Chương 134: Đắm chìm sâu sắc
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
Bầu trời mờ mịt, còn mưa nhỏ, Hạ Hải Dụ có chút hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện.
Sáng sớm cô đi xem Hải Tinh, tình trạng thân thể của nó đã khôi phục rất tốt nhưng còn chưa đủ tốt hẳn để có thể xuất viện, vẫn không thể cùng cô đi cúng lễ.
Đứng ở ngã tư phố, cô nhìn xe tới người đi mù mịt, mỗi người đều biết mình muốn đi đâu, chỉ có cô không biết, thậm chí ngay cả phương hướng cơ bản nhất cô cũng không rõ.
Mua một bó hoa tươi ở tiệm bán hoa, là cúc trắng, cô lại không biết nên đem nó đặt ở đâu.
Đã 5 năm qua rồi mà mỗi một lần đến ngày giỗ của cha mẹ, cô đều mờ mịt như vậy, không biết phải làm sao.
Năm đó lúc tai nạn xe cộ xảy ra, xe lao xuống từ cái cầu cao, bọn họ vùi thân trong biển rộng, thi thể tìm khắp nơi không thấy, cho nên cũng không có được mộ tang.
Ngửa đầu nhìn bầu trời một chút, cầu nguyện: ba mẹ, bất luận hai người đang ở đâu cũng hy vọng hai sống thật vui vẻ.
Gió lạnh thổi, lắc lắc cái ô trong lòng bàn tay, Hạ Hải Dụ phải dùng hết sức cầm cây dù, mới không khiến nó chạy đi theo gió, tóc dài bị thổi rối tung, một khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ tái nhợt.
Lạnh quá!
Lúc này nếu như có một người có thể tới giúp cô thì tốt bao nhiêu!
Quay đầu lại nhìn quanh, xung quanh người đi đường vội vã, nhưng không có một ai là người cô quen.
Thật ra thì, vốn cô quen biết cũng rất ít, lúc đi học không có bạn thân, sau khi đi làm đồng nghiệp cũng không tính là quen thuộc, tất cả đều không hay lui tới, ra nước ngoài, càng không quen ai, Hạo Nhiên coi như là người cô quen nhất, nhưng cô cũng chưa bao giờ đem điều này ngày nói với anh, bởi vì loại cô đơn này không thể nói ra khỏi miệng.
Ngồi lên xe buýt, tiến về nghĩa địa công cộng San Jose, muốn tìm một chỗ có thể gửi được thương nhớ.
Cố ý cầm điện thoại ở trong tay, hình như đang mong nó sẽ vang lên, thật hy vọng nó sẽ vang, thật hy vọng có người nhớ tới cô, bất kể là ai, có một là tốt rồi! Để cho cô biết, ở trên thế giới này, còn có người nhớ đến cô là đủ rồi! Vậy là đủ rồi!
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cực kỳ lâu. . . . . . Điện thoại di động vẫn luôn yên lặng.
Thì ra cô là người cô đơn như vậy.
Hoa tươi dần dần khô héo, lòng của cô cũng càng ngày càng cô tịch.
◎◎◎
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, phía sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng đang che dù bước tới gần.
Chủ nhân cái ô nhìn bóng lưng gầy yếu của cô ở xa xa, sao lại cô đơn như vậy, lại như vô dụng, ngồi ở trên thềm đá lạnh như băng, yên lặng, giống như là một pho tượng trẻ em không có sức sống, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy!
Tim của anh chợt đau nhức, đau lòng nhìn cô đau.
Di chuyển đôi chân từng bước một hướng cô đến gần, cây dù màu đen cuối cùng cũng hạ xuống ở trước mặt cô, một giọng nói ảm đạm: "Hải Dụ. . . . . .Em có sao không. . . . . ."
Thanh âm của anh như một tia sáng hiện lên trong bóng tối, chiếu sáng thế giới của cô.
Cảm thấy lòng mình vì nghe thấy thanh âm chợt tăng nhanh, giống như một giây kế tiếp sẽ nhảy qua cực hạn, từ từ, từ từ ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Đường Húc Nghiêu.
Hạ Hải Dụ cắn môi, chợt có cảm giác xúc động muốn khóc.
