Chương 128: Dũng cảm một chút
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
"A a a a a. . . . . ." Sáng sớm hôm sau, Hạ Hải Dụ thét chói tai.
Trời ạ, sáu giờ rưỡi rồi, không còn kịp rồi!
Xốc chăn lên, tiện tay ném vào một góc, liền vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó đi giày vào liền chạy như bay ra cửa.
Dưới lầu, Bạch Hạo Nhiên đã chờ rất lâu ở ven đường, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Hải Dụ hổn hển thở gấp đang chạy tới.
"Hạo, Hạo Nhiên. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em dậy trễ. . . . . . Nhanh lên nhanh lên, chúng ta nhanh đi ăn điểm tâm. . . . . . Nếu không anh không kịp đến sân bay mất !"
Thở gấp.
Thở mạnh.
Bạch Hạo Nhiên thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, vội vàng vỗ lưng cho cô, giúp cô thuận khí, "Được rồi, Hải Dụ, không kịp thì không ăn sáng nữa, dù sao anh cũng không đói."
"Không đói bụng cũng phải ăn, nếu không sẽ say máy bay đấy!" Hạ Hải Dụ lại nhớ tới mình lúc bay tới Mĩ, trời ạ, say máy bay... Thật quá đáng sợ!
"Hạo Nhiên, anh ở nơi này chờ em, em đi sang quán ăn nhỏ bên kia mua chút đồ ăn, có thể cầm vừa đi vừa ăn !" Nói xong, co cẳng chạy.
"Hải Dụ!"
“Sao ?" Hạ Hải Dụ quay đầu lại liếc mắt nhìn, an ủi, "Anh chờ một chút, em sẽ mau trở lại !"
Bóng dáng nhỏ nhắn rất nhanh liền biến mất ở đầu ngõ, Bạch Hạo Nhiên đứng tại chỗ, buồn bã thở dài.
Thật ra thì anh không quan tâm có ăn hay không, anh chỉ muốn được ở cùng cô thêm một lúc nữa.
Hạ Hải Dụ nhanh chóng mua hai ly sữa đậu nành ở một quán nhỏ, khi cầm chúng trong lòng bàn tay thì tâm tình lo lắng thấp thỏm giống như thoáng hòa hoãn xuống.
Đều là bởi vì tối hôm qua thao thức mất ngủ cả đêm, cho nên mới dậy trễ, nếu như vì vậy mà hại Hạo Nhiên không kịp ăn điểm tâm để bụng đói lên máy bay, cô sẽ áy náy đến chết mất!
Hạ Hải Dụ, mi đã có lỗi với Hạo Nhiên rồi, biết không?
Mi không thể lại phạm sai lầm lần nữa! ! !
Năm phút sau, khi Bạch Hạo Nhiên tiếp nhận sữa đậu nành thì chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp, chỉ một ly sữa đậu nành đơn giản, nhưng cũng là một phần tâm ý của cô.
Có lẽ như vậy không liên quan đến tình yêu, nhưng là sự thật lòng.
Cầm lấy ly của mình, đáy lòng có một cỗ thoải mái, "Hải Dụ, cám ơn em."
Tựa hồ lại trở về lúc ban đầu, tình cảm thuần khiết giữa anh và cô.
Thật ra thì anh hiểu được, bọn họ kết thúc, thật ra căn bản bọn họ chưa bao giờ bắt đầu. Chỉ là có con tim của anh, chân thực cảm thụ qua tình cảm ấy.
Thật ra rất muốn nói thêm, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào, cuối cùng không nói gì nữa, tự nói với mình, như vậy, đã rất tốt rồi.
Nhìn đồng hồ, anh nhẹ nhàng ôm hai vai cô, "Hải Dụ, đã đến lúc rồi, anh phải đi đây. . . . . . Tháng sau anh cùng những người cùng tổ có một hạng mục phải đi Âu châu, không thể tới gặp em nữa."
". . . . . ." Cô kinh ngạc nhìn không biết nên nói gì cho phải, trong lòng một cỗ ươn ướt.
Anh khẽ nhếch môi lên, tạo nên một nụ cười nhạt, đáy mắt một mảnh sáng trong, "Hải Dụ, em hãy bảo trọng. . . . . .Hãy dũng cảm hơn một chút!"
Ngàn dặm trời cao, máy bay một đường hướng đông, xuyên qua một lại một thành thị, nhưng anh có thể quên phong cảnh của thành phố, lại không quên được tòa thành vạn dặm của người kia. Cô ở trong lòng anh, vẫn chân thật và rõ ràng như vậy.
