Chương 169: Tùy hứng lần thứ nhất
An Nhiễm Nhiễm
16/12/2013
Nhận thấy ánh mắt kì quái của Hải Dụ, Bạch Hạo Nhiên ngẩn ra, không hiểu ý của cô nhưng sau đó chợt bừng tỉnh, khẽ ho khan hai tiếng, giải thích, "Cái đó. . . . . . Anh nhờ người thay giúp em. . . . . . Trong bệnh viện có y tá đặc biệt."
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn hơi đỏ.
Nhân phẩm của Bạch Hạo Nhiên không phải cô không biết, vậy mà còn có ý nghĩ đó, có phải cô đã quá nhỏ nhen!
Đôi tay không tự chủ được níu chặt góc chăn, lung túng, không biết nói gì cho phải.
Bạch Hạo Nhiên biết cô đang lung túng, lắc đầu cười nhẹ, xoay người đi vào phòng vệ sinh trong buồng bệnh, rửa mặt qua, sau đó mang một cái khăn lông ra ngoài, "Hải Dụ, lau mặt một chút."
"Vâng, cám ơn!"
Hạ Hải Dụ nhận lấy khăn lông, lau qua mặt, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít, lại thấy Bạch Hạo Nhiên cứ nhìn cô chăm chú.
Cô sờ sờ mặt, trong lòng có chút nghi ngờ, trên mặt cô có dính gì sao, chưa lau sạch sẽ sao? !
". . . . . ." đôi mắt Bạch Hạo Nhiên tràn đầy thương xót, khẽ hỏi, "Em . . . . . Cùng anh ta. . . . . . Cãi nhau? !"
Bất động.
Không lên tiếng.
Một lúc lâu cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm buồn buồn, "Không có."
Bọn họ không phải cãi nhau, không có cãi nhau, ngay cả lớn tiếng với nhau cũng không có, tại sao có thể tính là cãi nhau đây? !
Bạch Hạo Nhiên thấy bộ dạng mất mát của Hạ Hải Dụ không đành lòng hỏi nữa, khẽ thở dài, giúp cô lấy quàn áo và giầy, "Em thay quần áo đi, anh ra ngoài làm thủ tục xuất viện."
"Vâng."
Hạ Hải Dụ từ từ xuống giường, khi hai chân chạm đất thời cảm thấy không có hơi sức, cả người vô lực, nhưng cô biết nơi không có chút sức lực trên người cô lúc này là tâm mới đúng.
Yêu một người, không phải là nói ra mà là cần dũng khí.
Từ từ đi tới bên cửa sổ, từ trên lầu nhìn xuống dòng người đi đường phía dưới, trong lòng cô lúc này thật phiền muộn.
Đôi lúc, cô lại đột nhiên không có tự tin; đôi lúc, cô sẽ không có dũng khí; đôi lúc, cô sẽ giả vờ rất vui vẻ. Cô sẽ vì chuyện nhỏ mà cảm động đến rơi nước mắt, cô sẽ vì một chuyện nhỏ mà hưng phấn đến ngủ không yên, cô cũng sẽ vì một chuyện nhỏ mà rói rắm, không biết làm sao.
Cô biết mình chưa đủ tốt, chưa hoàn mỹ, nhưng cô là thật tâm, rất nghiêm túc!
Nhưng, người càng sống lâu lại càng cô đơn; yêu càng nhiều càng mềm yếu; càng nghiêm túc càng dễ bị đau thương.
◎◎◎
"Tiểu thư, thân thể của cô còn rất yếu đúng ra nên ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi, nhưng nếu cô kiên trì muốn về nhà thì cũng được, cần chú ý ăn uống, giữ gìn sức khỏe!" Bác sĩ dặn dò chu đáo .
"Hai hộp thuốc này cô phải uống đúng theo đơn, một ngày chia làm ba lần, mỗi lần hai viên, còn thuốc kháng sinh mỗi ngày uống hai lần, mỗi lần một viên."
"Sau khi ra viện lập tức thuê xe về nhà, tránh gió, nên tắm nước nóng."
"Sau đó uống một ly nước nóng!"
