Tổng Giám Đốc Chiều Chuộng Tôi 100%
Chương 1:
Bánh Bao Không Nhân
19/03/2022
"Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thuê phụ nữ trên 30 tuổi ở đây."
Người quản lý nhà hàng nói với Hạ Vũ một cách sốt ruột. Anh ta muốn nhanh chóng đuổi cô đi.
Khi Hạ Vũ thẫn thờ bước đi, cô nghe thấy người quản lý lầm bầm trong miệng của hắn " Haizzz, sẽ còn ai muốn chấp nhận sự phục vụ của nhà hàng tôi nữa nếu tôi thuê một bà cô phục vụ vừa già vừa xấu ?"
Hạ vũ hơi cau mày. Cô mơ hồ không hiểu định quay lại nói với quản lý rằng cô mới 25!
Tuy nhiên, cả người cô như chững lại khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ bên cạnh.
Khuôn mặt của cô đã mất đi vẻ tươi trẻ, đôi mắt lấp lánh vốn khiến gương mặt cô trở nên xinh đẹp hơn đã mờ đi từ lâu. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc khô xơ, khuôn mặt nhăn nheo và trang phục lỗi thời đã khiến cô trông như già thêm mười tuổi.
Cô nhận ra mình đã trở thành một bà già trong vài năm qua.
Mặc dù cô ấy thực sự chỉ mới 25!
Hạ Vũ mỉm cười cay đắng khi những khó khăn vất vả trong vài năm qua cứa sâu vào tâm trí cô. Khi cô cố gắng lê cơ thể mệt mỏi của mình ra khỏi chỗ đó, cô nhận thấy một chiếc ô tô đang tấp vào phía sau mình.
Sự xuất hiện của một chiếc Maybach đắt tiền khiến sự chú ý của quản lý và nhân viên nhà hàng tập trung hết vào nó
"Tổng giám đốc Lâm, chào mừng, chào mừng!" người quản lý nói một cách khúm núm. Hạ Vũ đột ngột dừng lại.
"Mạc Bạch, anh có thể cùng em đi mua sắm quần áo sau khi ăn xong không? Hôm nay là ngày Chanel về mẫu mới em muốn đến đó xem." Chu Thiên Hân nói một cách bẽn lẽn khi họ bước xuống xe. Đôi tay của cô ấy quấn quanh cánh tay của Lâm Mạc Bạch.
Mạc Bạch liếc nhìn cô ấy và trả lời ngắn gọn "Uk"
Tiếng nói vang lên đã khiến cả người Hạ Vũ đông cứng lại hai chân cô chững lại.
Trước khi cô có thể tự ngăn mình lại, cô đã không tự chủ mà từ từ quay lại.
Mắt cô rơi vào khuôn mặt đẹp trai của Mạc Bạch!
Đó chắc chắn là anh ấy.
Hạ Vũ không thể đoán được đây là cách họ sẽ gặp nhau sau 3 năm ly hôn.
Cô đã quá hốc hác, quá xuống sắc.
Anh vẫn thế cả dáng vẻ lẫn khí chất của anh đều hơn người thường một bậc. Anh vẫn luôn nổi bật như vậy
Thiên Hân bên cạnh anh cũng như vậy. Cô ấy vẫn duyên dáng và yêu kiều như 3 năm trước.
Cuối cùng hai người họ đã đến với nhau.
Hơn nữa, với việc cô đã không còn một chút dính dáng nào đến bọn họ, nó có thực sự khiến cô bất ngờ không?
"Hạ Vũ?" Mạc Bạch lên tiếng khi anh vô tình nhìn thấy, Sự hoài nghi thể hiện rõ trong mắt anh.
Vẻ mặt của Thiên Hân hơi thay đổi và cô thở một cách gấp gáp hơn, "Trời ơi, có thật là em không Hạ Vũ? Em bị sao vậy?"
Hạ Vũ giật mình thoát ra khỏi sự bàng hoàng. Cô vội quay đầu đi, lẩm bẩm nói: "Cô nhận nhầm người rồi!"
Cô lúng túng muốn chạy thoát ra khỏi nơi này.
Hôm nay, cô không muốn phải đối mặt với hai người họ. Không người phụ nữ nào lại sẵn sàng đối mặt với người chồng cũ giàu có và tình địch cũ tuyệt đẹp của mình trong tình trạng bản thân lại tàn tạ như thế này.
Đặc biệt là không phải sau khi hai người họ đã đến được với nhau!
Sự so sánh kẻ thắng và người thua đơn giản là quá rõ ràng.
Mạc Bạch vội đuổi theo Hạ Vũ đang hoảng hốt chạy đi, hét lên, "Hạ Vũ, dừng lại ngay!"
Khoảnh khắc bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô, cô hét lên như thể bị kim châm, "Buông tôi ra! Tôi không phải là Hạ Vũ, tôi thực sự không phải!"
Cô hoàn toàn tập trung vào cuộc đấu tranh để thoát khỏi bàn tay của Mạc Bạch mà cô ấy không nhận thấy có một chiếc xe đang chạy nhanh trên đường. Cuối cùng, cô cũng thoát ra khỏi anh, cô nhanh chóng chạy nhanh qua đường.
" Hạ Vũ, cẩn thận!" Mạc Bạch hét lên nhưng đã quá muộn. Chiếc xe lao thẳng vào Hạ Vũ.
Hạ Vũ tiếp đất bằng đầu và ngay lập tức bị ngất đi
Cô chìm vào một giấc mơ dài…
Cô đã mơ về mọi thứ xảy ra trước khi cô bước sang tuổi 19. Những ký ức mà cô ấy nghĩ rằng mình đã mất lại quay trở lại với cô .
Cô nhận ra rằng Hạ Vũ của quá khứ không hề bị chèn ép; cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng đau khổ như vậy.
Cô ấy đã từng là niềm tự hào của gia đình cô ấy… nhưng bây giờ…
Suy nghĩ về những gì mà cô đã phải chịu đựng, những giọt nước mắt buồn bã lăn dài trên khuôn mặt.
"Bệnh nhân vẫn còn bất tỉnh nhưng tình trạng của cô ấy đã ổn định khá nhiều. Cô ấy bị chấn động nhẹ ở não, nhưng một hoặc hai tuần nghỉ ngơi sẽ đủ để cô ấy bình thường trở lại. Tuy nhiên, cô ấy sẽ cần một số thuốc bổ sung do một thời kỳ suy dinh dưỡng kéo dài… "
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ giải thích cặn kẽ về tình trạng thể chất của Hạ Vũ cho Mạc Bạch.
Người quản lý nhà hàng nói với Hạ Vũ một cách sốt ruột. Anh ta muốn nhanh chóng đuổi cô đi.
Khi Hạ Vũ thẫn thờ bước đi, cô nghe thấy người quản lý lầm bầm trong miệng của hắn " Haizzz, sẽ còn ai muốn chấp nhận sự phục vụ của nhà hàng tôi nữa nếu tôi thuê một bà cô phục vụ vừa già vừa xấu ?"
Hạ vũ hơi cau mày. Cô mơ hồ không hiểu định quay lại nói với quản lý rằng cô mới 25!
Tuy nhiên, cả người cô như chững lại khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ bên cạnh.
Khuôn mặt của cô đã mất đi vẻ tươi trẻ, đôi mắt lấp lánh vốn khiến gương mặt cô trở nên xinh đẹp hơn đã mờ đi từ lâu. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc khô xơ, khuôn mặt nhăn nheo và trang phục lỗi thời đã khiến cô trông như già thêm mười tuổi.
Cô nhận ra mình đã trở thành một bà già trong vài năm qua.
Mặc dù cô ấy thực sự chỉ mới 25!
Hạ Vũ mỉm cười cay đắng khi những khó khăn vất vả trong vài năm qua cứa sâu vào tâm trí cô. Khi cô cố gắng lê cơ thể mệt mỏi của mình ra khỏi chỗ đó, cô nhận thấy một chiếc ô tô đang tấp vào phía sau mình.
Sự xuất hiện của một chiếc Maybach đắt tiền khiến sự chú ý của quản lý và nhân viên nhà hàng tập trung hết vào nó
"Tổng giám đốc Lâm, chào mừng, chào mừng!" người quản lý nói một cách khúm núm. Hạ Vũ đột ngột dừng lại.
"Mạc Bạch, anh có thể cùng em đi mua sắm quần áo sau khi ăn xong không? Hôm nay là ngày Chanel về mẫu mới em muốn đến đó xem." Chu Thiên Hân nói một cách bẽn lẽn khi họ bước xuống xe. Đôi tay của cô ấy quấn quanh cánh tay của Lâm Mạc Bạch.
