Quyển 1 - Chương 14
Kiều Mạt Nhi
13/10/2014
"Tôi không gọi, mau
buông mẹ tôi ra, nếu không, tôi sẽ không khách khí với ông." Kỳ Kỳ cầm
cây chổi bên cạnh lên chạy tới chỗ Cung Hình Dực, mặc dù bước đi có chút không ổn định, nhưng vẫn khiến cho Cung Hình Dục buông lỏng Tống Tâm
Dao.
Kỳ Kỳ lúc này mới hài lòng buông cây chổi trong tay ra, ôm lấy bắp đùi Tống tâm Dao, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo sự hài lòng, lớn tiếng tuyên bố: "Mẹ là của tôi, không cho phép ông giành với tôi!"
". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, cái tiểu tử thúi này, thật quá đáng!
Cư nhiên không để cho anh đụng vào mẹ nó, , không lâu nữa mẹ của nó cũng sẽ là vợ của anh nha.
"Bé con, cô ấy là vợ của cha." Cung Hình Dực nói với Kỳ Kỳ.
"Ông này, đây là mẹ của tôi!" Kỳ Kỳ cảm thấy mình nói đối rất tốt. Ai bảo ông ta gọi cậu là bé con so với cậu dĩ nhiên gọi ông ấy là ông a..., chẳng lẽ gọi là ấu tử à?
Ấu tử, trái quýt nhỏ. . . . . .
Cậu thật có chút muốn ăn.
"Hai người là cha con hay là kẻ thù hả?" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, hai cha con bọn họ, có phải thiếu hụt thời gian bồi dưỡng tình cảm hay không? Xem ra, về sau cô phải để hai cha con bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt!
"Con chỉ muốn mẹ!" Dù sao mấy năm này, cậu vẫn luôn không có cha, chỉ cần mẹ, có vấn đề gì đâu.
"Con trai, mẹ con là của cha! Con cũng là con của cha." Cung Hình Dực bộ dáng giống như đứa bé vậy.
“Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa, muốn cãi nhau thì đi ra bên ngoài mà cãi, chúng ta muốn chuẩn bị cơm trưa." Tống Tâm Dao thật có chút không chịu nổi hai cha con bọn họ.
Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ bị Tống Tâm Dao đuổi ra phòng bếp, sau đó, hai người ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, ai cũng không để ý đến người kia.
Tống Hàm Quân đi ra, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Tâm Dao nói đúng, hai người bọn họ là cha con cũng là kẻ thù?
Xem ra, ông cũng phải suy nghĩ cái vấn đề này thật tốt một chút.
Tính khí hai cha con này còn thật giống nhau, một khi đã tức giận ai đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Ông cũng rất thức thời cầm tờ báo bên cạnh lên, ngồi ở trong phòng khách đọc, trong phòng khách an tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Tống Tâm Dao cùng Triệu Tâm Nguyệt ở trong phòng bếp bận rộn hơn nửa canh giờ, trong phòng ăn, trên bàn đã bày đầy món ăn.
Tống Tâm Dao bưng một bát canh to ra ngoài, thấy trong phòng khách vẫn yên lặng như cũ, lắc đầu một cái, nói: "Cha, Hình Dực, Kỳ Kỳ, ba người đi rửa tay, ăn cơm!"
"Mẹ, tại sao con xếp hạng sau cùng?" Kỳ Kỳ lần này rất bất mãn.
"Bởi vì Kỳ Kỳ là tâm can bảo bối của mẹ, gọi cuối cùng, mẹ có thể ôm Kỳ Kỳ đi rửa a!" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, tiểu quỷ này, khi nào thì bắt đầu thích so đo những thứ này như vậy.
"Thật?" Cậu có chút không tin.
"Mẹ đã lừa gạt Kỳ Kỳ bao giờ chưa hả?" Tống Tâm Dao cười nói.
"Mẹ, Kỳ Kỳ thật yêu mẹ đó nha!" Kỳ Kỳ từ trên ghế salon nhảy xuống, mất thăng bằng, suýt nữa liền ngã xuống.
Cũng may, Cung Hình Dực nhanh tay ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó.
"Cẩn thận một chút!" Vào lúc này, dáng vẻ lo lắng cho đứa bé giống như một người cha của Cung Hình Dực khiến Tống Tâm Dao giật mình, loại cảm giác đó, là lúc động lòng mới có nhịp tim như vậy!
Thật là nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô cảm thấy tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
"Cám ơn!" Kỳ Kỳ nhìn anh một cái, nói tiếng cám ơn.
Lại vẫn không có gọi anh là "Cha" .
Tống Tâm Dao cảm thấy rất bất đắc dĩ, Kỳ Kỳ rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể gọi Cung Hình Dực một tiếng "Cha" đây?
Chẳng lẽ, nó sẽ luôn gọi tên của anh sao?
Anh không muốn buộc nó gọi anh như vậy, anh muốn nó cam tâm tình nguyện gọi như vậy mới tốt.
"Không cần khách khí!" Bọn họ cuối cùng cũng hòa thuận nói với nhau vài câu, mặc dù chỉ có 6 chữ.
Nhưng ít ra, đây cũng là một chuyện vui vẻ.
*
Trên bàn cơm ấm áp, người một nhà đang cùng nhau ăn cơm.
Trong chén Kỳ Kỳ, chất đầy thức ăn Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt gắp tới. Mà trong chén Tống Tâm Dao, cũng đầy thức ăn Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ gắp tới. Trong chén Cung Hình Dực, cũng đầy món ăn như vậy, vừa mới bắt đầu ăn, bọn họ đều gắp một chén to món ăn cho nhau, sau mới tính bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là cơm, cũng đã bị món ăn phía trên che hết.
Không thể làm gì khác hơn là, cơm cùng món ăn, cùng nhau đưa vào trong miệng.
"Con rể a! Về sau có thể con phải cẩn thận Dao Dao, nó rất nghịch ngợm." Triệu Tâm Nguyệt đột nhiên nói.
"Bác gái, bác kể một chút cho con nghe đi!" Cung Hình Dực có chút ngạc nhiên, dáng vẻ Tống Tâm Dao giống như rất nghịch ngợm sao?
"Được! Lúc nó mới vừa biết đi, đã khi dễ cậu bé sát vách, khiến cho cậu bé đó khóc, mình cũng đi theo khóc, cuối cùng còn trước mặt mẹ cậu bé đó tố cáo, nói là cậu bé nhà cách vách khi dễ nó." Tống Tâm Dao suýt chút nữa bị nghẹn, mẹ cô có chuyện gì không nói, lại lấy chuyện như vậy ra mà nói.
"Mẹ, đừng nói!" Cô xấu hổ cúi đầu, Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt trước kia cũng vì chuyện này, mà nói cô, mỗi lần đều ở trước mặt bạn bè của cô đều nói ra, làm cho cô thật xấu hổ.
"Hiện tại cậu bé đó đã trở thành CEO của một công ty lớn rồi! Tên là gì nhỉ?" Triệu Tâm Nguyệt không nghĩ ra.
"Là CEO của Lôi thị, tên là Lôi Vũ Minh. Ít ngày trước, nó đã trở về đây, lúc ấy cũng đến thăm cha. Cũng hỏi con!" Tống Hàm Quân nói, ông không ngờ, khi còn bé, cậu bé đó dáng dấp cũng không tốt lắm, bây giờ lại có tiền đồ như vậy. Không chỉ làm tới CEO, hơn nữa lớn lên còn rất đẹp trai.
"Cái tên bị con gọi là địa lôi kia sao? Chính là cái tên xấu xí đó sao?" Tống Tâm Dao hỏi, cô chỉ nhớ, lúc nhỏ, có một cậu bé lớn hơn cô hai tuổi ở ngay sát vách nhà cô, cô mặc kệ anh gọi là cái gì lôi, mỗi lần đều khi dễ anh.
Mà bởi vì, cô so với anh nhỏ hơn hai tuổi, anh khóc, cô cũng khóc, bởi vì, cô so với anh còn nhỏ hơn, như thế nào đi nữa, người lớn cũng không thể đem tất cả mọi chuyện đẩy tới trên người đứa nhỏ hơn.
Cuối cùng, cô đều sẽ thấy cậu bé mà cô gọi là địa lôi bị mẹ ôm về nhà, cô sẽ ở hắn phía sau làm mặt quỷ, nhưng mà anh chỉ ở lại đây hơn hai năm, liền rời đi.
"Đúng a! Chính là nó. Con cũng đừng nói nha, hiện tại nó là một tiểu tử thật đẹp trai." Tống Hàm Quân cười nói.
"Con thấy, tám phần là chỉnh dung, với diện mạo trước kia của anh ta mà có thể trở thành đẹp trai, chắc chắn là chỉnh dung, phẫu thuật thẩm mỹ a! Xem Kỳ Kỳ của chúng ta, hiện tại đẹp trai như vậy, về sau nhất định dáng dấp cũng sẽ giống như cha nó." Điểm này ngược lại cô rất là hài lòng, Kỳ Kỳ là một tiểu tử đẹp trai, mỗi người nhìn thấy nó, cũng đều yêu thích không thôi.
Những lời này, thật khiến Cung Hình Dực vui mừng một chút, ít nhất trong mắt cô, coi như anh cũng là một người đàn ông đẹp trai .
Đợi chút, anh vốn là rất tuấn tú!
Hiện tại rốt cuộc anh đã biết, tại sao Kỳ Kỳ sẽ tự luyến như vậy, đây là di truyền từ cha nó, anh cũng rất tự luyến.
"Con mới không cần lớn lên giống bộ dáng này của ông ấy, con so với ông ấy sẽ đẹp trai hơn!" Kỳ Kỳ cầm chiếc đũa, lớn tiếng la lên.
Kỳ Kỳ lúc này mới hài lòng buông cây chổi trong tay ra, ôm lấy bắp đùi Tống tâm Dao, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo sự hài lòng, lớn tiếng tuyên bố: "Mẹ là của tôi, không cho phép ông giành với tôi!"
". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, cái tiểu tử thúi này, thật quá đáng!
Cư nhiên không để cho anh đụng vào mẹ nó, , không lâu nữa mẹ của nó cũng sẽ là vợ của anh nha.
"Bé con, cô ấy là vợ của cha." Cung Hình Dực nói với Kỳ Kỳ.
"Ông này, đây là mẹ của tôi!" Kỳ Kỳ cảm thấy mình nói đối rất tốt. Ai bảo ông ta gọi cậu là bé con so với cậu dĩ nhiên gọi ông ấy là ông a..., chẳng lẽ gọi là ấu tử à?
Ấu tử, trái quýt nhỏ. . . . . .
Cậu thật có chút muốn ăn.
"Hai người là cha con hay là kẻ thù hả?" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, hai cha con bọn họ, có phải thiếu hụt thời gian bồi dưỡng tình cảm hay không? Xem ra, về sau cô phải để hai cha con bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt!
"Con chỉ muốn mẹ!" Dù sao mấy năm này, cậu vẫn luôn không có cha, chỉ cần mẹ, có vấn đề gì đâu.
"Con trai, mẹ con là của cha! Con cũng là con của cha." Cung Hình Dực bộ dáng giống như đứa bé vậy.
“Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa, muốn cãi nhau thì đi ra bên ngoài mà cãi, chúng ta muốn chuẩn bị cơm trưa." Tống Tâm Dao thật có chút không chịu nổi hai cha con bọn họ.
Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ bị Tống Tâm Dao đuổi ra phòng bếp, sau đó, hai người ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, ai cũng không để ý đến người kia.
Tống Hàm Quân đi ra, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Tâm Dao nói đúng, hai người bọn họ là cha con cũng là kẻ thù?
Xem ra, ông cũng phải suy nghĩ cái vấn đề này thật tốt một chút.
Tính khí hai cha con này còn thật giống nhau, một khi đã tức giận ai đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Ông cũng rất thức thời cầm tờ báo bên cạnh lên, ngồi ở trong phòng khách đọc, trong phòng khách an tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Tống Tâm Dao cùng Triệu Tâm Nguyệt ở trong phòng bếp bận rộn hơn nửa canh giờ, trong phòng ăn, trên bàn đã bày đầy món ăn.
Tống Tâm Dao bưng một bát canh to ra ngoài, thấy trong phòng khách vẫn yên lặng như cũ, lắc đầu một cái, nói: "Cha, Hình Dực, Kỳ Kỳ, ba người đi rửa tay, ăn cơm!"
"Mẹ, tại sao con xếp hạng sau cùng?" Kỳ Kỳ lần này rất bất mãn.
"Bởi vì Kỳ Kỳ là tâm can bảo bối của mẹ, gọi cuối cùng, mẹ có thể ôm Kỳ Kỳ đi rửa a!" Tống Tâm Dao có chút bất đắc dĩ, tiểu quỷ này, khi nào thì bắt đầu thích so đo những thứ này như vậy.
"Thật?" Cậu có chút không tin.
"Mẹ đã lừa gạt Kỳ Kỳ bao giờ chưa hả?" Tống Tâm Dao cười nói.
"Mẹ, Kỳ Kỳ thật yêu mẹ đó nha!" Kỳ Kỳ từ trên ghế salon nhảy xuống, mất thăng bằng, suýt nữa liền ngã xuống.
Cũng may, Cung Hình Dực nhanh tay ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó.
"Cẩn thận một chút!" Vào lúc này, dáng vẻ lo lắng cho đứa bé giống như một người cha của Cung Hình Dực khiến Tống Tâm Dao giật mình, loại cảm giác đó, là lúc động lòng mới có nhịp tim như vậy!
Thật là nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô cảm thấy tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
"Cám ơn!" Kỳ Kỳ nhìn anh một cái, nói tiếng cám ơn.
Lại vẫn không có gọi anh là "Cha" .
Tống Tâm Dao cảm thấy rất bất đắc dĩ, Kỳ Kỳ rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể gọi Cung Hình Dực một tiếng "Cha" đây?
Chẳng lẽ, nó sẽ luôn gọi tên của anh sao?
Anh không muốn buộc nó gọi anh như vậy, anh muốn nó cam tâm tình nguyện gọi như vậy mới tốt.
"Không cần khách khí!" Bọn họ cuối cùng cũng hòa thuận nói với nhau vài câu, mặc dù chỉ có 6 chữ.
Nhưng ít ra, đây cũng là một chuyện vui vẻ.
*
Trên bàn cơm ấm áp, người một nhà đang cùng nhau ăn cơm.
Trong chén Kỳ Kỳ, chất đầy thức ăn Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt gắp tới. Mà trong chén Tống Tâm Dao, cũng đầy thức ăn Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ gắp tới. Trong chén Cung Hình Dực, cũng đầy món ăn như vậy, vừa mới bắt đầu ăn, bọn họ đều gắp một chén to món ăn cho nhau, sau mới tính bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là cơm, cũng đã bị món ăn phía trên che hết.
Không thể làm gì khác hơn là, cơm cùng món ăn, cùng nhau đưa vào trong miệng.
"Con rể a! Về sau có thể con phải cẩn thận Dao Dao, nó rất nghịch ngợm." Triệu Tâm Nguyệt đột nhiên nói.