Buông tay là một loại vạn bất đắc dĩ, bất đắc dĩ phải buông tha, là một vị độc dược, sẽ dày vò sẽ làm người ta đau khổ một thời gian.
Anh muốn cho cô một chút thời gian, để cô thấy rõ trái tim của mình.
Anh khuyên cô dũng cảm hơn, cũng đồng thời tự nói với chính mình, nếu như yêu, thì hãy cứ yêu, đừng quan tâm đến được mất thiệt hơn.
Anh là hoa hướng dương, chỉ chờ đợi ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng.
◎◎◎
Hạ Hải Dụ đứng ở trên bục giảng, ánh mắt luôn vô tình chạm vào ánh nhìn của Đường Húc Nghiêu.
Mặc dù cô đã rất cẩn thận rất thận trọng, nhưng ánh mắt anh ta sáng quắc, không muốn lưu ý đến vô cùng khó!
Thật vất vả chịu đựng hết 90 phút, cô chạy trối chết khỏi phòng học, bước đi rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại xem anh ta có đuổi theo hay không, giống như có tật giật mình vậy.
"Hải Dụ!"
"A. . . . . ." Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng là Vân Tiểu Tiểu.
Vỗ ngực một cái, đè ép nỗi hoảng sợ, "Tiểu Tiểu, cậu thật biết cách dọa người đấy!"
"Hi, không phải mình dọa người, mà là cậu run như cầy sấy ấy!"
Vân Tiểu Tiểu mấy bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ híp đôi mắt, cất giấu tia giảo hoạt.
"Hải Dụ. . . . . ." Kéo dài giọng nói, khiến Hạ Hải Dụ lại cảm thấy không ổn.
"Tiểu Tiểu, không phải tớ đã xin giúp cậu số điện thoại rồi sao, còn lại, chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi!" Hạ Hải Dụ giơ tay lên trước tỏ rõ lập trường, lần này, mặc kệ là nguyên nhân gì, cô không thể hỗ trợ thêm nữa! Nếu để cô lại phải đi tìm Đường Húc Nghiêu, không phải sẽ hộc máu sao!
Vân Tiểu Tiểu chu miệng nhỏ, giọng nói tỏ vẻ buồn bã, "Tên Thiệu Hành đó thật đáng ghét a, tớ gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa hồi âm!"
"Này. . . . . . Cậu gửi tin nhắn gì?"
“Mình nói —— đoán xem tôi là ai?"
Hạ Hải Dụ vừa nghe xong liền thấy mình như sụp đổ tại chỗ, quả là vô cùng mới lạ!
"Hải Dụ, mình quyết định, lần này mình muốn làm sẽ ra mặt!" Vân Tiểu Tiểu nhón chân lên, ôm cổ của Hạ Hải Dụ.
"Tiểu Tiểu. . . . . cậu định ghìm chết tớ đấy à!"
Vân Tiểu Tiểu hơi thả đôi tay quá sức nhiệt tình của mình, nhưng vẫn không chịu buông ra, hắc hắc cười gian, "Hải Dụ, cậu cũng biết mối quan hệ hữu nghị của học viện chúng ta phải không?"
"Ừ, thì sao?" Hạ Hải Dụ cũng biết, nhưng cô không có hứng thú với chuyện đó!
"Hải Dụ a, tớ mới vừa nghe được tin tức á..., đối tượng chính trong quan hệ hữu nghị lần này của học viện chúng ta là nhân viên của Khoa Học Công Nghệ Húc Dương a! Chúng ta cùng đi ghi danh tham gia đi! Ừm?"
" Khoa Học Công Nghệ Húc Dương?" mặt Hạ Hải Dụ trở nên đen, gặp quỷ, nhất định là âm mưu do Đường Húc Nghiêu bày ra! Nếu không nhiều công ty như vậy, sao lại cố tình muốn quan hệ hữu nghị với công ty của anh ta!
"Hải Dụ, cậu nhất định phải đi cùng mình, mình rất sợ, hạnh phúc cả đời của mình phải dựa vào cậu đấy!"
Thực choáng váng!
Lại là câu này!
Vì sao muốn cô phụ trách hạnh phúc cả đời của cô ấy?
Không nên tốn hơi thừa lời, Hạ Hải Dụ cắn răng nghiến lợi hỏi, " Quan hệ hữu nghị diễn ra ở đâu?"
"Bãi tắm ven biển! Đi bơi lội!"
Bãi tắm ven biển?
Bơi?
Cặp mắt của Hạ Hải Dụ lập tức bốc hỏa, "Vậy chẳng phải là phải mặc đồ bơi sao?"
Trời ạ, sáu giờ rưỡi rồi, không còn kịp rồi!
Xốc chăn lên, tiện tay ném vào một góc, liền vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó đi giày vào liền chạy như bay ra cửa.
Dưới lầu, Bạch Hạo Nhiên đã chờ rất lâu ở ven đường, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Hải Dụ hổn hển thở gấp đang chạy tới.
"Hạo, Hạo Nhiên. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em dậy trễ. . . . . . Nhanh lên nhanh lên, chúng ta nhanh đi ăn điểm tâm. . . . . . Nếu không anh không kịp đến sân bay mất !"
Thở gấp.
Thở mạnh.
Bạch Hạo Nhiên thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, vội vàng vỗ lưng cho cô, giúp cô thuận khí, "Được rồi, Hải Dụ, không kịp thì không ăn sáng nữa, dù sao anh cũng không đói."
"Không đói bụng cũng phải ăn, nếu không sẽ say máy bay đấy!" Hạ Hải Dụ lại nhớ tới mình lúc bay tới Mĩ, trời ạ, say máy bay... Thật quá đáng sợ!
"Hạo Nhiên, anh ở nơi này chờ em, em đi sang quán ăn nhỏ bên kia mua chút đồ ăn, có thể cầm vừa đi vừa ăn !" Nói xong, co cẳng chạy.
"Hải Dụ!"
“Sao ?" Hạ Hải Dụ quay đầu lại liếc mắt nhìn, an ủi, "Anh chờ một chút, em sẽ mau trở lại !"
Bóng dáng nhỏ nhắn rất nhanh liền biến mất ở đầu ngõ, Bạch Hạo Nhiên đứng tại chỗ, buồn bã thở dài.
Thật ra thì anh không quan tâm có ăn hay không, anh chỉ muốn được ở cùng cô thêm một lúc nữa.
Hạ Hải Dụ nhanh chóng mua hai ly sữa đậu nành ở một quán nhỏ, khi cầm chúng trong lòng bàn tay thì tâm tình lo lắng thấp thỏm giống như thoáng hòa hoãn xuống.
Đều là bởi vì tối hôm qua thao thức mất ngủ cả đêm, cho nên mới dậy trễ, nếu như vì vậy mà hại Hạo Nhiên không kịp ăn điểm tâm để bụng đói lên máy bay, cô sẽ áy náy đến chết mất!
Hạ Hải Dụ, mi đã có lỗi với Hạo Nhiên rồi, biết không?
Mi không thể lại phạm sai lầm lần nữa! ! !
Năm phút sau, khi Bạch Hạo Nhiên tiếp nhận sữa đậu nành thì chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp, chỉ một ly sữa đậu nành đơn giản, nhưng cũng là một phần tâm ý của cô.
Có lẽ như vậy không liên quan đến tình yêu, nhưng là sự thật lòng.
Cầm lấy ly của mình, đáy lòng có một cỗ thoải mái, "Hải Dụ, cám ơn em."
Tựa hồ lại trở về lúc ban đầu, tình cảm thuần khiết giữa anh và cô.
Thật ra thì anh hiểu được, bọn họ kết thúc, thật ra căn bản bọn họ chưa bao giờ bắt đầu. Chỉ là có con tim của anh, chân thực cảm thụ qua tình cảm ấy.
Thật ra rất muốn nói thêm, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào, cuối cùng không nói gì nữa, tự nói với mình, như vậy, đã rất tốt rồi.
Nhìn đồng hồ, anh nhẹ nhàng ôm hai vai cô, "Hải Dụ, đã đến lúc rồi, anh phải đi đây. . . . . . Tháng sau anh cùng những người cùng tổ có một hạng mục phải đi Âu châu, không thể tới gặp em nữa."
". . . . . ." Cô kinh ngạc nhìn không biết nên nói gì cho phải, trong lòng một cỗ ươn ướt.
Anh khẽ nhếch môi lên, tạo nên một nụ cười nhạt, đáy mắt một mảnh sáng trong, "Hải Dụ, em hãy bảo trọng. . . . . .Hãy dũng cảm hơn một chút!"
Ngàn dặm trời cao, máy bay một đường hướng đông, xuyên qua một lại một thành thị, nhưng anh có thể quên phong cảnh của thành phố, lại không quên được tòa thành vạn dặm của người kia. Cô ở trong lòng anh, vẫn chân thật và rõ ràng như vậy.