Trừng mắt nhìn, như không thể tin được, dùng sức bấm vào chân của mình, đau, là thật!
Nhưng tại sao lại cảm thấy cao hứng như thế này? !
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, không có khóc, tuy nhiên so với lúc khóc càng làm cho người ta đau lòng.
Chợt, anh vứt bỏ cây dù đang cầm trong tay, đưa tay lôi cô nâng lên ôm vào trong ngực thật chặt, cố ý không nhìn cô đang có biểu tình gì.
Hạ Hải Dụ cảm thấy một cỗ cảm giác ấm áp lập tức chảy khắp toàn thân, đó là cảm giác mà cô vẫn muốn, là ấm áp mà cô vẫn muốn.
Trái tim chợt nóng lên, cảm giác chua xót dâng lên, trước mắt, không tự chủ ướt thành một mảnh.
Không muốn khóc. . . . . . Lại nhịn không được. . . . . .
Năm năm rồi, lần đầu tiên có người vào lúc này đi tới bên người cô, hỏi cô một câu, em có sao không. . . . . .
Lắc đầu.
Cô không tốt, thật không tốt!
Nhưng cô vẫn luôn đem loại cảm giác không tốt này giấu thật sâu, để người khác cho là cô rất tốt, cố làm kiên cường!
Bởi vì chỉ có như vậy cô mới có dũng khí đi đối mặt với cuộc sống khó khăn, mới có lòng tin sống nữa, mới có thể cảm thấy ngày mai cũng có hy vọng!
Bầu trời mây đen giăng đầy, giữa nghĩa địa một mảnh xám trắng, bọn họ trong mắt nhau lại thấy được những ánh sáng tươi đẹp.
Đường Húc Nghiêu ôm Hạ Hải Dụ vào trong ngực thật chặt, cảm thụ cô chân thật tồn tại, liền thở phào nhẹ nhõm, "Tại sao không nhận điện thoại? !"
". . . . . ." Điện thoại? Anh có gọi điện thoại cho cô sao? !
Cúi đầu, nhìn thoại di động một chút điện, là trạng thái tắt máy!
Cô rốt cuộc đang làm gì, vậy mà lại đang ngây ngốc chờ điện thoại!
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, đáy lòng Đường Húc Nghiêu hiện lên nhiều rối rắm, thật ra cô đang một mực chờ điện thoại của ai đó, nhưng là đợi không được.
Cái loại mùi vị chờ đợi đó, khó chịu cỡ nào!
Anh dở khóc dở cười, không nhịn được mắng cô "Ngu ngốc! em như vậy thì ai mà tìm được đây? !"
"Vậy. . . . . . Vậy anh làm sao tìm được em . . . . ." Thanh âm của cô có chút khàn khàn, đại khái là do nghẹn ngào quá lâu .
"Hoa!" Anh chỉ chỉ bó hoa cúc trắng trong tay cô, "Em để lại biên lai trong cửa hàng. Anh còn đi qua chỗ Hải Tinh. Không có ngôi mộ, không có chỗ thương tiếc, anh nhớ em cũng chỉ có thể tới chỗ này. . . . . . Cho dù là nhìn mộ người khác, cũng là một loại lễ tế."
". . . . . ." Lệ rơi đầy mặt.
Anh đè lại đầu của cô, để cho cô nằm ở đầu vai của mình, bả vai rộng rãi nâng đỡ tiếng khóc thút thít nặng nề của cô.
"Hạ Hải Dụ. . . . . ." Anh nỉ non ở bên tai của cô, "Hạ Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . ."
Từng tiếng, mang theo đau lòng, mang theo thương tiếc, mang theo cưng chiều, làm cho cô không cách nào đắm chìm trong đó.
Đắm chìm . . . . .
Đắm chìm sâu sắc. . . . . .
Đường Húc Nghiêu có thể cảm nhận được run rẩy của cô, cẩn thận từng li từng tí khẽ run, tiết lộ đáy lòng cô thật ra rất sợ hãi.
Anh buộc chặt hai cánh tay, nhất định phải mạnh mẽ cho cô dựa vào, còn có. . . . . . Yêu.
