Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 10: Tôi đưa cô về.
Cơ Thủy Linh
18/12/2014
Thời gian kế tiếp Nhan Như Y đứng bên cạnh phục vụ Hoắc Doãn Văn. Trong lúc
không để ý, từ trên người anh ta mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá bay
vào mũi cô, mùi hương ấy không hề khó ngửi mà còn làm cho người ta cảm
thấy rất thoải mái.
Trong phòng bao các vị lãnh đạo không biết từ lúc nào không tay sờ thì sử dụng những ánh mắt dung tục mà nhìn mà sờ các cô thư kí, nữ phục vụ bên cạnh. Nhất là vị cục trưởng khi nãy, ông ta không chỉ sờ soạng khắp người cô gái mà ánh mắt ông ta dâm dục chiếu thẳng lên người phụ nữ bên cạnh mình. Không giống với mọi người ở đây, Hoắc Doãn Văn tương đối quy củ, thậm chí mỗi lần cô rót rượu cho anh, anh còn dịch về phía bên kia một chút kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Vì vậy cô rất cảm tạ và phục vụ anh chu đáo.
Sắp đến 10 giờ, rốt cục tiệc rượu cũng giải tán, cũng chính là lúc kết thúc ngày làm việc của cô, rốt cuộc cô cũng có thể trở về nhà.
“Mấy giờ cô tan làm?”
CHợt một giọng nói vang lên bên tai Nhan Như Y khiến cho cô dừng bước chân. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại phát hiện ra Hoắc Doãn Văn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
Lúc này, bên cạnh anh còn có mấy người đi cùng.
“Hoắc tiên sinh” khí thế của anh quá lớn khiến cho đầu óc cô không khỏi quay vòng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mấy giờ cô tan làm?”
“Chín giờ!?”
Anh nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ số lượng có hạn trên cánh tay mình sau đó quay về phía cô: “Vậy là cô đã tan làm rồi?”
“Vâng!?”
“Nhanh đi thay quần áo, tôi đưa cô về nhà.”
“A, không cần đâu, tôi có thể ngồi xe điện ngầm nha, chỗ này đến tàu điện ngầm rất rất.” Nhan Như Y khéo léo từ chối. Cô và anh ta cũng không phải quen biết lắm làm sao có thể ngồi xe anh ta về nha.
Hoắc Doãn Văn như không nghe thấy lời cô, giọng nói khiến cho người khác không thể cãi lại nói: “Cô mau đi thay quần áo đi, tôi ở đây chờ cô.”
“Vậy…..làm phiền anh rồi, cảm ơn anh!” Thấy thái độ anh ta rất cương quyết nếu như cô mà từ chối sợ rằng tối nay đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây a.
Không dám để anh chờ lâu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phòng thay đồ, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi trở lại đi đến bên cạnh Hoắc Doãn Văn ngượng ngùn gọi:“Hoắc tổng, chúng ta đi thôi”
Cô khoác trên mình bộ quần áo hôm qua, chiếc áo khoác màu vàng nhạt phối với quần jean sáng màu, chân đi đôi giày thể thao sáng màu.
Cô một thân trang phục hưu nhàn cùng với bộ dạng quyến rũ lúc nãy hoàn toàn bất đồng, Hoắc Doãn Văn không khỏi quan sát cô mấy lần. “Đi thôi!”
Bọn họ vai kề vai đi ra khỏi cửa khách sạn lọt vào ánh sáng yếu ớt của bóng đêm. Lúc này trợ lý của anh đã lái xe tới, vội vàng bước xuống xe mở cửa cho cô.
Cô hướng về phía người đàn ông đã gặp qua một lần kia “Cảm ơn ==” sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Hoắc Doãn Văn cũng ngồi vào vị trí tài xế bên cạnh thắt dây an toàn, khởi động xe.
Không khí bên trong xe cực kì yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của hai người.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, Nhan Như Y chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: “Uống rượu không nên lái xe, sẽ rất nguy hiểm”
Nói xong cô mới phát hiện giọng của mình giống như là đang dạy dỗ người ta a.
Thấy đôi môi anh đang mím chặt không có ý muốn nói chuyện, cô rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Ai cũng biết khi uống rượu là không được lái xe, điều này còn cần cô phải nói sao. Nhưng họ là người có tiền , có thể mua được pháp luật a.
Chỉ cần nghĩ đến Nhất Minh đang nằm trong bệnh viện cô không khỏi nhìn chằm chằm vào người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn, cũng bởi vì những người không coi pháp luật ra gì như anh ta mới hại nhiều người phải nằm viện thậm chí là mất đi sinh mạng của mình.
