Quyển 1 - Chương 33: Buổi phỏng vấn ở Lôi thị
Kiều Mạt Nhi
13/10/2014
Như vậy, anh và Hoắc Huyền Lôi là hai người mà cô lựa chọn, mà cuối cùng người cô lựa chọn là anh sao?
Anh rất muốn nghe, hai người bọn họ người đang nói chuyện gì, có thể nhận ra Tống Tâm Dao hình như rất thích nói chuyện cùng anh ta.
Nhìn anh cởi áo ra, đắp lên trên người con trai, anh thật sự muốn xông lên phía trước, kéo cái áo kia xuống, ném ra thật xa.
Sau đó, lại nhìn thấy anh ta hôn Kỳ Kỳ, anh cũng chưa từng hôn Kỳ Kỳ, mà hắn lại dám hôn con trai của anh, điều này khiến cho anh có loại kích động muốn phát điên.
Nhưng mà, anh không làm như vậy, anh muốn xem quan hệ giữa hai người bọn họ là loại tình cảm như thế nào.
Anh không thấy hắn ta hôn Tống Tâm Dao, chuyện này làm cho anh vui vẻ hơn một chút, ít nhất quan hệ giữa hai người bọn họ không giống như anh tưởng tượng.
Nếu quả thật chuyện đó giống như tưởng tượng của anh, anh sẽ thật sự phát điên, bây giờ càng ngày anh càng không hiểu mình, tại sao phải để ý giữa quan hệ giữa cô và anh ta như vậy?
Chẳng lẽ, anh thật sự có cảm tình với cô rồi sao?
Không thể nào! Anh nói muốn kết hôn với cô, là bởi vì Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, còn có một nguyên nhân khác, anh rất rõ ràng. Cho nên anh không thể nào yêu Tống Tâm Dao, coi như bọn họ có thật sự kết hôn , anh cũng không thể sẽ yêu cô.
Nhìn xe Hoắc Huyền Lôi đã chạy xa, anh mới khởi động xe của mình, không biết chị Thu tra được như thế nào? Chuyện năm đó, thật sự có quan hệ với Tống Tâm Dao sao?
Nếu quả như thật có quan hệ, anh vẫn sẽ kết hôn với cô sao?
Sẽ không!
Anh hiểu rõ anh muốn cái gì. Nếu như cô là người phụ nữ tâm cơ như vậy, anh lấy về nhà, thì có ích lợi gì đây?
*
Bộ phận nhân sự của Lôi thị
Lôi Vũ Minh sau khi xem qua tất cả lý lịch sơ lược của nhân viên mới nộp đơn, từ trong đó chọn lựa ra 20 người, mà hôm nay chính là ngày chính thức phỏng vấn những người được chọn.
Lôi Vũ Minh từ sáng đi tới bộ phận nhân sự, xem tiếp một chút lý lịch sơ lược, muốn từ trong đó chọn lựa ra một vài người phù hợp cho công ty.
Một số nhân viên đến phỏng vấn cũng bắt đầu từ từ đi vào. Mà ở đây, Lôi Vũ Minh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tống Tâm Dao nhàm chán ngồi một chỗ, trong miệng lẩm bẩm: "Y Y ngu ngốc này, chính cậu muốn tới nộp đơn, làm sao kéo mình theo, vừa đến Lôi thị ngay cả bóng người cũng không thấy." Dạ Đình đi làm ở đây, chắc chắn cô ấy vừa tới nơi này, đã chạy đi tìm Dạ Đình rồi.
Hai người bọn họ xem ra cũng sớm có tin tốt!
Thật là bực bội, sớm biết như vậy cô cũng không phải đến đây!
"Cô gái!" Lôi Vũ Minh đi tới bên cạnh cô, nhưng không gọi thẳng tên của cô.
"Là anh!" Cô cô nhớ anh ngày đó ở nhà cô ăn cơm, còn nói rất nhiều chuyện với Tống Hàm Quân.
"Cô không nhớ, tôi là ai sao?" Thấy ánh mắt cô nhìn anh kia, có vẻ rất xa lạ.
"Tôi nhận ra anh...anh là người quen của cha tôi mà!"
"Cô thật sự không biết tôi sao? Tinh nghịch!" Nghe thấy anh gọi "Tinh nghịch" Tống Tâm Dao chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này.
Làm sao anh biết biệt danh khi còn bé của cô?
"Anh là?" Cô không thể xác định.
"Cô gái ngu ngốc này, thật sự không biết tôi sao? Tôi chính là người bị cô khi dễ khi còn bé!" Lúc ấy, anh vẫn luôn để cho cô bắt nạt, mỗi lần đều bắt nạt đến khi anh khóc mới thôi.
