Chương 251: Suýt chết đuối
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
"Giúp anh bôi thuốc!" Thủy Tinh nói như có chuyện lạ
"Không cần! Tôi tự làm!" Thiếu niên tự mình cởi áo, băng gạch trên người dần lộ ra, lần này nhìn băng gạc không có đáng sợ như trước nữa, chỉ có chút máy đo đỏ, nhưng vẫn có một chút gì đó thấy ghê ghê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cô rất lo lắng cho anh nhưng chỉ biết sững sờ đứng một bên
Thiếu niên mở hòm thuốc ra, lấy băng gạc, bình thuốc cùng cây kéo ra ngoài, đi tới trước gương, lại cầm 1 tấm gương nhỏ lợi dụng nguyên lý phản xạ nhìn vết thương sau lưng.
Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ bình phục.
Nói vậy, anh cũng nên cảm ơn cô, nếu không phải trước đó cô đã 2 lần bôi thuốc giúp anh thì chính anh cũng không thể tự xử lý miệng vết thương tốt như vậy, vết thương cũng không lành nhanh như vậy được.
Cô vẫn có thể giúp được anh mà!
Đáng tiếc, ngày mai cô phải rời khỏi đây rồi.
Đôi mắt thiếu niên thoáng tia buồn buồn, chăm chú xử lý vết thương.
Thủy Tinh cắn cắn môi, phát hiện ra mình bị bơ, có chút khó chịu.
"A! Có thật là anh không cần tôi giúp không? Nếu không cần tôi sẽ ra ngoài."
"Ra ngoài đi!"
"Đi ra thì đi ra! Anh đừng hối hận đấy!" Thủy Tinh hừ 1 tiếng, thầm nguyền rủa:sau này vết thương của anh sẽ bị rách.
Giống như có chút tức giận, cô quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại!" Thiếu niên bỗng nhiên gọi cô lại, sắc mặt tái xanh như vừa gặp quỷ, tay của anh không biết vì sao tự nhiên run lên, đụng phải viết thương chưa lành, máu theo đó chảy dọc xuống.
Thủy Tinh đang đắc ý nhưng vừa quay lại nụ cười nơi khóe miệng lập tức cứng lại.
A! Cô thực sự là không muốn vết thương của anh bị rách ra đâu! Cô chỉ thuận miệng nói ra thôi!
Vôi vàng chạy đến, Thủy Tinh cầm lấy lọ thuốc tỏng tay thiếu niên, sau đó cô làm như muốn cởi lớp băng ra bôi thuốc cho anh, thiếu niên lại bắt thấy cơ thể nhỏ bé, đặt bên cạnh, anh ngồi chồm hổm xuống làm cho cô có thể với tới.
"Trước tiên dùng tăm bông cầm máu, sau đó bôi thuốc như lần trước!" Thiếu niên từng bước từng bước chỉ đạo cô.
"Ừ!" Thủy Tinh không dám chầm chừ, mắt mở to, sợ mình làm sai, cô cũng không muốn vết thương của anh nặng hơn.
Cũng may, anh cũng chỉ chảy có chút máu, dùng tăm bông xử lý một chút là xong.
"Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!" Cô lén nói trong lòng.
Đã có hai lần kinh nghiệm trước đây, lần này, Thủy Tinh nhanh chóng giúp thiếu niên bôi thuốc, hơn nữa vì áy náy nên cô còn chủ động giúp anh băng bó nhưng rốt cục cũng vô tôm vô lực không bao lâu đã mệt mỏi, trên trán đã đầy mồ hôi.
Anh so với cô cao hơn nhiều như vậy, bả vai cũng rộng nữa, tay của cô căn bản không thể đứng một chỗ quấn 1 vòng như vậy được, cho nên mỗi lần cuốn băng gạc, cô đều phải chạy một còng trước mặt anh, tới tới lui lui, giống như con quay, thiếu chút nữa lăn ra bất tỉnh.
Thật vất vả, mới làm xong tất cả.
"Đi tắm với tôi!" Thiếu niên nhìn bộ dạng chảy mồ hôi của cô không khỏi nhíu mày.
"Hả?!" Thủy Tinh kinh hãi, hai tay nhỏ bé theo bản băng ôm lấy ngực.
Mặc dù vẫn còn là một đứa bé, chuyện nam nữ nhiều nhất ở trên ti vi cũng chỉ hôm nhau một chút trước ống kình, còn phàn khác một chữ cô cũng không biết, nhưng bản năng của cô thấy không ổn, hơn nữa, ngoài mẹ ra, cô không có thói quan tắm cùng người khác, huống hồ anh ta vẫn chỉ là người không quen biết.
"Cởi quần áo!" Thiếu niên lạnh giọng ra lệnh, anh vốn chỉ có chút ý tốt, căn bản không có nghĩ đến cái khác, giờ thấy cô phòng bị với mình, một cỗ lửa giận vô tình dâng lên, cô sợ cái gì chứ, anh có thể đối với cô như thế nào nữa đây?
"..." Thủy Tinh cũng không nhúc nhích
Thiếu niên nhìn cô như vậy càng muốn khiêu chiến một chút, anh nói cố tình lộ rõ vẻ ý hiếp "Cô nhất định phải nghe lời, nếu không tôi cũng không thể đảm bảo an toàn cho Tuyết Nhi đâu."
Hừ! Lại uy hiếp cô.
Thủy Tinh thở phì phò, trợn mắt nhìn anh, không cam lòng nhưng vẫn phải tự tay cở đồ.
Cô kéo kéo trên người Trường Y quần dài, đây là kiểu quần áo chết tiệt gì thế không biết, khó khăn lắm mới mặc được, thế mà cởi ra cũng phiền phức không kém.
Tựa như mất hết kiên nhẫn, cô lôi lung tung hết cả muốn mang hết chỗ quần áo này vứt bỏ.
Thiếu niên nhìn động tác thô lỗ của cô, lắc đầu một cái "Được rôi! Là tôi trêu cô..."
Nhưng anh còn chưa nói hết, cô đã dùng sức xé rách bộ đồ trên người, cơ thể nhỏ bé lộ ra ngoài không khí.
Thiếu niên ngơ ngẩn, con ngươi màu hổ phách thoáng một kia khác thường.
Trong nháy mắt hô hấp trở nên rối loạn, anh nhắm mắt lại, xách cô vào hồ tắm.
"A!" Thủy Tinh kêu lên một tiếng, nước trong bồn tắm sâu như vậy, muốn cô chết đuối sao?!
Thiếu niên cũng sững sờ, anh hoàn toàn quên mất, đây là hồ tắm anh thường dùng, hằng ngày đều đổ đầy nước, cô nhỏ như vậy, ở trong bồn tắm sâu như vậy quả là không thích hợp, bị anh ném vào nước cô chỉ biết dùng sức mà quẫy.
Anh vội vã nhảy vào bồn tắm, đưa tay ôm lấy cô, thật đáng thương "Đừng sợ đừng sợ, không sao!"
Vừa dỗ dành cô, vừa đưa tay đề 1 cái nút trên bồn tắm xuống, rất nhanh, mực nước tụt xuống phạm vi an toàn.
Nhưng nỗi kinh hoàng trên khuông mặt Thủy Tinh vẫn chưa biết mất, thiếu chút nữa là chết đuối, cảm giác sợ hãi khiến khuông mặt của cô tái nhợt nhưng đôi mắt đã bị bao trùm bởi tức giận.
"Anh là đồ bại hoại, bại hoại bại hoại!" Cô vung nắm tay nhỏ đấm tới ngực thiếu niên, vừa đánh vừa khóc.
"Thật xin lỗi, là tôi không tốt, đừng khóc nữa!" Thiếu niên biết cô rất sợ, kiên nhẫn dỗ dành cô.
"Không cần anh lo! Tôi muốn khóc!" Thủy Tinh hậm hừ vài cái.
"Được được được, khóc đi khóc đi, mặc sức khóc lên đi!" Anh đầu hàng rồi, cô muốn làm sao thì cứ làm như thế đi.
Thủy Tinh thấy anh như vậy lại cảm thấy khó chịu "Anh để tôi khóc thì tôi sẽ không khóc!"
Thiếu niên dở khóc dở cười với cô "Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Tôi....." Thủy tinh giật mình, thực ra cô cũng không biết mình muốn gì, uất ức sao!
Vừa rồi hù chết cô, anh ta cho rằng dỗ dành cô vài câu là được sao? Nghĩ khá lắm.
Nhìn anh 1 chút, trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ "Tôi muốn xem bộ dạng không mang mặt nạ của anh"
"Không cần! Tôi tự làm!" Thiếu niên tự mình cởi áo, băng gạch trên người dần lộ ra, lần này nhìn băng gạc không có đáng sợ như trước nữa, chỉ có chút máy đo đỏ, nhưng vẫn có một chút gì đó thấy ghê ghê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cô rất lo lắng cho anh nhưng chỉ biết sững sờ đứng một bên
Thiếu niên mở hòm thuốc ra, lấy băng gạc, bình thuốc cùng cây kéo ra ngoài, đi tới trước gương, lại cầm 1 tấm gương nhỏ lợi dụng nguyên lý phản xạ nhìn vết thương sau lưng.
Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ bình phục.
Nói vậy, anh cũng nên cảm ơn cô, nếu không phải trước đó cô đã 2 lần bôi thuốc giúp anh thì chính anh cũng không thể tự xử lý miệng vết thương tốt như vậy, vết thương cũng không lành nhanh như vậy được.
Cô vẫn có thể giúp được anh mà!
Đáng tiếc, ngày mai cô phải rời khỏi đây rồi.
Đôi mắt thiếu niên thoáng tia buồn buồn, chăm chú xử lý vết thương.
Thủy Tinh cắn cắn môi, phát hiện ra mình bị bơ, có chút khó chịu.
"A! Có thật là anh không cần tôi giúp không? Nếu không cần tôi sẽ ra ngoài."
"Ra ngoài đi!"
"Đi ra thì đi ra! Anh đừng hối hận đấy!" Thủy Tinh hừ 1 tiếng, thầm nguyền rủa:sau này vết thương của anh sẽ bị rách.
Giống như có chút tức giận, cô quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại!" Thiếu niên bỗng nhiên gọi cô lại, sắc mặt tái xanh như vừa gặp quỷ, tay của anh không biết vì sao tự nhiên run lên, đụng phải viết thương chưa lành, máu theo đó chảy dọc xuống.
Thủy Tinh đang đắc ý nhưng vừa quay lại nụ cười nơi khóe miệng lập tức cứng lại.
A! Cô thực sự là không muốn vết thương của anh bị rách ra đâu! Cô chỉ thuận miệng nói ra thôi!
Vôi vàng chạy đến, Thủy Tinh cầm lấy lọ thuốc tỏng tay thiếu niên, sau đó cô làm như muốn cởi lớp băng ra bôi thuốc cho anh, thiếu niên lại bắt thấy cơ thể nhỏ bé, đặt bên cạnh, anh ngồi chồm hổm xuống làm cho cô có thể với tới.
"Trước tiên dùng tăm bông cầm máu, sau đó bôi thuốc như lần trước!" Thiếu niên từng bước từng bước chỉ đạo cô.
"Ừ!" Thủy Tinh không dám chầm chừ, mắt mở to, sợ mình làm sai, cô cũng không muốn vết thương của anh nặng hơn.
Cũng may, anh cũng chỉ chảy có chút máu, dùng tăm bông xử lý một chút là xong.
"Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!" Cô lén nói trong lòng.
Đã có hai lần kinh nghiệm trước đây, lần này, Thủy Tinh nhanh chóng giúp thiếu niên bôi thuốc, hơn nữa vì áy náy nên cô còn chủ động giúp anh băng bó nhưng rốt cục cũng vô tôm vô lực không bao lâu đã mệt mỏi, trên trán đã đầy mồ hôi.
Anh so với cô cao hơn nhiều như vậy, bả vai cũng rộng nữa, tay của cô căn bản không thể đứng một chỗ quấn 1 vòng như vậy được, cho nên mỗi lần cuốn băng gạc, cô đều phải chạy một còng trước mặt anh, tới tới lui lui, giống như con quay, thiếu chút nữa lăn ra bất tỉnh.
Thật vất vả, mới làm xong tất cả.
"Đi tắm với tôi!" Thiếu niên nhìn bộ dạng chảy mồ hôi của cô không khỏi nhíu mày.
"Hả?!" Thủy Tinh kinh hãi, hai tay nhỏ bé theo bản băng ôm lấy ngực.
Mặc dù vẫn còn là một đứa bé, chuyện nam nữ nhiều nhất ở trên ti vi cũng chỉ hôm nhau một chút trước ống kình, còn phàn khác một chữ cô cũng không biết, nhưng bản năng của cô thấy không ổn, hơn nữa, ngoài mẹ ra, cô không có thói quan tắm cùng người khác, huống hồ anh ta vẫn chỉ là người không quen biết.
"Cởi quần áo!" Thiếu niên lạnh giọng ra lệnh, anh vốn chỉ có chút ý tốt, căn bản không có nghĩ đến cái khác, giờ thấy cô phòng bị với mình, một cỗ lửa giận vô tình dâng lên, cô sợ cái gì chứ, anh có thể đối với cô như thế nào nữa đây?
"..." Thủy Tinh cũng không nhúc nhích
Thiếu niên nhìn cô như vậy càng muốn khiêu chiến một chút, anh nói cố tình lộ rõ vẻ ý hiếp "Cô nhất định phải nghe lời, nếu không tôi cũng không thể đảm bảo an toàn cho Tuyết Nhi đâu."
Hừ! Lại uy hiếp cô.
Thủy Tinh thở phì phò, trợn mắt nhìn anh, không cam lòng nhưng vẫn phải tự tay cở đồ.
Cô kéo kéo trên người Trường Y quần dài, đây là kiểu quần áo chết tiệt gì thế không biết, khó khăn lắm mới mặc được, thế mà cởi ra cũng phiền phức không kém.
Tựa như mất hết kiên nhẫn, cô lôi lung tung hết cả muốn mang hết chỗ quần áo này vứt bỏ.
Thiếu niên nhìn động tác thô lỗ của cô, lắc đầu một cái "Được rôi! Là tôi trêu cô..."
Nhưng anh còn chưa nói hết, cô đã dùng sức xé rách bộ đồ trên người, cơ thể nhỏ bé lộ ra ngoài không khí.
Thiếu niên ngơ ngẩn, con ngươi màu hổ phách thoáng một kia khác thường.
Trong nháy mắt hô hấp trở nên rối loạn, anh nhắm mắt lại, xách cô vào hồ tắm.
"A!" Thủy Tinh kêu lên một tiếng, nước trong bồn tắm sâu như vậy, muốn cô chết đuối sao?!
Thiếu niên cũng sững sờ, anh hoàn toàn quên mất, đây là hồ tắm anh thường dùng, hằng ngày đều đổ đầy nước, cô nhỏ như vậy, ở trong bồn tắm sâu như vậy quả là không thích hợp, bị anh ném vào nước cô chỉ biết dùng sức mà quẫy.
Anh vội vã nhảy vào bồn tắm, đưa tay ôm lấy cô, thật đáng thương "Đừng sợ đừng sợ, không sao!"
Vừa dỗ dành cô, vừa đưa tay đề 1 cái nút trên bồn tắm xuống, rất nhanh, mực nước tụt xuống phạm vi an toàn.
Nhưng nỗi kinh hoàng trên khuông mặt Thủy Tinh vẫn chưa biết mất, thiếu chút nữa là chết đuối, cảm giác sợ hãi khiến khuông mặt của cô tái nhợt nhưng đôi mắt đã bị bao trùm bởi tức giận.
"Anh là đồ bại hoại, bại hoại bại hoại!" Cô vung nắm tay nhỏ đấm tới ngực thiếu niên, vừa đánh vừa khóc.
"Thật xin lỗi, là tôi không tốt, đừng khóc nữa!" Thiếu niên biết cô rất sợ, kiên nhẫn dỗ dành cô.
"Không cần anh lo! Tôi muốn khóc!" Thủy Tinh hậm hừ vài cái.
"Được được được, khóc đi khóc đi, mặc sức khóc lên đi!" Anh đầu hàng rồi, cô muốn làm sao thì cứ làm như thế đi.
Thủy Tinh thấy anh như vậy lại cảm thấy khó chịu "Anh để tôi khóc thì tôi sẽ không khóc!"
Thiếu niên dở khóc dở cười với cô "Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Tôi....." Thủy tinh giật mình, thực ra cô cũng không biết mình muốn gì, uất ức sao!
Vừa rồi hù chết cô, anh ta cho rằng dỗ dành cô vài câu là được sao? Nghĩ khá lắm.
Nhìn anh 1 chút, trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ "Tôi muốn xem bộ dạng không mang mặt nạ của anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.