Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 126: Già nhân ngãi…
Cơ Thủy Linh
05/04/2015
"Tôi không nhìn, tôi không có tâm tính thích nhìn mấy loại nham nhở này!" Nhan Như Y một lần nữa muốn quẫy thoát ra!
Hoắc Doãn Văn dứt khoát ép chặt cô vào đùi mình, ôm cứng lấy cô. Sau đó anh nhìn
đám đàn bà con gái trong phòng, hất cằm lên."Cũng uống vài chén rồi, các cô tính cho đúng đó, nói cho các cô biết, không qua mặt được tôi đâu. Ai dám gạt tôi, một đồng cũng không có!"
Mấy cô gái thật không dám lừa gạt, có cô nói hai ly, có cô kê 3 chén, có cô uống được 4 ly!
Nhan Như Y hôm nay quả nhiên mở rộng tầm mặt, gặp được cái gì gọi là Tán Tài đồng tử, Hoắc Doãn Văn vung tiền tựa như ném giấy vụn. Mấy ngàn đồng chớp mắt đã lên đường, hơn nữa, anh còn vui mừng tận hưởng!
Mấy cô gái trẻ lấy được tiền cũng vui vẻ, người đem tiền nhét vào trong ngực, người đút vào quần lót, tiếp tục chơi đùa.
"Ông chính là cho tôi xem cái này sao? Vậy tôi xem xong rồi!" Nhan Như Y muốn từ trên đùi của anh đứng lên, nhưng sức của anh quá lớn, cô tránh trái né phải, cuối cùng bị vây vào giữa anh và bàn trà!
Mà đôi tay anh khống chế cô, cô bị Hoắc Doãn Văn dùng chân khép chặt cô vào giữa, không thể nào cựa quậy!
"Vẫn chưa xong!" Hoắc Doãn Văn cắn răng nghiến lợi nói ra mấy cái chữ, sau đó lại hướng mấy cô gái yêu cầu."Hôn anh một cái, 100 đồng, có nguyện ý làm tiền không?"
Mấy cô gái dĩ nhiên nguyện ý, dù không trả tiền họ cũng nguyện ý hôn anh, huống chi vừa được hôn anh vừa được tiền. Sáu người phụ nữ đồng loạt xông lên, Nhan Như Y vì muốn tránh không bị chà đạp bởi các cô gái, mà nhào đầu vào lòng ngực của Hoắc Doãn Văn trên ngực!
"Ba ba ——" Những nụ hôn rối rít rơi lên gò má Hoắc Doãn Văn, mấy cô gái còn thiếu chút nữa là đánh nhau để giành được vị trí hôn anh!
Mà Hoắc Doãn Văn tựa như đã nói, người nào hôn một cái, liền cho người đó 100 đồng. Tiếng hôn hít không ngừng vang lên, từng tờ tiền không ngừng trôi vào áo ngực quần lót của các cô gái!
Nghe được những thanh âm ấy, tim Nhan Như Y đau như cắt. Lại cảm thấy rất ghê tởm, vừa nghĩ tới anh dây dưa với người phụ nữ khác, sau đó lại tìm mình, Nhan Như Y cảm thấy lòng cô bị tổn thương sâu nặng, liền hận không thể giết chết chính mình!
Sau đó cô mở miệng, dùng sức cắn chặt ngực anh, cách một làn áo sơ mi, hung hăng cắn, đem tất cả uất ức thành hành động cấu xé anh!
Cô không nghe được tiếng kêu của anh, cho là anh không có cảm giác, cho là mình cắn còn chưa đủ ác, cô càng liều chết lấy sức cắn, rốt cuộc cô cảm thấy cơ bắp trước ngực anh chợt trở nên căng thẳng, răng cô cũng trở nên đau hơn, như muốn rớt ra ngoài!
Tiếp theo, cô cảm thấy mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng!
Cô đau lòng buông anh ra, nhìn chăm chú vào một khoảng ướt trước ngực anh, còn còn lộ ra màu đỏ của máu!
Đau lòng, không có cách nào khống chế, dâng lên trong lòng cô!
Nhưng cô cũng mãnh liệt coi thường tim của mình, vì cái gì cứ đau nhoi nhói, cứ như vậy hận người đàn ông trước mặt. Anh để cho cô cảm giác mình căn bản là một người ngu ngốc, đồ ngốc, ngu xuẩn !