Anh vừa khóc, nước mắt của cô lập tức liền rớt xuống, thật không biết, nước mắt của cô làm sao có thể rơi nhanh như vậy.
Mỗi lần anh bị mẹ ôm đi, cô lập tức có thể ngừng khóc, còn ở phía sau làm mặt quỷ.
"A. . . . . . Anh là địa lôi?" Nhớ khi còn bé, cô không nhớ được tên của anh, trực tiếp lấy biệt danh này cho anh.
"Nhớ rồi sao?" Lôi Vũ Minh coi như vui mừng, ít nhất cô không quên biệt hiệu của anh khi còn bé.
"Nhớ rồi! Không ngờ anh sẽ trở thành bộ dáng hiện tại này." So với anh khi còn bé, anh bây giờ quả thực đẹp trai hơn rất nhiều.
"Có phải đã trở nên đẹp trai hay không? Cho nên, cô không nhận ra tôi?" Lôi Vũ Minh buồn cười nhìn cô.
"Đúng a! Đẹp trai hơn rất nhiều, cho nên tôi không nhận ra là anh đó!" Hôm ấy, cô làm sao lại không nghĩ ra?
Lần trước Tống Hàm Quân cũng đã đề cập với cô, chỉ là cô không ghi nhớ ở trong lòng.
"Làm sao em lại ở đây?"
"Bạn tốt của em đến phỏng vấn, em theo cô ấy tới." Quách Y Y thiệt là, bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.
"Bạn tốt của em? Là ai vậy? Nhưng mà anh nói trước với em nha! Nếu như cô ấykhông có thực lực, anh cũng sẽ không để cho cô ấy qua vòng phỏng vấn của anh!" Lôi Vũ Minh là một người công tư rõ ràng, không thể nào bởi vì cô ấy là bạn của Tống Tâm Dao, mà cho cô ấy đi cửa sau.
"Cô ấy tên là Quách Y Y, hiện tại đã chạy đi tìm bạn trai, nên lập tức sẽ tới thôi!" Thật không có cách nào với Quách Y Y, ngày đó sau khi Kỳ Kỳ kéo dây tơ hồng cho hai người bọn họ, hai người liền giống như trẻ song sinh, một phút cũng không muốn tách ra.
"Bạn gái Dạ Đình?" Anh có chút ấn tượng.
"Hai người biết nhau à?" Lôi Vũ Minh gật đầu một cái, cái thế giới này thật đúng là nhỏ.
Chuyện gì, cũng có thể gặp phải.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi! Chúng ta cùng nói chuyện!" Lôi Vũ Minh nhớ tới hôm đó ở Tống gia, Cung Hình Dực không để cho anh và Tống tâm Dao nói chuyện, thật bực bội, hôm nay anh hẹn cô cùng nhau ăn cơm, có cơ hội thật tốt.
"Anh mời khách?" Cô cũng không có nhiều tiền như vậy, lại nói hiện tại ngay cả công việc cô cũng không có.
"Ừ!" Anh gật đầu một cái.
"Tốt! Anh mời khách, tất cả đều dễ dàng!" Nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, tâm tình của Lôi Vũ Minh cũng khá lên nhiều.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp bắt đầu phỏng vấn rồi.
Quách Y Y mới chầm rì rì đi đến, cô ấy ke giờ thật rất chuẩn nha, vừa đúng lúc gọi đến tên cô, cô liền tới.
Thật không biết, cô ấy tới phỏng vấn , hay là đến gặp Dạ Đình. Nhưng mà thấy Quách Y Y đã tìm được nơi nương tựa, cô cũng cảm thấy vui mừng cho cô ấy.
"Cậu còn biết đường xuống à? Không theo Dạ Đình của cậu nữa sao?" Trong lời nói của cô, có chút châm chọc.
"Cậu đừng có giễu cợt tớ nữa! Tớ với anh ấy đã một ngày không gặp, tớ nhớ anh ấy, cho nên mới chạy lên gặp anh ấy một lát, bây giờ không phải đã xuống rồi sao?" Chỉ là, không phải một ngày chưa gặp, tối hôm qua anh vẫn còn qua đêm cùng cô.
"Như vậy a! Hai người đã làm bao nhiêu lần rồi? Đừng nói là một lần cũng chưa làm nha!" Nhìn mặt của Quách Y Y cũng sắp đỏ giống quả táo rồi, cô biết cô ấy đã đem mình bán đi.
"Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Cậu và Cung Hình Dực không phải cũng như vậy sao? Hai người ngay cả đứa bé cũng đã có rồi, còn dám nói mình." Quách Y Y quả thật có chút kích động. Kỳ Kỳ đã từng nói với cô mấy lần rồi, không được nhắc tới Cung Hình Dực trước mặt Tống Tâm Dao,vậy mà cô lại không nhớ.
