Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 19: Hiệu ứng tổng giám đốc
Cơ Thủy Linh
18/12/2014
Rốt cuộc tầm mắt của anh ta cũng rơi trên khuôn mặt cô!
Cô nhìn anh!
Anh cũng nhìn cô!
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên người cô, khiến cho cô vốn đang ở trong đại sảnh âm u trong nháy mắt trở nên sáng ngời, giống như cô sẽ lập tức phá tan vòng vây từ bụi dậm đi ra.
Không thể nào trốn tránh được nữa, cô không thể không mở miệng nói. “Hoắc tiên sinh, ngài tới đây có việc sao?”
Hoắc Doãn Văn dừng bước chân, nhẹ nhàng gật đầu coi như thay cho câu trả lời. Sau đó mày rậm khẽ động hỏi thăm cô. “Cần tôi giúp một tay không?”
Cô đã bị anh ta bắt gặp khi cô thất bại rồi.
Như Y nhìn anh một lúc, lại nhìn về phía người đang đứng bên cạnh anh. “Đúng vậy, bạn của tôi bị đâm xe mà kết quả cảnh sát điều tra lại nói bạn tôi không tuân thủ luật giao thông! Đối phương gây ra tai nạn chỉ chịu trách nhiệm bồi thường có 20% --“
“Hả? Tài xế sau khi đâm người ta xong đã bỏ chạy phải không? Mà bỏ trốn như vậy phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đúng chứ, đội trưởng Chu?” Hoắc Doãn Văn như có như không hỏi một câu, vô tình đã tạo cho người ta thêm phần áp lực.
Thái độ của vị lãnh đạo trên lập thay đổi cẩn trọng hơn giải thích. “Chuyện là như vậy, người lái chiếc xe Jetta kia đang say rượu mà vẫn lái xe sau đó trên đường cao tốc đã đâm phải đuôi của chiếc xe Land Rover đang đi nhanh phía trước, chiếc xe Jet bị văng ra xa nên tài xế mới bị thương. Chủ xe Land Rover lúc ấy không thấy có gì lạ, nhìn qua gương chiếu hậu không thấy có tai nạn xảy ra nên mới lái xe rời đi! Chúng tôi đã quan sát hết toàn bộ quá trình xảy ra ở nơi xảy ra tai nạn, vị trí mà xe Jet bị văng ra đúng là ngồi trên xe Land Rover không nhìn thấy được! Sự cố xảy ra chủ yếu là bởi vì tài xế xe Jet lái xe trong khi xay rượu, vi phạm luật lệ giai thuông rồi, căn cứ vào mấy điều đã nói trên thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về chủ xe Jet, cho nên đối phương ở đây không bị truy cứu vì tội bỏ chạy!”
“Chuyện này căn bản không phải là như thế, chúng tôi không chấp nhận kết quả này!” Như Y ra sức bác bỏ! Lái xe khi say rượu? Điều này căn bản là không thể nào xảy ra, Từ Nhất Minh là người rất chặt chẽ và cẩn thận, anh sẽ không bao giờ lái xe khi say rượu!
ĐỘi trưởng đội cảnh sát giao thông nhìn kháng nghị không phục của Như Y, lại nhìn thấy biểu cảm không tốt của Hoắc Doãn Văn. “Cô nói phải làm như thế nào mới phải? Chúng tôi cũng chỉ dựa theo chứng cớ thu thập được mà kết luận thôi!”
Khuân mặt nhỏ nhắn tức giận phía trước đều được Hoắc Doãn Văn thu lại trong mắt, anh nhìn về phía đội trưởng Chu phân tích rất chặt chẽ. “Đối phương đi quá tốc độ phải không? Nếu không xảy ra tai nạn tại sao lại không hề có cảm giác gì? Hơn nữa xảy ra tai nạn xe cộ đối phương dù có nhìn thấy mà nói là không nhìn thấy cũng chẳng ai có thể biết được!
“Chuyện này –“
“Chuyện này phiền toái đội trưởng Chu cẩn thận điều tra lại một lần nữa rồi, cô gái này là bà con thân thích của tôi!” Hoắc Doãn Văn giơ tay lên vỗ nhè nhẹ ở trên sống lưng của Như Y. Chỉ một động tác đơn giản như vậy trong nháy mắt làm địa vị của Như Y tăng lên không ít!
“Thì ra là người quen của Hoắc tổng nha, vậy chuyện này chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra lại, nhất định sẽ cho Hoắc tổng một kết quả thỏa đáng!” Chu đội trưởng mới vừa rồi còn vu khống ngay lập tức cứu vãn tình thế.
“Vậy thì tốt, tôi chờ tin tức tốt từ phía đội trưởng Chu!” Hoắc Doãn Văn nói xong, bàn tay đang ở trên lưng Như Y kéo cô đi ra khỏi sở cảnh sát.
Lần này ra khỏi sở cảnh sát, sáng trời bên ngoài sáng sủa, những ánh mặt trời cuối cùng cũng không thể làm ấm áp đáy lòng Như Y. Cô thật sự đã tức giận đến cực điểm, khuôn mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong đầu cô đang nhớ lại cảnh cô trong sở cảnh sát chạy đi chạy lại mà không thể nào phân rõ được sự quẫn bách.
Chiếc xe Mercedes kiểu mới quen thuộc được trợ lý lái tới, trợ lý xuống xe, phía sau là hai chiếc xe khác cũng đang dừng lại, đó là hai chiếc xe của mấy tên vệ sĩ của Hoắc Doãn Văn
“Lên xe!” Hoắc Doãn Văn đứng trong gió lạnh tức giận nói.
