Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 113: Khi cuộc vui kết thúc.

Cơ Thủy Linh

05/04/2015

Mặc dù biết thân hình Hoắc Doãn Văn không phải tốt bình thường, trước đó cô cũng đã xem qua. Nhưng nhìn kỹ như vậy, cẩn thận chạm vào, đầu cô vẫn có chút choáng váng, không kịp phản ứng.

Cô cố gắng ổn định hô hấp, không ngừng đổ nước lên người anh, nước theo tay liên tiếp đi xuống, đi qua từng chiếc xương sườn phập phồng theo hô hấp…

Nhìn kỹ, cẩn thận sờ, Nhan Như Y cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Hoắc Doãn Văn lại muốn cô cởi quần áo cho anh.

Bởi vì thân thể của anh còn khiến tim cô đập nhanh hơn mặt anh.

Khung xương gầy, làn da đều màu, bắp thịt căng nhưng lại không cứng, không nơi nào không thể hiện khí chất của đàn ông…

Chân anh dài, thẳng tắp, giống như một pho tượng đang đứng trước cô, giống như một tác phẩm nghệ thuật hianf mĩ.

Ngoài ra. Da tay anh cũng rất tốt, dưới ánh sáng ngọn đèn, làn da anh ánh lên màu mật ong, làm cho người ta muốn cắn một cai.

Hơi nước bốc lên, nước vô cùng nóng, có mấy lần cô vẩy ít nước nóng lên người anh, đều có môt một ít cảm giác mê muội, tay không ngừng run rẩy.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô qua làn hơi nước.

Nước nóng, cô lấy chút sữ táy, xoa lên tay. Sữa tắm trơn mềm hòa giữa tay cô và cơ thể anh, mùi hương mê ly phiêu tán khắp phòng.

Anh nhắm mắt lại, cau mày, thân thể tựa vào bức tường gạch men sứ lạnh lẽo, sắc mặt đỏ bừng!

Nhìn người đàn ông như vậy là một loại thưởng thức, vuốt ve cũng là nột loại hưởng thụ, Nhan Như Y bất giác làm chậm lại, tay trên người anh trở thành một loại hấp dẫn!

“Em đang quyến rũ anh” Anh lên án.

“không có!” cô phủ nhận, đúng là cô muốn quyên srux anh. Nhưng không phải bây giờ.

“Có!” Anh kiên định lên án, một tay đoạt lấy vòi hoa sen trong tay cô, xoay về phía cô.

Trong nháy mắt, thân thể cô ướt nhẹp, quần áo trên người trở nên trong suốt, không thể che đi dáng người hấp dẫn của cô.

Tầm mắt anh rơi lên người cô càng trở lên nóng rực!

Hô hấp của cô hơi run rẩy, lo lắng nìn anh, ánh mắt đảo quanh giữa gì mad anh tuấn và lớp longo bang dưới bụng anh. Suy nghĩ của cô trở nên rối loạn và khổ sở, ò má của anh mê hoặc cô nhưng lớp bang dày lại khiến cô lo lắng, thấp thoảng cực độ.

Rốt cuộc cô nên tiếp nhận… hay không nên đây?

Hoắc Doãn Văn hành động, không để ý đến sự cự tuyệt của cô, cũng không để ý đến vết thương của mình, dung sức mạnh của mình bắt cô lại….

*** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***

Sau sự rung động của đợt cao trào, cuối cùng Hoắc Doãn Văn cũng không buông chân trái của Nhan Như Y ra, đè lên người cô thở gấp. Môi mỏng qua lại giữa cô và mặt cô, để lại những ấn ký thuộc về mình trên người cô!

Nhan Như Y mệt mỏi, chuyển hết sức nặng của cơ thể mình lên người anh, đầu đặt trên vai anh, hưởng thụ anh vuốt ve cơ thể mình.

