Tổng Giám Đốc Chiều Chuộng Tôi 100%
Chương 12:
Bánh Bao Không Nhân
02/04/2022
Những suy nghĩ của Hạ Vũ dao động khi cô nhìn chằm chằm vào các mã xuất hiện trên màn hình.
Đã nhiều năm kể từ khi cô ấy làm việc với số 0 và số 1 này.
Cô đã quên mất những kiến thức đã từng in sâu trong tâm trí mình.
Vẫn có một rào cản ngăn cách cô và đống mã này mặc dù lẽ ra cô đã khôi phục được trí nhớ của mình.
Cô cảm thấy kỳ quái ngay sau khi cô viết xong một dòng mã. Cô tự hỏi liệu đoạn mã cô viết có phải chỉ là một dòng vô nghĩa hay không.
Tuy nhiên, các ngón tay của cô vẫn tiếp tục hoạt động như thể chúng đang tự di chuyển. Nó dường như đã ăn sâu vào não cô. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn khi những dòng mã hoàn chỉnh hơn bắt đầu xuất hiện trên màn hình.
Sự tự tin của cô ấy tăng dần theo thời gian cho đến khi những ngón tay của cô ấy gõ nhanh hơn trên bàn phím.
Hạ Chí tò mò không biết chị gái mình đang làm gì.
Cậu nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình. Khi nhìn thấy những dòng mã liên tục xuất hiện trên màn hình, cậu suýt ngã xuống sàn vì sốc.
Làm sao chuyện này có thể?
Từ khi nào chị gái cậu học viết mã và không chỉ vậy, làm thế nào mà chị ấy giỏi đến vậy?
Hạ Chí dụi mắt và xem xét kỹ hơn để đảm bảo rằng cô không gõ số ngẫu nhiên.
Cậu không tưởng tượng được mọi thứ, chị ấy thực sự đang viết mini game mà cậu định từ chối.
Cô không dừng lại để suy nghĩ, tham khảo sách hoặc thậm chí kiểm tra lỗi sai. Cô tiếp tục viết với tốc độ mà cậu khó có thể theo kịp.
Hạ Chí sững sờ.
Cậu không biết Hạ Vũ lại lập trình một cách thành thạo đến vậy.
Cậu muốn hỏi cô rằng sự thông thạo đột ngột của cô đến từ đâu nhưng sự tập trung tuyệt đối vào công việc đã ngăn cản cậu làm điều đó. Cậu không muốn phá vỡ sự tập trung của cô.
Cậu lặng lẽ đứng bên giường cô nhìn cô làm việc. Cậu cảm thấy khó để có thể bình tĩnh lúc này.
45 phút!
Hạ Vũ đã sử dụng chưa đầy một giờ để viết xong chương trình.
Cô duỗi tay, thở dài một hơi, quay đầu bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Hạ Chí.
Hạ Vũ đưa máy tính cho cậu "Chị nghĩ là xong rồi đấy. Thử xem có sai sót gì không. Nếu sử dụng được, hãy gửi cho đàn anh của em và yêu cầu anh ta thanh toán."
“Hả? … được rồi…” Hạ Chí nhận lấy máy tính nhìn cô chằm chằm bằng một đôi mắt trống rỗng. Cậu đang đợi một lời giải thích.
Hạ Vũ đã quá mệt mỏi để nhận ra hành vi kỳ lạ của mình.
Đôi mắt của cô mệt mỏi vì liên tục phải tiếp xúc với màn hình máy tính và nó càng làm cô ấy thêm đau đầu.
Hạ Vũ thả người xuống giường, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Hạ Chí phải sử dụng từng chút nhẫn lại của bản thân để không làm chị gái mình tỉnh giấc một cách đột ngột.
Chị ơi, hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra trước khi chị quay về với giấc mơ của mình đi! Chị đã học được những kỹ năng lập trình ấn tượng này ở đâu?
Đầu cậu tràn ngập những câu hỏi nhưng cậu không dám làm phiền giấc ngủ của chị mình.
Điều duy nhất cậu có thể làm là kìm nén sự tò mò của mình và kiên nhẫn chờ đợi.
Hai giờ đồng hồ đợi Hạ Vũ tỉnh dậy là một cực hình đối với Hạ Chí.