"Hạ Hải Dụ, anh thích em, em có thích anh không ?" Anh hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng hỏi
Sáng sớm cô đi xem Hải Tinh, tình trạng thân thể của nó đã khôi phục rất tốt nhưng còn chưa đủ tốt hẳn để có thể xuất viện, vẫn không thể cùng cô đi cúng lễ.
Đứng ở ngã tư phố, cô nhìn xe tới người đi mù mịt, mỗi người đều biết mình muốn đi đâu, chỉ có cô không biết, thậm chí ngay cả phương hướng cơ bản nhất cô cũng không rõ.
Mua một bó hoa tươi ở tiệm bán hoa, là cúc trắng, cô lại không biết nên đem nó đặt ở đâu.
Đã 5 năm qua rồi mà mỗi một lần đến ngày giỗ của cha mẹ, cô đều mờ mịt như vậy, không biết phải làm sao.
Năm đó lúc tai nạn xe cộ xảy ra, xe lao xuống từ cái cầu cao, bọn họ vùi thân trong biển rộng, thi thể tìm khắp nơi không thấy, cho nên cũng không có được mộ tang.
Ngửa đầu nhìn bầu trời một chút, cầu nguyện: ba mẹ, bất luận hai người đang ở đâu cũng hy vọng hai sống thật vui vẻ.
Gió lạnh thổi, lắc lắc cái ô trong lòng bàn tay, Hạ Hải Dụ phải dùng hết sức cầm cây dù, mới không khiến nó chạy đi theo gió, tóc dài bị thổi rối tung, một khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ tái nhợt.
Lạnh quá!
Lúc này nếu như có một người có thể tới giúp cô thì tốt bao nhiêu!
Quay đầu lại nhìn quanh, xung quanh người đi đường vội vã, nhưng không có một ai là người cô quen.
Thật ra thì, vốn cô quen biết cũng rất ít, lúc đi học không có bạn thân, sau khi đi làm đồng nghiệp cũng không tính là quen thuộc, tất cả đều không hay lui tới, ra nước ngoài, càng không quen ai, Hạo Nhiên coi như là người cô quen nhất, nhưng cô cũng chưa bao giờ đem điều này ngày nói với anh, bởi vì loại cô đơn này không thể nói ra khỏi miệng.
Ngồi lên xe buýt, tiến về nghĩa địa công cộng San Jose, muốn tìm một chỗ có thể gửi được thương nhớ.
Cố ý cầm điện thoại ở trong tay, hình như đang mong nó sẽ vang lên, thật hy vọng nó sẽ vang, thật hy vọng có người nhớ tới cô, bất kể là ai, có một là tốt rồi! Để cho cô biết, ở trên thế giới này, còn có người nhớ đến cô là đủ rồi! Vậy là đủ rồi!
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cực kỳ lâu. . . . . . Điện thoại di động vẫn luôn yên lặng.
Thì ra cô là người cô đơn như vậy.
Hoa tươi dần dần khô héo, lòng của cô cũng càng ngày càng cô tịch.
◎◎◎
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, phía sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng đang che dù bước tới gần.
Chủ nhân cái ô nhìn bóng lưng gầy yếu của cô ở xa xa, sao lại cô đơn như vậy, lại như vô dụng, ngồi ở trên thềm đá lạnh như băng, yên lặng, giống như là một pho tượng trẻ em không có sức sống, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy!
Tim của anh chợt đau nhức, đau lòng nhìn cô đau.
Di chuyển đôi chân từng bước một hướng cô đến gần, cây dù màu đen cuối cùng cũng hạ xuống ở trước mặt cô, một giọng nói ảm đạm: "Hải Dụ. . . . . .Em có sao không. . . . . ."
Thanh âm của anh như một tia sáng hiện lên trong bóng tối, chiếu sáng thế giới của cô.
Cảm thấy lòng mình vì nghe thấy thanh âm chợt tăng nhanh, giống như một giây kế tiếp sẽ nhảy qua cực hạn, từ từ, từ từ ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Đường Húc Nghiêu.
Hạ Hải Dụ cắn môi, chợt có cảm giác xúc động muốn khóc.
