Chương 94: Số lạ
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
Hả?!
Số lạ?!
Hơn nữa hình như là số máy riêng nha!
Đây là ai thế hả?
Gõ nhầm sao?
Trong óc Hạ Hải Dụ liên tiếp toát ra dấu chấm hỏi, do dự có nên nhận hay không, gọi xuyên quốc tế nha, đắt chết mất, nhưng ngộ nhỡ là điện thoại của trường học hoặc bệnh viện gọi đến!?
Ừm, vẫn là nên nhận đi!
Khẽ cắn răng, nhịn đau ấn nút trả lời:”Hello…..”
“………..” Đầu điện thoại bên kia, không có ai nói chuyện.
“Hello?!”. Cô lặp lại một lần nữa, nhưng đối phương vẫn chưa chịu nói chuyện.
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, có nhầm hay không, đúng là điện thoại quấy rồi hả!
Làm ơn, đừng làm như vậy với cô có được không, tiền điện thoại thật thật đắt nha!
“Này?! Rốt cuộc là ai đấy?”.
“……..” Bên kia như cũ không ai trả lời.
Gần một phút, rốt cuộc Hạ Hải Dụ không nhịn được nữa:” Này, rốt cuộc bạn là ai có nói hay không, nếu không nói tôi cúp máy đây, còn nữa…..tôi cho bạn biết, không cần biết bạn là ai, nếu còn dám gọi đến, tôi liền đi tố cáo!”.
Mạnh mẽ ấn tắt điện thoại, thời gian trò chuyện hiện 1 phút 32 giây.
A a a a a, đau lòng, lãng phí tiền một cách vô ích.
Hừ! Đại biến thái!
Trái tim chợt run lên bần bật, không thể không nhớ đến người kia….
Trước mắt cô gương mặt đẹp trai của anh sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo một tia tà ác, còn có ánh mắt nhất quán trêu chọc cô….
Đáng chết, thật sự sẽ không là anh ta chứ!?
Tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, Đường Húc Nghiêu, nếu đúng là anh, tôi liền……tôi liền……
Ôi, thật sự là cô không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đáng ghét!!!!
Lắc lắc đầu, mang anh ta từ trong óc đuổi đi, cũng âm thầm nguyền rủa: Đường Húc Nghiêu, cái đồ quỷ sứ đáng ghét, nhanh chóng tránh xa tôi ra một chút! Thứ hai tôi sẽ chính thức lên lớp, không được quay lại quấy rầy tôi!
◎◎◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Đường Húc Nghiêu nhìn điện thoại bị tắt ngủm kia, buồn cười.
A, cô gái nhỏ này vẫn còn nóng tính nhiều như vậy!
Thiệu Hành không nhịn được lắc đầu:”Anh nhớ cô ấy thì trực tiếp đi gặp thì tốt hơn, làm gì phải làm cho bí ẩn như vậy!”.
“Không, tôi muốn cho cô ấy bất ngờ ngoài ý muốn!”. Trong đôi mắt phượng sắc sảo đào hoa tỏa ánh sáng lấp lánh.
“Tôi thấy bất ngờ còn kém không nhiều lắm!”.
Thiệu Hành không khỏi bắt đầu lo lắng thay Hạ Hải Dụ, lúc này Đường Húc Nghiêu diệu kế đầy rẫy, mắc võng nhiều như vậy chờ con cá cắn câu!
A, anh ta cũng muốn đi học ở trường Khổng Tử kia nha, nhân tiện xem trò vui!
Số lạ?!
Hơn nữa hình như là số máy riêng nha!
Đây là ai thế hả?
Gõ nhầm sao?
Trong óc Hạ Hải Dụ liên tiếp toát ra dấu chấm hỏi, do dự có nên nhận hay không, gọi xuyên quốc tế nha, đắt chết mất, nhưng ngộ nhỡ là điện thoại của trường học hoặc bệnh viện gọi đến!?
Ừm, vẫn là nên nhận đi!
Khẽ cắn răng, nhịn đau ấn nút trả lời:”Hello…..”
“………..” Đầu điện thoại bên kia, không có ai nói chuyện.
“Hello?!”. Cô lặp lại một lần nữa, nhưng đối phương vẫn chưa chịu nói chuyện.
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, có nhầm hay không, đúng là điện thoại quấy rồi hả!
Làm ơn, đừng làm như vậy với cô có được không, tiền điện thoại thật thật đắt nha!
“Này?! Rốt cuộc là ai đấy?”.
“……..” Bên kia như cũ không ai trả lời.
Gần một phút, rốt cuộc Hạ Hải Dụ không nhịn được nữa:” Này, rốt cuộc bạn là ai có nói hay không, nếu không nói tôi cúp máy đây, còn nữa…..tôi cho bạn biết, không cần biết bạn là ai, nếu còn dám gọi đến, tôi liền đi tố cáo!”.
Mạnh mẽ ấn tắt điện thoại, thời gian trò chuyện hiện 1 phút 32 giây.
A a a a a, đau lòng, lãng phí tiền một cách vô ích.
Hừ! Đại biến thái!
Trái tim chợt run lên bần bật, không thể không nhớ đến người kia….
Trước mắt cô gương mặt đẹp trai của anh sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo một tia tà ác, còn có ánh mắt nhất quán trêu chọc cô….
Đáng chết, thật sự sẽ không là anh ta chứ!?
Tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, Đường Húc Nghiêu, nếu đúng là anh, tôi liền……tôi liền……
Ôi, thật sự là cô không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đáng ghét!!!!
Lắc lắc đầu, mang anh ta từ trong óc đuổi đi, cũng âm thầm nguyền rủa: Đường Húc Nghiêu, cái đồ quỷ sứ đáng ghét, nhanh chóng tránh xa tôi ra một chút! Thứ hai tôi sẽ chính thức lên lớp, không được quay lại quấy rầy tôi!
◎◎◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Đường Húc Nghiêu nhìn điện thoại bị tắt ngủm kia, buồn cười.
A, cô gái nhỏ này vẫn còn nóng tính nhiều như vậy!
Thiệu Hành không nhịn được lắc đầu:”Anh nhớ cô ấy thì trực tiếp đi gặp thì tốt hơn, làm gì phải làm cho bí ẩn như vậy!”.
“Không, tôi muốn cho cô ấy bất ngờ ngoài ý muốn!”. Trong đôi mắt phượng sắc sảo đào hoa tỏa ánh sáng lấp lánh.
“Tôi thấy bất ngờ còn kém không nhiều lắm!”.
Thiệu Hành không khỏi bắt đầu lo lắng thay Hạ Hải Dụ, lúc này Đường Húc Nghiêu diệu kế đầy rẫy, mắc võng nhiều như vậy chờ con cá cắn câu!
A, anh ta cũng muốn đi học ở trường Khổng Tử kia nha, nhân tiện xem trò vui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.