Chương 260: Điểm tàn nhẫn
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, nhìn anh chằm chằm, thật sự . . . . . . dỗi sao!
Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Được rồi được rồi, em thừa nhận lúc nãy em vừa nhìn chiếc nhẫn chocolate mà Hạo Nhiên tặng, nhưng việc này đâu có ý gì!"
"Anh có nói là có ý gì đâu?" Đường Húc Nghiêu cười rất giảo hoạt.
"Tuy anh không nói gì, nhưng nét mặt của anh đã thể hiện ra hết đấy thôi!" Cô vung nắm tay nhỏ lên, đập mạnh lên vai của anh.
Đường Húc Nghiêu thuận thế kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu, hôn lên môi cô. Không một điểm báo trước, chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt của anh, bỗng nhiên anh rất muốn hôn cô, hơn nữa còn muốn nói một chuyện với cô.
"Sau này không cho em vụng trộm xem thứ này nữa!" Lớn tiếng quát cô, sau đó dừng một chút, rồi lại bổ sung một câu, "Muốn xem thì cũng phải là hai chúng ta cùng xem!"
Cái gì?
Hạ Hải Dụ mở to hai mắt nhìn, quả thật cô không thể tin những gì mà mình nghe được.
Anh rõ ràng biết cái đó thể hiện tâm ý của Hạo Nhiên, thế mà còn muốn cùng cô nhìn ngắm nó?
Làm thế này . . . . . . Là anh nuông chiều cô sao?
Nhìn cô ngây ngốc, Đường Húc Nghiêu không nhịn được lại cúi xuống hôn cô, vừa hôn, vừa nỉ non, "Đúng vậy, anh luôn muốn cưng chiều em, mãi cho đến khi làm em hư mới thôi! Nhưng quan trọng nhất là, anh luôn tin tưởng em!"
Hạ Hải Dụ cảm động đến rối tinh rối mù, há miệng, thở dốc, nhưng không biết nói gì cho phải.
Bỗng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cô nhón chân lên, hôn lên môi anh, "Cám ơn anh đã hiểu! Cám ơn!"
Hạ Hải Dụ vốn chỉ muốn hôn anh một chút, nhưng lập tức lại bị Đường Húc Nghiêu quấn lấy, "Cảm ơn anh mà chỉ làm vậy thôi sao? Không đủ không đủ!"
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh cũng bắt đầu làm việc xấu, sờ lên ngực cô.
"Đừng!" Mặt cô đỏ lên, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đường Húc Nghiêu cho rằng cô đang xấu hổ, nên sẽ không dễ dàng buông tha, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà ác, nói sâu xa, "Em đừng nghe những quy củ kỳ kỳ quái quái mà anh cả và chị dâu đã nói, cứ làm theo thế thì thân thể sẽ bị nghẹn đấy, nghiêm trọng sẽ gây ra bệnh đó!"
"Đã nói đừng mà!" cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, lấy tay đẩy anh ra.
Đường Húc Nghiêu không nghĩ tới cô lại hành động như vậy, lại còn dùng sức đẩy anh, bị động nên anh hơi lảo đảo dưới chân, sau khi ổn định được thân thể, lần nữa anh khóa trụ cô vào trong ngực mình.
Mùi thơm cơ thể của cô làm cho anh rục rịch, "Bà xã . . . . ."
"Trời ạ, đã bảo đừng chính là đừng!"
Ánh mắt của Hạ Hải Dụ né tránh, luồng nhiệt trong cơ thể làm cô nhốn nháo, cái nhìn của anh như mang theo ngọn lửa nóng bỏng, làm cô thật sự không thoải mái.
"Anh đã nhịn lâu rồi!" Đường Húc Nghiêu cắn răng nghiến lợi, lôi kéo tay của cô đến nơi nào đó của cơ thể mình, "Em xem đi, anh đã như vậy rồi mà em còn nói đừng sao?"
". . . . . ." lòng bàn tay nóng lên cùng luồng nhiệt cơ thể, khiến Hạ Hải Dụ vừa xấu hổ vừa hốt hoảng.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, vừa nghiền ngẫm vừa chăm chú nhìn vào cô, anh nhìn ra được, cô cũng không phải thờ ơ.
Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, Hạ Hải Dụ bị nhìn như thế thì nhịp tim liền mất đi kiểm soát, khuôn mặt nóng bừng như sắp nổ tung, cũng không dám nữa nhìn thẳng vào mắt anh , phải vội vàng cúi đầu.