Trừng mắt nhìn, như không thể tin được, dùng sức bấm vào chân của mình, đau, là thật!
Nhưng tại sao lại cảm thấy cao hứng như thế này? !
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, không có khóc, tuy nhiên so với lúc khóc càng làm cho người ta đau lòng.
Chợt, anh vứt bỏ cây dù đang cầm trong tay, đưa tay lôi cô nâng lên ôm vào trong ngực thật chặt, cố ý không nhìn cô đang có biểu tình gì.
Hạ Hải Dụ cảm thấy một cỗ cảm giác ấm áp lập tức chảy khắp toàn thân, đó là cảm giác mà cô vẫn muốn, là ấm áp mà cô vẫn muốn.
Trái tim chợt nóng lên, cảm giác chua xót dâng lên, trước mắt, không tự chủ ướt thành một mảnh.
Không muốn khóc. . . . . . Lại nhịn không được. . . . . .
Năm năm rồi, lần đầu tiên có người vào lúc này đi tới bên người cô, hỏi cô một câu, em có sao không. . . . . .
Lắc đầu.
Cô không tốt, thật không tốt!
Nhưng cô vẫn luôn đem loại cảm giác không tốt này giấu thật sâu, để người khác cho là cô rất tốt, cố làm kiên cường!
Bởi vì chỉ có như vậy cô mới có dũng khí đi đối mặt với cuộc sống khó khăn, mới có lòng tin sống nữa, mới có thể cảm thấy ngày mai cũng có hy vọng!
Bầu trời mây đen giăng đầy, giữa nghĩa địa một mảnh xám trắng, bọn họ trong mắt nhau lại thấy được những ánh sáng tươi đẹp.
Đường Húc Nghiêu ôm Hạ Hải Dụ vào trong ngực thật chặt, cảm thụ cô chân thật tồn tại, liền thở phào nhẹ nhõm, "Tại sao không nhận điện thoại? !"
". . . . . ." Điện thoại? Anh có gọi điện thoại cho cô sao? !
Cúi đầu, nhìn thoại di động một chút điện, là trạng thái tắt máy!
Cô rốt cuộc đang làm gì, vậy mà lại đang ngây ngốc chờ điện thoại!
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, đáy lòng Đường Húc Nghiêu hiện lên nhiều rối rắm, thật ra cô đang một mực chờ điện thoại của ai đó, nhưng là đợi không được.
Cái loại mùi vị chờ đợi đó, khó chịu cỡ nào!
Anh dở khóc dở cười, không nhịn được mắng cô "Ngu ngốc! em như vậy thì ai mà tìm được đây? !"
"Vậy. . . . . . Vậy anh làm sao tìm được em . . . . ." Thanh âm của cô có chút khàn khàn, đại khái là do nghẹn ngào quá lâu .
"Hoa!" Anh chỉ chỉ bó hoa cúc trắng trong tay cô, "Em để lại biên lai trong cửa hàng. Anh còn đi qua chỗ Hải Tinh. Không có ngôi mộ, không có chỗ thương tiếc, anh nhớ em cũng chỉ có thể tới chỗ này. . . . . . Cho dù là nhìn mộ người khác, cũng là một loại lễ tế."
". . . . . ." Lệ rơi đầy mặt.
Anh đè lại đầu của cô, để cho cô nằm ở đầu vai của mình, bả vai rộng rãi nâng đỡ tiếng khóc thút thít nặng nề của cô.
"Hạ Hải Dụ. . . . . ." Anh nỉ non ở bên tai của cô, "Hạ Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . ."
Từng tiếng, mang theo đau lòng, mang theo thương tiếc, mang theo cưng chiều, làm cho cô không cách nào đắm chìm trong đó.
Đắm chìm . . . . .
Đắm chìm sâu sắc. . . . . .
Đường Húc Nghiêu có thể cảm nhận được run rẩy của cô, cẩn thận từng li từng tí khẽ run, tiết lộ đáy lòng cô thật ra rất sợ hãi.
Anh buộc chặt hai cánh tay, nhất định phải mạnh mẽ cho cô dựa vào, còn có. . . . . . Yêu.
"Hạ Hải Dụ, anh thích em, em có thích anh không ?" Anh hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.