Nhan Như Y cũng không biết mình đã lệ rơi đầy mặt rồi !
Hoắc Doãn Văn thấy nước mắt chảy trên mặt cô, trong nháy mắt tim anh buồn bực, nụ cười hả hê trên mặt cũng vô ảnh vô tung biến mất."Các cô có thể đi được rồi!"
Mấy cô gái vừa náo nhiệt đòi chia tiền, lập tức ngừng tiếng cười.
"Đi ra!" Hoắc Doãn Văn thâm trầm, có thể thấy được anh đã bắt đầu nổi giận!
Mấy cô gái nhanh chóng đứng lên đi ra, còn thận trọng đóng cửa lại!
"Em khóc? Tại sao khóc?" Hoắc Doãn Văn dùng đầu ngón tay thấm lấy nước mắt, giọng nói trầm trầm chất vấn cô!
"Không cần ông trông nom!" Nhan Như Y hét lên, tiếp tục tránh thoát khỏi đùi anh, muốn rời đi!
Mà cô càng tránh thoát, chỉ đổi lại anh càng gắt gao ôm chặt, giam cầm!
"Có phải bởi vì anh cùng cô gái khác, nên tâm đau hay không?" Hoắc Doãn Văn hỏi tới, hình như rất muốn hiểu rõ đáp án này!
"Không phải, không phải, ông nguyện ý cùng cô gái nào ở chung một chỗ, liền cùng cô gái đó ở chung một chỗ, không ăn nhằm gì tới tôi, ông cũng không phải là bạn trai của tôi!" Nàng ra vẻ không sao, trả treo với anh!
"Anh không phải bạn trai của em? Em cho là như vậy?"
"Không phải, ông là chồng chưa cưới của Sở Tinh Nhiễm, như thế nào có thể là bạn trai của tôi?" Cô vô cùng đau đớn nói. Cô vì anh, bỏ qua lòng tự trọng của mình bao nhiêu lần, không nghĩ tới, đổi lấy là cái gì, lại chứng kiến anh cùng sáu cô gái khác tầm hoan tác nhạc!
Chỉ là, buồn cười, cô lại có tư cách gì để ghen hờn hay sao? Anh và cô không phải cũng vụng trộm như vậy, nếu như anh không phải là kẻ vụng trộm, sao lại còn cùng với mình hẹn hò yêu đương?
Tất cả đều là đáng đời cô, tự làm tự chịu!
"Vậy hiện giờ quan hệ giữa chúng ta là cái gì?" Địa vị của anh trong lòng cô không phải ‘ bạn trai ’, nghĩ tới đây, lòng anh cũng không thoải mái. Nếu như anh không phải là bạn trai của cô, như vậy sẽ là ai?
"Coi là cái gì? Già nhân ngãi, non vợ chồng!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những chữ này. Những lời nói ấy như lưỡi dao đâm cô chảy máu đầm đìa. Cô cảm giác mình đang khóc, chỉ là ép buộc mình không khóc lên nữa, nước mắt cũng nuốt vào trong bụng!
Mình làm sai chuyện, mình gánh chịu, khóc, cô không có tư cách!
Cô " định vị " quan hệ của anh và cô, khiến Hoắc Doãn Văn muốn điên rồi."Nhan Như Y, em nói lại một lần nữa?"
"Quan hệ của chúng ta chính là già nhân ngãi, non vợ chồng!" Cô miệng lưỡi bén nhọn, trả lời anh!
Hoắc Doãn Văn cắn răng nghiến lợi hỏi một câu."Vậy anh trong lòng em, chỉ là người tình?"
"Dạ!"
Tiếng " dạ " ngọt ngào đó còn khó nghe hơn! Nhan Như Y còn thừa nhận với anh !
Không phải nhân ngãi, vậy là cái gì? Mỗi lần cùng anh gặp mặt, không phải ở trong xe, hay là vụng trộm ở trong căn phòng khách sạn nào đó, cơ bản anh cũng chỉ cùng cô lăn lộn, dằn vặt nhau. Anh tổng kết thật đúng, chỉ là nhân tình!
