Chương 21: Nói mà không có bằng chứng
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, còn chưa thật hài lòng, “Tôi không thích phụ nữ quá bạo lực!”
Hiển nhiên, ý chỉ sở hữu!
Hạ Hải Dụ bỏ xuống tất cả tự ái, cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi, sự kiện cầm hoa hồng đập anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi!”
“Thật lòng?!” Anh vô cùng hoài nghi thành ý của cô.
“Thật thật! Một trăm lần nghiêm túc! Một ngàn lần nghiêm túc! Một vạn lần nghiêm túc!” Hạ Hải Dụ gật đầu giống như gà mổ thóc, đôi mắt tinh khiết trong suốt không có tia gian dối nào.
Mắt Đường Húc Nghiêu chăm chú khóa lại ở cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của cô, đáy mắt nổi lên ánh sáng.
Khẽ nghiêng người, anh tựa vào gần hơn, hơi thở ấm áp mơ hồ đầu độc, đáy mắt lưu động ánh sáng tà ác, ngón tay thon dài xoa đôi môi của cô, cẩn thận vuốt ve, “Nói mà không có bằng chứng, trước tiên cô phải làm chút gì bảo đảm cho thỏa đáng!”
Bảo đảm?!
“Cái đó...... Muốn ký tên đồng ý sao?!” Phim truyền hình đều diễn như vậy, còn có ngôn tình tiểu thuyết Đài Loan tất cả đều có kiểu đoạn máu chó như vậy. Đường Húc Nghiêu vui vẻ cười ra tiếng, “Chữ là chết, người là sống, tôi thích thật hơn một chút!”
Hạ Hải Dụ nhịn không được tim đập rộn lên một chút, lúc anh nói chuyện, môi mỏng phun ra hơi thở phe phẩy lên mặt cô, làm cô cảm thấy hai gò má nóng lên.
“Thế nào? Không muốn?” Đường Húc Nghiêu nhướn mày, ngón tay tiếp tục khẽ vuốt môi của cô, thân thể mềm mại tản ra hương thơm mê người, so với mùi hương anh ngửi qua đều tốt hơn.
“Tôi......” Hạ Hải Dụ đỏ mặt, lắp bắp, anh dựa vào quá gần, làm cô có chút không thở được.
“Sao?” Nhìn bộ dáng cô khẩn trương, Đường Húc Nghiêu cảm thấy rất thú vị, không khỏi nghĩ trêu chọc cô. Anh cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, “Như vậy đã khẩn trương? Vậy sao làm được phụ nữ của tôi?”
Hạ Hải Dụ cũng hít một hơi, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng là cô cố nén, bản năng nhắm hai mắt lại, thật chặt.
Bởi vì khẩn trương, lông mi của cô thật dài khẽ run giống như cánh bướm, mi tâm cũng nhíu lại, cái trán toát ra mồ hôi.
Vẻ mặt như sắp chịu cực hình!
Con mắt phượng hoa đào của người đàn ông híp lại thật sâu.
Lần đầu tiên có cô gái ở trong ngực anh mà còn cứng ngắc như vậy!
Anh rất muốn xem một chút, dáng vẻ yếu đuối của cô, nhất định, cực kỳ mê người!
Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng như ngọc của cô, chiếc váy trắng liền áo không thể bình thường hơn, nhưng mặc trên người cô lại cực kì đẹp mắt, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, nhưng khi cô buộc lên lại có một loại khí chất Triêu Dương, xinh đẹp giống như cá Thiên Sứ, đẹp đến mức làm anh run sợ.
Bàn tay to vòng qua vai cô, thoáng dùng lực, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi động lòng người kia......
Hiển nhiên, ý chỉ sở hữu!
Hạ Hải Dụ bỏ xuống tất cả tự ái, cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi, sự kiện cầm hoa hồng đập anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi!”
“Thật lòng?!” Anh vô cùng hoài nghi thành ý của cô.
“Thật thật! Một trăm lần nghiêm túc! Một ngàn lần nghiêm túc! Một vạn lần nghiêm túc!” Hạ Hải Dụ gật đầu giống như gà mổ thóc, đôi mắt tinh khiết trong suốt không có tia gian dối nào.
Mắt Đường Húc Nghiêu chăm chú khóa lại ở cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của cô, đáy mắt nổi lên ánh sáng.
Khẽ nghiêng người, anh tựa vào gần hơn, hơi thở ấm áp mơ hồ đầu độc, đáy mắt lưu động ánh sáng tà ác, ngón tay thon dài xoa đôi môi của cô, cẩn thận vuốt ve, “Nói mà không có bằng chứng, trước tiên cô phải làm chút gì bảo đảm cho thỏa đáng!”
Bảo đảm?!
“Cái đó...... Muốn ký tên đồng ý sao?!” Phim truyền hình đều diễn như vậy, còn có ngôn tình tiểu thuyết Đài Loan tất cả đều có kiểu đoạn máu chó như vậy. Đường Húc Nghiêu vui vẻ cười ra tiếng, “Chữ là chết, người là sống, tôi thích thật hơn một chút!”
Hạ Hải Dụ nhịn không được tim đập rộn lên một chút, lúc anh nói chuyện, môi mỏng phun ra hơi thở phe phẩy lên mặt cô, làm cô cảm thấy hai gò má nóng lên.
“Thế nào? Không muốn?” Đường Húc Nghiêu nhướn mày, ngón tay tiếp tục khẽ vuốt môi của cô, thân thể mềm mại tản ra hương thơm mê người, so với mùi hương anh ngửi qua đều tốt hơn.
“Tôi......” Hạ Hải Dụ đỏ mặt, lắp bắp, anh dựa vào quá gần, làm cô có chút không thở được.
“Sao?” Nhìn bộ dáng cô khẩn trương, Đường Húc Nghiêu cảm thấy rất thú vị, không khỏi nghĩ trêu chọc cô. Anh cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, “Như vậy đã khẩn trương? Vậy sao làm được phụ nữ của tôi?”
Hạ Hải Dụ cũng hít một hơi, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng là cô cố nén, bản năng nhắm hai mắt lại, thật chặt.
Bởi vì khẩn trương, lông mi của cô thật dài khẽ run giống như cánh bướm, mi tâm cũng nhíu lại, cái trán toát ra mồ hôi.
Vẻ mặt như sắp chịu cực hình!
Con mắt phượng hoa đào của người đàn ông híp lại thật sâu.
Lần đầu tiên có cô gái ở trong ngực anh mà còn cứng ngắc như vậy!
Anh rất muốn xem một chút, dáng vẻ yếu đuối của cô, nhất định, cực kỳ mê người!
Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng như ngọc của cô, chiếc váy trắng liền áo không thể bình thường hơn, nhưng mặc trên người cô lại cực kì đẹp mắt, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, nhưng khi cô buộc lên lại có một loại khí chất Triêu Dương, xinh đẹp giống như cá Thiên Sứ, đẹp đến mức làm anh run sợ.
Bàn tay to vòng qua vai cô, thoáng dùng lực, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi động lòng người kia......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.