"Nhanh đi phỏng vấn đi! Đến phiên cậu rồi!" Thấy cô ấy vẫn còn đứng đây, cô đưa tay đẩy vào trong.
Anh rất muốn nghe, hai người bọn họ người đang nói chuyện gì, có thể nhận ra Tống Tâm Dao hình như rất thích nói chuyện cùng anh ta.
Nhìn anh cởi áo ra, đắp lên trên người con trai, anh thật sự muốn xông lên phía trước, kéo cái áo kia xuống, ném ra thật xa.
Sau đó, lại nhìn thấy anh ta hôn Kỳ Kỳ, anh cũng chưa từng hôn Kỳ Kỳ, mà hắn lại dám hôn con trai của anh, điều này khiến cho anh có loại kích động muốn phát điên.
Nhưng mà, anh không làm như vậy, anh muốn xem quan hệ giữa hai người bọn họ là loại tình cảm như thế nào.
Anh không thấy hắn ta hôn Tống Tâm Dao, chuyện này làm cho anh vui vẻ hơn một chút, ít nhất quan hệ giữa hai người bọn họ không giống như anh tưởng tượng.
Nếu quả thật chuyện đó giống như tưởng tượng của anh, anh sẽ thật sự phát điên, bây giờ càng ngày anh càng không hiểu mình, tại sao phải để ý giữa quan hệ giữa cô và anh ta như vậy?
Chẳng lẽ, anh thật sự có cảm tình với cô rồi sao?
Không thể nào! Anh nói muốn kết hôn với cô, là bởi vì Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, còn có một nguyên nhân khác, anh rất rõ ràng. Cho nên anh không thể nào yêu Tống Tâm Dao, coi như bọn họ có thật sự kết hôn , anh cũng không thể sẽ yêu cô.
Nhìn xe Hoắc Huyền Lôi đã chạy xa, anh mới khởi động xe của mình, không biết chị Thu tra được như thế nào? Chuyện năm đó, thật sự có quan hệ với Tống Tâm Dao sao?
Nếu quả như thật có quan hệ, anh vẫn sẽ kết hôn với cô sao?
Sẽ không!
Anh hiểu rõ anh muốn cái gì. Nếu như cô là người phụ nữ tâm cơ như vậy, anh lấy về nhà, thì có ích lợi gì đây?
*
Bộ phận nhân sự của Lôi thị
Lôi Vũ Minh sau khi xem qua tất cả lý lịch sơ lược của nhân viên mới nộp đơn, từ trong đó chọn lựa ra 20 người, mà hôm nay chính là ngày chính thức phỏng vấn những người được chọn.
Lôi Vũ Minh từ sáng đi tới bộ phận nhân sự, xem tiếp một chút lý lịch sơ lược, muốn từ trong đó chọn lựa ra một vài người phù hợp cho công ty.
Một số nhân viên đến phỏng vấn cũng bắt đầu từ từ đi vào. Mà ở đây, Lôi Vũ Minh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tống Tâm Dao nhàm chán ngồi một chỗ, trong miệng lẩm bẩm: "Y Y ngu ngốc này, chính cậu muốn tới nộp đơn, làm sao kéo mình theo, vừa đến Lôi thị ngay cả bóng người cũng không thấy." Dạ Đình đi làm ở đây, chắc chắn cô ấy vừa tới nơi này, đã chạy đi tìm Dạ Đình rồi.
Hai người bọn họ xem ra cũng sớm có tin tốt!
Thật là bực bội, sớm biết như vậy cô cũng không phải đến đây!
"Cô gái!" Lôi Vũ Minh đi tới bên cạnh cô, nhưng không gọi thẳng tên của cô.
"Là anh!" Cô cô nhớ anh ngày đó ở nhà cô ăn cơm, còn nói rất nhiều chuyện với Tống Hàm Quân.
"Cô không nhớ, tôi là ai sao?" Thấy ánh mắt cô nhìn anh kia, có vẻ rất xa lạ.
"Tôi nhận ra anh...anh là người quen của cha tôi mà!"
"Cô thật sự không biết tôi sao? Tinh nghịch!" Nghe thấy anh gọi "Tinh nghịch" Tống Tâm Dao chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này.
Làm sao anh biết biệt danh khi còn bé của cô?
"Anh là?" Cô không thể xác định.
"Cô gái ngu ngốc này, thật sự không biết tôi sao? Tôi chính là người bị cô khi dễ khi còn bé!" Lúc ấy, anh vẫn luôn để cho cô bắt nạt, mỗi lần đều bắt nạt đến khi anh khóc mới thôi.
Anh vừa khóc, nước mắt của cô lập tức liền rớt xuống, thật không biết, nước mắt của cô làm sao có thể rơi nhanh như vậy.