"Cái đó, tên họ Cao kia chính là bạn trai của em, phải hay không?" Ánh mắt anh đỏ bừng chất vấn cô, trên mặt của anh có tức giận, nhưng hơn nữa là bi thương!
"Ông nhắc đến Cao Hải làm gì? Chuyện của chúng ta cùng anh ấy có quan hệ gì?" Cô không hiểu!
"Không có quan hệ sao? Giữa chúng ta chẳng lẽ không có bóng dáng anh ta tồn tại sao?" Hoắc Doãn Văn ghen ăn tức ở, nổi giận!
Nhan Như Y dùng sức đẩy mạnh anh ra, có lẽ anh quá kích động, buông lơi vòng tay, cô lập tức thành công rời khỏi đui anh."Hoắc Doãn Văn, ông nói rõ ràng, tôi cùng Cao Hải như thế nào?"
Mặc dù hôm nay bọn họ vì vậy chia tay, cô cũng nhất định phải hai mặt một lời, nói rõ ràng, tuyệt đối không cho phép anh trong chuyện này hiểu lầm mình.
Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là một đoạn tình đẹp, cô đã bỏ qua kiêu ngạo, bỏ qua tự ái, bỏ qua tất cả tất cả, tận tâm tận lực trầm luân yêu anh!
Những điều cô bỏ ra là tình cảm chân thật!
Sợ rằng, đường đời sau này, nếu có yêu ai, cô cũng sẽ không giống như vậy. . . . . . Yêu một người đến thế, tại sao cô có thể cho phép anh bừa bãi phá hư công sức của cô, vu oan cô!
Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ tràn đầy chất vấn, hỏi cô."Em còn dám nói trong lòng của em không có Cao Hải? Em dám nói. . . . . . Em và hắn không dây dưa chút nào về chuyện tình cảm sao? Em dám nói, tối hôm nay hai người không ở bên nhau?"
Anh lái xe, một đường theo xe hai người họ đến khách sạn này!
Cao Hải đi đón cô, hai người chắp tay nhau cùng đi vào khách sạn, cô có vẻ rất vui mừng khi bị mọi người hiểu lầm bọn họ có quan hệ trai gái!
Vẻ mặt ấy sao thản nhiên, hạnh phúc như vậy. Mà tất cả, rất buồn cười, anh không cách nào trao cho cô!
Nghe xong chất vấn, Nhan Như Y càng uất ức. Chỉ cần thấy cô và Cao Hải ở chung một chỗ, anh liền vu oan cô? Hoài nghi cô?
"Hoắc Doãn Văn, ông có thể nói chuyện công bằng hay không? Tối hôm nay tiệc mừng trước hôn nhân của bạn học thời đại học của tôi và Cao Hải, tôi với anh ấy cùng nhau không phải rất bình thường sao? Chúng ta có cùng chung bạn bè!"
"Nhưng hắn đi đón em đấy!" Anh lại tiếp tục chất vấn!
"Đón tôi thì đã sao? Anh ấy có xe, tới đón tôi cùng đi không phải rất bình thường sao?"
"Anh nói, anh có thể mua cho em xe, nhưng em cự tuyệt! Nếu, em ra cửa không có xe đi lại, tại sao còn cự tuyệt lời đề nghị của anh? Em tại sao có thể gây phiền toái để hắn chạy từ đằng đông sang đằng tay đón em. Trong khi, em lại cự tuyệt chuyện mua xe của anh?" Hoắc Doãn Văn nhịn không được tức giận tiếp tục chất vấn cô. Điều đó có phải nói rõ vị trí của anh trong lòng nàng, cũng không bằng Cao Hải.
Càng hỏi cô, anh càng phát hiện ra, những điều bọn họ có thể chia sẻ với nhau thật quá ít ỏi, anh căn bản không bằng gã họ Cao đó.
Nhan Như Y nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cô có thể trả lời rằng, cô cảm thấy ‘sai bảo’ Cao Hải rất thuận tay, cô sẽ không quản anh ta khỉ gió ghét hay không ghét mình. Mà nàng sợ Hoắc Doãn Văn sẽ ghét mình, cô rất để ý, dù chỉ là cái nhìn từ Hoắc Doãn Văn!
Anh không tự tin mà hỏi."Thật ra, em căn bản cũng không muốn cùng anh lui tới quá sâu, phải hay không? Trừ chuyện chăn gối ra, em luôn muốn cách anh càng xa càng tốt? Phải hay không?"
