Chương 122: Sự kiện thoái hôn
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
"Hải Dụ. . . . . ." Bạch Hạo Nhiên chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, thấy Hạ Hải Dụ ngơ ngác đứng ở bậc cầu thang, liền lên tiếng gọi cô.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ không có phản ứng.
Thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, khuôn mặt đẹp trai của Bạch Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ, chất vấn: "Hải Dụ, em làm sao vậy? !"
Hạ Hải Dụ từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên. . . . . ."
Nhìn kĩ, Bạch Hạo Nhiên phát hiện sắc mặt của cô có gì đó không ổn, trong lòng gấp gáp, "Hải Dụ, em có phải không thoải mái hay không?"
". . . . . ." Trong đầu của cô thật sự đã loạn .
Không thoải mái sao? !
Không có sao chứ? !
Chỉ là. . . . . . Tâm tư có chút loạn, thật sự có chút loạn.
Bạch Hạo Nhiên nhìn cô nửa ngày không nói gì, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, đáy lòng không khỏi càng lo lắng, "Hải Dụ, nếu như em thấy không thoải mái cứ nói, chúng ta không đi xem phim nữa, chúng ta trở về thôi!"
“A ! Trở về? !" Hạ Hải Dụ rốt cuộc trở lại trạng thái bình thường, liền vội vàng lắc đầu, "Không ! không! Không! Em không có không thoải mái, chỉ là vừa mới nghĩ tới vài chuyện, đi thôi, chúng ta vào đi thôi, phim sắp chiếu rồi đó !"
"Em thật không có sao? !" Anh còn có chút không yên lòng.
"Thật, em rất khỏe." Hạ Hải Dụ nặn ra một nụ cười trên mặt, cố gắng an ủi.
"Vậy cũng tốt." Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, đáy lòng lại thầm than thở.
Hải Dụ, cô xem ra giống như có chút hoảng hốt. . . . . . Rốt cuộc là tại sao. . . . . . Vì người nào. . . . . .
Lòng Hạ Hải Dụ bối rối tự trách, Hạo Nhiên rất lo lắng cho cô, cô lại không yên lòng, cô… Rốt cuộc là thế nào? !
Phim sắp chiếu, khán giả lục đục đi vào, Bạch Hạo Nhiên hơi cúi đầu, nói, "Hải Dụ, chúng ta cũng vào đi thôi?"
"Vâng" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, cũng do dự không biết có nên rút tay ra khỏi túi không?
Hạo Nhiên đối với cô tốt như vậy, cô lại không thể hồi báo anh cái gì, thật. . . . . . Rất quá đáng!
Cắn cắn môi, cảm thấy đáng xấu hổ vì ý tưởng và hành động của mình, Hạ Hải Dụ, cô thật rất xấu!
Ngẩng đầu, nở nụ cười, ánh mắt kiên định: “Hạo Nhiên, chúng ta vào trong thôi”.
Vừa nói xong, bàn tay rút ra khỏi túi, nhẹ nhàng dùng tay trái nắm lấy tay phải của anh.
Nhớ khi cô xem bộ phim “Phấn đấu”, đoạn đầu có một bài hát nói trái tim nằm ở bên trái, cô hi vọng mượn tay trái của mình truyền đạt tâm ý tới Hạo Nhiên.
Tay của cô, nắm tay anh, có thể cảm thấy lòng bàn tay của anh hơi có chút khẩn trương ươn ướt, trái tim nhất thời rung động.
Đúng, chính là như vậy, giữa bạn trai và bạn gái chính là như vậy, tay trong tay, tâm đầu ý hợp.
Dòng người bắt đầu tiến về phía trước, Hạ Hải Dụ rúc vào bên người Bạch Hạo Nhiên, bước chậm về phía trước, nhưng bên cạnh không biết là ai chợt chen lấn khiến cô bị đẩy xuống dưới, chân lảo đảo một cái, cô theo bản năng bấu víu vào cánh tay Bạch Hạo Nhiên, lại ngoài ý muốn kéo đau cánh tay của mình.
"A. . . . . ." Chạm vào cánh tay bị đau, trên trán Hạ Hải Dụ cũng theo đó toát ra mồ hôi lạnh.