Bàn tay to lớn của anh lần nữa giở trò xấu, muốn tiếp tục đi xuống.
"Này. . . . . . Thật không thể mà, xin anh đấy!" cô đè lại tay của anh, trong giọng nói có nhiều mấy phần năn nỉ.
"Cho anh một lý do!"
Lý do?
Điều này làm sao cô có thể mở miệng nói ra được?
"Em. . . . . .em. . . . . . em mệt rồi, muốn đi ngủ." Nhắm mắt, nói lý do mà chính cô cũng cảm thấy dối trá.
Quả nhiên, anh không tin!
Bàn tay tiếp tục làm loạn, lúc này, thậm chí đã chui vào trong áo ngủ của cô.
Cắn răng một cái, Hạ Hải Dụ cũng không để ý tới cái gì là xấu hổ cái gì là thẹn thùng nữa, nhắm mắt lại, lớn tiếng nói cho anh biết, "Em đang ở trong kỳ sinh lý!"
Kỳ sinh lý?
Bàn tay đang ở trên eo cô chợt ngừng lại, khóe miệng của Đường Húc Nghiêu hơi run rẩy, "Em vừa nói cái gì?"
Hạ Hải Dụ "Hừ" một tiếng, cô đã nói rất lớn, nên rõ ràng là anh nghe được!
"Lặp lại lần nữa!" Anh ra lệnh .
"Chính là. . . . . . Cái đó. . . . . . dì cả . . . . . Tới thăm. . . . . ." cô vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ không khác gì với trái cà chua chín.
"Anh không tin!"
"Hả? " cô liền mở choàng mắt.
"Anh muốn kiểm tra!" Anh đưa tay làm bộ muốn tìm kiếm hướng dưới người cô.
"Anh điên rồi!" Hạ Hải Dụ cảm giác đầu mình sắp bốc khói, mặc dù giữa hai người chuyện gì cũng đã làm, nhưng loại chuyện riêng tư của phụ nữ thế này, nếu để cho anh nhìn thấy, cô thật sự sẽ té xỉu tại chỗ!
Cô vội vã bắt tay anh lại, giải thích, "Thật mà thật mà! Em sao phải lừa anh làm gì! Sáng sớm hôm nay vừa tới!"
Đường Húc Nghiêu nhíu lông mày, giãy giụa, lại vùng vẫy, cuối cùng lại vẫn từ từ rút tay mình về.
Đáng chết, sao có thể đáng chết vậy chứ?
Hạ Hải Dụ khẩn trương nhìn anh, cầu mong là anh buông tha cho cô, ngàn vạn lần đừng đổi ý nha!
"Em đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn!" sắc mặt của Đường Húc Nghiêu xanh mét, không chút khách khí nào chỉ trích.
Hạ Hải Dụ bĩu môi, cái gì cơ, vì cái này mà nói cô là người phụ nữ tàn nhẫn sao, đây là hiện tượng sinh lý bình thường nha, là do anh không quản được dục vọng của mình mới đúng!
Cô cúi đầu, mắt cũng không dám nhìn loạn, nhất thời, không gian trong phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh vang ở bên tai cô.
"Anh nhớ là em ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày!"
"Sao?" Sao lại nói sang điều này?
"Phải hay không?" cơn tức giận của anh nay còn lớn hơn rồi.
"Phải."
Một hồi tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh vang lên.
Đáng chết!
Kỳ sinh lý đáng chết!
Đáng chết bốn năm ngày!
"Hạ Hải Dụ, anh mặc kệ , ba ngày sau là đêm tân hôn, anh nhất định phải làm! Đến lúc đó em đừng làm cho anh nhìn thấy một cái giường đầy máu!"
". . . . . ."
Cuối cùng cô cũng hiểu được, tại sao anh lại tức giận như vậy, thì ra không phải là tối nay không thể nhẫn nhịn, mà là nghĩ tới ba ngày sau đó.
Á, đêm tân hôn mà bắt anh phải kiềm chế thì quả thật là không được tốt cho lắm!
Nhưng, đây cũng không phải là mong muốn của cô!
Thời gian này do phải bận rộn để chuẩn bị tổ chức hôn lễ, không biết kinh nguyệt làm sao lại vậy, có chút rối loạn, vậy là đã đến trước mấy ngày!
Hôm nay là ngày thứ nhất, ba ngày sau đó. . . . . . Đoán chừng. . . . . . Còn chưa thích hợp làm. . . . . .