Không phải, dĩ nhiên không phải! Cô muốn cùng anh làm nhiều thứ, cô muốn anh chỉ là của riêng mình, muốn anh cùng Sở tiểu thư chia tay, cô muốn tình yêu của cô và anh có thể công khai, âu yếm nhau giữa ánh sáng ban ngày. . . . . . Thế nhưng tất cả có thể thực hiện sao?
"Trừ tình dục ra, ông còn có thể cho tôi cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi, hỏi rất cẩn thận, hỏi rồi cũng không thể làm gì! Không có khiêu khích cùng trách oán.
"Anh có thể cho em ——" Anh mở miệng!
Cô tiếp lời."Ông có thể cho tôi biệt thự, xe hơi. . . . . . tiền bạc. . . . . . Thế nhưng một chút tôi không muốn!"
Giữa bọn họ tồn tại vĩnh viễn một vấn đề, sẽ không bởi vì bọn họ cố ý bỏ qua, mà sẽ không nằm ở đó. Cái vấn đề đó, sớm muộn cũng sẽ giống như cây kim trong bọc, có ngày cũng sẽ bại lộ ra ngoài!
Nhan Như Y đi tới bên cạnh anh, âu yếm nhìn anh."Hoắc Doãn Văn, em nói cho anh biết, em đối với anh rất nghiêm túc, em đối với chính mình cũng rất chịu trách nhiệm, em cùng Cao Hải chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè! Nếu như, em có thể chấp nhận theo đuổi của anh ấy, anh căn bản cũng sẽ không có cơ hội. . . . . . Cùng em. . . . . . Nếu như em thật lòng thích Cao Hải, em cũng không . . . . . đem mình luân lạc tới tình cảnh khó coi như vậy . . . . . ."
Nói xong, Nhan Như Y nước mắt rơi như mưa. . . . . .
Cô không cách nào khống chế, nghẹn ngào: "Hôm nay em coi như thấy được, em, Nhan Như Y, đối với anh mà nói, cùng những cô gái kia không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng họ. . . . . . Đã như vậy, chúng ta nên chấm dứt ở đây đi. . . . . ."
Nhan Như Y quay người chạy nhanh ra cửa.
Hoắc Doãn Văn dứt khoát ép chặt cô vào đùi mình, ôm cứng lấy cô. Sau đó anh nhìn
đám đàn bà con gái trong phòng, hất cằm lên."Cũng uống vài chén rồi, các cô tính cho đúng đó, nói cho các cô biết, không qua mặt được tôi đâu. Ai dám gạt tôi, một đồng cũng không có!"
Mấy cô gái thật không dám lừa gạt, có cô nói hai ly, có cô kê 3 chén, có cô uống được 4 ly!
Nhan Như Y hôm nay quả nhiên mở rộng tầm mặt, gặp được cái gì gọi là Tán Tài đồng tử, Hoắc Doãn Văn vung tiền tựa như ném giấy vụn. Mấy ngàn đồng chớp mắt đã lên đường, hơn nữa, anh còn vui mừng tận hưởng!
Mấy cô gái trẻ lấy được tiền cũng vui vẻ, người đem tiền nhét vào trong ngực, người đút vào quần lót, tiếp tục chơi đùa.
"Ông chính là cho tôi xem cái này sao? Vậy tôi xem xong rồi!" Nhan Như Y muốn từ trên đùi của anh đứng lên, nhưng sức của anh quá lớn, cô tránh trái né phải, cuối cùng bị vây vào giữa anh và bàn trà!
Mà đôi tay anh khống chế cô, cô bị Hoắc Doãn Văn dùng chân khép chặt cô vào giữa, không thể nào cựa quậy!
"Vẫn chưa xong!" Hoắc Doãn Văn cắn răng nghiến lợi nói ra mấy cái chữ, sau đó lại hướng mấy cô gái yêu cầu."Hôn anh một cái, 100 đồng, có nguyện ý làm tiền không?"
Mấy cô gái dĩ nhiên nguyện ý, dù không trả tiền họ cũng nguyện ý hôn anh, huống chi vừa được hôn anh vừa được tiền. Sáu người phụ nữ đồng loạt xông lên, Nhan Như Y vì muốn tránh không bị chà đạp bởi các cô gái, mà nhào đầu vào lòng ngực của Hoắc Doãn Văn trên ngực!