Cô nhìn anh!
Anh cũng nhìn cô!
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên người cô, khiến cho cô vốn đang ở trong đại sảnh âm u trong nháy mắt trở nên sáng ngời, giống như cô sẽ lập tức phá tan vòng vây từ bụi dậm đi ra.
Không thể nào trốn tránh được nữa, cô không thể không mở miệng nói. “Hoắc tiên sinh, ngài tới đây có việc sao?”
Hoắc Doãn Văn dừng bước chân, nhẹ nhàng gật đầu coi như thay cho câu trả lời. Sau đó mày rậm khẽ động hỏi thăm cô. “Cần tôi giúp một tay không?”
Cô đã bị anh ta bắt gặp khi cô thất bại rồi.
Như Y nhìn anh một lúc, lại nhìn về phía người đang đứng bên cạnh anh. “Đúng vậy, bạn của tôi bị đâm xe mà kết quả cảnh sát điều tra lại nói bạn tôi không tuân thủ luật giao thông! Đối phương gây ra tai nạn chỉ chịu trách nhiệm bồi thường có 20% --“
“Hả? Tài xế sau khi đâm người ta xong đã bỏ chạy phải không? Mà bỏ trốn như vậy phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đúng chứ, đội trưởng Chu?” Hoắc Doãn Văn như có như không hỏi một câu, vô tình đã tạo cho người ta thêm phần áp lực.
Thái độ của vị lãnh đạo trên lập thay đổi cẩn trọng hơn giải thích. “Chuyện là như vậy, người lái chiếc xe Jetta kia đang say rượu mà vẫn lái xe sau đó trên đường cao tốc đã đâm phải đuôi của chiếc xe Land Rover đang đi nhanh phía trước, chiếc xe Jet bị văng ra xa nên tài xế mới bị thương. Chủ xe Land Rover lúc ấy không thấy có gì lạ, nhìn qua gương chiếu hậu không thấy có tai nạn xảy ra nên mới lái xe rời đi! Chúng tôi đã quan sát hết toàn bộ quá trình xảy ra ở nơi xảy ra tai nạn, vị trí mà xe Jet bị văng ra đúng là ngồi trên xe Land Rover không nhìn thấy được! Sự cố xảy ra chủ yếu là bởi vì tài xế xe Jet lái xe trong khi xay rượu, vi phạm luật lệ giai thuông rồi, căn cứ vào mấy điều đã nói trên thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về chủ xe Jet, cho nên đối phương ở đây không bị truy cứu vì tội bỏ chạy!”
“Chuyện này căn bản không phải là như thế, chúng tôi không chấp nhận kết quả này!” Như Y ra sức bác bỏ! Lái xe khi say rượu? Điều này căn bản là không thể nào xảy ra, Từ Nhất Minh là người rất chặt chẽ và cẩn thận, anh sẽ không bao giờ lái xe khi say rượu!
ĐỘi trưởng đội cảnh sát giao thông nhìn kháng nghị không phục của Như Y, lại nhìn thấy biểu cảm không tốt của Hoắc Doãn Văn. “Cô nói phải làm như thế nào mới phải? Chúng tôi cũng chỉ dựa theo chứng cớ thu thập được mà kết luận thôi!”
Khuân mặt nhỏ nhắn tức giận phía trước đều được Hoắc Doãn Văn thu lại trong mắt, anh nhìn về phía đội trưởng Chu phân tích rất chặt chẽ. “Đối phương đi quá tốc độ phải không? Nếu không xảy ra tai nạn tại sao lại không hề có cảm giác gì? Hơn nữa xảy ra tai nạn xe cộ đối phương dù có nhìn thấy mà nói là không nhìn thấy cũng chẳng ai có thể biết được!
“Chuyện này –“
“Chuyện này phiền toái đội trưởng Chu cẩn thận điều tra lại một lần nữa rồi, cô gái này là bà con thân thích của tôi!” Hoắc Doãn Văn giơ tay lên vỗ nhè nhẹ ở trên sống lưng của Như Y. Chỉ một động tác đơn giản như vậy trong nháy mắt làm địa vị của Như Y tăng lên không ít!
“Thì ra là người quen của Hoắc tổng nha, vậy chuyện này chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra lại, nhất định sẽ cho Hoắc tổng một kết quả thỏa đáng!” Chu đội trưởng mới vừa rồi còn vu khống ngay lập tức cứu vãn tình thế.
“Vậy thì tốt, tôi chờ tin tức tốt từ phía đội trưởng Chu!” Hoắc Doãn Văn nói xong, bàn tay đang ở trên lưng Như Y kéo cô đi ra khỏi sở cảnh sát.
Lần này ra khỏi sở cảnh sát, sáng trời bên ngoài sáng sủa, những ánh mặt trời cuối cùng cũng không thể làm ấm áp đáy lòng Như Y. Cô thật sự đã tức giận đến cực điểm, khuôn mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong đầu cô đang nhớ lại cảnh cô trong sở cảnh sát chạy đi chạy lại mà không thể nào phân rõ được sự quẫn bách.
Chiếc xe Mercedes kiểu mới quen thuộc được trợ lý lái tới, trợ lý xuống xe, phía sau là hai chiếc xe khác cũng đang dừng lại, đó là hai chiếc xe của mấy tên vệ sĩ của Hoắc Doãn Văn
“Lên xe!” Hoắc Doãn Văn đứng trong gió lạnh tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.