Được rồi, cô thừa nhận, mình có điểm tàn nhẫn!
Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Được rồi được rồi, em thừa nhận lúc nãy em vừa nhìn chiếc nhẫn chocolate mà Hạo Nhiên tặng, nhưng việc này đâu có ý gì!"
"Anh có nói là có ý gì đâu?" Đường Húc Nghiêu cười rất giảo hoạt.
"Tuy anh không nói gì, nhưng nét mặt của anh đã thể hiện ra hết đấy thôi!" Cô vung nắm tay nhỏ lên, đập mạnh lên vai của anh.
Đường Húc Nghiêu thuận thế kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu, hôn lên môi cô. Không một điểm báo trước, chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt của anh, bỗng nhiên anh rất muốn hôn cô, hơn nữa còn muốn nói một chuyện với cô.
"Sau này không cho em vụng trộm xem thứ này nữa!" Lớn tiếng quát cô, sau đó dừng một chút, rồi lại bổ sung một câu, "Muốn xem thì cũng phải là hai chúng ta cùng xem!"
Cái gì?
Hạ Hải Dụ mở to hai mắt nhìn, quả thật cô không thể tin những gì mà mình nghe được.
Anh rõ ràng biết cái đó thể hiện tâm ý của Hạo Nhiên, thế mà còn muốn cùng cô nhìn ngắm nó?
Làm thế này . . . . . . Là anh nuông chiều cô sao?
Nhìn cô ngây ngốc, Đường Húc Nghiêu không nhịn được lại cúi xuống hôn cô, vừa hôn, vừa nỉ non, "Đúng vậy, anh luôn muốn cưng chiều em, mãi cho đến khi làm em hư mới thôi! Nhưng quan trọng nhất là, anh luôn tin tưởng em!"
Hạ Hải Dụ cảm động đến rối tinh rối mù, há miệng, thở dốc, nhưng không biết nói gì cho phải.
Bỗng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cô nhón chân lên, hôn lên môi anh, "Cám ơn anh đã hiểu! Cám ơn!"
Hạ Hải Dụ vốn chỉ muốn hôn anh một chút, nhưng lập tức lại bị Đường Húc Nghiêu quấn lấy, "Cảm ơn anh mà chỉ làm vậy thôi sao? Không đủ không đủ!"
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh cũng bắt đầu làm việc xấu, sờ lên ngực cô.
"Đừng!" Mặt cô đỏ lên, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đường Húc Nghiêu cho rằng cô đang xấu hổ, nên sẽ không dễ dàng buông tha, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà ác, nói sâu xa, "Em đừng nghe những quy củ kỳ kỳ quái quái mà anh cả và chị dâu đã nói, cứ làm theo thế thì thân thể sẽ bị nghẹn đấy, nghiêm trọng sẽ gây ra bệnh đó!"
"Đã nói đừng mà!" cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, lấy tay đẩy anh ra.
Đường Húc Nghiêu không nghĩ tới cô lại hành động như vậy, lại còn dùng sức đẩy anh, bị động nên anh hơi lảo đảo dưới chân, sau khi ổn định được thân thể, lần nữa anh khóa trụ cô vào trong ngực mình.
Mùi thơm cơ thể của cô làm cho anh rục rịch, "Bà xã . . . . ."
"Trời ạ, đã bảo đừng chính là đừng!"
Ánh mắt của Hạ Hải Dụ né tránh, luồng nhiệt trong cơ thể làm cô nhốn nháo, cái nhìn của anh như mang theo ngọn lửa nóng bỏng, làm cô thật sự không thoải mái.
"Anh đã nhịn lâu rồi!" Đường Húc Nghiêu cắn răng nghiến lợi, lôi kéo tay của cô đến nơi nào đó của cơ thể mình, "Em xem đi, anh đã như vậy rồi mà em còn nói đừng sao?"
". . . . . ." lòng bàn tay nóng lên cùng luồng nhiệt cơ thể, khiến Hạ Hải Dụ vừa xấu hổ vừa hốt hoảng.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, vừa nghiền ngẫm vừa chăm chú nhìn vào cô, anh nhìn ra được, cô cũng không phải thờ ơ.
Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, Hạ Hải Dụ bị nhìn như thế thì nhịp tim liền mất đi kiểm soát, khuôn mặt nóng bừng như sắp nổ tung, cũng không dám nữa nhìn thẳng vào mắt anh , phải vội vàng cúi đầu.
Bàn tay to lớn của anh lần nữa giở trò xấu, muốn tiếp tục đi xuống.