"Ba ba ——" Những nụ hôn rối rít rơi lên gò má Hoắc Doãn Văn, mấy cô gái còn thiếu chút nữa là đánh nhau để giành được vị trí hôn anh!
Mà Hoắc Doãn Văn tựa như đã nói, người nào hôn một cái, liền cho người đó 100 đồng. Tiếng hôn hít không ngừng vang lên, từng tờ tiền không ngừng trôi vào áo ngực quần lót của các cô gái!
Nghe được những thanh âm ấy, tim Nhan Như Y đau như cắt. Lại cảm thấy rất ghê tởm, vừa nghĩ tới anh dây dưa với người phụ nữ khác, sau đó lại tìm mình, Nhan Như Y cảm thấy lòng cô bị tổn thương sâu nặng, liền hận không thể giết chết chính mình!
Sau đó cô mở miệng, dùng sức cắn chặt ngực anh, cách một làn áo sơ mi, hung hăng cắn, đem tất cả uất ức thành hành động cấu xé anh!
Cô không nghe được tiếng kêu của anh, cho là anh không có cảm giác, cho là mình cắn còn chưa đủ ác, cô càng liều chết lấy sức cắn, rốt cuộc cô cảm thấy cơ bắp trước ngực anh chợt trở nên căng thẳng, răng cô cũng trở nên đau hơn, như muốn rớt ra ngoài!
Tiếp theo, cô cảm thấy mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng!
Cô đau lòng buông anh ra, nhìn chăm chú vào một khoảng ướt trước ngực anh, còn còn lộ ra màu đỏ của máu!
Đau lòng, không có cách nào khống chế, dâng lên trong lòng cô!
Nhưng cô cũng mãnh liệt coi thường tim của mình, vì cái gì cứ đau nhoi nhói, cứ như vậy hận người đàn ông trước mặt. Anh để cho cô cảm giác mình căn bản là một người ngu ngốc, đồ ngốc, ngu xuẩn !
Nhan Như Y cũng không biết mình đã lệ rơi đầy mặt rồi !
Hoắc Doãn Văn thấy nước mắt chảy trên mặt cô, trong nháy mắt tim anh buồn bực, nụ cười hả hê trên mặt cũng vô ảnh vô tung biến mất."Các cô có thể đi được rồi!"
Mấy cô gái vừa náo nhiệt đòi chia tiền, lập tức ngừng tiếng cười.
"Đi ra!" Hoắc Doãn Văn thâm trầm, có thể thấy được anh đã bắt đầu nổi giận!
Mấy cô gái nhanh chóng đứng lên đi ra, còn thận trọng đóng cửa lại!
"Em khóc? Tại sao khóc?" Hoắc Doãn Văn dùng đầu ngón tay thấm lấy nước mắt, giọng nói trầm trầm chất vấn cô!
"Không cần ông trông nom!" Nhan Như Y hét lên, tiếp tục tránh thoát khỏi đùi anh, muốn rời đi!
Mà cô càng tránh thoát, chỉ đổi lại anh càng gắt gao ôm chặt, giam cầm!
"Có phải bởi vì anh cùng cô gái khác, nên tâm đau hay không?" Hoắc Doãn Văn hỏi tới, hình như rất muốn hiểu rõ đáp án này!
"Không phải, không phải, ông nguyện ý cùng cô gái nào ở chung một chỗ, liền cùng cô gái đó ở chung một chỗ, không ăn nhằm gì tới tôi, ông cũng không phải là bạn trai của tôi!" Nàng ra vẻ không sao, trả treo với anh!
"Anh không phải bạn trai của em? Em cho là như vậy?"
"Không phải, ông là chồng chưa cưới của Sở Tinh Nhiễm, như thế nào có thể là bạn trai của tôi?" Cô vô cùng đau đớn nói. Cô vì anh, bỏ qua lòng tự trọng của mình bao nhiêu lần, không nghĩ tới, đổi lấy là cái gì, lại chứng kiến anh cùng sáu cô gái khác tầm hoan tác nhạc!