Cho đến khi sức lực của cô trở lại, rung động trong cơ thể cô từ từ rời đi, cô mớ ngẩng đầu lên cười ngang ngược hôn lên môi anh. Anh muốn hôn sâu hơn, cô lại trốn đi, cô cúi thấp người, kiểm tra bụng anh. “Em xem có đụng phải vết thương không?”

“không có, rất tốt!” Hoắc Doãn Vãn nghiêng người tránh né.

Nhan Như y cảm thấy trên lớp băng của anh có màu đỏ, lập tức đau long. “Anh để em xem một chút..”

“Anh thataj sự không sao…” Anh nhấn mạnh.

“Cho em nhìn một chút..”

Vào lúc hai người đang cố gắng, điện thoại của Hoắc Doãn Vãn vang lên….

“Điện thoại!” Anh chỉ ra bên ngài, vì tránh được kiểm tra mà dương dương tự đắc.

“vậy em đi xem một chút!” Nhan Như Y nhăn mũi nhìn anh, kéo một lớp khắn long, che thân thể đi lại về phía giường bệnh, cầm lên chiếc điện thoại đang vang lên.



Vừa mới ở cùng với người đàn ông mình thích nên cô quên mất đây là điện thoại riêng của Hoắc Doãn Vãn, cũng quên mất chỉ những người thân nhất mới gọi vào điện thoại này của anh!

Khi cô nhìn thấy tên người gọi, tất cả vui vẻ, thỏa mãn trên mặt trong nháy mắt bị đánh mất không còn một mảnh, chỉ còn nụ cười gương gạo, lúng túng.

Hoắc Doãn Vãn đang trong niềm vui cực đọ cũng ohanr ưng chậm nửa nhịp, khi nghĩ tới ai có thể gọi điện cho mình, muốn anh cướp điện thoại qua, đã hoàn toàn muộn mất rồi.

Nhan Như Y làm như không có chuyện xảy ra, đưa điện thoại cho anh. “Sở tiểu thư gọi cho anh, mau nhận đi!”

Nụ cười trên mặt Hoắc Doãn Vãn cũng không còn, nhận lấy điện thoạiẻ mặt cũng lập tức khôi phục như đang nói chuyện công. Sau đó, anh chạy vào phòng bệnh, áp lên lưng anh, tiếp điện thoại….

Nhan Như Y không hiểu bọn họ đang nói gì, không biêt có phải anh cố ý hay không, mà lại nói tiếng đức, loại ngôn ngữ lợi hại này.

Bản thân cô nói được tiếng anh, ngoài ra còn có tiếng pháp cũng chơi cùng mấy người bạn Nhật Bản, có thể nói vài câu giao tiếp Nhật cơ bản. có điều cô không thể hiểu tiếng Đức. Anh cố ý?

Cố ý để cô không hiểu, cũng là một phần yên lặng chăm sóc cô của anh.

rõ ràng trong lòng có chút mất mát, nhưng một hành động này của anh, khiến một dòng nước ngọt ngào chạy qua tim cô.

Hổ sở và ngọt ngào, cũng sôi trao trong long cô, tạo thành một sự chua xót không nói được thành lời, lên men trong cơ thể cô, xông lên đôi mắt xinh đẹp.

cô quát lớn mình không thể khóc,có muốn cũng phải nuốt vào bụng.

Bởi vì lạo tình cảm và chịu đựng này do cô lựa chọn, cho nên dù muôn khóc, cô cũng chỉ có thể khóc một mình.

Vừa bắt đầu, cô đã kóc lỉ non trước mặt anh thì sau này hay người ở chung thế nào đây?

cô cứng rắn, xua tan dòng nước mắt nóng hổi trong hốc mắt đi…

Sau đó rón rén trở lại phòng tắm mà không pháp ra âm thanh nào ….

Cô vốn muốn để cơ thể cô dính đầy nước, nhưng vừa mới mở vòi hoa sen, nước lại không chảy ra. Nên cô chỉ có thể ngơ ngác, nhìn vào trong gương, cô lập tức nhìn thấy vết tích do anh để lại.