"Hải Dụ!" Bạch Hạo Nhiên vội vàng vươn tay che chở cô vào trong ngực, lúc này mới phát hiện ra cô có cái gì không đúng, "Sao rồi, Hải Dụ, cánh tay của em. . . . . ."
Qua đôi mắt phủ một làn nước mỏng, Hạ Hải Dụ thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Hạo Nhiên.
"Hải Dụ, anh dẫn em đi bệnh viện!"
"Vâng" Rốt cuộc, Hạ Hải Dụ thừa nhận mình mềm yếu, thật sự rất đau!
◎◎◎
Lên taxi đến bệnh viện, Hạ Hải Dụ lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, không biết là thân thể mệt mỏi, hay trong lòng mệt mỏi, cô có chút buồn ngủ.
Mắt, không biết từ lúc nào, lặng lẽ nhắm lại.
"Hải Dụ. . . . . ." Bạch Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, phát hiện lông mi dưới của cô ươn ướt, nhất thời cảm thấy đau lòng.
Thành ghế hơi cao, cô tựa đầu cũng có chút không thoải mái, vì vậy anh dang tay, nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào mình, để cho cô tựa nhẹ trên vai của mình.
Taxi thong thả trong buổi chiều hoàng hôn, an tĩnh, và bình thản.
Tài xế là người Trung Quốc, cho nên lựa chọn kênh giao thông cũng là kênh tần số châu Á, âm hưởng truyền đến là âm điệu tiếng Trung quen thuộc, càng tăng thêm cảm giác ôn hòa và quen thuộc.
Chạy qua mấy con phố, rất nhanh sắp đến bệnh viện, Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng đánh thức Hạ Hải Dụ.
"Hải Dụ, tỉnh dậy thôi, đến rồi."
"ưmm." Ánh mắt của cô còn có chút mê mang.
Tài xế đang định dừng xe ở ven đường, kênh giao thông trong radio lại truyền đến một tin tức:
Hôm nay, Đường Thịnh tổng giám đốc Thần Dật tiên sinh cùng tiểu thư Phùng thị Phùng Tuyết Như tiến hành lễ đính hôn, phát sinh chuyện bất ngờ, chú rể đột nhiên bỏ đi, vì vậy lễ đính hôn giữa hai tập đoàn bị hủy bỏ.
Bạch Hạo Nhiên khẽ ngơ ngẩn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Hải Dụ, đáy lòng đột nhiên thắt lại.
Nếu như anh không có đoán sai, Thần Dật thoái hôn, nhất định là vì cô.
Anh muốn biết, cô nghĩ thế nào về chuyện này.
Tầm mắt nhìn đến Hạ Hải Dụ thì phát hiện cô kinh ngạc.
". . . . . ." Cô kinh ngạc há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Thần Dật thoái hôn? !
Thật là vậy sao? !
Là bởi vì chuyện xảy ra vào lễ tình nhân lần trước sao? !
Chuyện anh ấy và Đường Húc Nghiêu đánh nhau tại nhà hàng ở San Francisco đã gây ầm ĩ giới truyền thông Mỹ, chẳng lẽ ở trong nước cũng vậy sao?
Vì việc đó mà tiểu thư tập đoàn Phùng thị tức giận, hủy bỏ hôn ước sao?!
Không, không đúng, đài vừa mới nói, là chú rể thoái hôn.. . . Là Thần Dật chủ động rời đi!
Trời ạ, cô biết Thần Dật vốn ôn tồn nho nhã, làm sao có thể làm ra loại hành động kinh người này? !
Chẳng lẽ thật sự là. . . . . . Bởi vì cô. . . . . .
Không muốn tự mình đa tình, nhưng, trong lòng rất thấp thỏm, bất an.
Bạch Hạo Nhiên khẽ thu hồi tầm mắt, trái tim cũng có một loại mùi vị không nói ra được . . . .
Có lẽ, chính anh cũng đang rất lo lắng.
Có lẽ, anh cũng không phải rất tự tin.
Có lẽ, anh vẫn còn chưa đủ tâm ý với cô.