Khoảnh khắc mở mắt ra, cô nhận ra một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy sự tò mò của Hạ Chí.
Hạ VŨ giật mình nói: "Em đang nhìn gì vậy?"
Hạ Chí trả lời: "Chị ơi, chị có muốn ăn xoài không? Em đi mua cho chị."
"Xoài?" Hạ Vũ cau mày.
"Yup, đó là trái cây yêu thích của chị, phải không? Chị có muốn một ít không?" Hạ Chí nhiệt tình nói.
Hạ Vũ nắm lấy khung giường làm điểm tựa để có thể đứng thẳng lên và nhìn chằm chằm vào Hạ Chí.
Hạ Chí lo lắng nhìn lại cô, chờ đợi câu trả lời.
Hạ Vũ nheo mắt. "Hạ Chí, em định làm gì vậy? Em biết là chị bị dị ứng với xoài mà."
Hạ Chí tiến lên nắm lấy hai tay cô đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt. "Thì ra, chính là chị, chị à! Chị có nhớ đã cứu em khỏi chết đuối khi em năm tuổi không?"
"Em có làm sao không? Chúng ta đã không biết nhau khi em năm tuổi."
"Chị, chính là chị rồi!" Hạ Chí vui mừng kêu lên. "Em nghĩ rằng chị đã chết và cơ thể của chị đang bị người khác chiếm lấy như cách nó thường được miêu tả trong các tiểu thuyết trên web có chủ đề xuyên không. Chị không biết em đã lo lắng như thế nào trong hai giờ qua đâu."
Ánh mắt Hạ Vũ đầy thắc mắc nhìn cậu chằm chằm, "Em đang nói cái gì vậy?"
"Chị biết đấy, linh hồn của chị đã chết và cơ thể của chị trở thành vật chủ chứa linh hồn của người khác ... đại loại như vậy."
"Em sợ chị không còn là Hà Vũ nữa ?"
Hạ Chí gật đầu và nở một nụ cười. "Chị có thể trách em sao? Chị đột nhiên trở nên giỏi về lập trình như vậy sau một vụ tai nạn xe hơi. Đó không phải là tình tiết của những cuốn tiểu thuyết này sao? Em đã rất sợ rằng chị đã trở thành người khác. Thật may, chị vẫn là bản gốc !"
Đã nhiều năm kể từ khi cô ấy làm việc với số 0 và số 1 này.
Cô đã quên mất những kiến thức đã từng in sâu trong tâm trí mình.
Vẫn có một rào cản ngăn cách cô và đống mã này mặc dù lẽ ra cô đã khôi phục được trí nhớ của mình.
Cô cảm thấy kỳ quái ngay sau khi cô viết xong một dòng mã. Cô tự hỏi liệu đoạn mã cô viết có phải chỉ là một dòng vô nghĩa hay không.
Tuy nhiên, các ngón tay của cô vẫn tiếp tục hoạt động như thể chúng đang tự di chuyển. Nó dường như đã ăn sâu vào não cô. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn khi những dòng mã hoàn chỉnh hơn bắt đầu xuất hiện trên màn hình.
Sự tự tin của cô ấy tăng dần theo thời gian cho đến khi những ngón tay của cô ấy gõ nhanh hơn trên bàn phím.
Hạ Chí tò mò không biết chị gái mình đang làm gì.
Cậu nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình. Khi nhìn thấy những dòng mã liên tục xuất hiện trên màn hình, cậu suýt ngã xuống sàn vì sốc.
Làm sao chuyện này có thể?
Từ khi nào chị gái cậu học viết mã và không chỉ vậy, làm thế nào mà chị ấy giỏi đến vậy?
Hạ Chí dụi mắt và xem xét kỹ hơn để đảm bảo rằng cô không gõ số ngẫu nhiên.
Cậu không tưởng tượng được mọi thứ, chị ấy thực sự đang viết mini game mà cậu định từ chối.
Cô không dừng lại để suy nghĩ, tham khảo sách hoặc thậm chí kiểm tra lỗi sai. Cô tiếp tục viết với tốc độ mà cậu khó có thể theo kịp.
Hạ Chí sững sờ.
Cậu không biết Hạ Vũ lại lập trình một cách thành thạo đến vậy.
Cậu muốn hỏi cô rằng sự thông thạo đột ngột của cô đến từ đâu nhưng sự tập trung tuyệt đối vào công việc đã ngăn cản cậu làm điều đó. Cậu không muốn phá vỡ sự tập trung của cô.
Cậu lặng lẽ đứng bên giường cô nhìn cô làm việc. Cậu cảm thấy khó để có thể bình tĩnh lúc này.
45 phút!
Hạ Vũ đã sử dụng chưa đầy một giờ để viết xong chương trình.
Cô duỗi tay, thở dài một hơi, quay đầu bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Hạ Chí.
Hạ Vũ đưa máy tính cho cậu "Chị nghĩ là xong rồi đấy. Thử xem có sai sót gì không. Nếu sử dụng được, hãy gửi cho đàn anh của em và yêu cầu anh ta thanh toán."
“Hả? … được rồi…” Hạ Chí nhận lấy máy tính nhìn cô chằm chằm bằng một đôi mắt trống rỗng. Cậu đang đợi một lời giải thích.
Hạ Vũ đã quá mệt mỏi để nhận ra hành vi kỳ lạ của mình.
Đôi mắt của cô mệt mỏi vì liên tục phải tiếp xúc với màn hình máy tính và nó càng làm cô ấy thêm đau đầu.
Hạ Vũ thả người xuống giường, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Hạ Chí phải sử dụng từng chút nhẫn lại của bản thân để không làm chị gái mình tỉnh giấc một cách đột ngột.
Chị ơi, hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra trước khi chị quay về với giấc mơ của mình đi! Chị đã học được những kỹ năng lập trình ấn tượng này ở đâu?
Đầu cậu tràn ngập những câu hỏi nhưng cậu không dám làm phiền giấc ngủ của chị mình.
Điều duy nhất cậu có thể làm là kìm nén sự tò mò của mình và kiên nhẫn chờ đợi.
Hai giờ đồng hồ đợi Hạ Vũ tỉnh dậy là một cực hình đối với Hạ Chí.
Khoảnh khắc mở mắt ra, cô nhận ra một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy sự tò mò của Hạ Chí.
Hạ VŨ giật mình nói: "Em đang nhìn gì vậy?"
Hạ Chí trả lời: "Chị ơi, chị có muốn ăn xoài không? Em đi mua cho chị."
"Xoài?" Hạ Vũ cau mày.
"Yup, đó là trái cây yêu thích của chị, phải không? Chị có muốn một ít không?" Hạ Chí nhiệt tình nói.
Hạ Vũ nắm lấy khung giường làm điểm tựa để có thể đứng thẳng lên và nhìn chằm chằm vào Hạ Chí.
Hạ Chí lo lắng nhìn lại cô, chờ đợi câu trả lời.
Hạ Vũ nheo mắt. "Hạ Chí, em định làm gì vậy? Em biết là chị bị dị ứng với xoài mà."
Hạ Chí tiến lên nắm lấy hai tay cô đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt. "Thì ra, chính là chị, chị à! Chị có nhớ đã cứu em khỏi chết đuối khi em năm tuổi không?"
"Em có làm sao không? Chúng ta đã không biết nhau khi em năm tuổi."
"Chị, chính là chị rồi!" Hạ Chí vui mừng kêu lên. "Em nghĩ rằng chị đã chết và cơ thể của chị đang bị người khác chiếm lấy như cách nó thường được miêu tả trong các tiểu thuyết trên web có chủ đề xuyên không. Chị không biết em đã lo lắng như thế nào trong hai giờ qua đâu."
Ánh mắt Hạ Vũ đầy thắc mắc nhìn cậu chằm chằm, "Em đang nói cái gì vậy?"
"Chị biết đấy, linh hồn của chị đã chết và cơ thể của chị trở thành vật chủ chứa linh hồn của người khác ... đại loại như vậy."
"Em sợ chị không còn là Hà Vũ nữa ?"
Hạ Chí gật đầu và nở một nụ cười. "Chị có thể trách em sao? Chị đột nhiên trở nên giỏi về lập trình như vậy sau một vụ tai nạn xe hơi. Đó không phải là tình tiết của những cuốn tiểu thuyết này sao? Em đã rất sợ rằng chị đã trở thành người khác. Thật may, chị vẫn là bản gốc !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.