Mỗi lần anh bị mẹ ôm đi, cô lập tức có thể ngừng khóc, còn ở phía sau làm mặt quỷ.
"A. . . . . . Anh là địa lôi?" Nhớ khi còn bé, cô không nhớ được tên của anh, trực tiếp lấy biệt danh này cho anh.
"Nhớ rồi sao?" Lôi Vũ Minh coi như vui mừng, ít nhất cô không quên biệt hiệu của anh khi còn bé.
"Nhớ rồi! Không ngờ anh sẽ trở thành bộ dáng hiện tại này." So với anh khi còn bé, anh bây giờ quả thực đẹp trai hơn rất nhiều.
"Có phải đã trở nên đẹp trai hay không? Cho nên, cô không nhận ra tôi?" Lôi Vũ Minh buồn cười nhìn cô.
"Đúng a! Đẹp trai hơn rất nhiều, cho nên tôi không nhận ra là anh đó!" Hôm ấy, cô làm sao lại không nghĩ ra?
Lần trước Tống Hàm Quân cũng đã đề cập với cô, chỉ là cô không ghi nhớ ở trong lòng.
"Làm sao em lại ở đây?"
"Bạn tốt của em đến phỏng vấn, em theo cô ấy tới." Quách Y Y thiệt là, bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.
"Bạn tốt của em? Là ai vậy? Nhưng mà anh nói trước với em nha! Nếu như cô ấykhông có thực lực, anh cũng sẽ không để cho cô ấy qua vòng phỏng vấn của anh!" Lôi Vũ Minh là một người công tư rõ ràng, không thể nào bởi vì cô ấy là bạn của Tống Tâm Dao, mà cho cô ấy đi cửa sau.
"Cô ấy tên là Quách Y Y, hiện tại đã chạy đi tìm bạn trai, nên lập tức sẽ tới thôi!" Thật không có cách nào với Quách Y Y, ngày đó sau khi Kỳ Kỳ kéo dây tơ hồng cho hai người bọn họ, hai người liền giống như trẻ song sinh, một phút cũng không muốn tách ra.
"Bạn gái Dạ Đình?" Anh có chút ấn tượng.
"Hai người biết nhau à?" Lôi Vũ Minh gật đầu một cái, cái thế giới này thật đúng là nhỏ.
Chuyện gì, cũng có thể gặp phải.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi! Chúng ta cùng nói chuyện!" Lôi Vũ Minh nhớ tới hôm đó ở Tống gia, Cung Hình Dực không để cho anh và Tống tâm Dao nói chuyện, thật bực bội, hôm nay anh hẹn cô cùng nhau ăn cơm, có cơ hội thật tốt.
"Anh mời khách?" Cô cũng không có nhiều tiền như vậy, lại nói hiện tại ngay cả công việc cô cũng không có.
"Ừ!" Anh gật đầu một cái.
"Tốt! Anh mời khách, tất cả đều dễ dàng!" Nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, tâm tình của Lôi Vũ Minh cũng khá lên nhiều.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp bắt đầu phỏng vấn rồi.
Quách Y Y mới chầm rì rì đi đến, cô ấy ke giờ thật rất chuẩn nha, vừa đúng lúc gọi đến tên cô, cô liền tới.
Thật không biết, cô ấy tới phỏng vấn , hay là đến gặp Dạ Đình. Nhưng mà thấy Quách Y Y đã tìm được nơi nương tựa, cô cũng cảm thấy vui mừng cho cô ấy.
"Cậu còn biết đường xuống à? Không theo Dạ Đình của cậu nữa sao?" Trong lời nói của cô, có chút châm chọc.
"Cậu đừng có giễu cợt tớ nữa! Tớ với anh ấy đã một ngày không gặp, tớ nhớ anh ấy, cho nên mới chạy lên gặp anh ấy một lát, bây giờ không phải đã xuống rồi sao?" Chỉ là, không phải một ngày chưa gặp, tối hôm qua anh vẫn còn qua đêm cùng cô.
"Như vậy a! Hai người đã làm bao nhiêu lần rồi? Đừng nói là một lần cũng chưa làm nha!" Nhìn mặt của Quách Y Y cũng sắp đỏ giống quả táo rồi, cô biết cô ấy đã đem mình bán đi.
"Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Cậu và Cung Hình Dực không phải cũng như vậy sao? Hai người ngay cả đứa bé cũng đã có rồi, còn dám nói mình." Quách Y Y quả thật có chút kích động. Kỳ Kỳ đã từng nói với cô mấy lần rồi, không được nhắc tới Cung Hình Dực trước mặt Tống Tâm Dao,vậy mà cô lại không nhớ.
"Nhanh đi phỏng vấn đi! Đến phiên cậu rồi!" Thấy cô ấy vẫn còn đứng đây, cô đưa tay đẩy vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.