"Nhớ chưa? !"
"Vâng!" Bạch Hạo Nhiên thay cô trả lời, cũng nhận thuốc từ tay bác sĩ bỏ vào túi, "Cám ơn bác sĩ."
"Không có gì, chăm sóc tốt bạn gái của cậu."
Bạn gái? !
Hạ Hải Dụ vẻ mặt ngơ ngác, có chút không tự nhiên.
Bạch Hạo Nhiên lại rất thoải mái, nghiêm túc đảm bảo với bác sĩ, "Tôi biết rồi!"
Quay đầu, nhìn cô mỉm cười nói, "Đi thôi, Hải Dụ."
"Gì vậy."
Đi tới trước cửa bệnh viện, Bạch Hạo Nhiên chợt dừng lại, quay đầu nói với Hạ Hải Dụ, "Em đứng ở đây chờ anh, anh đi gọi xe!"
"Cùng đi không được sao? !"
"Như vậy sao được, em không có nghe bác sĩ nói sao, không thể ra gió, anh gọi xe vào cửa ."
"Em không có yếu ớt như vậy. . . . . . Không cần như vậy. . . . . ." Hạ Hải Dụ nhỏ giọng nỉ non, nhưng không lay chuyển được Bạch Hạo Nhiên.
Bạch Hạo Nhiên rất nhanh đã bắt được một chiếc xe taxi ở đối diện đường, trả thêm cho tài xế tiền để đi lòng vòng đến trước cửa bệnh viện .
"Đến khách sạn Am¬ster¬dam!" Bạch Hạo Nhiên trực tiếp nói với tài xế địa điểm.
Hạ Hải Dụ có chút bất ngờ, "Khách sạn Am¬ster¬dam, đấy là chỗ nào? !"
"Chỗ ở của anh."
". . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên buồn cười, trêu đùa cô, "Thế nào? ! Khẩn trương à? !"
"Mới không phải !" Hạ Hải Dụ nhanh chóng phủ định, nhưng tay len lén nắm vạt áo.
Cô dĩ nhiên sẽ tin Hạo Nhiên, nhưng là, vẫn có chút lúng túng.
Nhưng nếu không đến chỗ anh, cô có thể đi chỗ nào đây? !
Về nhà sao? !
Không, về nhà nhất định sẽ bị Đường Húc Nghiêu tìm được!
Không, không, không, anh chắc sẽ không đi tìm cô, nhưng là. . . . . . Thôi, dù sao cũng không muốn trở về!
Lần đầu tiên trong đời cô muốn tùy hứng như vậy, nhưng là cô muốn một lần tùy hứng buông xuôi, tùy hứng trốn tránh, chỉ cần một ngày, một ngày hôm nay là tốt rồi!
Hạ quyết tâm xong, Hạ Hải Dụ cảm thấy thoải mái nhiều, đầu khẽ tựa vào trên cửa sổ xe, nhìn quang cảnh thành phố lúc sáng sớm.
Người đi đường vẫn còn rất ít, nhìn qua đồng hồ đeo tay, mới sáu giờ rưỡi, khó trách!
Nhưng là, hiếm khi thành phố yên tĩnh như vậy !
Cô rất thích!
Taxi rất nhanh đến địa điểm, Hạ Hải Dụ vừa xuống xe liền thấy buồng điện thoại công cộng bên cạnh khách sạn, "Hạo Nhiên, cho em mượn một ít tiền xu!"
"Em muốn gọi điện thoại sao? Anh có điện thoại di động a!" Bạch Hạo Nhiên đưa cả di động và tiền xu cho cô, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải cầm tiền xu, để cho cô lựa chọn.
Hạ Hải Dụ không suy nghĩ liền cầm tiền xu trên tay phải anh đến buồng điện thoại phía trước, đem tiền xu bỏ vào, sau đó gọi số điện thoại bàn ở nhà để lại lời nhắn, "Tiểu Tiểu, mình là Hải Dụ, mình rất khỏe, cậu đừng lo lắng, mình sẽ về muộn một chút, như vậy nhé, tạm biệt!"
Cô cả đêm không trở về, Tiểu Tiểu khẳng định rất lo lắng, vẫn là nên báo bình an!
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người, vẻ mặt càng thêm thoải mái.
◎◎◎
Chỗ ở của Bạch Hạo Nhiên rất rộng rãi, có sáu gian phòng, anh thu dọn đồ đạc của mình chuyển sang một phòng nhỏ, đem phòng lớn nhường cho cô.
"Hải Dụ, em nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, còn công việc của anh!" Hạ Hải Dụ nhìn chồng văn kiện trên tay Bạch Hạo Nhiên, phía trên viết đầy những công thức và hình vẽ mà cô không hiểu.
Bạch Hạo Nhiên lúc này mới chợt nhớ ra cái gì đó, có chút ảo não, "Hải Dụ, tám giờ anh phải đi ra ngoài, anh có hẹn với một giáo sư ở Stanford, anh chỉ đi đưa tài liệu rất nhanh sẽ trở lại. . . . . . Một mình em ở nhà có sao không? !"
"Không thành vấn đề!" Hạ Hải Dụ làm động tác OK khiến Bạch Hạo Nhiên cười to.
Hạ Hải Dụ vuốt vuốt mái tóc, cảm giác có chút trơn bóng, đại khái là lúc phát sốt ra khỏi quá nhiều mồ hôi, trên người cũng không thoải mái.
Nhìn phương hướng phòng tắm, "Em đi tắm, anh không để ý chứ? !"
"Em thử nói đi? !"
Cô cười, chạy vội vào phòng tắm.
Bạch Hạo Nhiên gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, "Giúp tôi mua một bộ đồ nữ. . . . . . Chiều cao 1m60. . . . . . Màu sắc trang nhã . . . . . Đúng. . . . . . Trực tiếp đưa lên. . . . . ."
◎◎◎
Bảy giờ hai mươi lăm phút.
Đường Húc Nghiêu nhận được điện thoại của Thiệu Hành, "Nghiêu, tra được vị trí buồng điện thoại công cộng đó rồi, ở bên cạnh khách sạn Am¬ster-dam!"
"Thật tốt quá! Tôi lập tức đến đó!" Tìm cả đêm, rốt cuộc cũng có manh mối !
Đường Húc Nghiêu không nén nổi hưng phấn, mười lăm phút sau đã đến trước cửa khách sạn Am¬ster¬daml, vội vã hỏi lễ tân.
"Xin chào, xin giúp ta tra tên Hạ Hải Dụ xem có không, Hạ Hải Dụ, người Trung Quốc!"
Lễ tân bị khuôn mặt anh tuấn của hắn mê hoặc, mỉm cười đáp ứng, nhưng tra cả một hàng dài danh sách vẫn không thấy.
"Thật ngại quá, không có người này."
"Làm sao có thể? !" Đường Húc Nghiêu không tin, liền cầm sổ ghi chép nhìn một lượt liếc thấy ba chữ "Bạch Hạo Nhiên", ánh mắt tối sầm.
"Ôi, quý khách. . . . . .Anh không thể đi vào. . . . . . Quý khách. . . . . . Quý khách. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu không để ý đến tiếng gọi sau lưng, trực tiếp xông lên tầng.
Tại phòng 1206, bên trong, Hạ Hải Dụ vẫn còn ở phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng, Bạch Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, cũng đang chuẩn bị ra cửa, anh cởi áo sơ mi, định thay một cái mới.
Đúng lúc, chuông cửa vang lên, có vẻ rất gấp.
Chắc là đưa quần áo!
Bạch Hạo Nhiên đoán vậy nên nút áo sơ mi còn chưa cài hết đã vội ra mở cửa.
Cửa mở ra, hai người trong cửa và ngoài cửa nhìn nhau sững sờ.
Ánh mắt hai người đàn ông nhanh chóng thay đổi, tia lửa văng khắp nơi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng lại, Hạ Hải Dụ mặc áo choàng tắm đi ra, tóc ẩm ướt, bởi vì hơi nước nên hai gò má còn phiếm đỏ.
Thấy Bạch Hạo Nhiên đứng bất động ở trước cửa không khỏi cảm thấy kỳ quái, "Hạo Nhiên. . . . . . Anh có khách à. . . . . ."
Tò mò, bước ra vài bước chân, ghé đầu nhìn ra ngoài cửa
Nhìn thấy người ở ngoài, lập tức sửng sốt.
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn hơi đỏ.
Nhân phẩm của Bạch Hạo Nhiên không phải cô không biết, vậy mà còn có ý nghĩ đó, có phải cô đã quá nhỏ nhen!
Đôi tay không tự chủ được níu chặt góc chăn, lung túng, không biết nói gì cho phải.
Bạch Hạo Nhiên biết cô đang lung túng, lắc đầu cười nhẹ, xoay người đi vào phòng vệ sinh trong buồng bệnh, rửa mặt qua, sau đó mang một cái khăn lông ra ngoài, "Hải Dụ, lau mặt một chút."
"Vâng, cám ơn!"
Hạ Hải Dụ nhận lấy khăn lông, lau qua mặt, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít, lại thấy Bạch Hạo Nhiên cứ nhìn cô chăm chú.
Cô sờ sờ mặt, trong lòng có chút nghi ngờ, trên mặt cô có dính gì sao, chưa lau sạch sẽ sao? !
". . . . . ." đôi mắt Bạch Hạo Nhiên tràn đầy thương xót, khẽ hỏi, "Em . . . . . Cùng anh ta. . . . . . Cãi nhau? !"
Bất động.
Không lên tiếng.
Một lúc lâu cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm buồn buồn, "Không có."
Bọn họ không phải cãi nhau, không có cãi nhau, ngay cả lớn tiếng với nhau cũng không có, tại sao có thể tính là cãi nhau đây? !
Bạch Hạo Nhiên thấy bộ dạng mất mát của Hạ Hải Dụ không đành lòng hỏi nữa, khẽ thở dài, giúp cô lấy quàn áo và giầy, "Em thay quần áo đi, anh ra ngoài làm thủ tục xuất viện."
"Vâng."
Hạ Hải Dụ từ từ xuống giường, khi hai chân chạm đất thời cảm thấy không có hơi sức, cả người vô lực, nhưng cô biết nơi không có chút sức lực trên người cô lúc này là tâm mới đúng.
Yêu một người, không phải là nói ra mà là cần dũng khí.
Từ từ đi tới bên cửa sổ, từ trên lầu nhìn xuống dòng người đi đường phía dưới, trong lòng cô lúc này thật phiền muộn.
Đôi lúc, cô lại đột nhiên không có tự tin; đôi lúc, cô sẽ không có dũng khí; đôi lúc, cô sẽ giả vờ rất vui vẻ. Cô sẽ vì chuyện nhỏ mà cảm động đến rơi nước mắt, cô sẽ vì một chuyện nhỏ mà hưng phấn đến ngủ không yên, cô cũng sẽ vì một chuyện nhỏ mà rói rắm, không biết làm sao.
Cô biết mình chưa đủ tốt, chưa hoàn mỹ, nhưng cô là thật tâm, rất nghiêm túc!
Nhưng, người càng sống lâu lại càng cô đơn; yêu càng nhiều càng mềm yếu; càng nghiêm túc càng dễ bị đau thương.
◎◎◎
"Tiểu thư, thân thể của cô còn rất yếu đúng ra nên ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi, nhưng nếu cô kiên trì muốn về nhà thì cũng được, cần chú ý ăn uống, giữ gìn sức khỏe!" Bác sĩ dặn dò chu đáo .
"Hai hộp thuốc này cô phải uống đúng theo đơn, một ngày chia làm ba lần, mỗi lần hai viên, còn thuốc kháng sinh mỗi ngày uống hai lần, mỗi lần một viên."
"Sau khi ra viện lập tức thuê xe về nhà, tránh gió, nên tắm nước nóng."
"Sau đó uống một ly nước nóng!"
"Nhớ chưa? !"
"Vâng!" Bạch Hạo Nhiên thay cô trả lời, cũng nhận thuốc từ tay bác sĩ bỏ vào túi, "Cám ơn bác sĩ."
"Không có gì, chăm sóc tốt bạn gái của cậu."
Bạn gái? !
Hạ Hải Dụ vẻ mặt ngơ ngác, có chút không tự nhiên.
Bạch Hạo Nhiên lại rất thoải mái, nghiêm túc đảm bảo với bác sĩ, "Tôi biết rồi!"
Quay đầu, nhìn cô mỉm cười nói, "Đi thôi, Hải Dụ."
"Gì vậy."
Đi tới trước cửa bệnh viện, Bạch Hạo Nhiên chợt dừng lại, quay đầu nói với Hạ Hải Dụ, "Em đứng ở đây chờ anh, anh đi gọi xe!"
"Cùng đi không được sao? !"
"Như vậy sao được, em không có nghe bác sĩ nói sao, không thể ra gió, anh gọi xe vào cửa ."
"Em không có yếu ớt như vậy. . . . . . Không cần như vậy. . . . . ." Hạ Hải Dụ nhỏ giọng nỉ non, nhưng không lay chuyển được Bạch Hạo Nhiên.
Bạch Hạo Nhiên rất nhanh đã bắt được một chiếc xe taxi ở đối diện đường, trả thêm cho tài xế tiền để đi lòng vòng đến trước cửa bệnh viện .
"Đến khách sạn Am¬ster¬dam!" Bạch Hạo Nhiên trực tiếp nói với tài xế địa điểm.
Hạ Hải Dụ có chút bất ngờ, "Khách sạn Am¬ster¬dam, đấy là chỗ nào? !"
"Chỗ ở của anh."
". . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên buồn cười, trêu đùa cô, "Thế nào? ! Khẩn trương à? !"
"Mới không phải !" Hạ Hải Dụ nhanh chóng phủ định, nhưng tay len lén nắm vạt áo.
Cô dĩ nhiên sẽ tin Hạo Nhiên, nhưng là, vẫn có chút lúng túng.
Nhưng nếu không đến chỗ anh, cô có thể đi chỗ nào đây? !
Về nhà sao? !
Không, về nhà nhất định sẽ bị Đường Húc Nghiêu tìm được!
Không, không, không, anh chắc sẽ không đi tìm cô, nhưng là. . . . . . Thôi, dù sao cũng không muốn trở về!
Lần đầu tiên trong đời cô muốn tùy hứng như vậy, nhưng là cô muốn một lần tùy hứng buông xuôi, tùy hứng trốn tránh, chỉ cần một ngày, một ngày hôm nay là tốt rồi!
Hạ quyết tâm xong, Hạ Hải Dụ cảm thấy thoải mái nhiều, đầu khẽ tựa vào trên cửa sổ xe, nhìn quang cảnh thành phố lúc sáng sớm.
Người đi đường vẫn còn rất ít, nhìn qua đồng hồ đeo tay, mới sáu giờ rưỡi, khó trách!
Nhưng là, hiếm khi thành phố yên tĩnh như vậy !
Cô rất thích!
Taxi rất nhanh đến địa điểm, Hạ Hải Dụ vừa xuống xe liền thấy buồng điện thoại công cộng bên cạnh khách sạn, "Hạo Nhiên, cho em mượn một ít tiền xu!"
"Em muốn gọi điện thoại sao? Anh có điện thoại di động a!" Bạch Hạo Nhiên đưa cả di động và tiền xu cho cô, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải cầm tiền xu, để cho cô lựa chọn.
Hạ Hải Dụ không suy nghĩ liền cầm tiền xu trên tay phải anh đến buồng điện thoại phía trước, đem tiền xu bỏ vào, sau đó gọi số điện thoại bàn ở nhà để lại lời nhắn, "Tiểu Tiểu, mình là Hải Dụ, mình rất khỏe, cậu đừng lo lắng, mình sẽ về muộn một chút, như vậy nhé, tạm biệt!"
Cô cả đêm không trở về, Tiểu Tiểu khẳng định rất lo lắng, vẫn là nên báo bình an!
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người, vẻ mặt càng thêm thoải mái.
◎◎◎
Chỗ ở của Bạch Hạo Nhiên rất rộng rãi, có sáu gian phòng, anh thu dọn đồ đạc của mình chuyển sang một phòng nhỏ, đem phòng lớn nhường cho cô.
"Hải Dụ, em nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, còn công việc của anh!" Hạ Hải Dụ nhìn chồng văn kiện trên tay Bạch Hạo Nhiên, phía trên viết đầy những công thức và hình vẽ mà cô không hiểu.
Bạch Hạo Nhiên lúc này mới chợt nhớ ra cái gì đó, có chút ảo não, "Hải Dụ, tám giờ anh phải đi ra ngoài, anh có hẹn với một giáo sư ở Stanford, anh chỉ đi đưa tài liệu rất nhanh sẽ trở lại. . . . . . Một mình em ở nhà có sao không? !"
"Không thành vấn đề!" Hạ Hải Dụ làm động tác OK khiến Bạch Hạo Nhiên cười to.
Hạ Hải Dụ vuốt vuốt mái tóc, cảm giác có chút trơn bóng, đại khái là lúc phát sốt ra khỏi quá nhiều mồ hôi, trên người cũng không thoải mái.
Nhìn phương hướng phòng tắm, "Em đi tắm, anh không để ý chứ? !"
"Em thử nói đi? !"
Cô cười, chạy vội vào phòng tắm.
Bạch Hạo Nhiên gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, "Giúp tôi mua một bộ đồ nữ. . . . . . Chiều cao 1m60. . . . . . Màu sắc trang nhã . . . . . Đúng. . . . . . Trực tiếp đưa lên. . . . . ."
◎◎◎
Bảy giờ hai mươi lăm phút.
Đường Húc Nghiêu nhận được điện thoại của Thiệu Hành, "Nghiêu, tra được vị trí buồng điện thoại công cộng đó rồi, ở bên cạnh khách sạn Am¬ster-dam!"
"Thật tốt quá! Tôi lập tức đến đó!" Tìm cả đêm, rốt cuộc cũng có manh mối !
Đường Húc Nghiêu không nén nổi hưng phấn, mười lăm phút sau đã đến trước cửa khách sạn Am¬ster¬daml, vội vã hỏi lễ tân.
"Xin chào, xin giúp ta tra tên Hạ Hải Dụ xem có không, Hạ Hải Dụ, người Trung Quốc!"
Lễ tân bị khuôn mặt anh tuấn của hắn mê hoặc, mỉm cười đáp ứng, nhưng tra cả một hàng dài danh sách vẫn không thấy.
"Thật ngại quá, không có người này."
"Làm sao có thể? !" Đường Húc Nghiêu không tin, liền cầm sổ ghi chép nhìn một lượt liếc thấy ba chữ "Bạch Hạo Nhiên", ánh mắt tối sầm.
"Ôi, quý khách. . . . . .Anh không thể đi vào. . . . . . Quý khách. . . . . . Quý khách. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu không để ý đến tiếng gọi sau lưng, trực tiếp xông lên tầng.
Tại phòng 1206, bên trong, Hạ Hải Dụ vẫn còn ở phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng, Bạch Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, cũng đang chuẩn bị ra cửa, anh cởi áo sơ mi, định thay một cái mới.
Đúng lúc, chuông cửa vang lên, có vẻ rất gấp.
Chắc là đưa quần áo!
Bạch Hạo Nhiên đoán vậy nên nút áo sơ mi còn chưa cài hết đã vội ra mở cửa.
Cửa mở ra, hai người trong cửa và ngoài cửa nhìn nhau sững sờ.
Ánh mắt hai người đàn ông nhanh chóng thay đổi, tia lửa văng khắp nơi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng lại, Hạ Hải Dụ mặc áo choàng tắm đi ra, tóc ẩm ướt, bởi vì hơi nước nên hai gò má còn phiếm đỏ.
Thấy Bạch Hạo Nhiên đứng bất động ở trước cửa không khỏi cảm thấy kỳ quái, "Hạo Nhiên. . . . . . Anh có khách à. . . . . ."
Tò mò, bước ra vài bước chân, ghé đầu nhìn ra ngoài cửa
Nhìn thấy người ở ngoài, lập tức sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.