"Này. . . . . . Thật không thể mà, xin anh đấy!" cô đè lại tay của anh, trong giọng nói có nhiều mấy phần năn nỉ.
"Cho anh một lý do!"
Lý do?
Điều này làm sao cô có thể mở miệng nói ra được?
"Em. . . . . .em. . . . . . em mệt rồi, muốn đi ngủ." Nhắm mắt, nói lý do mà chính cô cũng cảm thấy dối trá.
Quả nhiên, anh không tin!
Bàn tay tiếp tục làm loạn, lúc này, thậm chí đã chui vào trong áo ngủ của cô.
Cắn răng một cái, Hạ Hải Dụ cũng không để ý tới cái gì là xấu hổ cái gì là thẹn thùng nữa, nhắm mắt lại, lớn tiếng nói cho anh biết, "Em đang ở trong kỳ sinh lý!"
Kỳ sinh lý?
Bàn tay đang ở trên eo cô chợt ngừng lại, khóe miệng của Đường Húc Nghiêu hơi run rẩy, "Em vừa nói cái gì?"
Hạ Hải Dụ "Hừ" một tiếng, cô đã nói rất lớn, nên rõ ràng là anh nghe được!
"Lặp lại lần nữa!" Anh ra lệnh .
"Chính là. . . . . . Cái đó. . . . . . dì cả . . . . . Tới thăm. . . . . ." cô vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ không khác gì với trái cà chua chín.
"Anh không tin!"
"Hả? " cô liền mở choàng mắt.
"Anh muốn kiểm tra!" Anh đưa tay làm bộ muốn tìm kiếm hướng dưới người cô.
"Anh điên rồi!" Hạ Hải Dụ cảm giác đầu mình sắp bốc khói, mặc dù giữa hai người chuyện gì cũng đã làm, nhưng loại chuyện riêng tư của phụ nữ thế này, nếu để cho anh nhìn thấy, cô thật sự sẽ té xỉu tại chỗ!
Cô vội vã bắt tay anh lại, giải thích, "Thật mà thật mà! Em sao phải lừa anh làm gì! Sáng sớm hôm nay vừa tới!"
Đường Húc Nghiêu nhíu lông mày, giãy giụa, lại vùng vẫy, cuối cùng lại vẫn từ từ rút tay mình về.
Đáng chết, sao có thể đáng chết vậy chứ?
Hạ Hải Dụ khẩn trương nhìn anh, cầu mong là anh buông tha cho cô, ngàn vạn lần đừng đổi ý nha!
"Em đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn!" sắc mặt của Đường Húc Nghiêu xanh mét, không chút khách khí nào chỉ trích.
Hạ Hải Dụ bĩu môi, cái gì cơ, vì cái này mà nói cô là người phụ nữ tàn nhẫn sao, đây là hiện tượng sinh lý bình thường nha, là do anh không quản được dục vọng của mình mới đúng!
Cô cúi đầu, mắt cũng không dám nhìn loạn, nhất thời, không gian trong phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh vang ở bên tai cô.
"Anh nhớ là em ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày!"
"Sao?" Sao lại nói sang điều này?
"Phải hay không?" cơn tức giận của anh nay còn lớn hơn rồi.
"Phải."
Một hồi tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh vang lên.
Đáng chết!
Kỳ sinh lý đáng chết!
Đáng chết bốn năm ngày!
"Hạ Hải Dụ, anh mặc kệ , ba ngày sau là đêm tân hôn, anh nhất định phải làm! Đến lúc đó em đừng làm cho anh nhìn thấy một cái giường đầy máu!"
". . . . . ."
Cuối cùng cô cũng hiểu được, tại sao anh lại tức giận như vậy, thì ra không phải là tối nay không thể nhẫn nhịn, mà là nghĩ tới ba ngày sau đó.
Á, đêm tân hôn mà bắt anh phải kiềm chế thì quả thật là không được tốt cho lắm!
Nhưng, đây cũng không phải là mong muốn của cô!
Thời gian này do phải bận rộn để chuẩn bị tổ chức hôn lễ, không biết kinh nguyệt làm sao lại vậy, có chút rối loạn, vậy là đã đến trước mấy ngày!
Hôm nay là ngày thứ nhất, ba ngày sau đó. . . . . . Đoán chừng. . . . . . Còn chưa thích hợp làm. . . . . .
Được rồi, cô thừa nhận, mình có điểm tàn nhẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.