Chỉ là, buồn cười, cô lại có tư cách gì để ghen hờn hay sao? Anh và cô không phải cũng vụng trộm như vậy, nếu như anh không phải là kẻ vụng trộm, sao lại còn cùng với mình hẹn hò yêu đương?
Tất cả đều là đáng đời cô, tự làm tự chịu!
"Vậy hiện giờ quan hệ giữa chúng ta là cái gì?" Địa vị của anh trong lòng cô không phải ‘ bạn trai ’, nghĩ tới đây, lòng anh cũng không thoải mái. Nếu như anh không phải là bạn trai của cô, như vậy sẽ là ai?
"Coi là cái gì? Già nhân ngãi, non vợ chồng!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những chữ này. Những lời nói ấy như lưỡi dao đâm cô chảy máu đầm đìa. Cô cảm giác mình đang khóc, chỉ là ép buộc mình không khóc lên nữa, nước mắt cũng nuốt vào trong bụng!
Mình làm sai chuyện, mình gánh chịu, khóc, cô không có tư cách!
Cô " định vị " quan hệ của anh và cô, khiến Hoắc Doãn Văn muốn điên rồi."Nhan Như Y, em nói lại một lần nữa?"
"Quan hệ của chúng ta chính là già nhân ngãi, non vợ chồng!" Cô miệng lưỡi bén nhọn, trả lời anh!
Hoắc Doãn Văn cắn răng nghiến lợi hỏi một câu."Vậy anh trong lòng em, chỉ là người tình?"
"Dạ!"
Tiếng " dạ " ngọt ngào đó còn khó nghe hơn! Nhan Như Y còn thừa nhận với anh !
Không phải nhân ngãi, vậy là cái gì? Mỗi lần cùng anh gặp mặt, không phải ở trong xe, hay là vụng trộm ở trong căn phòng khách sạn nào đó, cơ bản anh cũng chỉ cùng cô lăn lộn, dằn vặt nhau. Anh tổng kết thật đúng, chỉ là nhân tình!
"Cái đó, tên họ Cao kia chính là bạn trai của em, phải hay không?" Ánh mắt anh đỏ bừng chất vấn cô, trên mặt của anh có tức giận, nhưng hơn nữa là bi thương!
"Ông nhắc đến Cao Hải làm gì? Chuyện của chúng ta cùng anh ấy có quan hệ gì?" Cô không hiểu!
"Không có quan hệ sao? Giữa chúng ta chẳng lẽ không có bóng dáng anh ta tồn tại sao?" Hoắc Doãn Văn ghen ăn tức ở, nổi giận!
Nhan Như Y dùng sức đẩy mạnh anh ra, có lẽ anh quá kích động, buông lơi vòng tay, cô lập tức thành công rời khỏi đui anh."Hoắc Doãn Văn, ông nói rõ ràng, tôi cùng Cao Hải như thế nào?"
Mặc dù hôm nay bọn họ vì vậy chia tay, cô cũng nhất định phải hai mặt một lời, nói rõ ràng, tuyệt đối không cho phép anh trong chuyện này hiểu lầm mình.
Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là một đoạn tình đẹp, cô đã bỏ qua kiêu ngạo, bỏ qua tự ái, bỏ qua tất cả tất cả, tận tâm tận lực trầm luân yêu anh!
Những điều cô bỏ ra là tình cảm chân thật!
Sợ rằng, đường đời sau này, nếu có yêu ai, cô cũng sẽ không giống như vậy. . . . . . Yêu một người đến thế, tại sao cô có thể cho phép anh bừa bãi phá hư công sức của cô, vu oan cô!
Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ tràn đầy chất vấn, hỏi cô."Em còn dám nói trong lòng của em không có Cao Hải? Em dám nói. . . . . . Em và hắn không dây dưa chút nào về chuyện tình cảm sao? Em dám nói, tối hôm nay hai người không ở bên nhau?"
Anh lái xe, một đường theo xe hai người họ đến khách sạn này!
Cao Hải đi đón cô, hai người chắp tay nhau cùng đi vào khách sạn, cô có vẻ rất vui mừng khi bị mọi người hiểu lầm bọn họ có quan hệ trai gái!
Vẻ mặt ấy sao thản nhiên, hạnh phúc như vậy. Mà tất cả, rất buồn cười, anh không cách nào trao cho cô!
