồ.

Anh đi tới phía sau cô, từ từ quay mặt cô lại và ôm vào lòng, làn môi nóng bỏng của anh dán chặt lên mặt cô, hôn từng nụ hôn nhỏ, rồi đột nhiên anh vùi mặt vào cổ cô, đôi tay tăng thêm lực, siết chặt cô vào sát người anh.

Nụ hôn của anh làm lòng cô rưng rưng."Thật ra thì, buổi tối hôm nay anh không nên tới em, anh nên ở bên cạnh Sở tiểu thư!"

Đêm nay là đêm cuối cùng của hai người họ, thật vất vả kẻ bắc người nam mới gặp mặt được, nên. . . . . . đi chung với nhau chứ? Hơn nữa, Sở tiểu thư còn mua hai hộp thuốc tránh thai!

"Nhưng. . . . . . Anh lo lắng cho em!" Hôm nay, trong thang máy nhìn cô nóng lòng chạy trốn, tâm trí anh bị nhiễu loạn! Hắn thật sự sợ cô sẽ loạn tưởng, tự hành hạ chính mình!

Nhan Như Y tránh né nụ hôn của anh, xoay người, khuyên nhủ."Anh trở lại với Sở tiểu thư đi, không cần lo lắng cho em!"

Vốn là, lòng của cô đang rất loạn, có uất ức, có mâu thuẫn, có giãy giụa, nhưng bây giờ đây tất cả tan thành mây khói, cô cảm thấy mình có phần không hiểu chuyện rồi, cô hẳn nên hiểu anh!

Hoắc Doãn Văn lắc đầu một cái."Anh sẽ không đi!" Sau đó, anh ôm cô lên, mạnh mẽ bước về chiếc giường lớn trong phòng ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook