Chương 203: Ngày mai sẽ đến
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
"Hải Dụ, như thế nào như thế nào? !" Bên ngoài, Vân Tiểu Tiểu đã sớm lòng như lửa đốt, thấy Hạ Hải Dụ sau đi ra lập tức xông lên phía trước hỏi thăm.
"Rất tốt! không có gì bất thường!" Hạ Hải Dụ trải qua mấy ngày gần đây lo lắng, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười sáng lạn, màu đen trên sợi tóc giống như mang theo một vầng sáng của tình mẫu tử chói lọi.
Cách đó vài mét, Bạch Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng bởi vì nụ cười của cô mà khẽ nâng lên.
"Tiểu Tiểu, cậu xem sổ khám bệnh, phía trên có ảnh của cục cưng a!" Hạ Hải Dụ xem như bảo bối rất quý mà đưa tới, khóe miệng tự nhiên cũng thật cao hứng.
Vân Tiểu Tiểu xem xét, mặt mờ mịt, "Có thể nhìn ra là Tiểu Bảo bảo à? !"
Rõ ràng chính là một màu!
Cái gì đều thấy không rõ!
Không hiểu nổi ai!
"Bạch Hạo Nhiên, anh xem một chút, anh có thể nhìn ra được sao? !" Vân Tiểu Tiểu rất có tinh thần học hỏi, vội vàng đi hỏi thăm cao minh.
Bạch Hạo Nhiên cúi đầu nhìn coi, có chút biểu lộ mất tự nhiên, "Nói thật,tôi cũng vậy không phải có thể nhìn ra!"
Hạ Hải Dụ dậm chân, đoạt lại sổ khám, bỏ vào túi quần của mình, làm bộ tức giận, "Không nói với các người á!"
"Ai u, không nên tức giận nha, người ta chỉ đùa thôi mà!" Vân Tiểu Tiểu lập tức lấy lòng, bấu víu cánh tay của cô, nghiêng đầu hỏi, "Hải Dụ, vậy bây giờ thân thể của cậu đã ổn định, chúng ta có thể suy tính trở về San Francisco được không? !"
Hạ Hải Dụ cong cong khóe môi, "Có thể phải đi, chúng ta nghiên cứu một chút giá vé máy bay, xem mấy ngày nay có giảm giá không!"
Vân Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, "Làm ơn! Cậu bây giờ đương nhiên là ngồi khoang hạng nhất á..., cái gì giảm giá hay không giảm giá!"
Yên tâm đi, Đường Húc Nghiêu để lại rất nhiều tiền dặn tớ chăm sóc tốt cho cậu.
Dĩ nhiên, Vân Tiểu Tiểu là không có gan đem câu nói phía sau nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ở trong lòng nói thầm.
Hạ Hải Dụ sờ sờ bụng, suy nghĩ một chút, được rồi, vì cục cưng tốn thêm ít tiền cũng là phải! Thật may là lúc trước cô còn có một chút tiền gửi ngân hàng!
Nghiêng đầu nhìn một Bạch Hạo Nhiên, nụ cưởi trên khóe miệng Hạ Hải Dụ chậm rãi rơi xuống, có chút trịnh trọng nói, "Hạo Nhiên, anh. . . . . . Cũng không cần cùng em nữa giằng co,. . . . . Không cần tiễn em về…. Em đã làm phiền anh rất nhiều thời gian rồi. . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên lắc đầu một cái, "Không sao, dù sao anh hiện tại cũng là ngày nghỉ, anh đưa các em về San Francisco lại nói."
"Anh thật không vội vàng sao? ! Ngày nghỉ chẳng lẽ không có hoạt động sao? !" Hạ Hải Dụ rất không yên lòng hỏi, cảm giác có chút không thanh nhàn.
Bạch Hạo Nhiên chậm rãi cười, "Có cũng phải nhường lại, hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn cục cưng trong bụng em !"
Anh giơ tay cưng chiều vuốt tóc của cô, tư thái thân mật cũng không mập mờ.
Hạ Hải Dụ xấu hổ cười cười, được rồi, cô quyết định thay cục cưng nhận anh làm cha nuôi!
Tâm tình của cô không tốt thì anh sẽ lẳng lặng cùng với cô; đi trên đường, anh sẽ để cô đi phía trong; nhìn cô chằm chằm thì sẽ dùng một loại ánh mắt rất đau lòng; mỗi lần gọi điện thoại, đều sẽ chờ cô cúp máy trước; mỗi lần chia tay, anh cũng sẽ nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người; luôn là nói"Chỉ cần em thích, thế nào đều tốt" ; cho tới bây giờ đều là anh đợi cô, từ xa mỉm cười theo cô.
Như vậy đối với anh, cô coi anh là bằng hữu thì cảm thấy chưa đủ, là người thân thì cảm thấy đau lòng, muốn làm tình nhân rồi lại yêu không được.
Có lẽ, thật sự giống như Tiểu Tiểu nói, giữa bọn họ, chính là một loại dao động giữa cả ba thứ tình cảm đó, trân quý, duy nhất tình cảm.
◎◎◎
Hai ngày sau, ba người quyết định ăn một bữa cuối cùng trong nhà ăn của khách sạn.
Hạ Hải Dụ ngơ ngác ngồi ở trước bàn ăn, chờ đợi ăn cơm.
Trên bàn đã bày xong sáu bảy món ăn, sắc hương vị đều đủ, vừa nhìn đã có cảm giác rất có muốn ăn.
Vân Tiểu Tiểu từ trong phòng bếp nhô đầu ra, dài dòng, "Hải Dụ, chờ thêm chút nữa a, hoa quả và các món nguội lập tức liền xong ngay!"
"Tiểu Tiểu, những thứ này đã đủ chúng ta ăn rồi, không cần làm tiếp cái gì thịt nguội, trái cây giữ lại ở trên đường ăn sau!"
"Như vậy sao được, phải làm đủ tám món chứ! Bởi vì cục cưng tám tuần rồi nha!" Le lưỡi, lùi về đầu nhỏ, kêu lên, "Trời ạ, Bạch Hạo Nhiên, tốc độ của anh thật là nhanh, đầu năm nay thế nào đàn ông đều như vậy biết nấu ăn! Còn có nhường hay không một đường sống cho chị em phụ nữ á!"
Sau khi ăn xong, Hạ Hải Dụ, Vân Tiểu Tiểu, Bạch Hạo Nhiên, một hàng ba người rời đi Sydney.
Đường ra sân bay, Hạ Hải Dụ ôm một cái gối mềm hình dễ thương, cô bình thường rất ít mua loại vật này, nhưng mà khi nhìn thấy nó ngay cả giá tiền cũng không có hỏi liền quyết định mua, xem như là kỷ niệm, cùng hoài niệm.
Ngày đó Đường Húc Nghiêu cũng là cho cô một cái gối ôm hình này, mềm nhũn, ấm áp.
Lại một lần đi ngang qua những đường phố quen, cảng đại kiều, tòa nhạc kịch Sydney lướt qua ngay trước mắt, cảm thấy có chút không nỡ.
Ở Sydney dạo chơi một thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng cái thành phố này lại đáng cho cô cả đời hoài niệm.
Nơi này có những ngày hạnh phúc nhất của cô, tỷ như đi công viên đối diện giáo đường chụp ảnh cưới.
Nơi này, cho cô mật ngọt, cho cô tiểu bảo bảo.
Nơi này, cũng cho cô một vết thương sâu nhất, cũng đã không thể cùng anh ở cùng một chỗ.
Có lẽ, con người luôn muốn quá nhiều thứ, có được liền không dễ dàng bỏ. Nhưng là có thể có dù sao cũng có hạn, không bỏ được như vậy, liền nhất định phải bỏ qua như vậy.
Thuận lợi đến sân bay, đúng lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, Hạ Hải Dụ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, theo bản năng nhìn sang bên phải.
Không giống khi tới đây, không có anh.
◎◎◎
Tầng cao nhất của Đường Thịnh.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đường Húc Nghiêu nhìn xong một phần văn kiện, ký tên, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hải Dụ, bất kể em bây giờ là đi một mình ở trên đường phố cũng cảm thấy lạc lòng hay đang cùng bạn bè ăn cơm vui vẻ anh biết nụ cười vẫn mang vẻ cô đơn, bất kể em bây giờ là đang cố gắng thực hiện mơ ước lại không có cách nào kéo gần khoảng cách, vậy thì em đã từ từ không tìm được giấc mộng của mình rồi, em lại không có tin tưởng. Tương lai, nhất định sẽ có thuộc về của chúng ta ngày mai!
"Rất tốt! không có gì bất thường!" Hạ Hải Dụ trải qua mấy ngày gần đây lo lắng, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười sáng lạn, màu đen trên sợi tóc giống như mang theo một vầng sáng của tình mẫu tử chói lọi.
Cách đó vài mét, Bạch Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng bởi vì nụ cười của cô mà khẽ nâng lên.
"Tiểu Tiểu, cậu xem sổ khám bệnh, phía trên có ảnh của cục cưng a!" Hạ Hải Dụ xem như bảo bối rất quý mà đưa tới, khóe miệng tự nhiên cũng thật cao hứng.
Vân Tiểu Tiểu xem xét, mặt mờ mịt, "Có thể nhìn ra là Tiểu Bảo bảo à? !"
Rõ ràng chính là một màu!
Cái gì đều thấy không rõ!
Không hiểu nổi ai!
"Bạch Hạo Nhiên, anh xem một chút, anh có thể nhìn ra được sao? !" Vân Tiểu Tiểu rất có tinh thần học hỏi, vội vàng đi hỏi thăm cao minh.
Bạch Hạo Nhiên cúi đầu nhìn coi, có chút biểu lộ mất tự nhiên, "Nói thật,tôi cũng vậy không phải có thể nhìn ra!"
Hạ Hải Dụ dậm chân, đoạt lại sổ khám, bỏ vào túi quần của mình, làm bộ tức giận, "Không nói với các người á!"
"Ai u, không nên tức giận nha, người ta chỉ đùa thôi mà!" Vân Tiểu Tiểu lập tức lấy lòng, bấu víu cánh tay của cô, nghiêng đầu hỏi, "Hải Dụ, vậy bây giờ thân thể của cậu đã ổn định, chúng ta có thể suy tính trở về San Francisco được không? !"
Hạ Hải Dụ cong cong khóe môi, "Có thể phải đi, chúng ta nghiên cứu một chút giá vé máy bay, xem mấy ngày nay có giảm giá không!"
Vân Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, "Làm ơn! Cậu bây giờ đương nhiên là ngồi khoang hạng nhất á..., cái gì giảm giá hay không giảm giá!"
Yên tâm đi, Đường Húc Nghiêu để lại rất nhiều tiền dặn tớ chăm sóc tốt cho cậu.
Dĩ nhiên, Vân Tiểu Tiểu là không có gan đem câu nói phía sau nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ở trong lòng nói thầm.
Hạ Hải Dụ sờ sờ bụng, suy nghĩ một chút, được rồi, vì cục cưng tốn thêm ít tiền cũng là phải! Thật may là lúc trước cô còn có một chút tiền gửi ngân hàng!
Nghiêng đầu nhìn một Bạch Hạo Nhiên, nụ cưởi trên khóe miệng Hạ Hải Dụ chậm rãi rơi xuống, có chút trịnh trọng nói, "Hạo Nhiên, anh. . . . . . Cũng không cần cùng em nữa giằng co,. . . . . Không cần tiễn em về…. Em đã làm phiền anh rất nhiều thời gian rồi. . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên lắc đầu một cái, "Không sao, dù sao anh hiện tại cũng là ngày nghỉ, anh đưa các em về San Francisco lại nói."
"Anh thật không vội vàng sao? ! Ngày nghỉ chẳng lẽ không có hoạt động sao? !" Hạ Hải Dụ rất không yên lòng hỏi, cảm giác có chút không thanh nhàn.
Bạch Hạo Nhiên chậm rãi cười, "Có cũng phải nhường lại, hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn cục cưng trong bụng em !"
Anh giơ tay cưng chiều vuốt tóc của cô, tư thái thân mật cũng không mập mờ.
Hạ Hải Dụ xấu hổ cười cười, được rồi, cô quyết định thay cục cưng nhận anh làm cha nuôi!
Tâm tình của cô không tốt thì anh sẽ lẳng lặng cùng với cô; đi trên đường, anh sẽ để cô đi phía trong; nhìn cô chằm chằm thì sẽ dùng một loại ánh mắt rất đau lòng; mỗi lần gọi điện thoại, đều sẽ chờ cô cúp máy trước; mỗi lần chia tay, anh cũng sẽ nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người; luôn là nói"Chỉ cần em thích, thế nào đều tốt" ; cho tới bây giờ đều là anh đợi cô, từ xa mỉm cười theo cô.