“Cô yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, kỹ thuật lái xe cũng không tồi. Khi tôi không thể lái xe tuyệt đối sẽ không lái.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng giải thích.
Trong phòng bao các vị lãnh đạo không biết từ lúc nào không tay sờ thì sử dụng những ánh mắt dung tục mà nhìn mà sờ các cô thư kí, nữ phục vụ bên cạnh. Nhất là vị cục trưởng khi nãy, ông ta không chỉ sờ soạng khắp người cô gái mà ánh mắt ông ta dâm dục chiếu thẳng lên người phụ nữ bên cạnh mình. Không giống với mọi người ở đây, Hoắc Doãn Văn tương đối quy củ, thậm chí mỗi lần cô rót rượu cho anh, anh còn dịch về phía bên kia một chút kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Vì vậy cô rất cảm tạ và phục vụ anh chu đáo.
Sắp đến 10 giờ, rốt cục tiệc rượu cũng giải tán, cũng chính là lúc kết thúc ngày làm việc của cô, rốt cuộc cô cũng có thể trở về nhà.
“Mấy giờ cô tan làm?”
CHợt một giọng nói vang lên bên tai Nhan Như Y khiến cho cô dừng bước chân. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại phát hiện ra Hoắc Doãn Văn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
Lúc này, bên cạnh anh còn có mấy người đi cùng.
“Hoắc tiên sinh” khí thế của anh quá lớn khiến cho đầu óc cô không khỏi quay vòng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mấy giờ cô tan làm?”
“Chín giờ!?”
Anh nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ số lượng có hạn trên cánh tay mình sau đó quay về phía cô: “Vậy là cô đã tan làm rồi?”
“Vâng!?”
“Nhanh đi thay quần áo, tôi đưa cô về nhà.”
“A, không cần đâu, tôi có thể ngồi xe điện ngầm nha, chỗ này đến tàu điện ngầm rất rất.” Nhan Như Y khéo léo từ chối. Cô và anh ta cũng không phải quen biết lắm làm sao có thể ngồi xe anh ta về nha.
Hoắc Doãn Văn như không nghe thấy lời cô, giọng nói khiến cho người khác không thể cãi lại nói: “Cô mau đi thay quần áo đi, tôi ở đây chờ cô.”
“Vậy…..làm phiền anh rồi, cảm ơn anh!” Thấy thái độ anh ta rất cương quyết nếu như cô mà từ chối sợ rằng tối nay đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây a.
Không dám để anh chờ lâu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phòng thay đồ, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi trở lại đi đến bên cạnh Hoắc Doãn Văn ngượng ngùn gọi:“Hoắc tổng, chúng ta đi thôi”
Cô khoác trên mình bộ quần áo hôm qua, chiếc áo khoác màu vàng nhạt phối với quần jean sáng màu, chân đi đôi giày thể thao sáng màu.
Cô một thân trang phục hưu nhàn cùng với bộ dạng quyến rũ lúc nãy hoàn toàn bất đồng, Hoắc Doãn Văn không khỏi quan sát cô mấy lần. “Đi thôi!”
Bọn họ vai kề vai đi ra khỏi cửa khách sạn lọt vào ánh sáng yếu ớt của bóng đêm. Lúc này trợ lý của anh đã lái xe tới, vội vàng bước xuống xe mở cửa cho cô.
Cô hướng về phía người đàn ông đã gặp qua một lần kia “Cảm ơn ==” sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Hoắc Doãn Văn cũng ngồi vào vị trí tài xế bên cạnh thắt dây an toàn, khởi động xe.
Không khí bên trong xe cực kì yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của hai người.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, Nhan Như Y chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: “Uống rượu không nên lái xe, sẽ rất nguy hiểm”
Nói xong cô mới phát hiện giọng của mình giống như là đang dạy dỗ người ta a.
Thấy đôi môi anh đang mím chặt không có ý muốn nói chuyện, cô rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Ai cũng biết khi uống rượu là không được lái xe, điều này còn cần cô phải nói sao. Nhưng họ là người có tiền , có thể mua được pháp luật a.
Chỉ cần nghĩ đến Nhất Minh đang nằm trong bệnh viện cô không khỏi nhìn chằm chằm vào người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn, cũng bởi vì những người không coi pháp luật ra gì như anh ta mới hại nhiều người phải nằm viện thậm chí là mất đi sinh mạng của mình.
“Cô yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, kỹ thuật lái xe cũng không tồi. Khi tôi không thể lái xe tuyệt đối sẽ không lái.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.