Mạc Bạch liếc nhìn cô ấy và trả lời ngắn gọn "Uk"
Tiếng nói vang lên đã khiến cả người Hạ Vũ đông cứng lại hai chân cô chững lại.
Trước khi cô có thể tự ngăn mình lại, cô đã không tự chủ mà từ từ quay lại.
Mắt cô rơi vào khuôn mặt đẹp trai của Mạc Bạch!
Đó chắc chắn là anh ấy.
Hạ Vũ không thể đoán được đây là cách họ sẽ gặp nhau sau 3 năm ly hôn.
Cô đã quá hốc hác, quá xuống sắc.
Anh vẫn thế cả dáng vẻ lẫn khí chất của anh đều hơn người thường một bậc. Anh vẫn luôn nổi bật như vậy
Thiên Hân bên cạnh anh cũng như vậy. Cô ấy vẫn duyên dáng và yêu kiều như 3 năm trước.
Cuối cùng hai người họ đã đến với nhau.
Hơn nữa, với việc cô đã không còn một chút dính dáng nào đến bọn họ, nó có thực sự khiến cô bất ngờ không?
"Hạ Vũ?" Mạc Bạch lên tiếng khi anh vô tình nhìn thấy, Sự hoài nghi thể hiện rõ trong mắt anh.
Vẻ mặt của Thiên Hân hơi thay đổi và cô thở một cách gấp gáp hơn, "Trời ơi, có thật là em không Hạ Vũ? Em bị sao vậy?"
Hạ Vũ giật mình thoát ra khỏi sự bàng hoàng. Cô vội quay đầu đi, lẩm bẩm nói: "Cô nhận nhầm người rồi!"
Cô lúng túng muốn chạy thoát ra khỏi nơi này.
Hôm nay, cô không muốn phải đối mặt với hai người họ. Không người phụ nữ nào lại sẵn sàng đối mặt với người chồng cũ giàu có và tình địch cũ tuyệt đẹp của mình trong tình trạng bản thân lại tàn tạ như thế này.
Đặc biệt là không phải sau khi hai người họ đã đến được với nhau!
Sự so sánh kẻ thắng và người thua đơn giản là quá rõ ràng.
Mạc Bạch vội đuổi theo Hạ Vũ đang hoảng hốt chạy đi, hét lên, "Hạ Vũ, dừng lại ngay!"
Khoảnh khắc bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô, cô hét lên như thể bị kim châm, "Buông tôi ra! Tôi không phải là Hạ Vũ, tôi thực sự không phải!"
Cô hoàn toàn tập trung vào cuộc đấu tranh để thoát khỏi bàn tay của Mạc Bạch mà cô ấy không nhận thấy có một chiếc xe đang chạy nhanh trên đường. Cuối cùng, cô cũng thoát ra khỏi anh, cô nhanh chóng chạy nhanh qua đường.
" Hạ Vũ, cẩn thận!" Mạc Bạch hét lên nhưng đã quá muộn. Chiếc xe lao thẳng vào Hạ Vũ.
Hạ Vũ tiếp đất bằng đầu và ngay lập tức bị ngất đi
Cô chìm vào một giấc mơ dài…
Cô đã mơ về mọi thứ xảy ra trước khi cô bước sang tuổi 19. Những ký ức mà cô ấy nghĩ rằng mình đã mất lại quay trở lại với cô .
Cô nhận ra rằng Hạ Vũ của quá khứ không hề bị chèn ép; cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng đau khổ như vậy.
Cô ấy đã từng là niềm tự hào của gia đình cô ấy… nhưng bây giờ…
Suy nghĩ về những gì mà cô đã phải chịu đựng, những giọt nước mắt buồn bã lăn dài trên khuôn mặt.
"Bệnh nhân vẫn còn bất tỉnh nhưng tình trạng của cô ấy đã ổn định khá nhiều. Cô ấy bị chấn động nhẹ ở não, nhưng một hoặc hai tuần nghỉ ngơi sẽ đủ để cô ấy bình thường trở lại. Tuy nhiên, cô ấy sẽ cần một số thuốc bổ sung do một thời kỳ suy dinh dưỡng kéo dài… "
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ giải thích cặn kẽ về tình trạng thể chất của Hạ Vũ cho Mạc Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.