Như vậy đối với anh, cô coi anh là bằng hữu thì cảm thấy chưa đủ, là người thân thì cảm thấy đau lòng, muốn làm tình nhân rồi lại yêu không được.
Có lẽ, thật sự giống như Tiểu Tiểu nói, giữa bọn họ, chính là một loại dao động giữa cả ba thứ tình cảm đó, trân quý, duy nhất tình cảm.
◎◎◎
Hai ngày sau, ba người quyết định ăn một bữa cuối cùng trong nhà ăn của khách sạn.
Hạ Hải Dụ ngơ ngác ngồi ở trước bàn ăn, chờ đợi ăn cơm.
Trên bàn đã bày xong sáu bảy món ăn, sắc hương vị đều đủ, vừa nhìn đã có cảm giác rất có muốn ăn.
Vân Tiểu Tiểu từ trong phòng bếp nhô đầu ra, dài dòng, "Hải Dụ, chờ thêm chút nữa a, hoa quả và các món nguội lập tức liền xong ngay!"
"Tiểu Tiểu, những thứ này đã đủ chúng ta ăn rồi, không cần làm tiếp cái gì thịt nguội, trái cây giữ lại ở trên đường ăn sau!"
"Như vậy sao được, phải làm đủ tám món chứ! Bởi vì cục cưng tám tuần rồi nha!" Le lưỡi, lùi về đầu nhỏ, kêu lên, "Trời ạ, Bạch Hạo Nhiên, tốc độ của anh thật là nhanh, đầu năm nay thế nào đàn ông đều như vậy biết nấu ăn! Còn có nhường hay không một đường sống cho chị em phụ nữ á!"
Sau khi ăn xong, Hạ Hải Dụ, Vân Tiểu Tiểu, Bạch Hạo Nhiên, một hàng ba người rời đi Sydney.
Đường ra sân bay, Hạ Hải Dụ ôm một cái gối mềm hình dễ thương, cô bình thường rất ít mua loại vật này, nhưng mà khi nhìn thấy nó ngay cả giá tiền cũng không có hỏi liền quyết định mua, xem như là kỷ niệm, cùng hoài niệm.
Ngày đó Đường Húc Nghiêu cũng là cho cô một cái gối ôm hình này, mềm nhũn, ấm áp.
Lại một lần đi ngang qua những đường phố quen, cảng đại kiều, tòa nhạc kịch Sydney lướt qua ngay trước mắt, cảm thấy có chút không nỡ.
Ở Sydney dạo chơi một thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng cái thành phố này lại đáng cho cô cả đời hoài niệm.
Nơi này có những ngày hạnh phúc nhất của cô, tỷ như đi công viên đối diện giáo đường chụp ảnh cưới.
Nơi này, cho cô mật ngọt, cho cô tiểu bảo bảo.
Nơi này, cũng cho cô một vết thương sâu nhất, cũng đã không thể cùng anh ở cùng một chỗ.
Có lẽ, con người luôn muốn quá nhiều thứ, có được liền không dễ dàng bỏ. Nhưng là có thể có dù sao cũng có hạn, không bỏ được như vậy, liền nhất định phải bỏ qua như vậy.
Thuận lợi đến sân bay, đúng lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, Hạ Hải Dụ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, theo bản năng nhìn sang bên phải.
Không giống khi tới đây, không có anh.
◎◎◎
Tầng cao nhất của Đường Thịnh.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đường Húc Nghiêu nhìn xong một phần văn kiện, ký tên, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hải Dụ, bất kể em bây giờ là đi một mình ở trên đường phố cũng cảm thấy lạc lòng hay đang cùng bạn bè ăn cơm vui vẻ anh biết nụ cười vẫn mang vẻ cô đơn, bất kể em bây giờ là đang cố gắng thực hiện mơ ước lại không có cách nào kéo gần khoảng cách, vậy thì em đã từ từ không tìm được giấc mộng của mình rồi, em lại không có tin tưởng. Tương lai, nhất định sẽ có thuộc về của chúng ta ngày mai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.