Thần Dật có thể vì cô thoái hôn trước mặt mọi người, Đường Húc Nghiêu cũng có thể vì cô từ bỏ cả vị trí, mà anh, có thể vì cô làm cái gì đây?
". . . . . ." Hạ Hải Dụ không có phản ứng.
Thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, khuôn mặt đẹp trai của Bạch Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ, chất vấn: "Hải Dụ, em làm sao vậy? !"
Hạ Hải Dụ từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên. . . . . ."
Nhìn kĩ, Bạch Hạo Nhiên phát hiện sắc mặt của cô có gì đó không ổn, trong lòng gấp gáp, "Hải Dụ, em có phải không thoải mái hay không?"
". . . . . ." Trong đầu của cô thật sự đã loạn .
Không thoải mái sao? !
Không có sao chứ? !
Chỉ là. . . . . . Tâm tư có chút loạn, thật sự có chút loạn.
Bạch Hạo Nhiên nhìn cô nửa ngày không nói gì, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, đáy lòng không khỏi càng lo lắng, "Hải Dụ, nếu như em thấy không thoải mái cứ nói, chúng ta không đi xem phim nữa, chúng ta trở về thôi!"
“A ! Trở về? !" Hạ Hải Dụ rốt cuộc trở lại trạng thái bình thường, liền vội vàng lắc đầu, "Không ! không! Không! Em không có không thoải mái, chỉ là vừa mới nghĩ tới vài chuyện, đi thôi, chúng ta vào đi thôi, phim sắp chiếu rồi đó !"
"Em thật không có sao? !" Anh còn có chút không yên lòng.
"Thật, em rất khỏe." Hạ Hải Dụ nặn ra một nụ cười trên mặt, cố gắng an ủi.
"Vậy cũng tốt." Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, đáy lòng lại thầm than thở.
Hải Dụ, cô xem ra giống như có chút hoảng hốt. . . . . . Rốt cuộc là tại sao. . . . . . Vì người nào. . . . . .
Lòng Hạ Hải Dụ bối rối tự trách, Hạo Nhiên rất lo lắng cho cô, cô lại không yên lòng, cô… Rốt cuộc là thế nào? !
Phim sắp chiếu, khán giả lục đục đi vào, Bạch Hạo Nhiên hơi cúi đầu, nói, "Hải Dụ, chúng ta cũng vào đi thôi?"
"Vâng" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, cũng do dự không biết có nên rút tay ra khỏi túi không?
Hạo Nhiên đối với cô tốt như vậy, cô lại không thể hồi báo anh cái gì, thật. . . . . . Rất quá đáng!
Cắn cắn môi, cảm thấy đáng xấu hổ vì ý tưởng và hành động của mình, Hạ Hải Dụ, cô thật rất xấu!
Ngẩng đầu, nở nụ cười, ánh mắt kiên định: “Hạo Nhiên, chúng ta vào trong thôi”.
Vừa nói xong, bàn tay rút ra khỏi túi, nhẹ nhàng dùng tay trái nắm lấy tay phải của anh.
Nhớ khi cô xem bộ phim “Phấn đấu”, đoạn đầu có một bài hát nói trái tim nằm ở bên trái, cô hi vọng mượn tay trái của mình truyền đạt tâm ý tới Hạo Nhiên.
Tay của cô, nắm tay anh, có thể cảm thấy lòng bàn tay của anh hơi có chút khẩn trương ươn ướt, trái tim nhất thời rung động.
Đúng, chính là như vậy, giữa bạn trai và bạn gái chính là như vậy, tay trong tay, tâm đầu ý hợp.
Dòng người bắt đầu tiến về phía trước, Hạ Hải Dụ rúc vào bên người Bạch Hạo Nhiên, bước chậm về phía trước, nhưng bên cạnh không biết là ai chợt chen lấn khiến cô bị đẩy xuống dưới, chân lảo đảo một cái, cô theo bản năng bấu víu vào cánh tay Bạch Hạo Nhiên, lại ngoài ý muốn kéo đau cánh tay của mình.
"A. . . . . ." Chạm vào cánh tay bị đau, trên trán Hạ Hải Dụ cũng theo đó toát ra mồ hôi lạnh.
