Chương 276: Thế nhưng gặp lại
An Nhiễm Nhiễm
17/12/2013
Washington tám giờ bốn mươi lăm.
Buổi lễ khoa học quốc gia ban thưởng ở Mĩ được bắt đầu.
Một thật bóng dáng cao gầy yên lặng đi trong đám người cuối cùng, tóc vàng mắt xanh, da trắng, người lộ ra vẻ rất nổi bật cuả phương Tây, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng làm người khác chú ý anh, quan trọng là ..., trên người anh có một khí chất bình thản .
Anh không tham gia cùng bạn, một thân một mình, mặc trên người một bộ Tây phục, càng tôn lên vẻ chững chạc .
Không có chút rườm rà, khuôn mặt vô cùng yên tĩnh, trên khuôn mặt không có chút vẻ nào là kiêu căng, anh đi tham gia buổi lễ ban thưởng với vẻ mặt như vậy thật không hợp.
Giải thưởng Yumi cuả Mĩ được sáng lập năm1959, là giải thưởng cấp bật cao nhất trong nước Mĩ, năm 1962 là lần trao giải đầu tiên, giải thưởng được trao cho những nghành như vật lý, hóa học, sinh vật, số học, luật sư, nghi ên cứu khoa học hoặc lĩnh vực khoa học xã hội đạt được sự đóng góp và tiêu chuẩn cao , huy hiệu Yumi được chính tay tổng thống Mĩ ban thưởng, ban thưởng mỗi năm một lần, giải thưởng chỉ được trao cho 20 người đạt số điểm cao nhất , được xưng" Giải thưởng Nobel " .
Những người tham dự buổi lễ trên mặt đều mang một nụ cười , chỉ có Bạch Hạo Nhiên là ngoại lệ vẻ mặt nhàn nhạt.
Anh không phải là không vui, cũng không phải là không kích động, chẳng qua là hôm nay tâm tư của anh không ở nơi này.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, anh biết lúc này ở San Francisco hôn lễ đã sớm kết thúc, nhưng tại sao trong lòng anh vẫn nhớ người đó không có vẻ phai nhạt? !
Buổi lễ ban thưởng còn một chút nữa sẽ bắt đầu, nhưng các tạp chí lớn đã sớm chen chúc tới, vì để tránh cho việc xảy ra giống như năm trước giới truyền thông đại chiến, năm nay phương diện Nhà Trắng cố ý chọn lựa các biện pháp, phương thức rút thăm quyết định một nhà truyền thông phỏng vấn một người được nhận thưởng.
Mà giới truyền thông rút trúng anh đến từ San Francisco.
Lại là San Francisco!
Thật là trùng hợp!
Plato nói: Nếu bạn yêu, tình yêu, chẳng hạn như bị bỏ rơi, triệt để, không mơ hồ, hại người hại mình.
Bạch Hạo Nhiên chậm rãi cười, như thế, anh không muốn buông tay cũng khó.
Buổi lễ ban thưởng được cử hành, anh từ trong tay Tổng Thống nhận lấy huy hiệu, sau đó lên đài phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, anh cảm ơn trường học cũ, cảm ơn giáo sư của mình, cảm ơn bạn học của , cảm ơn rất nhiều rất nhiều người.
Xuống đài, đi qua phồn hoa, càng thêm tịch mịch.
Chợt anh có chút nhớ nhà, muốn trở về nước xem mẹ anh, nói chính xác hơn là mẹ nuôi anh.
Không sai anh chính là được nhận về nuôi , mẹ nuôi đối với anh rất tốt , mặc dù là nhận anh về nuôi nhưng mẹ nuôi luôn xem anh như chính con ruột của mình , nhưng, tại sao cha mẹ ruột anh lại không muốn anh? !
Một năm kia, anh thi đậu thị trường T , nghi vấn đáy lòng này sâu hơn, tại sao, tại sao? !
Ngày anh ở trên đường không có chổ để đi, sau đó gặp được Hải Dụ cùng Hải Tinh cũng không nhà để về .
Hai chị em họ so với số mạng của anh tựa hồ thảm hơn rất nhiều, nhưng anh rất hâm mộ họ, vì ít nhất bọn họ đã từng được ba mẹ yêu thương rất nhiều,còn anh thì chưa bao giờ nhận được cũng không có cơ hội nhận được cái thứ hạnh phúc đó.
Suy nghĩ càng nhiều. . . . . . Cho đến khi sau lưng chợt truyền đến một âm thanh dịu dàng.
" xin hỏi anh có phải là. . . . . . Bạch Hạo Nhiên tiên sinh không? !"
Bạch Hạo nhiên nghe tiếng chậm rãi quay đầu lại, lịch sự trả lời người con gái.
Rõ ràng là cô tìm anh nói chuyện, anh xoay người lại thời điểm hơi thấp đầu, dừng trên người cô đem tầm mắt nhìn cô mấy cái.
Khi nhìn cô đứng trước mọi người sẽ gọi cô là một mỹ nữ, nhìn cô vô cùng dịu dàng, đôi mắt màu đen bóng, mũi mặc dù không tính là rất đĩnh, nhưng lại khéo léo tinh sảo, còn có đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô giờ phút này đôi môi cô đang mím chặc lại , giống như có ai đang làm cô khó chịu.
"Tôi là Bạch Hạo Nhiên, xin hỏi cô là. . . . . . ? !"
Anh đáp lại làm cho cô con gái phản ứng rất lớn, cô chợt ngẩng đầu lên, tóc dài mềm mại, uyển chuyển tung bay như tuyết trên mặt cô , làm cô tăng thêm vẻ đẹp ngây thơ, làm cho người ta có cảm giác như một loại gió xuân .
Nhưng nhìn vào ánh mắt của anh, cô lại trở nên không được tự nhiên.
"Ách. . . . . . Chào anh. . . . . . Tôi là 《Ký giả San Francisco》 ký giả. . . . . . À. . . . . . À. . . . . . Là người phỏng vấn anh. . . . . ." Cô gái lắp bắp nói.
Bạch Hạo Nhiên đại khái biết ,cô là ký giả phụ trách phỏng vấn anh, nhưng không nghĩ là. . . . . . Cô còn trẻ như vậy, hơn nữa biểu hiện rất ngây ngô. . . . . . Cô thật sự là ký giả sao? !
Trong ấn tượng của anh, ký giả không phải là cái bộ dáng này , ít nhất không phải là cái bộ dáng này của cô .
"Tiểu thư, xin hỏi họ gì? !"
"Ách. . . . . . Ngại quá. . . . . . Tôi tự giới thiệu. . . . . ." Cô gái ngượng ngùng một hồi, gương mặt đỏ ửng, không được tự nhiên quay nói, "Tôi tên là Du Huyên, Du là trò chơi, Huyên là cỏ huyên ."( Cỏ Huyên :Hemerocallis flava)
Vừa nói, cô lúng túng đưa chứng minh mình là ký giả.
Bạch Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn lướt qua, xác nhận thân phận của cô, lại càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói, được không? !" Anh đề nghị , giống như anh là ký giả, mà cô là đối tượng bị phỏng vấn.
"Tốt!" Du Huyên nở nụ cười.
Bên trong khu phỏng vấn có một cửa hàng cà phê đặc biệt, bọn họ tìm một góc nhỏ ngồi xuống, ngoài cửa sổ rơi vào tia sáng huỳnh quang đèn lấp lánh, bên trong sát cửa sổ âm nhạc tung bay mênh mông.
"Cô uống gì? !" Phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ, anh mở miệng hỏi cô.
"Cho tôi ly nước chanh, cám ơn." Cô liếc mắt nhìn, quay đầu nói lễ phép với phục vụ.
"Băng Latte." Anh nói.(Băng Latte: Coffee Cappuccino)
Phục vụ mỉm cười gật đầu, thu hồi thực đơn, lưu lại một câu"Xin chờ một chút" sau đó yên lặng xoay người rời đi.
"Anh thay đổi rất nhiều!"Cô chợt nói.
". . . . . ." Anh ngạc nhiên , "Cô biết tôi? !"
Cô cười nhạt không nói.
Đúng vậy, cô biết anh, năm năm, sáu năm trước cô gặp qua anh một lần. Không nghĩ tới, hôm nay lại được gặp anh.
Nhưng, anh cũng không nhớ cô, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có!
Buổi lễ khoa học quốc gia ban thưởng ở Mĩ được bắt đầu.
Một thật bóng dáng cao gầy yên lặng đi trong đám người cuối cùng, tóc vàng mắt xanh, da trắng, người lộ ra vẻ rất nổi bật cuả phương Tây, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng làm người khác chú ý anh, quan trọng là ..., trên người anh có một khí chất bình thản .
Anh không tham gia cùng bạn, một thân một mình, mặc trên người một bộ Tây phục, càng tôn lên vẻ chững chạc .
Không có chút rườm rà, khuôn mặt vô cùng yên tĩnh, trên khuôn mặt không có chút vẻ nào là kiêu căng, anh đi tham gia buổi lễ ban thưởng với vẻ mặt như vậy thật không hợp.
Giải thưởng Yumi cuả Mĩ được sáng lập năm1959, là giải thưởng cấp bật cao nhất trong nước Mĩ, năm 1962 là lần trao giải đầu tiên, giải thưởng được trao cho những nghành như vật lý, hóa học, sinh vật, số học, luật sư, nghi ên cứu khoa học hoặc lĩnh vực khoa học xã hội đạt được sự đóng góp và tiêu chuẩn cao , huy hiệu Yumi được chính tay tổng thống Mĩ ban thưởng, ban thưởng mỗi năm một lần, giải thưởng chỉ được trao cho 20 người đạt số điểm cao nhất , được xưng" Giải thưởng Nobel " .
Những người tham dự buổi lễ trên mặt đều mang một nụ cười , chỉ có Bạch Hạo Nhiên là ngoại lệ vẻ mặt nhàn nhạt.
Anh không phải là không vui, cũng không phải là không kích động, chẳng qua là hôm nay tâm tư của anh không ở nơi này.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, anh biết lúc này ở San Francisco hôn lễ đã sớm kết thúc, nhưng tại sao trong lòng anh vẫn nhớ người đó không có vẻ phai nhạt? !
Buổi lễ ban thưởng còn một chút nữa sẽ bắt đầu, nhưng các tạp chí lớn đã sớm chen chúc tới, vì để tránh cho việc xảy ra giống như năm trước giới truyền thông đại chiến, năm nay phương diện Nhà Trắng cố ý chọn lựa các biện pháp, phương thức rút thăm quyết định một nhà truyền thông phỏng vấn một người được nhận thưởng.
Mà giới truyền thông rút trúng anh đến từ San Francisco.
Lại là San Francisco!
Thật là trùng hợp!
Plato nói: Nếu bạn yêu, tình yêu, chẳng hạn như bị bỏ rơi, triệt để, không mơ hồ, hại người hại mình.
Bạch Hạo Nhiên chậm rãi cười, như thế, anh không muốn buông tay cũng khó.
Buổi lễ ban thưởng được cử hành, anh từ trong tay Tổng Thống nhận lấy huy hiệu, sau đó lên đài phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, anh cảm ơn trường học cũ, cảm ơn giáo sư của mình, cảm ơn bạn học của , cảm ơn rất nhiều rất nhiều người.
Xuống đài, đi qua phồn hoa, càng thêm tịch mịch.
Chợt anh có chút nhớ nhà, muốn trở về nước xem mẹ anh, nói chính xác hơn là mẹ nuôi anh.
Không sai anh chính là được nhận về nuôi , mẹ nuôi đối với anh rất tốt , mặc dù là nhận anh về nuôi nhưng mẹ nuôi luôn xem anh như chính con ruột của mình , nhưng, tại sao cha mẹ ruột anh lại không muốn anh? !
Một năm kia, anh thi đậu thị trường T , nghi vấn đáy lòng này sâu hơn, tại sao, tại sao? !
Ngày anh ở trên đường không có chổ để đi, sau đó gặp được Hải Dụ cùng Hải Tinh cũng không nhà để về .
Hai chị em họ so với số mạng của anh tựa hồ thảm hơn rất nhiều, nhưng anh rất hâm mộ họ, vì ít nhất bọn họ đã từng được ba mẹ yêu thương rất nhiều,còn anh thì chưa bao giờ nhận được cũng không có cơ hội nhận được cái thứ hạnh phúc đó.
Suy nghĩ càng nhiều. . . . . . Cho đến khi sau lưng chợt truyền đến một âm thanh dịu dàng.
" xin hỏi anh có phải là. . . . . . Bạch Hạo Nhiên tiên sinh không? !"
Bạch Hạo nhiên nghe tiếng chậm rãi quay đầu lại, lịch sự trả lời người con gái.
Rõ ràng là cô tìm anh nói chuyện, anh xoay người lại thời điểm hơi thấp đầu, dừng trên người cô đem tầm mắt nhìn cô mấy cái.
Khi nhìn cô đứng trước mọi người sẽ gọi cô là một mỹ nữ, nhìn cô vô cùng dịu dàng, đôi mắt màu đen bóng, mũi mặc dù không tính là rất đĩnh, nhưng lại khéo léo tinh sảo, còn có đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô giờ phút này đôi môi cô đang mím chặc lại , giống như có ai đang làm cô khó chịu.
"Tôi là Bạch Hạo Nhiên, xin hỏi cô là. . . . . . ? !"
Anh đáp lại làm cho cô con gái phản ứng rất lớn, cô chợt ngẩng đầu lên, tóc dài mềm mại, uyển chuyển tung bay như tuyết trên mặt cô , làm cô tăng thêm vẻ đẹp ngây thơ, làm cho người ta có cảm giác như một loại gió xuân .
Nhưng nhìn vào ánh mắt của anh, cô lại trở nên không được tự nhiên.
"Ách. . . . . . Chào anh. . . . . . Tôi là 《Ký giả San Francisco》 ký giả. . . . . . À. . . . . . À. . . . . . Là người phỏng vấn anh. . . . . ." Cô gái lắp bắp nói.
Bạch Hạo Nhiên đại khái biết ,cô là ký giả phụ trách phỏng vấn anh, nhưng không nghĩ là. . . . . . Cô còn trẻ như vậy, hơn nữa biểu hiện rất ngây ngô. . . . . . Cô thật sự là ký giả sao? !
Trong ấn tượng của anh, ký giả không phải là cái bộ dáng này , ít nhất không phải là cái bộ dáng này của cô .
"Tiểu thư, xin hỏi họ gì? !"
"Ách. . . . . . Ngại quá. . . . . . Tôi tự giới thiệu. . . . . ." Cô gái ngượng ngùng một hồi, gương mặt đỏ ửng, không được tự nhiên quay nói, "Tôi tên là Du Huyên, Du là trò chơi, Huyên là cỏ huyên ."( Cỏ Huyên :Hemerocallis flava)
Vừa nói, cô lúng túng đưa chứng minh mình là ký giả.
Bạch Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn lướt qua, xác nhận thân phận của cô, lại càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói, được không? !" Anh đề nghị , giống như anh là ký giả, mà cô là đối tượng bị phỏng vấn.
"Tốt!" Du Huyên nở nụ cười.
Bên trong khu phỏng vấn có một cửa hàng cà phê đặc biệt, bọn họ tìm một góc nhỏ ngồi xuống, ngoài cửa sổ rơi vào tia sáng huỳnh quang đèn lấp lánh, bên trong sát cửa sổ âm nhạc tung bay mênh mông.
"Cô uống gì? !" Phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ, anh mở miệng hỏi cô.
"Cho tôi ly nước chanh, cám ơn." Cô liếc mắt nhìn, quay đầu nói lễ phép với phục vụ.
"Băng Latte." Anh nói.(Băng Latte: Coffee Cappuccino)
Phục vụ mỉm cười gật đầu, thu hồi thực đơn, lưu lại một câu"Xin chờ một chút" sau đó yên lặng xoay người rời đi.
"Anh thay đổi rất nhiều!"Cô chợt nói.
". . . . . ." Anh ngạc nhiên , "Cô biết tôi? !"
Cô cười nhạt không nói.
Đúng vậy, cô biết anh, năm năm, sáu năm trước cô gặp qua anh một lần. Không nghĩ tới, hôm nay lại được gặp anh.
Nhưng, anh cũng không nhớ cô, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.