Nghe xong chất vấn, Nhan Như Y càng uất ức. Chỉ cần thấy cô và Cao Hải ở chung một chỗ, anh liền vu oan cô? Hoài nghi cô?
"Hoắc Doãn Văn, ông có thể nói chuyện công bằng hay không? Tối hôm nay tiệc mừng trước hôn nhân của bạn học thời đại học của tôi và Cao Hải, tôi với anh ấy cùng nhau không phải rất bình thường sao? Chúng ta có cùng chung bạn bè!"
"Nhưng hắn đi đón em đấy!" Anh lại tiếp tục chất vấn!
"Đón tôi thì đã sao? Anh ấy có xe, tới đón tôi cùng đi không phải rất bình thường sao?"
"Anh nói, anh có thể mua cho em xe, nhưng em cự tuyệt! Nếu, em ra cửa không có xe đi lại, tại sao còn cự tuyệt lời đề nghị của anh? Em tại sao có thể gây phiền toái để hắn chạy từ đằng đông sang đằng tay đón em. Trong khi, em lại cự tuyệt chuyện mua xe của anh?" Hoắc Doãn Văn nhịn không được tức giận tiếp tục chất vấn cô. Điều đó có phải nói rõ vị trí của anh trong lòng nàng, cũng không bằng Cao Hải.
Càng hỏi cô, anh càng phát hiện ra, những điều bọn họ có thể chia sẻ với nhau thật quá ít ỏi, anh căn bản không bằng gã họ Cao đó.
Nhan Như Y nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cô có thể trả lời rằng, cô cảm thấy ‘sai bảo’ Cao Hải rất thuận tay, cô sẽ không quản anh ta khỉ gió ghét hay không ghét mình. Mà nàng sợ Hoắc Doãn Văn sẽ ghét mình, cô rất để ý, dù chỉ là cái nhìn từ Hoắc Doãn Văn!
Anh không tự tin mà hỏi."Thật ra, em căn bản cũng không muốn cùng anh lui tới quá sâu, phải hay không? Trừ chuyện chăn gối ra, em luôn muốn cách anh càng xa càng tốt? Phải hay không?"
Không phải, dĩ nhiên không phải! Cô muốn cùng anh làm nhiều thứ, cô muốn anh chỉ là của riêng mình, muốn anh cùng Sở tiểu thư chia tay, cô muốn tình yêu của cô và anh có thể công khai, âu yếm nhau giữa ánh sáng ban ngày. . . . . . Thế nhưng tất cả có thể thực hiện sao?
"Trừ tình dục ra, ông còn có thể cho tôi cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi, hỏi rất cẩn thận, hỏi rồi cũng không thể làm gì! Không có khiêu khích cùng trách oán.
"Anh có thể cho em ——" Anh mở miệng!
Cô tiếp lời."Ông có thể cho tôi biệt thự, xe hơi. . . . . . tiền bạc. . . . . . Thế nhưng một chút tôi không muốn!"
Giữa bọn họ tồn tại vĩnh viễn một vấn đề, sẽ không bởi vì bọn họ cố ý bỏ qua, mà sẽ không nằm ở đó. Cái vấn đề đó, sớm muộn cũng sẽ giống như cây kim trong bọc, có ngày cũng sẽ bại lộ ra ngoài!
Nhan Như Y đi tới bên cạnh anh, âu yếm nhìn anh."Hoắc Doãn Văn, em nói cho anh biết, em đối với anh rất nghiêm túc, em đối với chính mình cũng rất chịu trách nhiệm, em cùng Cao Hải chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè! Nếu như, em có thể chấp nhận theo đuổi của anh ấy, anh căn bản cũng sẽ không có cơ hội. . . . . . Cùng em. . . . . . Nếu như em thật lòng thích Cao Hải, em cũng không . . . . . đem mình luân lạc tới tình cảnh khó coi như vậy . . . . . ."
Nói xong, Nhan Như Y nước mắt rơi như mưa. . . . . .
Cô không cách nào khống chế, nghẹn ngào: "Hôm nay em coi như thấy được, em, Nhan Như Y, đối với anh mà nói, cùng những cô gái kia không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng họ. . . . . . Đã như vậy, chúng ta nên chấm dứt ở đây đi. . . . . ."
Nhan Như Y quay người chạy nhanh ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.