Buông tay là một loại vạn bất đắc dĩ, bất đắc dĩ phải buông tha, là một vị độc dược, sẽ dày vò sẽ làm người ta đau khổ một thời gian.
Anh muốn cho cô một chút thời gian, để cô thấy rõ trái tim của mình.
Anh khuyên cô dũng cảm hơn, cũng đồng thời tự nói với chính mình, nếu như yêu, thì hãy cứ yêu, đừng quan tâm đến được mất thiệt hơn.
Anh là hoa hướng dương, chỉ chờ đợi ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng.
◎◎◎
Hạ Hải Dụ đứng ở trên bục giảng, ánh mắt luôn vô tình chạm vào ánh nhìn của Đường Húc Nghiêu.
Mặc dù cô đã rất cẩn thận rất thận trọng, nhưng ánh mắt anh ta sáng quắc, không muốn lưu ý đến vô cùng khó!
Thật vất vả chịu đựng hết 90 phút, cô chạy trối chết khỏi phòng học, bước đi rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại xem anh ta có đuổi theo hay không, giống như có tật giật mình vậy.
"Hải Dụ!"
"A. . . . . ." Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng là Vân Tiểu Tiểu.
Vỗ ngực một cái, đè ép nỗi hoảng sợ, "Tiểu Tiểu, cậu thật biết cách dọa người đấy!"
"Hi, không phải mình dọa người, mà là cậu run như cầy sấy ấy!"
Vân Tiểu Tiểu mấy bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ híp đôi mắt, cất giấu tia giảo hoạt.
"Hải Dụ. . . . . ." Kéo dài giọng nói, khiến Hạ Hải Dụ lại cảm thấy không ổn.
"Tiểu Tiểu, không phải tớ đã xin giúp cậu số điện thoại rồi sao, còn lại, chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi!" Hạ Hải Dụ giơ tay lên trước tỏ rõ lập trường, lần này, mặc kệ là nguyên nhân gì, cô không thể hỗ trợ thêm nữa! Nếu để cô lại phải đi tìm Đường Húc Nghiêu, không phải sẽ hộc máu sao!
Vân Tiểu Tiểu chu miệng nhỏ, giọng nói tỏ vẻ buồn bã, "Tên Thiệu Hành đó thật đáng ghét a, tớ gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa hồi âm!"
"Này. . . . . . Cậu gửi tin nhắn gì?"
“Mình nói —— đoán xem tôi là ai?"
Hạ Hải Dụ vừa nghe xong liền thấy mình như sụp đổ tại chỗ, quả là vô cùng mới lạ!
"Hải Dụ, mình quyết định, lần này mình muốn làm sẽ ra mặt!" Vân Tiểu Tiểu nhón chân lên, ôm cổ của Hạ Hải Dụ.
"Tiểu Tiểu. . . . . cậu định ghìm chết tớ đấy à!"
Vân Tiểu Tiểu hơi thả đôi tay quá sức nhiệt tình của mình, nhưng vẫn không chịu buông ra, hắc hắc cười gian, "Hải Dụ, cậu cũng biết mối quan hệ hữu nghị của học viện chúng ta phải không?"
"Ừ, thì sao?" Hạ Hải Dụ cũng biết, nhưng cô không có hứng thú với chuyện đó!
"Hải Dụ a, tớ mới vừa nghe được tin tức á..., đối tượng chính trong quan hệ hữu nghị lần này của học viện chúng ta là nhân viên của Khoa Học Công Nghệ Húc Dương a! Chúng ta cùng đi ghi danh tham gia đi! Ừm?"
" Khoa Học Công Nghệ Húc Dương?" mặt Hạ Hải Dụ trở nên đen, gặp quỷ, nhất định là âm mưu do Đường Húc Nghiêu bày ra! Nếu không nhiều công ty như vậy, sao lại cố tình muốn quan hệ hữu nghị với công ty của anh ta!
"Hải Dụ, cậu nhất định phải đi cùng mình, mình rất sợ, hạnh phúc cả đời của mình phải dựa vào cậu đấy!"
Thực choáng váng!
Lại là câu này!
Vì sao muốn cô phụ trách hạnh phúc cả đời của cô ấy?
Không nên tốn hơi thừa lời, Hạ Hải Dụ cắn răng nghiến lợi hỏi, " Quan hệ hữu nghị diễn ra ở đâu?"
"Bãi tắm ven biển! Đi bơi lội!"
Bãi tắm ven biển?
Bơi?
Cặp mắt của Hạ Hải Dụ lập tức bốc hỏa, "Vậy chẳng phải là phải mặc đồ bơi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.