"Hải Dụ!" Bạch Hạo Nhiên vội vàng vươn tay che chở cô vào trong ngực, lúc này mới phát hiện ra cô có cái gì không đúng, "Sao rồi, Hải Dụ, cánh tay của em. . . . . ."
Qua đôi mắt phủ một làn nước mỏng, Hạ Hải Dụ thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Hạo Nhiên.
"Hải Dụ, anh dẫn em đi bệnh viện!"
"Vâng" Rốt cuộc, Hạ Hải Dụ thừa nhận mình mềm yếu, thật sự rất đau!
◎◎◎
Lên taxi đến bệnh viện, Hạ Hải Dụ lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, không biết là thân thể mệt mỏi, hay trong lòng mệt mỏi, cô có chút buồn ngủ.
Mắt, không biết từ lúc nào, lặng lẽ nhắm lại.
"Hải Dụ. . . . . ." Bạch Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, phát hiện lông mi dưới của cô ươn ướt, nhất thời cảm thấy đau lòng.
Thành ghế hơi cao, cô tựa đầu cũng có chút không thoải mái, vì vậy anh dang tay, nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào mình, để cho cô tựa nhẹ trên vai của mình.
Taxi thong thả trong buổi chiều hoàng hôn, an tĩnh, và bình thản.
Tài xế là người Trung Quốc, cho nên lựa chọn kênh giao thông cũng là kênh tần số châu Á, âm hưởng truyền đến là âm điệu tiếng Trung quen thuộc, càng tăng thêm cảm giác ôn hòa và quen thuộc.
Chạy qua mấy con phố, rất nhanh sắp đến bệnh viện, Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng đánh thức Hạ Hải Dụ.
"Hải Dụ, tỉnh dậy thôi, đến rồi."
"ưmm." Ánh mắt của cô còn có chút mê mang.
Tài xế đang định dừng xe ở ven đường, kênh giao thông trong radio lại truyền đến một tin tức:
Hôm nay, Đường Thịnh tổng giám đốc Thần Dật tiên sinh cùng tiểu thư Phùng thị Phùng Tuyết Như tiến hành lễ đính hôn, phát sinh chuyện bất ngờ, chú rể đột nhiên bỏ đi, vì vậy lễ đính hôn giữa hai tập đoàn bị hủy bỏ.
Bạch Hạo Nhiên khẽ ngơ ngẩn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Hải Dụ, đáy lòng đột nhiên thắt lại.
Nếu như anh không có đoán sai, Thần Dật thoái hôn, nhất định là vì cô.
Anh muốn biết, cô nghĩ thế nào về chuyện này.
Tầm mắt nhìn đến Hạ Hải Dụ thì phát hiện cô kinh ngạc.
". . . . . ." Cô kinh ngạc há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Thần Dật thoái hôn? !
Thật là vậy sao? !
Là bởi vì chuyện xảy ra vào lễ tình nhân lần trước sao? !
Chuyện anh ấy và Đường Húc Nghiêu đánh nhau tại nhà hàng ở San Francisco đã gây ầm ĩ giới truyền thông Mỹ, chẳng lẽ ở trong nước cũng vậy sao?
Vì việc đó mà tiểu thư tập đoàn Phùng thị tức giận, hủy bỏ hôn ước sao?!
Không, không đúng, đài vừa mới nói, là chú rể thoái hôn.. . . Là Thần Dật chủ động rời đi!
Trời ạ, cô biết Thần Dật vốn ôn tồn nho nhã, làm sao có thể làm ra loại hành động kinh người này? !
Chẳng lẽ thật sự là. . . . . . Bởi vì cô. . . . . .
Không muốn tự mình đa tình, nhưng, trong lòng rất thấp thỏm, bất an.
Bạch Hạo Nhiên khẽ thu hồi tầm mắt, trái tim cũng có một loại mùi vị không nói ra được . . . .
Có lẽ, chính anh cũng đang rất lo lắng.
Có lẽ, anh cũng không phải rất tự tin.
Có lẽ, anh vẫn còn chưa đủ tâm ý với cô.
Thần Dật có thể vì cô thoái hôn trước mặt mọi người, Đường Húc Nghiêu cũng có thể vì cô từ bỏ cả vị trí, mà anh, có thể vì cô làm cái gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.