"Bác gái, bác kể một chút cho con nghe đi!" Cung Hình Dực có chút ngạc nhiên, dáng vẻ Tống Tâm Dao giống như rất nghịch ngợm sao?
"Được! Lúc nó mới vừa biết đi, đã khi dễ cậu bé sát vách, khiến cho cậu bé đó khóc, mình cũng đi theo khóc, cuối cùng còn trước mặt mẹ cậu bé đó tố cáo, nói là cậu bé nhà cách vách khi dễ nó." Tống Tâm Dao suýt chút nữa bị nghẹn, mẹ cô có chuyện gì không nói, lại lấy chuyện như vậy ra mà nói.
"Mẹ, đừng nói!" Cô xấu hổ cúi đầu, Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt trước kia cũng vì chuyện này, mà nói cô, mỗi lần đều ở trước mặt bạn bè của cô đều nói ra, làm cho cô thật xấu hổ.
"Hiện tại cậu bé đó đã trở thành CEO của một công ty lớn rồi! Tên là gì nhỉ?" Triệu Tâm Nguyệt không nghĩ ra.
"Là CEO của Lôi thị, tên là Lôi Vũ Minh. Ít ngày trước, nó đã trở về đây, lúc ấy cũng đến thăm cha. Cũng hỏi con!" Tống Hàm Quân nói, ông không ngờ, khi còn bé, cậu bé đó dáng dấp cũng không tốt lắm, bây giờ lại có tiền đồ như vậy. Không chỉ làm tới CEO, hơn nữa lớn lên còn rất đẹp trai.
"Cái tên bị con gọi là địa lôi kia sao? Chính là cái tên xấu xí đó sao?" Tống Tâm Dao hỏi, cô chỉ nhớ, lúc nhỏ, có một cậu bé lớn hơn cô hai tuổi ở ngay sát vách nhà cô, cô mặc kệ anh gọi là cái gì lôi, mỗi lần đều khi dễ anh.
Mà bởi vì, cô so với anh nhỏ hơn hai tuổi, anh khóc, cô cũng khóc, bởi vì, cô so với anh còn nhỏ hơn, như thế nào đi nữa, người lớn cũng không thể đem tất cả mọi chuyện đẩy tới trên người đứa nhỏ hơn.
Cuối cùng, cô đều sẽ thấy cậu bé mà cô gọi là địa lôi bị mẹ ôm về nhà, cô sẽ ở hắn phía sau làm mặt quỷ, nhưng mà anh chỉ ở lại đây hơn hai năm, liền rời đi.
"Đúng a! Chính là nó. Con cũng đừng nói nha, hiện tại nó là một tiểu tử thật đẹp trai." Tống Hàm Quân cười nói.
"Con thấy, tám phần là chỉnh dung, với diện mạo trước kia của anh ta mà có thể trở thành đẹp trai, chắc chắn là chỉnh dung, phẫu thuật thẩm mỹ a! Xem Kỳ Kỳ của chúng ta, hiện tại đẹp trai như vậy, về sau nhất định dáng dấp cũng sẽ giống như cha nó." Điểm này ngược lại cô rất là hài lòng, Kỳ Kỳ là một tiểu tử đẹp trai, mỗi người nhìn thấy nó, cũng đều yêu thích không thôi.
Những lời này, thật khiến Cung Hình Dực vui mừng một chút, ít nhất trong mắt cô, coi như anh cũng là một người đàn ông đẹp trai .
Đợi chút, anh vốn là rất tuấn tú!
Hiện tại rốt cuộc anh đã biết, tại sao Kỳ Kỳ sẽ tự luyến như vậy, đây là di truyền từ cha nó, anh cũng rất tự luyến.
"Con mới không cần lớn lên giống bộ dáng này của ông ấy, con so với ông ấy sẽ đẹp trai hơn!" Kỳ Kỳ cầm chiếc đũa, lớn tiếng la lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.