Trên cổ, trên ngực, trên RF, trên bụng, thậm chí giữa hai chân cũng có dấu hôn anh lưu lại, mỗi một nơi đều hiện lên tia máu đỏ.

Nhan Như Y vuốt ve những ấn ký trên cơ thể trắng như tuyết. Cô không khỏi cười thầm trong lòng, con người đúng là một loại động vật kỳ quái, nếu như có người nào khiến cô đau đớn, lưu lại dấu tích trên người mình, nhất định cô sẽ khóc lớn lên, sau đó không phải đi báo cảnh sát mà là cầm một lọ mù tạt đi trả thù người này!

Khiến cho kẻ đó đau đớn đến mức phải cầu xin tha thứ, người đánh mình, cô tuyệt đối không bỏ qua.

Nhưng anh hôn lên người cô, lưu lại dấu hôn trên người cô, cô lại thấy cảm động, trong lòng vô cùng ngọt ngào?

Thậm chí cô còn hơi kích động, muốn chụp lại những dấu hôn này, lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra thưởng thức. Ai, thật đáng tiếc, thực tế lại không được… Nếu điện thoại mất, chẳng may rơi vào tay người khác, bị người đó nhìn thấy thì…

Lúc này, Hoắc Doãn Văn cũng kết thúc cuộc nói chuyện, mở cửa phòng tắm ra, thân thể cao lớn đi vào!

Nhan Như Y nhìn anh qua gương, nở nụ cười, xoay người lại nhìn anh. “Nói chuyện điện thoại xong rồi? Nhanh lại đây, để em xem vết thương của anh!”

Nói xong,cô lại cúi người xuống.

Hoắc Doãn Văn kéo cô lại, nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô nói. “Anh xin lỗi!”

Cô thu lại nụ cười, thản nhiên nói. “Ai, cái này thì có gì phải xin lỗi chứ?”

“Anh thật sự cảm thấy có lỗi,anh xin lỗi, anh nên xử lý tốt hơn một chút!” trên gò má anh tuấn của anh tràn ngập đau lòng, giống như anh còn khổ sở hơn cô.

Nhan Như Y mặc anh ôm vào lòng, ngửa đầu nhìn anh. “Đừng xin lỗi em vì chuyện này, em vốn là người không nên tồn tại, gặp phải chuyện vừa rồi cũng là bình thường, nếu như mỗi lần như vậy anh đều nói xin lỗi em, cũng đau lòng, chúng ta ở cùng nhau sẽ không thoải mái! Cho nên, ngàn vạn lần đừng tạo gánh nặng quá lớn giữa chúng ta!”

Một lời nói quan tâm của cô khiến anh cảm động, anh đặt tay cô lên môi mình. “Như Y, em phải tin anh, cho anh một ít thời gian, nhất định anh sẽ không để em phải chịu uất ức…”

“Em không muốn anh phải cam kết điều gì, không muốn cái gì hết, em nói thật!” Cô cũng cường điệu lần nữa!



“Ừ!” Anh gật đầu!

Nhan Như Y đẩy anh ra, nhìn lớp băng của anh. “Lại chảy máu…”

“Không sao, dùng chỉ khâu lại một chút sẽ không có việc gì! Nhanh lên, tắm cho anh, trên người anh vẫn còn bọt!” Anh sờ lên ngực, nói một cách chán ghét.

Cô cảnh cáo anh. “Cấm anh làm loạn nữa!”

“Được!” Anh gật đầu cam kết.

Có điều, lời nói của anh có mấy phần đáng tin đây? Vừa vào phòng tắm, đầu tiên chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, trong đó lại nghe thấy âm thanh của da thịt va chạm, sau đó, lại phát ra tiếng chơi đùa, sau đó nữa, trong phòng yên lặng, không lâu sau lại truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập!

*** Tá Phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***

“Anh có chắc là như vậy thật không?” Nhan Như Y không yên lòng nhìn lớp băng gạc cô vừa làm, vừa rồi cô mới nhìn thấy vết cắt của anh hé miệng.

Lớp băng lúc nãy không cẩn thận bị ướt, cô muốn gọi bác sĩ tới, anh kiên quyết không đồng ý, sau đó lấy băng gạc ra cho cô.

“Không sao, buổi sáng, chị anh cũng xử lý cho anh như vậy, không cần thay thuốc đâu!”Anh không quan tâm nói, sau đó ra hiệu cho cô. “Đưa quần lót cho anh!”

“A, được!” Cô vội vàng đưa quần lót cho anh.

Hoắc Doãn Văn nhìn nhãn hiệu trên quần lót, hơi nhăn mũi, chỉ coi như có thể chịu được mở hộp giấy, lấy một chiếc quần lót ra. Khi anh mở chiếc quần ra, khuôn mặt lúc đen lúc trắng, anh lớn bằng từng này cũng chưa từng nhìn thấy chiếc quần lót như vậy, hai hàng lông mày chụm lại.

Sau khi Nhan Như Y nhìn thấy chiếc quần lót, cô không nhịn được bật cười, cô cũng không nghĩ tới cái quần lót lại lớn như vậy, hơn nữa lại giống như dành cho người già. Cô phì cười, ánh mắt của cô nhân viên còn không bằng cô.

“Khụ khụ…” Anh che miệng ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhìn cô.

“Sao lại nhìn em?” Cô bị anh nhìn, trong lòng như bị ai đó khiển trách, cô định đẩy hết trách nhiệm cho anh. “Là do anh nói em mua, mua như vậy rồi cũng không tệ!”

Anh dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, nhỏ giọng nói. “A, không có gì, anh chỉ cảm thấy mắt thẩm mĩ của em, rất tiềm năng!”

Anh có ý gì?

Nói mắt thẩm mĩ của cô thấp?

“Vậy sau này em cũng không thèm mua cho anh!” Cô liếc anh, làm bộ tức giận, kiêu căng quay mặt đi. Thật ra thì cô đang cười trộm, nghĩ đến anh mặc chiếc quần lót như vậy, đúng là phí của trời!

Vậy sẽ che đi dáng người khỏe mạnh của anh rồi!

“Không sao, sau này anh sẽ giúp em chọn quần lót cho anh, anh tin em sẽ là một họ trò giỏi!” Anh khích lệ cô.

Cô ngồi một bên gặm táo, không để ý đến anh!



Ngày hôm sau là chủ nhật, các lãnh đạo trên tỉnh đến bệnh viện thăm anh. Cô không thể ở đó nên quyết định ở nhà nấu canh cho anh!

Sáng sớm, cô đi chợ mua một con gà đen, mất hơn mười đồng. Tám giờ, nồi đang nấu gà đã bắt đầu sôi lên sùng sục!

Buổi sáng, Kha Văn thấy trong nhà nhiều hoa quả thì hỏi. “Sao lại nhiều hoa quả vậy? Sao vậy? Chẳng lẽ bạn trai cậu là người buôn hoa quả?”

“Đúng vậy!” Cô cười nói. Ha ha, cô có bạn trai, có điều bạn trai không phải người buôn hoa quả!”

Những thứ này đều là những đồ cô mang về từ bệnh viện, nơi đó cứ một lúc lại chất đống đồ!

“Vậy sau này muốn ăn hoa quả sẽ không tốn tiền!” Kha Văn vừa đảo các loại hoa quả, vừa lẩm bẩm. “Ừm, đều là những loại hoa quả quý!”

Cô không nói gì thêm, lúc này cô đang đắm chìm trong vui sướng.

Nói thật, lúc hẹn hò với Từ Nhất Minh, cô cũng chưa từng vui như vậy, sáng sớm mở mắt đã tràn ngập mong chờ, cảm thấy bầu trời bên ngoài trở nên sáng sủa hơn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook