Quyển 2 - Chương 4: Roi thương hủy dung
Kiều Mạt Nhi
05/04/2015
Cung Hình Dực, Dạ Thiên, cùng với Phong, cả ba người đã tìm suốt một ngày một đêm, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ tin tức nào. Mà sau khi nhận được cú điện thoại kia xong cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào nữa. Nếu như nhận được điện thoại, bọn họ còn có thể thông qua vệ tinh, tìm ra chỗ ở của bọn chúng, thế nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, bọn họ cũng không có biện pháp tìm được manh mối gì.
Cung Hình Dực ngồi trong phòng khách, chờ điện thoại gọi đến. Anh tin tưởng đối phương nhất định sẽ gọi điện thoại tới.
Quả nhiên, điện thoại trong phòng khách vang lên, Cung Hình Dực vội vàng nhận, hai mắt Dạ Thiên nhìn chằm chằm vào máy vi tính, bắt đầu tra tìm.
"Như thế nào? Có phải rất nóng lòng hay không đây?" Vẫn là giọng nói của người phụ nữ kia
"Rốt cuộc cô muốn như thế nào?" Người phụ nữ này nếu như không phải là muốn tiền, vậy thì cô ta muốn cái gì? Tại sao muốn bắt tất cả mọi người lại như thế?
"Tôi muốn như thế nào? Chỉ là muốn để cho anh nghe tiếng kêu thảm thiết của người vợ và hai đứa con bảo bối của anh một chút thôi mà!" Giọng nói âm trầm vừa dừng lại, bên kia lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tống Tâm Dao còn có tiếng khóc của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm.
"Như thế nào? Có phải rất kích thích hay không? Cũng không biết bọn họ còn có thể chống đỡ được bao lâu." Giọng nói âm trầm vừa dừng lại, giống như âm thầm lộ ra chút vui sướng lại một lần nữa vang lên.
"Tra được chưa?" Cung Hình Dực nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tống Tâm Dao còn có tiếng khóc hai đứa bé, trong lòng đã vô cùng lo lắng.
"Tra được, ở khu phía Tây!" Cung Hình Dực đứng lên. Hiện tại, bọn họ phải tìm được vị trí này, mới có thể tìm được mấy người kia.
"Đi mau, Dao Dao không thể chống đỡ được lâu hơn nữa." Ba người đứng dậy, lấy chìa khóa xe sau đó liền chạy ra ngoài.
Ba người chỉ đi một chiếc xe. Trong lòng Cung Hình Dực rất loạn, không biết Tống Tâm Dao hiện tại như thế nào? Những con người không có nhân tính kia đã đối xử với cô như thế nào, anh đều không biết. Hiện tại trong lòng anh chỉ nghĩ phải nhanh chóng được nhìn thấy Tống Tâm Dao. Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì Tống Tâm Dao? Còn có tiếng khóc của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, mỗi một chuyện đều làm trái tim anh nặng trĩu.
"Đừng lo lắng, không có việc gì!" Dạ Thiên vỗ vỗ vai Cung Hình Dực, mặc dù an ủi như vậy, nhưng mà trong lòng anh cũng rất lo lắng cho Tô Tiếu Tiếu. Dù không hề nhận được điện thoại, nhưng trong lòng anh cũng không thể bình tĩnh được, Tô Tiếu Tiếu bây giờ còn có thai, anh làm sao có thể yên tâm cho được.
*
Trong kho hàng rộng lớn, một đám người đang vây quanh ba người phụ nữ bị treo lơ lửng trên khung trung.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào?" Quần áo trên người Tống Tâm Dao đã có chút rách nát, trên mặt cũng có vết thương.
"Tôi muốn như thế nào? Cô rất muốn biết có phải không?" Trong tay người phụ nữ kia đang cầm một cái roi, liên tục quất xuống nền đất
"Mộc Thanh Thanh chúng ta cũng không làm gì có lỗi với cô, tại sao cô lại phải làm như vậy?" Cô không hiểu, tại sao Mộc Thanh Thanh lại muốn làm như vậy? Giữa bọn họ vốn không có bất kỳ chuyện gì, tại sao cô ta lại bắt bọn họ tới đây? Hơn nữa còn treo ngược bọn họ ở nơi này, nhìn Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng bị cô ta trói vào cửa, Tống Tâm Dao đột nhiên phát hiện mình thật sự rất vô năng, ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ được.
"Cô muốn biết cô đã làm gì sai sao?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh, một lần nữa vung roi quất lên người Tống Tâm Dao.
"A. . . . . ." Cảm giác roi đánh vào người đau như dao cắt, từng phát từng phát ở trên người cô vạch lên từng vết thương.
"Mẹ. . . . . ." Kỳ Kỳ che mắt Điềm Điềm, không để cho Điềm Điềm tiếp tục chứng kiến cảnh này. Nó thật sự rất muốn xông lên đánh người phụ nữ kia, bắt cô ta dừng lại. Cô ta mà lại dám bắt nạt mẹ nó như vậy.
"Kỳ Kỳ, đừng nhìn. . . . . ." Cố nén đau, cô mạnh mẽ ép mình phải giữ vững tỉnh táo.
"Cô sắp không chịu nổi rồi! Như vậy tôi sẽ tốt bụng một chút, đối phó hai người bọn họ trước." Mắt lạnh nhìn Tống Tâm Dao một cái, cô ta đi tới trước mặt Tiểu Lê.
"Cái người đàn bà xấu xa này, ngày đó bị Phong đánh còn chưa đủ sao? Vẫn muốn bị đánh thêm một lần nữa có phải hay không?" Tiểu Lê nhìn chằm chằm Mộc Thanh Thanh. Người phụ nữ này thật không biết nghe lời, đã bị đánh một lần rồi, lại còn muốn bị đánh thêm lần nữa, thật không biết cô ta có bị bệnh hay không nữa.
"Vậy sao?! Vậy thì xem thử xem anh Phong của cô có đến cứu cô được hay không? Nằm mơ đi!" Mộc Thanh Thanh cười lạnh. Quá kích thích, chuyện như này so với làm bất cứ chuyện gì đều kích thích hơn.
"Đồ biến thái, mau thả chúng tôi xuống." Tiểu Lê kêu to, Phong Ca Ca làm sao còn chưa tới cứu cô, cư nhiên để cho cô bị treo ngược ở phía trên này.
"Tôi biến thái? Không sai, tôi chính là biến thái, nhưng nhìn thấy các người bị treo ở trên này, thật sự rất kích thích đó!" Nói xong, roi trên tay cô ta cũng liền vung ra, rơi xuống người Tiểu Lê, nhưng cô rất quật cường không kêu lên.
"Miệng thật cứng rắn! Đánh như vậy mà cô cũng không kêu, kêu đi, nghe thấy chũng mày kêu đau, thật là sung sướng đấy!" Một lần nữa roi lại quất lên người Tiểu Lê, Tiểu Lê cũng chỉ rên lên một tiếng, cũng không hét lên. Coi như roi đánh vào người có đau, đau hơn nữa, cô cũng sẽ không cho người phụ nữ này được như ý. Cô ta muốn nghe sao? Cô cố tình không kêu đấy.
"Còn không kêu, tôi xem cô không kêu đến lúc nào? Không kêu này!" Cô ta cứ đánh hết một cái lại đến một cái, quần áo trên người Tiểu Lê đã sớm bị đánh đến rách nát.
"Đừng, đừng đánh nữa, Mộc Thanh Thanh, cô sẽ đánh chết cô ấy đấy." Tống Tâm Dao thật sự không nhìn nổi. Cho dù vết thương trên người cô cũng đau, nhưng cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chịu khổ như vậy. Thật không hiểu tại sao Mộc Thanh Thanh lại biến thành cái bộ dáng này
"Thế nào? Thương cô ta sao? Như vậy tôi sẽ rạch lên mặt cô hai dao, cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh nhìn hai người đàn ông, bọn họ đi tới, nới lỏng sợi dây treo Tống Tâm Dao một chút. Lại cầm một con dao nhỏ, đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, vỗ vỗ mặt cô, cười lạnh: "Thế nào? Nhìn cô ấy bị đánh thành như vậy, có phải cô rất đau lòng hay không? Cô nói xem, nếu như tôi rạch hai vạch lên mặt cô, Cung Hình Dực còn có thể yêu cô sao?" Mũi đao nhẹ nhàng vạch lên mặt cô.
"Muốn giết liền giết đi, cô nói những lời vô dụng đó làm gì?" Cô cũng không biết, nếu như trên mặt cô có hai vết sẹo lớn như vậy, Cung Hình Dực có còn yêu cô hay không.
"Muốn chết phải không? Nhưng tôi không muốn thế." Mộc Thanh Thanh đột nhiên đem tầm mắt chuyển đến Kỳ Kỳ và Điềm Điềm.
"Để lại sẹo trên mặt cô cũng cảm thấy thật không có gì thú vị. Tôi rạch lên trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái cô nhé, cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh.
"Không cho phép cô làm hại con tôi! Cô muốn mạng của tôi, tôi có thể không nói gì, nhưng nếu như cô dám đả đụng đến con của tôi, cho dù thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cô." Nằm trên mặt đất, trên người Tống Tâm Dao đã sớm che kín vết thương, chảy đầy máu. Trừ trên mặt, có lẽ không tìm được một chỗ nào lành lặn.
"Thành quỷ cũng không bỏ qua cho tôi sao? Tôi sợ quá đi! Cô nói xem, trước tiên tôi moi hai tròng mắt của cô ra, sau đó mới giết chết cô, không có mắt, cô có thể tìm được tôi sao?" Mộc Thanh Thanh đứng ở bên cạnh cô, cười lạnh nói, khắp khuôn mặt trần đầy vẻ khát máu.
"Mộc Thanh Thanh, cô rốt cuộc muốn như thế nào?" Trong lòng Tống Tâm Dao thật sự sợ rồi, sợ cô ta sẽ xuống tay với hai đứa bé. Mộc Thanh Thanh hiện giờ thất sự là điên rồi. Nếu như cô ta dám xuống tay với hai bảo bối của cô, thì cho dù trên người cô có chằng chịt vết thương cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Tôi muốn như thế nào? Tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ? Hiện tại tôi không có thời gian chơi với cô, từ nãy tới giờ tôi vẫn còn chưa đụng đến cô ta đó." Cô ta đứng lên, hai người đàn ông vừa rồi thấy thế, lại kéo Tống Tâm Dao lên. Còn cô ta thì đi tới trước mặt Tô Tiếu Tiếu, liếc mắt nhìn.
“Cô. . . . . ." Tô Tiếu Tiếu thật sợ hãi, cô ta muốn lấy roi đánh lên người cô sao? Cô đang có thai, nhất định không thể để cho cô ta đánh được.
"Tôi thế nào? Rất sợ tôi đánh cô sao? Hay là sợ tôi đánh đứa nhỏ trong bụng cô?" Tim Tô Tiếu Tiếu đập mạnh, làm sao cô ta có thể biết cô đang mang thai.
"Cô thật sự không còn nhân tính sao? Muốn tổn thương cả đứa bé trong bụng tôi sao?" Đây là kết tinh tình yêu của cô và Dạ Thiên, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt cho con của bọn họ.
"Tôi không có nhân tính sao? Nếu như không có nhân tính, tôi đã xuống tay với cô đầu tiên rồi." Mộc Thanh Thanh cảm thấy, mình đã rất nhân từ, ít nhất đã tha cho mẹ con cô ta đến tận bây giờ.
"Mộc Thanh Thanh, cô không thể đánh cô ấy!" Tống Tâm Dao cũng vừa mới sảy thai, cô hoàn toàn có thể hiểu rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Cô thật rất sợ, sợ nhìn thấy một người mất đi đứa con ngay trước mặt mình. Còn mình lại chỉ có thể đứng nhìn mà không thể nào ngăn cản được.
"Cô... cái đồ không có nhân tính, người phụ nữ không có trái tim, có bản lĩnh thì đánh chết tôi đây này? Tiểu Lê tôi không sợ cô." Tiểu Lê hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Hai mắt thật to, đã mất đi vẻ mặt tinh quái trước kia. Hiện tại lưu lại trong mắt cô chính là yên lặng, tĩnh mịch.
"Không đánh cô ta sao? Tốt? Tôi nghĩ mấy người anh em của tôi cũng mệt mỏi, rồi để cho bọn họ vui đùa với cô ấy một chút...cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh cười điên cuồng, cảm thấy ý tưởng này của mình thật là hay.
"Cô là đồ cầm thú." Tống Tâm Dao nhìn những người đàn ông như chó sói kia, thật sự rất sợ, sợ bọn họ sẽ xuống tay với Tô Tiếu Tiếu.
"Cô đánh đi! Cho dù bị cô đánh chết, tôi cũng không có gì để nói." Vừa nghe thấy cô ta muốn để cho những người đàn ông kia tới vũ nhục mình, Tô Tiếu Tiếu thà bị cô ta đánh chết còn hơn. Cho dù chết, cô vẫn trong sạch . Cho dù chết, cô cũng sẽ không cảm thấy mình có lỗi với Dạ Thiên.
"Muốn làm chung trinh liệt nữ sao? Nhưng mà bây giờ, tôi không muốn đánh cô, tôi cảm thấy chuyện thưởng cho các anh em của tôi một món quà thật tốt cũng tương đối quan trọng." Mộc Thanh Thanh buông roi trong tay ra.
"Đặt cô ta xuống ." Mấy người đàn ông kia lập tức hạ cô xuống, sau đó liề tiến tới gần hơn.
"Các người đừng tới đây, không được tới!" Tô Tiếu Tiếu lui về phía sau. Cô không muốn, cho dù chết, cô cũng không muốn bị người khác lăng nhục. Tay đụng tới dao găm mới vừa rồi Mộc Thanh Thanh cầm để hù dọa Tống Tâm Dao, cô lập tức nhặt lên.
"Các người đừng có tới đây, nếu như còn bước tới nữa, tôi lập tức sẽ tự sát trước mặt các người." Cô nắm thật chặt dao găm, hướng về phía ngực mình, nhưng những người kia căn bản không hề muốn dừng lại.
"Cô dám sao, thật sự dám à, ngược lại tôi thật muốn nhìn xem cô có bản lĩnh lớn như vậy hay không." Mộc Thanh Thanh cũng ép tới gần cô.
Tô Tiếu Tiếu hạ quyết tâm, nếu như muốn thừa nhận số mạng bị người khác lăng nhục, còn không bằng cô tự liều mạng.
"A. . . . . ." Tô Tiếu Tiếu nhắm ngay ngực mình, đâm vào. Mộc Thanh Thanh cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới cô thật sự sẽ tự đâm mình.
"Tô tiểu thư. . . . . . ( Tô tiểu thư. . . . . . )" Tống Tâm Dao và Tiểu Lê đồng thời kêu to, nhìn Tô Tiếu Tiếu đã ngã xuống đất. Mũi đao chuẩn xác đâm vào ngực cô, máu đã nhiễm đỏ quần áo.
"Giúp . . . . . . Giúp tôi. . . . . . Nói. . . . . .Nói với . . . . . . Dạ Thiên. . . . . . Tôi...tôi. . . . . . Vẫn. . . . . . Vẫn luôn. . . . . . Rất thích. . . . . .Anh. . . . . . , Tôi. . . . . .Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh ấy. . . . . . Không thể . . . . . . cũng. . . . . .anh ấy. . . . . . Qua hết . . . . . . Cả đời. . . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . Tôi. . . . . . Vậy. . . . . . Cũng không thể. . . . . . Giúp anh sinh. . . . . . Sinh ra . . . . . ." Tô Tiếu Tiếu rơi nước mắt, chưa nói xong, người cũng đã lọt vào hôn mê.
"Thật không thú vị, chỉ mới dọa một chút cô ta đã tự sát!" Mộc Thanh Thanh bỏ roi trong tay ra, đi tới một cái ghế ngồi xuống.
"Đại ca, tôi đã mua cơm trở về rồi!" Một người đàn ông che mặt đi vào, trong tay còn mang theo thức ăn.
"Làm sao lại chậm như vậy?" Mộc Thanh Thanh không vui nhìn anh ta một cái, để cho anh ta đặt thức ăn lên bàn.
"Đại ca, có thể để cho bọn chũng ăn một chút không?" Người đàn ông che mặt liếc mắt nhìn hai đứa bé trong góc, cuối cùng tầm mắt rơi vào thân thể người phụ nữ nằm trên mặt đất kia, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và tức giận. Tay để trong túi nắm lại thật chặt.
"Nếu như anh định đem phần của mình nhường cho bọn họ ăn tôi cũng không có ý kiến gì cả đâu!" Mộc Thanh Thanh vốn không muốn để cho bọn họ ăn.
"Tôi lắm mồm rồi!" Người đàn ông kia cúi người gật đầu.
"Các anh em, ăn cơm!" Buộc chặt dây trói lên trên cột, bọn họ cùng đi tới mép bàn ngồi xuống.
Thấy bọn họ đều đi ăn cơm, người đàn ông cừa đưa cơm vào kia liền len lén đi vòng qua phía sau cột đá, ngồi xổm xuống sau những thùng hàng trong kho.
"Kỳ Kỳ, không được lên tiếng, chú là chú Dạ Thiên, cha cháu hiện tại đã ở bên ngoài rồi, không cần phải sợ, biết không?" Kỳ Kỳ nghe thấy âm thanh, liền nhìn phía sau, dù không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Thiên nhưng vẫn gật đầu một cái.
Kỳ Kỳ ôm chặt Điềm Điềm trong ngực, Điềm Điềm bị sợ hãi không ít, đặc biệt là sau khi thấy Tô Tiếu Tiếu cầm dao tự đâm vào ngực mình thì nó đã sợ đến nỗi khóc toáng lên, hiện giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt.
"Điềm Điềm đừng khóc, cha tới cứu chúng ta rồi, không được nói gì cả, biết không?" Điềm Điềm gật đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên, vẫn vùi mặt trong ngực Kỳ Kỳ .
Dạ Thiên từ bên trong lui ra ngoài, ghi nhớ vị trí, không gian, lúc này mới đi tới cạnh cửa.
"Bọn họ đang ở bên trong." Cung Hình Dực nghe được thông báo đúng là người ở bên trong, liền muốn xông vào. Ngay cả một giây anh cũng không muốn chờ nữa.
"Bọn họ có mười mấy người, người dẫn đầu, là Mộc Thanh Thanh." Bước chân của Cung Hình Dực dừng lại, không ngờ lại là Mộc Thanh Thanh.
"Mấy người bọn họ như thế nào?"
"Vợ anh và cả em gái của anh nữa đều bị treo ở trên cao trong kho hàng kia, trên người đều có vết thương do bị roi quất. Hai đứa bé không có chuyện gì, chỉ là Điềm Điềm bị dọa không nhẹ." Anh không dám nói đến chuyện Tô Tiếu Tiếu ngã nắm trên đất, ngực còn bị thương, làm đau nhói tim anh. Cũng không biết hiện tại cô như thế nào? Ngay cả cơ hội đến gần cô anh cũng không có. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng, chạy như bay đến bên cạnh cô, xem xem cô rốt cuộc như thế nào? Anh có cảm giác tính mạng cô hình như đang từng chút từng chút rời xa, từng chút từng chút rời xa cách xa anh.
"Còn người phụ nữ của anh như thế nào rồi?" Cung Hình Dực thấy anh không đề cập tới, càng thêm lo lắng.
"Không biết, cô ấy bị thương còn nặng hơn hai người bọn họ!" Anh thở dài, chỉ hy vọng cô không có bất cứ chuyện gì.
Ba người bọn họ đi vào trong, đi tới bên cạnh các cô, Cung Hình Dực nhìn thấy Tống Tâm Dao đang thoi thóp, trên người còn có roi thương, cố nén kích động muốn xông lên. Cung Hình Dực phát ra tin tức qua hệ thống truyền tin của công ty, nhắc thư ký chuẩn bị xong xe cứu thương, báo luôn cả cảnh sát. Sau đó lấy điện thoại di động ra chờ đợi tin tức phản hồi.
"Hiện tại phải làm sao đây?" Phong cũng đã nhìn thấy Tiểu Lê, thấy thân thể nhỏ nhắn của cô đang bị treo ngược giữa không trung lắc lư qua lại. Đau đớn như vậy, khiến cho anh chỉ muốn mau chóng đặt cô xuống, nhưng hiện tại đi đến đỡ cô xuống cũng không phải lúc, nếu như bây giờ đặt cô xuống thì trong lúc kịch chiến tiếp theo đây sẽ khó tránh khỏi bọn họ lại bị thương.
Cung Hình Dực đi tới phía sau Kỳ Kỳ, thấy bọn họ vẫn còn ở ăn cơm. Cẩn thận đẩy một thùng hàng xuống, bảo vệ bọn nhỏ ở bên trong.
"Kỳ Kỳ, không sao chứ!" Nghe thấy âm thanh Cung Hình Dực, Kỳ Kỳ cảm thấy an tâm hơn chút, gật đầu.
"Đừng sợ, cha lập tức sẽ cứu các con ra ngoài." Kỳ Kỳ lại gật đầu lần nữa.
"Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy âm thanh, tất cả mọi người đang ăn cơm đều quay đầu lại.
"Không phải là hai tiểu quỷ đó bị đè chết rồi chứ?!" Một người đàn ông mở miệng nói, Tống Tâm Dao yếu đuối ngẩng đầu lên, nhìn qua chỗ đó.
"Kỳ Kỳ, Điềm Điềm. . . . . ." Lòng của cô thót lên tới cổ họng.
"Mẹ, chúng con không sao!” Vì để cho bọn họ yên tâm, Kỳ Kỳ kêu một tiếng.
"Thật đúng là lớn mạng!" Mộc Thanh Thanh nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục ăn cơm của mình. Trong lòng suy nghĩ tiếp đó phải đối phó bọn họ thế nào. Nhìn Tô Tiếu Tiếu đã ngã xuống mặt đất, người phụ nữ này lá gan thật đúng là không nhỏ, lại dám tự sát. Chết là xong hết mọi chuyện, cũng không phải là cô tự mình ra tay.
"Âm thanh gì?" Bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng súng, mấy người đang ăn cơm vội vàng buông bát đũa trong tay xuống, tất cả đều chạy ra ngoài.
Mộc Thanh Thanh vẫn ngôi nguyên tại chỗ ăn cơm. Dù sao cũng có mấy người phụ nữ với hai đứa trẻ con này, bọn họ có tìm tới chẳng lẽ không muốn vào gặp bọn chúng sao? Liếc mắt nhìn dầu máy loang lổ khắp nơi, cùng lắm thì đồng quy vu tận, cô không sợ chết chút nào. Cho dù chết còn có nhiều người chôn theo như vậy, cô sợ cái gì?
"Đại ca, bọn họ tới!" Một tên thuộc hạ vừa mới dứt lời liền bị súng bắn trúng ngực, ngã trên mặt đất.
"Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhẹ nhàng kêu một tiếng. Anh tới rồi, anh sẽ không bỏ cô lại, sẽ không mặc kệ cô, cô biết mà.
"Dao Dao!" Cung Hình Dực cũng gọi tên cô.
"Mộc Thanh Thanh, thật không nghĩ đến, sẽ là cô!" Cung Hình Dực có nghĩ cũng không hề nghĩ tối cô ta dám làm ra chuyện như thế này.
"Là tôi thì như thế nào? Tôi cho vợ anh một món quà cũng không tệ lắm phải không!" Nhìn vết thương trên người Tống Tâm Dao, Cung Hình Dực thật muốn dùng một phát súng giết chết người phụ nữ trước mắt này. Nhưng mà lại nể tình cô ta là cháu ngoại của mẹ mình, không ra tay bắn cô ta.
"Tiểu Lê. . . . . ." Phong chạy tới, vội vàng đến bên cột, cởi dây, nhẹ nhàng đặt Tiểu Lê xuống, lại đi đến chỗ Tống Tâm Dao, cũng đỡ cô xuống.
"Anh Phong, em. . . . . . Em biết. . . . . . Anh. . . . . . Anh nhất định sẽ. . . . . . Sẽ đến cứu em. . . . . . . . . . . ." Vừa mới dứt lời, Tiểu Lê liền ngất xỉu trong ngực Phong.
"Tiểu Lê, Tiểu Lê!" Phong gọi hai tiếng, thấy cô không có một chút phản ứng nào, liếc nhìn vết thương trên người cô liền cầm roi lên.
"Mộc Thanh Thanh, cô làm cô ấy bị thương bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho cô cong nhiều hơn!" Roi vung lên đều rơi xuống trên người Mộc Thanh Thanh, trên người của cô ta liền lưu lại một vết máu.
Anh giống như ác ma đi ra từ trong địa ngục, từng bước một hướng tới Mộc Thanh Thanh. Cung Hình Dực tay khong có roi, như vậy thì cứ để cho Phong làm việc này đi!
Anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, bế cô lên.
"Dao Dao, không sao! Không sao!" Vừa rồi anh cũng đã cởi trói cho Kỳ Kỳ, khi bọn hắn không có chú ý cũng đã ôm Kỳ Kỳ và Điềm Điềm ra ngoài, để cho hai đứa ngoan ngoãn đợi bọn họ đi ra.
"Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . ."
"Yên tâm, bọn nó đã an toàn rồi!" Đặt một nụ hôn lên môi cô, cả đêm lo lắng mặc dù đã buông xuống, nhưng nhìn thấy roi thương trên người cô, anh càng thêm đau lòng.
"Muốn chạy sao?" Mộc Thanh Thanh không biết từ đâu lấy được một cái bật lửa, nhắm ngay vào chỗ dầu máy kia.
"Các người có muốn nghe tiếng nổ ‘oanh’ một phát không, rất kích thích." Phong buông roi trong tay, ôm lấy Tiểu Lê.
Dạ Thiên cũng đã sớm ôm lấy Tô Tiếu Tiếu. Sau khi kiểm tra vết thương của cô xong, anh càng thêm lo lắng. Hiện tại anh chỉ cần cô không có chuyện gì, vậy là đủ rồi. Anh đã không còn quản được đứa bé trong bụng cô nữa, sau này con bọn họ vẫn còn có thể có lại, nhưng mà anh chỉ có một mình Tô Tiếu Tiếu mà thôi.
"Mộc Thanh Thanh, đã bỏ qua cho cô một lần, chẳng lẽ cô vẫn còn muốn tiếp tục phạm lỗi sao?" Cung Hình Dực nhìn Mộc Thanh Thanh, đối với cô ta cảm thấy thất vòng vô cùng.
"Anh cũng đã nói tôi sai lầm một lần rồi, coi như phạm sai lầm thêm lần nữa, vậy thì như thế nào?" Cô cảm thấy không sao cả. Hiện tại, nếu như cô không xuống tay, sau khi ra ngoài cũng phải vào tù nghỉ ngơi mấy năm, có lẽ còn không có đường ra.
Như vậy còn không bằng làm cho xog chuyện này, lại còn có thể kéo theo không ít người chôn theo, cô cũng không mất đi cái gì. Hơn nữa ba người đàn ông này, cũng ưu tú như vậy, nếu như có thể để cho bọn họ chết theo cô mà nói, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.
"Nếu như bây giờ cô buông tay thì nhiều nhất chỉ bị xử mấy năm tù thôi, còn nếu như cô muốn chết ở trong này vậy thì cô đốt đi!" Cung Hình Dực nhìn cô ta, người phụ nữ này nếu quả thật ném cái bật lửa đó vào trong chỗ dầu máy kia, như vậy tất cả bọn họ đem đều sẽ mất mạng.
"Nhưng mà, tôi cảm thấy như vậy càng kích thích hơn." Nói xong, cô ta mở ra một chai dầu máy có sẵn, đổ xuống đất.
"Thanh Thanh...." Mộc Nhược Lan sau khi biết được tin tức qua thư ký. Anh ta nói với bà là Cung Hình Dực gọi xe cứu thương tới chỗ này, ngay sau khi biết bà cũng liền chạy tới đây, chỉ là bà thật sự không ngờ rằng, ở chỗ này lại nhìn thấy một màn như vậy.
"Cô, cô cũng tới nữa à! Vậy không phải là có thêm một người chôn cùng rồi sao?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh, lần này càng thêm kích thích.
"Con nhỏ này, tại sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy!" Mộc Nhược Lan từ trước tới nay đều cho rằng, cô là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Hình Dực, mẹ có chuyện muốn nói với con!" Mộc Nhược Lan lấy từ trong lòng ngực ra một sợi dây chuyền, đặt vào tay Cung Hình Dực.
"Mẹ, đây là?" Cung Hình Dực nhìn sợi dây chuyền quen thuộc trong tay.
"Hình Dực, mẹ không phải mẹ con. Mẹ là em của mẹ con -- Mộc Nhược Cúc." bà lùi về sau mấy bước.
"Thật ra thì mẹ con tại lúc khi con vừa sinh ra, mẹ con đã suy yếu sắp mất đi. Khi đó mẹ còn nhìn thấy mẹ, để cho mẹ giả trang thành bà ấy, ở lại bên cạnh con, chăm sóc con. Để cho con cảm thụ được tình yêu của người mẹ, nhưng mà cuối cùng, ba con đã phát hiện ra. Hai người chúng ta liền cãi vã không ngừng, lại sợ bị ông nội con phát hiện cho nên mẹ không thể làm gì khác hơn là giả bộ bệnh, rời khỏi con, để cho con nghĩ rằng mẹ thật sự đã chết rồi. Mẹ trở về quê, liền ở nhà cậu con. Thanh Thanh là đứa bé mẹ dõi theo từ nhỏ đến lớn, mẹ thật sự không nghĩ tới, nó lại dám làm ra chuyện như vậy." Mộc Nhược Lan nói, không, phải là Mộc Nhược Cúc.
"Tại sao mẹ lại nói cho con biết những chuyện này?" Anh thật không hiểu, tại sao bà muốn nói cho anh biết những chuyện này, bà hoàn toàn có thể giấu giếm anh cả đời mà.
"Lần này mẹ trở lại, vốn chính là muốn tổ chức hôn sự cho con và Thanh Thanh, nhưng lại nhìn thấy con và Dao Dao kết hôn, cho nên mẹ không có cách nào tiếp nhận được, không thể làm gì khác hơn là làm khó Dao Dao khắp nơi, cho đến khi mẹ làm Dao Dao bị thương, đứa bé bị sinh non mẹ mới thật sự nghĩ thông suốt, trong lòng con chỉ có một mình Dao Dao, giống như năm đó, mẹ cũng yêu cha con như vậy. Thật muốn thay mặt mẹ con ở lại bên cạnh con và cha con. Nhưng mà cuối cùng mẹ mới thật sự phát hiện ra, trong lòng cha con vĩnh viễn đều chỉ có mẹ một người là mẹ con mà thôi. Cho nên mẹ lựa chọn rời đi, nếu như không phải là mẹ đưa Thanh Thanh đến đây hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra." Mộc Nhược Cúc cúi đầu.
"Vậy nên chuyện ở đây để mẹ lo, các con chạy đi!" Nói xong, Mộc Nhược Cúc liền đi về phía Mộc Thanh Thanh.
"Thanh Thanh, đừng có chơi đùa nữa, cùng cô về nhà, được không?" Bà vừa đi vừa nói.
"Về nhà? Từ nhỏ đã không có nhà, hiện tại cũng sẽ không có nhà." Cô thản nhiên nói, nhìn cái bật lửa trong tay.
"Cô đừng tới đây, nếu còn tới nữa tôi sẽ đốt cháy nơi này" Bọn họ đều biết, nếu dầu máy cháy sẽ lan nhanh như thế nào. Chỉ cần một lát, lập tức kho hàng này sẽ cháy sạch, chỉ còn lại tro bụi.
"Thanh Thanh, con đừng như vậy. Nghe cô, ngoan ngoãn cùng cô về nhà." Mộc Nhược Cúc cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía Mộc Thanh Thanh.
"Bà đừng tới đây!" Mộc Nhược Lan bước nhanh hơn, đi tới trước mặt cô. Ôm lấy Mộc Thanh Thanh, quay đầu về phía bọn họ nói: "Các con đi mau đi!" Cái bật lựa trong tay Mộc Thanh Thanh rơi xuống mặt đất, lập tức liền châm lên một ngọn lửa, bùng cháy.
"Mẹ......" Cung Hình Dực kêu lên.
"Nghe thấy con vẫn gọi ta là mẹ, ta thỏa mãn rồi! Đi mau đi!" Dạ Thiên ôm Tô Tiếu Tiếu, lôi kéo Cung Hình Dực.
"Đi a....." Thế lửa càng lúc càng lớn, mộc Thanh Thanh giùng giằng muốn tránh khỏi Mộc Nhược Cúc, nhưng có thế nào cũng không tránh được.
Cung Hình Dực nhìn một cái cuối cùng, xoay người chạy ra ngoài, bọn họ còn có đứa bé phải chăm sóc, bọn họ không thể gặp chuyện không may, nhưng mộc Nhược Cúc sẽ mất mạng. Mới đến nơi này một lát, anh rốt cuộc cũng phát hiện mình yếu đến cỡ nào, căn bản là không bảo vệ được nhiều người, bảo vệ được vợ con, lại càng không bảo vệ được mẹ.
Cho đến lúc bọn họ vừa chạy ra tới bên ngoài, liền nghe thấy "Oanh" một tiếng, kho hàng bị lửa lớn nuốt chửng, xe cứu thương đã chạy tới nơi này từ sớm, thấy tất cả người bị thương đã đi ra, vội vàng đặt bọn họ lên xe cứu thương, Cung Hình Dực ôm hai đứa bé cũng ngồi vào trong xe cứu thương. Hiện tại anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, nhìn cô dần khỏe lên, vậy đã là đủ rồi.
Đời này, vì có được một người mẹ như vậy, mà anh cảm thấy thật kiêu ngạo.
Trải qua một tháng tu dưỡng, vết thương trên người Tống Tâm Dao cũng đã khá lên rất nhiều.
Hai đứa bé sau khi trải qua ngày đó, Cung Hình Dực cũng không khỏi lo lắng, không dám để cho bọn chúng một mình ra cửa, mỗi lần muốn ra ngoài đều phái người âm thầm bảo vệ. Dạ Thiên mang theo Tô Tiếu Tiếu ra nước ngoài, bởi vì anh lo lắng các bác sĩ trong nước cũng không thể chữa khỏi cho Tô Tiếu Tiếu. Phong cũng từ chức, ròi khỏi công ty, nhưng hai người bọn họ chẳng biết đi đâu.
Cung Hình Dực đứng trên ban công, nhìn bầu trời. Chạng vạng tối, bầu trời rất đẹp, nhưng mà hiện tại tâm tình của anh cũng không được coi là quá tốt.
Tang lễ của Mộc Nhược Cúc bởi vì Tống Tâm Dao bị thương mà chậm trễ hơn một tháng. Hôm nay chính là ngày hạ táng. Nhìn bầu trời, lần đầu tiên anh cảm thấy mình là một người an tĩnh như vậy, đứng ở chỗ này nhìn không trung. Nghĩ tới tất cả mọi chuyện đã phát sinh mấy năm qua, nhớ tới chuyện của anh và Tống Tâm Dao từ khi gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau đến cuối cùng cũng được gần nhau, nhìn bọn nhỏ ngày từng ngày lớn lên. Anh phát hiện bây giờ cái gì mình cũng không thiếu, anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Có một người mẹ vì mạng sống của anh mà tình nguyện hy sinh, có một người mẹ để cho anh cảm nhận được tình yêu thương giống như những đứa bé khác, anh cảm thấy vậy là quá đủ rồi.
Trời lạnh như thế, tại sao anh lại ăn mặc phong phanh như vậy." Tống Tâm Dao cầm một cái áo khoác đi ra, khoác lên trên người Cung Hình Dực.
"Sao em lại xuống giường?" Cho dù thân thể côđã tốt hơn nhiều, nhưng Cung Hình Dực vẫn như cũ, báđạo không cho cô xuống giường, nghĩ là thân thể cô vẫn chưa thể xuống giường đi lại.
"Em đã khỏe lại rồi mà, nếu như còn tiếp tục nằm nữa, em có thể nổi mốc luôn đó." Tống Tâm Dao nắm tay Cung Hình Dực, đứng ở bên cạnh anh.
"Bà xã, thật xin lỗi!" Nếu như không phải bởi vì anh, nếu như Tống Tâm Dao không đi theo anh..., Cô cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không bị nhiều người làm tổn thương như vậy.
"Anh làm gì có lỗi với em sao?" Tống Tâm Dao tựa vào trên vai anh, cùng nhau nhìn vào không trung.
"Nếu như không phải vì em đi theo anh, em cũng sẽ không chịu nhiều tổn thương như vậy!" Anh đột nhiên cảm thấy, mình giống như một nhân vật nguy hiểm, chỉ cần là người có quan hệ với anh đều sẽ bị tổn thương.
"Anh có yêu em không?" Tống Tâm Dao ở trong lòng anh, xoay người lại, nhìn Cung Hình Dực.
"Yêu!" Anh không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì anh hiểu rất rõ ràng tim của mình.
"Em cũng yêu anh! Nếu chúng ta đã yêu nhau như vậy thì từ nay về sau không cho phép anh nói những lời như thế nữa. Nếu như anh còn tiếp tục nói những lời này, em liền mang theo con ròi khỏi anh, cũng không gặp lại anh nữa!" Tống Tâm Dao nắm thật chặt tay anh, có chút không vui uy hiếp.
"Vợ!" Anh kéo Tống Tâm Dao vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
"Ừ!"
"Ít ngày trước, ở trong công ty anh đụng phải một người." Ở nơi đó lại gặp được ông ta, Cung Hình Dực cũng cảm thấy thật kỳ quái.
"Ai vậy?"
"Cao Hùng!" Cao Hùng hình như đã mất tích rất lâu rồi, làm sao đột nhiên lại xuất hiện?
"Là ông ta sao, ông ta đến công ty anh làm cái gì?" Cung Hình Dực lắc đầu một cái, không hiểu Cao Hùng tại sao đột nhiên lại xuất hiện. Ông ta một thân rách rưới, bảo vệ thấy bộ dạng đó của ông ta liền lập tức đuổi ông ta ra ngoài.
Lúc ấy, anh cũng không nhận ra, nếu như không phải vì ông ta chạy tới ngăn đường đi của anh, anh cũng sẽ không thể nhận ra ông ta chính là Cao Hùng.
"Nhìn ông ta có thể thấy hiện tại sống cũng không khá lắm!" Hiện tại ông ta cùng tên ăn xin thật sự cũng không khác nhau là mấy.
"Nếu không, chúng ta giúp ông ta một chút đi! Dù nói thế nào, ông ấy cũng là cha đẻ của chị họ, hiện tại chị ấy đã làm cô giáo ở vùng quê, cuộc sống của mình cũng đã không lo được rồi, đâu còn có thể lo lắng cho Cao Hùng nữa! Chắc hẳn kể từ sau khi ra tù, chị ấy cũng chưa gặp lại ông ta!" Sáng ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn Cao Cầm Nhã đã rời khỏi nhà Cung Hình Dực, đi đến địa phương mà mình muốn đi, suy nghĩ một chút cũng sắp ba tháng bọn họ không gặp nhau.
"Nghe lời em! Nhưng mà không thể đưa tiền cho ông ấy, anh có thể giúp ông ấy tìm một phần việc làm, để cho ông ấy có thể sống qua ngày. Nếu như chúng ta cho ông ấy tiền, về sau có thể ông ấy sẽ ngày ngày tới đây đòi tiền chúng ta." Tống Tâm Dao gật đầu một cái, đồng ý với cách làm của anh.
"Trở về phòng đi!" Tống Tâm Dao gật đầu với Cung Hình Dực hai người cùng trở lại phòng.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ cầm sách vở, đang ngồi ở trên giường của bọn họ.
"Kỳ Kỳ, tại sao con lại học bài ở đây?" Bình thường nó đều làm bài ở trong thư phòng của anh, thế nào một lát lại chạy tới nơi này?
"Mẹ, con có một vấn đề không hiểu." Kỳ Kỳ nằm ở trên giường của bọn họ, nhìn chằm chằm vấn đề trên sách.
"Anh đi tắm." Cung Hình Dực cầm khăn tắm, đi vào trong phòng tắm.
"Mẹ xem một chút!" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh nó ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái đề mục kia một lúc lâu. Vấn đề đơn giản như vậy Kỳ Kỳ không thể giải được sao? Cô thật có chút nghi ngờ.
"Kỳ Kỳ, nói đi, tìm mẹ có chuyện gì?" Kỳ Kỳ nhất định có chuyện tìm cô.
"Mẹ, chuyện này cũng bị mẹ phát hiện ra!" Kỳ Kỳ bò dậy, kéo tay Tống Tâm Dao.
"Mẹ!" Tống Tâm Dao ‘ ừ ’ một tiếng, nhìn Kỳ Kỳ.
"Con nói với mẹ một chuyện!" Tuần sau chính là sinh nhật của nó, nó muốn hẹn bạn học cùng lớp, đến nhà mình làm khách, để cho bọn họ cùng tham gia sinh nhật của nó, nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt, nhưng Tống Tâm Dao lại thích an tĩnh, cũng không biết mẹ có đồng ý để cho nó mời bạn bè đến nhà hay không.
"Chuyện gì?"
"Mẹ, thứ hai tuần là sinh nhật Kỳ Kỳ mẹ có nhớ không?" Kỳ Kỳ tựa vào ngực Tống Tâm Dao, rất lâu rồi nó không vùi mình trong ngực mẹ, lồng ngực của mẹ vẫn thật ấm áp!
"A! Thứ hai tuần sau là sinh nhật của à, xấu hổ quá, mẹ quên mất rồi!" Cô làm sao có thể quên được? Người mẹ nào lại có thể quên sinh nhật con của mình chứ?
"Mẹ, mẹ quên cũng không sao hết, chỉ cần Kỳ Kỳ nhớ là được." Kỳ Kỳ mặc dù có điểm để ý, Tống Tâm Dao quên sinh nhật mình, nhưng mà vẫn không thể tức giận, bởi vì nó đang cùng mẹ thương lượng chính sự!
"Ồ! Kỳ Kỳ con hào phóng như vậy từ khi nào thế?" Tống Tâm Dao tựa vào trên giường, biểu hiện rất kinh ngạc.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ bất đắc dĩ kêu một tiếng. Mẹ thích cùng người khác so đo như vậy từ khi nào thế?.
"Được rồi! Không làm khó con nữa, nói đi!"
"Mẹ, con muốn mời bạn đến nhà cùng chúc mừng sinh nhật, có thể không?" Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao, gương mặt mong đợi, bởi vì nó có chút sợ mẹ sẽ cự tuyệt mình, không để cho mình mời bạn học tới nhà .
"Được rồi! Con đã muốn như vậy thì mẹ sẽ đồng ý với con!" Tống Tâm Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ từ mong đợi lúc trước biến thành hưng phấn bây giờ, thật sự rất vui sao?
"Oa oa. . . . . . Mẹ vạn tuế!" Kỳ Kỳ ở trên giường nhảy lên, vào lúc này thật sự vẫn giốngnhư một đứa bé .
"Chuyện gì mà vui mừng thế!" Cung Hình Dực từ trong phòng tắm ra ngoài, trên người chỉ quấn quanh một cái khăn tắm.
"Không có! ( không có! )" Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ đồng thanh nói, Kỳ Kỳ cũng ngồi xuống, lại một lần nữa dựa vào trong ngực Tống Tâm Dao. Tối nay nó muốn cùng mẹ ngủ một đêm, rất lâu không có ngủ cùng mẹ rồi.
"Hai mẹ con thần thần bí bí." Cung Hình Dực đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, mới vừa rồi khi đứng bên ngoài, cũng không có cảm thấy trời tối lắm, anh mới tắm một lúc thôi, cũng đã bảy giờ rồi.
"Kỳ Kỳ, đi về phòng đi. Cha cùng mẹ cần nghỉ ngơi rồi!" Kỳ Kỳ có chút tức giận, tại sao cha vừa ra đã muốn đuổi nó về phòng rồi?
"Con muốn ngủ cùng mẹ!" Kỳ Kỳ vùi ở trong ngực Tống Tâm Dao, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm Cung Hình Dực chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng bên cạnh. Bây giờ nó mới phát hiện, có lúc cha thật rất đáng ghét, cứ muốn tách nó ra khỏi người mẹ. Tối nay nó nhất định phải ngủ cùng mẹ, mặc kệ người đàn ông này nói gì, nó cũng sẽ không đi.
"Con trai, nhanh đi ra ngoài, cha với mẹ còn có chính sự muốn làm!" Cung Hình Dực đưa tay ôm Kỳ Kỳ ra. Đứa con trai này cũng sắp bảy tuổi rồi, trong hai năm qua cũng chưa từng làm anh cảm thấy đau đầu, tại sao tối nay lại muốn làm cho anh đau đầu chứ?
"Làm chính sự? Chính sự gì? Con cũng muốn làm!" Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, đối với chính sự theo lời cha nói có chút tò mò.dღđ☆L☆qღđ
". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, Tống Tâm Dao Hồng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Người đàn ông này, nói chuyện không thể cẩn thận một chút sao?
"Kỳ Kỳ, trở về phòng ngủ đi, một mình em gái sẽ không dám ngủ." Phòng của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là làm thông vời nhau, ở giữa chỉ có một màn thông gió. Có lúc Kỳ Kỳ đều chạy đi ngủ cùng em gái.
"Mẹ, hai người muốn làm chính sự gì? Kỳ Kỳ lớn rồi, cũng muốn giúp hai người." Kỳ Kỳ đánh chết cũng không đi.
"Kỳ Kỳ, nếu như con thật sự muốn giúp cha mẹ, thì mau đi ra ngoài đi." Cung Hình Dực nằm lên trên giường. Mặc dù bên trong phòng đã bật hệ thống sưởi, nhưng cuối thu thời tiết vẫn có chút lạnh.
"Được rồi! Vì không để cho cha một lần nữa chèn ép con... Con vẫn đi thì tốt hơn! Mẹ, mẹ đừng quên chuyện đã đồng ý với Kỳ Kỳ đó!" Kỳ Kỳ thu hồi sách trên giường, liếc Cung Hình Dực một cái.
"Cha thối, cha đáng ghét, cho con ngủ một đêm với mẹ cũng khồn được, nó thật không nên tiếp nhận cha nhanh như vậy. Ban đầu nên làm khó cha nhiều hơn một chút." Ở trong lòng mắng mấy câu, nó mới xỏ dép, đi ra khỏi gian phòng của bọn họ.
Cung Hình Dực bò dậy khóa cửa phòng lại, sau đó liền chui vào trong chăn.
"Bà xã, ngủ!" Đưa tay ôm lấy Tống Tâm Dao.
"Sớm như vậy! Em vẫn chưa mệt, nếu như anh mệt rồi thì ngủ trước đi!" Nói xong, Tống Tâm Dao cầm lấy một quyển sách, bắt đầu đọc.
"Em không mệt mỏi à?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, tiếp tục xem sách.
"Nếu như em đã không mệ vậy thì chúng ta làm một chút chuyện gì đó vận động đi!" Vừa mới dứt lời, một cái khăn tắm liền ném ra trong chăn.
"Ghét, anh đừng náo loạn!" Cô thật có chút không chịu nổi anh. Trong khoảng thời gian cô bị thương này, mỗi đêm anh đều hôn đến khi cô không thở nổi, mới nguyện ý thả cô ra, nhưng thân thể cô vừa vặn khỏe lại, anh liền muốn làm mấy chuyện này.
"Ghét như thế nào?" Hai tay Cung Hình Dực vừa cởi cúc áo ngủ, vừa hỏi cô.
"Hết sức ghét!" Tống Tâm Dao không đưa tay ngăn cản anh, mặc kệ anh nỗ lực cởi quần áo của cô.
"Ồ! Nếu như anh đã hết sức đáng ghét, vậy thì anh liền để cho em ghét thêm chút nữa cũng tốt lắm!" Nói xong, liền ngậm vào một bên đẫy đà của cô.
"A. . . . . ." Cô lập tức liền có cảm giác.
"Thích hay là ghét?" Một lát sau, Cung Hình Dực đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ah. . . . . . Ghét. . . . . ." Cô vừa dứt lời, Cung Hình Dực lại tiếp tục tiến công, hôn từng chỗ mẫn cảm trên người cô.
"Còn ghét sao?" Hình như tối nay anh nhất định phải hỏi ra, rốt cuộc là cô ghét hay là thích anh mới được vậy.
"Ừ . . . . ." Cô gật đầu một cái.
"Còn ghét à?" Tống Tâm Dao như cũ gật đầu một cái, thân thể anh từ từ đi xuống, hôn cũng từng cái một rơi xuống.
"A. . . . . . a. . . . . ." Hai tay cô nắm thật chặt ga giường, người đàn ông đáng chết này, tại sao anh có thể hôn nơi đó.
"Thích không?" Cô đã có chút mê loạn, gật đầu như bằm tỏi, Cung Hình Dực lúc này mới hài lòng cười, nhưng vẫn không hề từ bỏ chuyện hành hạ cô. Anh đã nhịn lâu như vậy, tối nay nhất định phải đòi về gấp bội.
Trong phòng một tiếng tiếp một tiếng yêu kiều, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng gầm nhẹ của đàn ông. Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, cho đến chân trời lộ ra một mảnh trắng bạc. . . . . .
Paris phía dưới Tháp Eiffel, một đôi nam nữ đang ôm nhau, người phụ nữ tựa sát vào trong ngực người đàn ông, trước mặt họ là hai đứa bé tay nắm tay. Bốn người bọn họ đều mặc quần áo cho ba mẹ và con, vui vẻ chơi đùa.
"Thật là đẹp a!" Tống Tâm Dao vùi trong ngực Cung Hình Dực, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở Paris.
"Bà xã, thật xin lỗi! Đến bây giờ mới đưa em đi hưởng tuần trăng mật." Đây là chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của bọn họ nhưng cũng không phải chỉ có hai người, mà là một nhà bốn người. Trước tiên bọn họ tới Paris, tính toán còn muốn đi đảo Bali, sau lại đi Hy Lạp. Cho đến khi Kỳ Kỳ phải tiếp tục đi học, bọn họ mới trở lại nước. Bọn họ muốn một lần chơi đủ, nếu như lần này còn chưa chơi đủ, bọn họ lại đợi đến khi Kỳ Kỳ được nghỉ hè, lại đi chơi một lần nữa, cho đến khi bọn họ không muốn đi nữa, không thể cơi được nữa mới thôi.
"Mẹ, cha, nơi đó giống như đang cử hành hôn lễ đó!" Kỳ Kỳ thấy một chiếc thuyền phía trước, giống như mộng đẹp huyền ảo, thật muốn đi đến đó xem một chút!
"Chúng ta đi xem một chút." Cung Hình Dực cũng có chút tò mò, lại có người cử hành hôn lễ ở đây sao?
Khi bọn họ đi tới nơi đó, Cung Hình Dực nhìn thấy tấm biển mới phát hiện không phải là họ đang cử hành hôn lễ mà là một hoạt động.
"Chúng ta cũng đi tham gia đi!" Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao, đi lên trên thuyền, hai đứa bé cũng đi theo.
"Phải làm gì vậy?" Tống Tâm Dao vẫn không hoàn toàn hiểu tiếng Pháp trên tấm bảng kia, mặc dù cô đã nỗ lực học tập, nhưng mà cô chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản còn những từ phức tạp cô vẫn không thể lý giải được. Chỉ có thể nghe giải thích lại xem như thế nào.
"Nơi này có hoạt động, chỉ cần là người trả lời được nhiều câu hỏi nhất là có thể lấy được một phần quà có giá trị, lại còn có thể ở trên con thuyền này hưởng thụ lãng mạn ba ngày ba đêm, hơn nữa còn có chuyên gia phục vụ, có thể lái thuyền này đi chơi ba ngày." Bọn họ tới Paris chính là muốn đi chơi thật vui vẻ, đã có cơ hội như vậy, bọn họ cũng muốn chơi một chút.
"Được rồi! Thấy anh hăng hái như vậy, thế thì chơi đi. Nhưng mà em cũng không biết, mình có thể đoán đúng được nhiều bao nhiêu!" Tống Tâm Dao không để anh ôm hy vọng quá lớn.
"Yên tâm, cứ tham gia xem sao! Bảo bối nhớ theo sát đó!" Đưa tay kéo Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao kéo Điềm Điềm qua, bốn người đi vào bên trong. Tiến vào bên trong, lại càng thêm mộng ảo. Tống Tâm Dao không thể không cảm thán, thật không hổ là thành phố kinh đô của sự lãng mạn. Nếu như có thể ở trên thuyền này ba ngày ba đêm, thật sự sẽ là một kỷ niệm khó quên. Nhưng mà không biết bọn họ có may mắn như vậy hay không.
"Thật là đẹp!" Tất cả mọi thứ trước mắt, đều làm cho cô cảm thấy thích đến không muốn rời đi, một người bồi bàn thấy bọn họ lên thuyền, liền dẫn bọn họ đi tới nơi tổ chức tranh tài, người ở nơi tổ chức đã nhiều đên không thể nhiều hơn được nữa, phần lớn hình như cũng đều là du khách nước ngoài. Còn có vài người cũng là người Trung Quốc, thấy bọn họ đi vào, mấy người đó vốn đang nói chuyện với nhau cũng ngừng lại.
Bọn họ đêỳ bị đôi mắt màu tím nhạt của Cung Hình Dực thu hút còn có hai đứa bé tinh sảo đáng yêu bên cạnh hai người nữa, càng làm cho bọn họ vô cùng hâm mộ, cũng hi vọng tương lai bọn họ có thể sinh được hai đứa bé xinh đẹp như vậy.
Điềm Điềm mở mắt to, tò mò xem xét xung quanh. Thấy một cậu bé đang nhìn mình, Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, kéo kéo quần Tống Tâm Dao.
"Điềm Điềm, sao vậy?" Tống Tâm Dao cúi đầu, thấy Điềm Điềm đang mở mắt thật to nhìn mình.
"Mẹ, tại sao cậu bé đó cứ nhìn Điềm Điềm vậy?" Nó không hiểu, cậu bé kia, tại sao vẫn luôn nhìn mình.
Tống Tâm Dao nhìn về phía bên kia, cười cười, nói: "Bởi vì anh trai đó, muốn muốn làm bạn với Điềm Điềm của chúng ta a!" Tống Tâm Dao giúp Điềm Điềm đội lại mũ đã bị lệch đi.
Điềm Điềm dẩu môi, cái hiểu cái không gật đầu, lại một lần nữa nhìn chỗ ngồi kia, nhưng không thấy cậu bé trai kia đâu nữa, đưa tay nhỏ bé gãi gãi đầu tóc của mình nghĩ, anh trai nhỏ kia đi đâu rồi?
Nó nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy người cậu bé kia đâu, liền đi theo Tống Tâm Dao đi tới một bên ghế sa lon ngồi xuống.
"Anh, Điềm Điềm muốn ăn bánh plan." Thấy bánh plan bên kia, Điềm Điềm hơi tham ăn.
"Chú mèo ham ăn." Kỳ Kỳ ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, chạy đến nơi đặt bánh lấy một ly tới cho em gái.
Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ, ngoại lệ là Kỳ Kỳ xem ra rất biết thương yêu em gái mình.
Có lẽ là người dự thi cũng đã đến gần hết, người chủ trì đi ra. Còn có một phiên dịch viên đi theo, hình như là bởi vì phần lớn người tham dự chương trình ngày hôm nay đều không phải người Pháp. Tống Tâm Dao ngồi bên cạnh Cung Hình Dực, trên tay mỗi người đều cầm một tấm bảng.
"Hiện tại, xin mời các thí sinh nữ trả lời trước. Xin hỏi, các bạn có biết, bạn trai của các bạn thích ăn nhất là loại thức ăn nào không?" Tống Tâm Dao suy nghĩ một chút, viết đáp án lên bảng trả lời.
"Xin mời tất cả các bạn giơ câu trả lời của mình lên ạ." Tống Tâm Dao viết đáp án ở trên bảng chính là Coca chân gà, bởi vì mỗi lần người làm làm món ăn này, anh cũng đều ăn hết sạch, mà Cung Hình Dực cũng đã từng nói với cô là anh rất thích ăn món ăn đó.
"Xin các thí sinh nam đưa ra đáp án ạ." Cung Hình Dực giơ bảng lên, đáp án của bọn họ đồng nhất. Kỳ Kỳ cùng Điềm Điềm vui mừng đập tay.
Vòng thứ nhất có ba câu hỏi, nếu như đáp sai hai câu, sẽ trực tiếp bị loại. Tống Tâm Dao cũng không trả lời sai câu nào.
"Vòng thứ hai là xin tất cả các thí sinh nam trả lời. Xin hỏi, các bạn có biết bạn gái mình, thích mặc áo lót màu gì nhất không?" Cái vấn đề này khiến Tống Tâm Dao cúi đầu, cô thích nhất là màu xanh dương, chỉ không biết Cung Hình Dực có thể trả lời được hay không. Nhưng cô tin tưởng, anh có thể. Cô viết đáp án lên bảng là màu xanh dương. Đáp án Cung Hình Dực đưa ra đồng dạng cũng là màu xanh dương.
"Làm sao anh biết?" Tống Tâm Dao cũng chưa từng nói với anh, hơn nữa mỗi đêm khi anh cởi áo lót của cô, đều trực tiếp ném ra ngoài, giống như không hề chú ý tới.
"Mỗi đêm đều là anh cởi, chẳng lẽ anh lại không biết sao?" Cung Hình Dực tựa vào bên tai cô nói, thuận tiện len lén cắn xuống lỗ tai cô. Tống Tâm Dao cúi đầu, thật không nên hỏi người đàn ông này, vĩnh viễn đều không đứng đắn.
Trải qua mấy vòng kế tiếp, chỉ còn lại hai đôi. Một đôi chính là Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực, còn có một khác cũng là người ngoại quốc, bên cạnh họ là cậu bé vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm vào Điềm Điềm. Cậu bé kia hình như là con lai, có một đôi mắt màu xanh dương nhạt xinh đẹp.
"Ở vòng thi cuối cùng này, chúng ta còn hai cặp đôi cuối cùng, bây giờ là nội dung bài thi, đồng dạng vẫn là ba vấn đề, nếu như trả lời sai, cơ hội sẽ tự động chuyển cho đối phương." Người chủ trì nói xong, bọn họ cũng đã đứng trở về vị trí.
"Cha mẹ cố gắng lên!" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm vui vẻ hô, hi vọng bọn họ có thể thắng được cơ hội lần này, bởi vì bọn chúng thật sự rất thích chiếc du thuyền này, nếu như có thể qua đêm ở đây, vậy thì tốt hơn nhiều.
"Vấn đề một: Paris tại sao được gọi là kinh đô lãng mạn?" Cung Hình Dực khi tới Paris, cũng đã đi thăm dň xem qua về Paris một ít chuyện.
"Lợi Nhĩ khắc từng nói qua: ‘ Paris là một thành phố mà không có nơi nào có thể sánh kịp. ’ Paris thủ đô của nước Pháp là một trong mười thành phố nổi danh trên thế giới, hơn nữa có rất ít nơi giống như Paris, tập trung tất cả nhãn hiệu, cửa hàng nổi tiếng trên thế giới như vậy, làm cho người ta đi dạo cũng cảm thấy thật hứng khởi, mua đồ tới tay chân cũng nhũn ra, hơn nữa ở đây còn có bờ sông Seine, khi đi mua đồ đồng thời vẫn có thể hưởng thụ cảnh vật mỹ lệ ở Paris." Sau khi Cung Hình Dực trả lời xong, tiếng vỗ tay của người chủ trì liền vang lên, cô cũng tìm hiểu qua các câu chuyện về Paris, một ít chuyện về Paris mà cô biết được cũng là từ khi nhận được tư liệu trong tay mới biết Paris có một câu chuyện cảm nhận xưa như vậy.
"Chồng à, làm sao anh biết?" Tống Tâm Dao cho là vấn đề này bọ họ nhất định sẽ không trả lời được, không ngờ Cung Hình Dực lại biết toàn bộ câu trả lời này.
"Hiện tại biết chồng em lợi hại rồi chứ!" Cung Hình Dực khẽ mỉm cười, in lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Stop!" Hiện tại rốt cuộc cô đã biết, chút tự luyến của Kỳ Kỳ trước kia là di truyền từ người nào.
"Vấn đề hai: hai mươi năm xưng là đám cưới gì?" Vấn đề mới vừa hỏi xong, đối phương đã đưa ra câu trả lời.
"Đám cưới bạc?" Đối phương cũng không xác định, bởi vì bọn họ cũng không nhớ rõ những chuyện này.
"Đám cưới bạc là 25 năm." Kỳ Kỳ ngồi ở phía dưới, thản nhiên nói.
Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực đều nhìn về phía Kỳ Kỳ, làm sao nó lại biết rõ ràng như thế.
"Chị gái xinh đẹp, em có thể giúp mẹ trả lời không?" Kỳ Kỳ đột nhiên nhìn người chủ trì nói.
"À. . . . . . Có thể!"
"Cám ơn chị xinh đẹp!" Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, đi tới cạnh bàn, hướng về phía micro nói: "Hai mươi năm là lễ đám cưới sứ." Trả lời xong xuôi liền nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Điềm Điềm, cầm khăn giấy cẩn thận giúp em lau bơ dính ở khóe miệng, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
"Cám ơn anh!" Điềm Điềm lộ ra lúm đồng tiền khả ái, cười với Kỳ Kỳ.
"Không khách khí!"
"Một vấn đề cuối cùng: kiến trúc mang tính biểu trưng của nước Pháp là gì?" Người chủ trì mới vừa hỏi xong, Cung Hình Dực vẫn là không nhanh không chậm bấm chuông.
"Tháp Eiffel!" Bọn họ mới vừa mới từ nơi đó tới đây. Nếu như kiến trúc đặc trưng của Paris cũng không biết thì thật không thể chấp nhận được. .
"Chúc mừng hai người." Đối phương cười chúc mừng.
"Phải nói là hai người đã nhường chúng tôi mới phải!" Cung Hình Dực cười cười.
"Làm sao được chứ? Vợ của tôi rất muốn qua đêm ở đây, nhưng mà nếu chúng ta thua, vẫn nên chúc mừng anh!" Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ bên cạnh, cười nhạt.
"Chúc mọi người đi chơi vui vẻ!" Người đàn ông nói xong, liền lôi kéo con trai, ôm vợ yêu ròi khỏi thuyền.
3 ngày, bọn họ sẽ ở trên du thuyền thăm quan nơi tuyệt đẹp này. Hơn nữa còn được phục vụ ăn uống, tin tưởng sẽ chơi thật vui vẻ.
Thuyền từ từ rời bến, chạy băng băng, một nhà bốn người đang nằm trên boong thuyền trên tắm nắng. Đây mới là ngày thứ nhất, bọn họ đã chơi rất vui vẻ, ở đây thức ăn ngon thật là ngon. Đã có thức ăn ngon, lại có phong cảnh đẹp, bọn họ cảm thấy lần này cũng coi như không uổng phí.
"Mẹ! Mẹ mặc áo cưới lên sau đó cùng cha ở trên con thuyền này, lại cử hành hôn lễ một lần nữa đi!" Kỳ Kỳ nằm ở trên boong thuyền đột nhiên nói lên ý kiến này.
"Bảo bối, cái chủ ý này không tệ, em nói có được hay không?" Tống Tâm Dao lườm bọn họ một cái, hiện tại lạnh như thế, để cho cô mặc áo cưới, không cần mạng của cô nữa sao?
"Thích mặc thì anh đi mà mặc, em mới không cần mặc, muốn em lạnh chết à?" Hoàn hảo hai ngày nay thời tiết cũng thật tốt, nếu như trời mưa, bọn họ ở trên boong thuyền, cũng không có biện pháp.
Trên chiếc thuyền này chỉ có mười người, một đầu bếp, hai người lái thuyền, còn có ba người phục vụ bàn, sau đó chính là cả nhà bọn họ. Mỗi khi đến ban đêm, bọn họ sẽ tự động biến mất, nếu như bọn họ không có gì cần phục vụ, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện, như vậy khiến cho bọn họ vô cùng vui vẻ.
Ít nhất bọn họ đã để lại cho họ không gian riêng, buổi sáng cũng sẽ không gọi dậy, để bọn họ ngủ đến trời đất mù mịt.
"Vợ à, không cần em phải đứng ở trên boong thuyền, chúng ta ở bên trong là tốt rồi!" Cung Hình Dực vẫn hi vọng được tổ chức hôn lễ với cô trên thuyền một lần nữa.
"Muốn kết hôn lần nữa thì tìm người khác, em không muốn!" Cô mới không muốn làm, hơn nữa roi thương lần trước đã để lại trên lưng cô một vết sẹo rất dài. Mặc dù Cung Hình Dực đã nói người anh yêu chính là cô, sẽ không để ý những thứ này, nhưng mà cô rất để ý, căn bản là không thể nào quên được. Nghĩ tới vết sẹo trên lưng mình kia, nụ cười trên mặt cô liền biến mất, đi tới mép thuyền, nhìn mặt nước mà con thuyền đang lướt qua, mặc cho gió thổi bay mái tóc dài của mình.
"Thế nào?" Cung Hình Dực thấy dáng vẻ cô hình như không vui lắm, liền tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.
"Dực, anh thật sự không để ý đến vết sẹo trên người em sao?" Mỗi lần thấy những vết sẹo kia, cô đều sẽ cảm thấy thật là khổ sở. Cung Hình Dực càng biểu hiện là anh không thèm để ý đến nó thì trong lòng cô càng khó chịu.
"Đứa ngốc, nếu như không phải vì anh..., trên lưng em cũng sẽ không có một vết sẹo như vậy!" Cung Hình Dực ôm cô thật chặt vào trong lòng. Người phụ nữ ngốc nghếch này lại bắt đầu nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, em là người vợ duy nhất của anh, là người phụ nữ mà đời này anh yêu nhất, cho dù em có biến thành như thế nào, ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là người mà anh yêu thích nhất, em hiểu chưa?" Cung Hình Dực che miệng cô, không để cho cô nói thêm lời nào nữa.
"Nhưng mà anh lại khiến cho em nghĩ là bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới không ghét bỏ vết sẹo trên lưng em kia." Cô nói thật, ở trước mặt anh cô dường như không thể nói ra bất kỳ lời nói dối nào.
"Em thật đúng là một đứa ngốc, anh đối với em là có áy náy, nếu như không phải là bởi vì anh, em cũng sẽ không bị Mộc Thanh Thanh tổn thương, nếu như không phải là bởi vì anh, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng mà em phải nhớ kỹ em là người phụ nữ anh coi trọng cả đời này, em không cần phải để ý đến những chuyện đó làm gì, bởi vì anh thật lòng yêu em!" Cung Hình Dực ôm cô vào lòng. Mỗi người phụ nữ đều nhạy cảm như vậy, bất kỳ chuyện nhỏ nào đối với bọn họ cũng sẽ trở thành một chuyện lớn.
"Dực. . . . . . Anh đã đồng ý với em, cả đời này sẽ không rời khỏi em. Cho nên, em cũng muốn anh đồng ý với em, cho dù tương lai em biến thành hình dáng gì dù là tóc trắng xoá, hay là hàm răng đã rụng hết, nếu như anh dám ghét bỏ em..., em nhất định sẽ trốn, để cho anh vĩnh viễn đều không tìm được em." Tống Tâm Dao đưa tay ôm hông của anh, để cho mặt mình áp sát trên ngực anh.
"Cho dù em có biến thành hình dáng gì, anh đều sẽ không ghét bỏ!" Hai người nhìn nơi phương xa, hình như nhìn thấy hình ảnh bọn họ già đi. Hai người cùng nhau đi qua một con đường trải đầy lá phong, khi đó bọn họ, cho dù là tóc trắng xoá, hoặc hàm răng đã rụng sạch, bọn họ cũng không người vì vậy mà ghét bỏ đối phương, bởi vì giữa bọn họ có tình yêu, bọn họ yêu đã ngấm sâu tận xương tủy. Đời này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không thể nào tách bọn họ ra.
"Mẹ, mẹ, nhanh lên nào!" Kỳ Kỳ đứng ở cửa, miệng lớn tiếng gọi. Tại sao mẹ có thể như vậy, rõ ràng đã nói là sáng sớm hôm nay sẽ đến trường xem nó biểu diễn. Nhưng sắp trễ rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
"Kỳ Kỳ, để mẹ ngủ tiếp một lát." Cô rất buồn ngủ a!
"Mẹ, sắp trễ rồi đó!" Nó đã sắp không còn thời gian để chuẩn bị nữa rồi mà Tống Tâm Dao lại còn muốn ngủ thêm một chút.
"Tốt lắm, tốt lắm! Lập tức tới ngay." Tống Tâm Dao đỡ bụng đã to bảy tháng, bò dậy. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới từ trong phòng đi ra, Cung Hình Dực đi theo sau vô cùng thận trọng, chỉ sợ cô sẽ bị ngã.
"Cha, tại sao cha lại không gọi mẹ dậy hôm qua chính cha đã đồng ý với con là buổi sáng nhất định sẽ giúp con gọi mẹ rời giường." Kỳ Kỳ lần này tỏ ra rất không vui, Cung Hình Dực đến bây giờ cũng mới dậy.
“Hu hu hu. . . . . ." Điềm Điềm mặc váy công chúa, khóc đi tới.
"Mẹ. . . . . ."
"Điềm Điềm, con làm sao vậy?" Hai đứa bé này, thật không để cho cô được nghỉ ngơi tĩnh tâm một phút nào.
"Em trai, em trai cắt giày của con rồi!" Điềm Điềm chỉ vào cậu con trai đang ngồi ở trên đất, cầm cây kéo cắt giày của Điềm Điềm.
"Trời ạ!" Là ai đưa kéo cho Tử Dật , tại sao có thể đưa kéo cho nó chơi chứ.
Cung Hình Dực vội vàng chạy tới, đoạt lấy cây kéo trong tay Cung Tử Dật.
"Y nha y nha. . . . . ." Cung Tử Dật nhìn thấy cha mình, liền duỗi tay nhỏ bé ra, la hét muốn ôm. Cung Hình Dực không thể làm gì khác hơn là bế con lên.
"Điềm Điềm, con lấy đôi khác đi vào đi, Kỳ Kỳ xuống lầu ăn cơm, rất nhanh sẽ xong, có thể rời nhà được rồi!" Tống Tâm Dao thật có chút hối hận, tại sao cô phải đồng ý với Cung Hình Dực, sinh nhiều con như vậy, kể cả đứa bé trong bụng này nữa cũng không biết là bốn, hay là năm. Bác sĩ nói, đứa bé trong bụng cô có thể là sinh đôi, bây giờ nhìn thấy ba đứa con này đã huyên náo, khiến cô có chút chịu không nổi rồi, nếu như trong bụng thật sự là sinh đôi, cô thật không biết, những ngày kế tiếp sẽ biến thành cái dạng gì nữa?
Sau khi trở về từ kỳ du lịch nghỉ đông năm trước, đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ lại nói cho cô biết, cô đã có thai được 4 tuần, nói như vậy là khi cô ở Paris đã mang thai Cung Tử Dật. Lúc ấy cô cũng không suy nghĩ nhiều, nếu như đã mang thai vậy thì sinh ra là được!
Nhưng mà sau khi sinh Cung Tử Dật chưa được nửa năm, cô lại mang thai, hiện tại cô đã quyết định, sau khi sinh xong lần này, cô sẽ không sinh tiếp nữa. Bây giờ mặc dù sinh con đã không còn kinh khủng giống như lúc sinh hai anh em Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, nhưng cô đã quyết định, tuyệt đối không sinh thêm, nếu như còn tiếp tục sinh thêm nữa, cô thật sự sẽ nghĩ là mình sẽ trở thành một người heo mẹ trên cái thế giới này mất. Mà người heo mẹ như cô, không thể chỉ vì sinh thêm một con heo con, mà lại mất mạng ở kiếp này, chỉ cần mang thai liền sinh, mang thai liền sinh. Cô cũng không biết, cô còn có thể sinh thêm bao nhiêu đứa.
"Chồng, em đã quyết định rồi!" Lúc ăn cơm, Tống Tâm Dao đột nhiên mở miệng nói.
"Quyết định cái gì?" Cung Hình Dực động đũa, giúp cô gắp thêm một chút thức ăn.
"Sau khi sinh xong đứa này em sẽ đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở)." Cung Hình Dực nhấp một hớp sữa tươi, thiếu chút nữa đem sữa tươi cũng phun ra.
"Tại sao?" Anh không hiểu, tại sao cô đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
"Sinh thêm lần này nữa, cũng đã là lần thứ tư rồi, anh còn muốn để cho em sinh tiếp à?" Lúc sinh Kỳ Kỳ, cô mới mười tám tuổi, sinh Điềm Điềm, cô hai mươi lăm tuổi, khi sinh Cung Tử Dật là hai mươi tám tuổi, hiện tại khi sinh đứa trẻ này ra, cô cũng gần ba mươi tuổi, có thể nói là đã trở thành sản phụ lớn tuổi rồi. Vừa nghĩ đến điều này cũng đều cảm thấy kinh khủng, vẫn là không muốn tiếp tục sinh nữa.
"Bây giờ còn trẻ tuổi, sinh thêm hai đứa nữa, cũng không có chuyện gì mà! Nếu như em cảm thấy mệt, chúng ta có thể mời thêm mấy bảo mẫu nữa tới chãm sóc con." Cung Hình Dực nhìn cả gia đình bên nhau như vậy, thật sự rất vui vẻ. Nếu như có thể sinh thêm, anh vẫn muốn có thêm mấy đứa con nữa.
"Chồng à, nếu như còn tiếp tục sinh nữa, em chính là sản phụ lớn tuổi rồi, vì tính phúc sau này của chúng ta, không cần sinh thêm con nữa, có được hay không?" Cô bắt đầu làm nũng.
"Anh hiểu rõ chuyện tính phúc của chúng ta rất quan trọng, nhưng mà anh lại cảm thấy vẫn muốn có thêm con. Lại nói Cung gia chúng ta vốn ít người, bây giờ có thể sinh thì cứ sinh tiếp, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều người tiếp tục lưu truyền gia nghiệp nối tiếp dòng dõi nhà họ Cung!" Cung Hình Dực cười cười, gắp thêm thức ăn cho cô.
"Mặc kệ, dù sao thì sau khi sinh xong đứa này, em sẽ không sinh nữa, nếu như anh vẫn còn muốn em sinh nữa thì từ nay đừng có đụng vào em!" Hôm nay Tống Tâm Dao nhất định phải nói rõ ràng với anh, bằng không anh nhất định sẽ còn tiếp tục nghĩ tới chuyện sinh con.
"Được rồi, sau khi sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa, được chưa!" Cung Hình Dực xem ra cũng chỉ có thể đồng ý trước với cô như thế, đến lúc đó sinh hay không sinh, vẫn không thể chô cô biết. Chỉ cần để cho cô mang thai, cô sẽ không nỡ bỏ đứa bé.
"Anh nói đấy!" Cung Hình Dực gật đầu một cái.
"Chồng à, em quá yêu anh rồi!" Tống Tâm Dao nói xong, liền hôn lên mặt Cung Hình Dực một cái thật kêu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình.
"Cha mẹ, hai người muốn **, có thể chờ sau khi đưa em gái đi học, đến trường xem con biểu diễn xong, tối quay lại, trở về phòng của bố mẹ từ từ tiếp tục hay không?" Thật không chịu nổi, mới sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu diễn trò.
"Tiểu tử, chuyện của cha mẹ con cũng muốn trông nom sao?" Cung hình Dực trợn mắt nhìn Kỳ Kỳ, nó mới mười tuổi thôi mà, làm sao biết nhiều chuyện như vậy, xem ra sau này hai vợ chồng bọn họ, không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt mấy đứa nó. Nếu không sẽ dạy hư Điềm Điềm và Tử Dật mất.
"Mẹ, quản lý chồng mẹ cho tốt, động một cái sẽ gọi con là tiểu tử, con không phải con trai của hai người à!" Kỳ Kỳ đem lời truyền đến Tống Tâm Dao.
"Hỗn tiểu tử, con nói thêm câu nữa." Cung Hình Dực có chút muốn phát điên, bây giờ Kỳ Kỳ càng ngày càng kỳ cục rồi.
"Mẹ, vì khỏe mạnh của em trai và em gái con, con cảm thấy bây giờ mẹ nên đi đến chỗ ghế sa lon đợi, bằng không người đàn ông này, ngày ngày không phải ‘hỗn tiểu tử’ chính là ‘tiểu tử thúi’ hoặc là ‘tiểu tử hư’. Con đã bị đầu độc thành bộ dáng hiện tại này, mẹ cũng mau đi đến ghế sa lon đợi đi, bằng không về sau em trai em gái nhất định cũng ngày ngày gọi ‘hỗn tiểu tử, tiểu tử thúi, tiểu tử hư’ mất." Kỳ Kỳ không cho Cung Hình Dực một chút thể diện nào, căn bản là không muốn cho, ai bảo cha vĩnh viễn cũng không biết cho bọn chúng một chút mặt mũi.
"Cung Tử Kỳ, con có coi cha là cha con không thế?" Cung Hình Dực cảm thấy, phải nói chuyện thật tốt với đứa con trai này, hiện tại nó mới mười tuổi, đã nói chuyện với anh không nể mặt mũi như thế, sau này sẽ còn như thế nào.
"Được rồi, được rồi! Cái anh này, đã lớn như vậy rồi, còn so đo với con trai làm gì, mau ăn cơm của anh đi!" Cảnh tượng như vậy, hình như mỗi ngày đều xuất hiện, biểu diễn mấy lần, mỗi lần cho đến cuối cùng, vẫn phải để Tống Tâm Dao ra mặt ngăn cản. Bằng không nếu cứ nói tiếp cũng không biết phải nói thêm bao lâu mới có thể ngừng lại.
"Nể mặt vợ, cha không so đo với con." Cung Hình Dực không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.
"Vẫn là nể mặt mẹ, con không so đo với cha nữa!" Kỳ Kỳ một phần cũng trả lại cho anh.
Kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao tặng cho cha, nó đã cảm thấy, mình làm sai rồi, nên chiếm đoạt mẹ lâu thêm một chút. Nếu như chiếm lấy mẹ lâu thêm một chút thì hiện tại Cung Hình Dực cũng sẽ không bắt nạt nó cả ngày, hơn nữa kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho cha, ngay cả buổi tối cha cũng không vui lòng để Tống Tâm Dao lại cho nó. Thật là tức chết mà, sớm biết sẽ như vậy, nó sẽ không tặng mẹ cho cha, như vậy nó vẫn có thể ngủ cùng với mẹ. Nhưng mà bây giờ nghĩ muốn nằm trong ngực thôi cũng rất khó. Nếu như không phải tại người đàn ông này, nó cũng sẽ không phải uất ức, muốn nằm trong ngực mẹ cũng không được.
Hối hận ! Hối hận, thật là hối hận chết đi được.
"Đủ rồi! Kỳ Kỳ, không phải con rất gấp sao? Còn chưa ăn no? Chồng à, không phải anh nói là chín giờ có một hội nghị sao? Còn không mau ăn đi!" Bọn họ nhìn đồng hồ, mới phát hiện thời gian đã qua hơn phân nửa, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Tống Tâm Dao nhìn hai cha con bọn họ, có lúc thật sự rất hoài nghi, rốt cuộc hai người họ là cha con, hay là kẻ thù, tại sao cứ gặp mặt liền rùm beng, hơn nữa luôn phải náo loạn một hồi mới được. Nếu như lần sinh cuối cùng này là hai đứa song sinh, như vậy, cô thật không biết, phải làm như thế nào cho tốt.
Điềm Điềm cũng đã sớm cơm nước xong xuôi, ngồi ở trên ghế sa lon, cùng chơi với Cung Tử Dật. Mặc dù rất không vui vì Cung Tử Dật đã cắt giày của mình, nhưng vì đó là em trai, nó cũng không thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ nó, cho dù như thế nào thì mẹ cũng sẽ có giày mới cho nó đi mà.
"Điềm Điềm, con ăn no chưa?" Một lòng cò kè mặc cả với Cung Hình Dực, cô cũng không chú ý tới Điềm Điềm có no bụng hay không.
"Mẹ, con đã ăn no rồi." Điềm Điềm khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu .
"Hôm nay cha có cuộc họp, mẹ để bác tài xế đưa con đến chỗ cô giáo, có được hay không?" Cung Hình Dực nếu như đưa Điềm Điềm tới trường mầm non trước, sau đó lại đưa cô và Kỳ Kỳ đến trường xem biểu diễn nhất định sẽ không kịp cuộc họp.
"Được ạ!"
"Thật biết nghe lời !" Tống Tâm Dao hôn một cái lên mặt cô bé, sau đó liền đi gọi tài xế.
"Không cần, để anh đưa Điềm Điềm đi!" Mỗi ngày cả nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, trừ thời gian buổi tối quay lại ăn cơm như vậy cũng chỉ còn có buổi sáng mà thôi, cũng không có bao nhiêu thời gian chung đụng.
Ban đêm bọn nhỏ lại phải làm bài tập, mà anh lại phải xử lý mọi chuyện trong công ty, cũng không có bao nhiêu thời gian choi cùng bọn nhỏ, nếu như thời gian buổi sáng này, cũng không thể rút ra một chút để đi cùng bọn chúng, như vậy tình cảm giữa bọn họ cũng sẽ càng ngày càng kém.
"Nhưng mà ocnf cuộc họp trong công t, sẽ kịp sao?" Cô có chút bận tâm.
"Không phải còn nửa giowg nữa sao? Đưa Điềm Điềm đi trước, lại đến trường Kỳ Kỳ, đến công ty muộn hai phút sẽ không có chuyện gì ." Anh căn bản cũng không quá lo lắng về chuyện này.
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng có nhưng là, còn tiếp tục nhưng nhị gì đó, lại thật sự đến không kịp!" Cung Hình Dực cầm cặp công văn lên, liền kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm chạy ra ngoài qua. Nhận lấy chìa khóa tài xế đưa, người một nhà liền ngồi vào trong xe, Cung Hình Dực lúc này mới khởi động xe đi về hướng trường mẫu giáo của Điềm Điềm.
"Cung Hình Dực. . . . . ." Vừa tới công ty, anh đã nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ của một người phụ nữ đứng sau lưng.
"Cô là?" Anh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ đang đứng ở phía sau. Anh không nhớ rõ mình có biết người phụ nữ này không, nhưng cũng khá quen, nhớ không nổi cô ta rốt cuộc là ai?
"Thế nào, quên tôi là ai rồi sao?" Người phụ nữ kia cười lạnh, trong tay có thêm một con dao.
"Cô muốn làm gì?" Cung Hình Dực nhìn cô ta, người phụ nữ này không phải là tới ám sát anh chứ?
"Không phải là anh đã thấy rất rõ ràng rồi sao? Anh nghĩ tôi muốn làm cái gì hả?" Người phụ nữ cười lạnh, từng bước một tiến tới gần Cung Hình Dực.
"Rốt cuộc cô là ai?" Đối với tài liệu vĩnh viễn anh đều chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không quên, nhưng mà đối với một vài người râu ria không thân quen, anh vĩnh viễn vừa thấy đã quên.
"Tôi? Quên rồi sao? Người phụ nữ xuất hiện ở lễ đính hôn của anh cùng Tống Tâm Dao." Cung Hình Dực suy nghĩ một chút, hình như đã từng có một người tới muốn phá hỏng bữa tiệc đính hôn của anh và Tống Tâm Dao .
"À! Nghĩ ra rồi, cô chính là người phụ nữ đã phá hỏng tiệc đính hôn của tôi và Dao Dao, nhưng mà cô tên gì, tôi thật sự quên mất rồi!" Cung Hình Dực đi tới sofa bên cạnh, ngồi xuống. Người phụ nữ này hình như quá ngu xuẩn rồi, cô ta cho rằng chỉ cần cầm trong tay con dao nhỏ kia anh sẽ sợ sao?
"Không sai, chính là tôi đã phá hỏng hôn lễ của các người, chắc là không ngờ đến đi! Đã nhiều năm như vậy, tôi lại còn đến tìm anh." Thôi Từ Phân cười lạnh nói, đi tới ngồi xuống đối diện anh.
“Quả thực không nghĩ tới, cô còn có thể xuất hiện!" Cung Hình Dực căn bản là không nhớ một chút nào về người phụ nữ này.
"Chẳng lẽ anh không muốn biết, là ai thuê tôi làm như thế sao?" Chắc hẳn bọn họ vẫn không biết chuyện này là ai sai cô làm đâu.
"Chẳng lẽ không phải vì cô muốn tìm đàn ông có tiền, cho nên mới làm như thế sao?" Cung Hình Dực cười lạnh, người phụ nữ này thật đúng là buồn cười, đến lúc cuối cùng này còn đến tìm anh, có ích lợi gì sao? Anh cảm thấy căn bản cũng không có chút ích lợi gì, bởi vì căn bản là anh cũng không muốn biết vì sao cô ta phải làm như vậy, cho dù là chính cô ta muốn làm như thế hay là có người sai cô ta làm như vậy. Nhưng chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, anh thật không muốn biết thêm chút nào?
"Là Cao Cầm Nhã, không nghĩ tới là Cao Cầm Nhã đúng không? Nhưng mà bây giờ biết cũng không coi là muộn! Chỉ là nghe nói, Cao Cầm Nhã và gia đình anh còn có một tầng quan hệ như vậy. Là chị họ của vợ anh đúng không!" Thôi Từ Phân cũng là nghe được máy chuyện này khi ở trong tù. Một lần vào tù cho đến lúc ra tù chính là tám năm, những cảnh sát kia thê nhưng lại tra ra chuyện cô hít thuốc phiện, hơn nữa còn tìm ra năm lượng thuốc mà cô giấu trong người. Đó chính là có bằng có chứng, xác thực là cô, nhưng không nghĩ tới cửa ải này chính là tám năm.
"Không sai, cô ấy là chị họ của vợ tôi, cô có ý kiến gì không? Không phải là lại muốn nhận thân thích chứ! Nhưng mà thật xin lỗi! Người phụ nữ giống như cô, tôi nghĩ nhà tôi không có khả năng sẽ có một người như vậy." Anh cười lạnh, thật không rõ người phụ nữ này, còn tới đây làm cái gì? Để cho anh giễu cợt một phen thì tốt hơn sao?
"Không phải anh không biết tôi là ai sao? Tôi càng không thể nào là họ hàng nhà anh, hôm nay tôi đến đây chẳng qua là muốn nói cho anh biết, cẩn thận công ty của anh đó." Đem thanh dao bỏ lại trên bàn, cô ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
Người phụ nữ này là ai? Chẳng lẽ cô ta còn có thân phận nào khác sao? Tại sao đột nhiên lại chạy đến công ty anh nói chuyện như vậy? Hơn nữa, anh cũng có dự cảm xấu, tiếp đó, nhất định sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì , xem ra vẫn phải quan tâm hơn một chút.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Khi anh tiến vào phòng họp, mọi người đã đều đợi bên trong phòng họp.
"Ngồi đi!" Cung Hình Dực ngồi xuống.
"Hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là vì muốn thảo luận về việc quảng cáo cho sản phẩm mới, và cả lộ trình đưa sản phẩm thâm nhập thị trường nữa. Quản lý bộ phận tiêu thụ, tôi để cho các ạnh đi điều tra thị trường, như thế nào rồi?" Cung Hình Dực nắm trong tay một cây bút, cùng với Cung Hình Dực buổi sáng ồn ào náo loạn với con trai hoàn toàn là hai nguời khác hẳn.
"Tổng giám đốc, chúng ta đã điều tra nhiều thị trường, phát hiện mỗi thị trường, đều có thể tiếp nhận sản phẩm mới rất tốt, nhưng kỳ quái là, gần đây trên thị trường xuất hiện một nhãn hiệu mới, nhãn hiệu này thương phẩm giá cả đều là ở 800 đến 1000, thu hút được rất nhiều khách hàng yêu thích, công ty này là Thôi Phác quốc tế mới vừa đưa ra thị trường. Chúng ta đã làm một cuộc điều tra, thân phận tổng giám đốc của bọn họ rất thần bí, cho đến bây giờ vẫn không tra ra được, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì, chỉ là bọn họ hình như đang cố ý giành thị trường với công ty của chúng ta." Quản lý bộ phận tiêu thụ đem báo cáo một tuần này điều tra được chia cho mọi người.
"Thôi Phác quốc tế, thành lập lúc nào?" Anh không nhớ còn có một công ty như thế này.
"Giống như chi nhánh công ty Thôi Phác quốc tế Hàn Quốc, ở thành phố O cũng mới được thành lập ngắn ngủn trong hai tuần lễ, nhưng nhãn hiệu, sản phẩm của bọn họ đã có nhiều trong thương trường, là sản phẩm hot nhất hiện nay, hơn nữa loại sản phẩm này đang thiếu hàng nghiêm trọng."
"Chất lượng sản phẩm của bọn họ như thế nào?" Đây là việc anh muốn biết nhất, làm trong ngành điện tử này chất lượng mới là quan trọng nhất, nếu như chất lượng không tốt, hiện tại người mua được nhiều cũng chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn.
"Bọn họ có một mẫu điện thoại di động, bên trong có hơn500 loại trò chơi, hơn nữa chức năng rất đầy đủ, tốc độ cũng rất nhanh!" Quản lý bộ phận tiêu thụ tự mình bỏ tiền mua một cái, muốn xem xét chiếc điện thoại của bọn họ rốt cuộc có chức năng như thế nào, xem công ty có biện pháp nào để đối phó hay không.
"Loại điện thoại di động này rất được học sinh hoan nghênh đó!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu một cái.
"Không chỉ có học sinh hoan nghênh, mà còn có rất nhiều thành phần tri thức cũng chiếc điện thoại này." Bộ phận tiêu thụ của bọn họ cũng đã có mười nhân viên dùng chiếc điện thoại di động này, hơn nữa chiếc điện thoại di động này cho dù là phần cứng, slider phone, sửa chữa các loại khoản thử đầy đủ hết, màu sắc lại có nhiều loại để cho khách hàng lựa chọn.
"Những chiếc điện thoại di động này ở trên thị trường được bán ở đâu?"
"Các cửa hàng đều có." Bọn họ cũng đã sớm điều tra tìm hiểu rõ.
"Ừ! Mọi người đều nghĩ một chút xem có phương án giải quyết nào hay không viết một phần báo cáo cho tôi xem." Các bộ phận quản lý đều gật đầu một cái.
Cung Hình Dực luôn luôn lấy ý kiến cùng cách nhìn nhận của mọi người, sau đó tự tổng kết lại, đương nhiên phương án nào hay cũng đều có phần thưởng. Nếu như anh cảm thấy không có phương án nào khả thi liền để cho mọi người lại tiếp tục cố gắng. Cho nên cứ như vậy, mỗi ngành, chỉ cần nghĩ ra phương án, cũng đều viết ra giao cho Cung Hình Dực. Cũng giống như lời Cung Hình Dực đã nói, phần thưởng tuyệt đối sẽ không ít, hơn nữa còn có cơ hội thăng chức, phúc lợi tốt như vậy, sẽ khiến cho mọi người vào lúc rảnh rỗi đều sẽ ngồi nghĩ, viết phương án. Đồng thời khi Cung Hình Dực nhận phương án, cũng làm cho bọn họ tập trung học tập.
"Mọi người còn ý kiến gì để cải tiến sản phẩm mới, cũng có thể viết trong phương án, giao cho tôi." Cung Hình Dực đột nhiên nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra trong đại sảnh, vừa nhìn thấy Thôi Từ Phân khiến anh cảm thấy cần phải cẩn thận hơn một chút, có phải cũng là bởi vì chuyện này hay không? Cô ta và Thôi Phác quốc tế có quan hệ gì sao? Xem ra, anh phải cho người điều tra chuyện này thật tốt mới được. Có lẽ chuyện này cùng với Thôi Từ Phân thật sự có quan hệ.
Dạ Thiên vẫn chưa về, từ khi cậu ấy ra khỏi nước, cũng đã hơn hai năm rồi, cũng không trở lại, nếu như cậu ấy trở về tra một số chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Xem ra hiện tại anh vẫn phải tìm người điều tra chuyện này rồi.
Đối với người bên cạnh, anh thật sự vẫn không cảm thấy tin tưởng được mấy người, nhưng mà anh vẫn phải mời người tra chuyện này, ít nhất phải trước thời gian tung sản phẩm mới. Lấy thực lực của anh, tin tưởng trong công ty sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng vẫn không thể không đề phòng.
"Hình Dực, hôm nay anh làm sao vậy? Lúc ăn cơm, một câu cũng không nói, nghĩ cái gì thế?" Tống Tâm Dao vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, kể từ sau khi về nhà, Cung Hình Dực vẫn không nói câu nào, cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
"Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ một ít chuyện trong công ty thôi." Cung Hình Dực tựa vào giường, nhắm mắt lại suy nghĩ thật tốt, chuyện này, anh vẫn muốn tra. Nhưng mà tìm lâu như vậy, vẫn không tìm được một người thích hợp để đi thăm dò chuyện này.
"Cả ngày nay lông mày anh đều nhíu chặt lại, không thể nào không có việc gì, nói cho em một chút đi!" Tống Tâm Dao đỡ bụng, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng ấn lưng anh.
"Em còn nhớ hôm đính hôn của chúng ta, có một người phụ nữ xuất hiện nói chuyện Kỳ Kỳ không phải con ruột của em không?"
"Nhớ, thế nào?" Chuyện này, cả đời này cô cũng không thể quên, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, đến bây giờ cô vẫn còn có chút sợ, lúc ấy có thể nói là lo lắng gần chết. Lo lắng Cung Hình Dực sẽ tin tưởng người phụ nữ kia, mà không tin tưởng cô.
"Người phụ nữ đó, hôm nay chạy tới công ty tìm anh!"Tống Tâm Dao dừng tay một chút.
"Tìm anh làm cái gì?" Cô giả bộ làm như không thèm để ý, nhưng là vẫn có chút để ý. Dù sao năm đó cô ta cũng đã hạ thuốc trong rượu của Cung Hình Dực. Người phụ nữ kia cũng thích Cung Hình Dực làm sao cô có thể không lo lắng.
"Em không cần nghĩ quá nhiều, cô ta tới tìm anh chỉ là để cảnh cáo anh cẩn thận quản lý công ty." Cung Hình Dực biết cô nhất định lại đang suy nghĩ lung tung.
"Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?" Không trách được từ sau khi trở về, anh không nói câu nào, xem ra trong công ty thật xảy đã xảy ra chuyện.
"Bây giờ còn chưa có chuyện gì, nhưng mà anh cũng không thể xác định, kế tiếp có chuyện gì xảy ra hay không nữa."
"Nói thế nào?"
"Gần đây không phải trong thành phố của chúng ta xuất hiện công ty Thôi Phác quốc tế sao? Sản phẩm mới của công ty bọn họ, ở trên thị trường có phản ứng rất tốt. Anh hiện tại có chút lo lắng, sản phẩm của công ty chúng ta sau khi đưa ra thị trường, sẽ bị sản phẩm của bọn họ chèn ép." Đây mới là chuyện anh lo lắng nhất.
"Không phải lo lắng, sản phẩm của người ta, có đặc sắc của người ta, sản phẩm của công ty chúng ta, cũng có đặc sắc riêng của công ty chúng ta, đừng có vì chuyện này mà nhức đầu! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng." Đưa tay cho nhẹ nhàng nhấn đầu giúp anh mấy cái.
Tống Tâm Dao tựa vào trong ngực anh. Hiện tại mỗi đêm cô rất thích nép ở trong ngực anh, để cho anh đỡ bụng cô, cảm giác như vậy, thật hạnh phúc.
Cung Hình Dực ngồi trong phòng khách, chờ điện thoại gọi đến. Anh tin tưởng đối phương nhất định sẽ gọi điện thoại tới.
Quả nhiên, điện thoại trong phòng khách vang lên, Cung Hình Dực vội vàng nhận, hai mắt Dạ Thiên nhìn chằm chằm vào máy vi tính, bắt đầu tra tìm.
"Như thế nào? Có phải rất nóng lòng hay không đây?" Vẫn là giọng nói của người phụ nữ kia
"Rốt cuộc cô muốn như thế nào?" Người phụ nữ này nếu như không phải là muốn tiền, vậy thì cô ta muốn cái gì? Tại sao muốn bắt tất cả mọi người lại như thế?
"Tôi muốn như thế nào? Chỉ là muốn để cho anh nghe tiếng kêu thảm thiết của người vợ và hai đứa con bảo bối của anh một chút thôi mà!" Giọng nói âm trầm vừa dừng lại, bên kia lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tống Tâm Dao còn có tiếng khóc của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm.
"Như thế nào? Có phải rất kích thích hay không? Cũng không biết bọn họ còn có thể chống đỡ được bao lâu." Giọng nói âm trầm vừa dừng lại, giống như âm thầm lộ ra chút vui sướng lại một lần nữa vang lên.
"Tra được chưa?" Cung Hình Dực nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tống Tâm Dao còn có tiếng khóc hai đứa bé, trong lòng đã vô cùng lo lắng.
"Tra được, ở khu phía Tây!" Cung Hình Dực đứng lên. Hiện tại, bọn họ phải tìm được vị trí này, mới có thể tìm được mấy người kia.
"Đi mau, Dao Dao không thể chống đỡ được lâu hơn nữa." Ba người đứng dậy, lấy chìa khóa xe sau đó liền chạy ra ngoài.
Ba người chỉ đi một chiếc xe. Trong lòng Cung Hình Dực rất loạn, không biết Tống Tâm Dao hiện tại như thế nào? Những con người không có nhân tính kia đã đối xử với cô như thế nào, anh đều không biết. Hiện tại trong lòng anh chỉ nghĩ phải nhanh chóng được nhìn thấy Tống Tâm Dao. Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì Tống Tâm Dao? Còn có tiếng khóc của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, mỗi một chuyện đều làm trái tim anh nặng trĩu.
"Đừng lo lắng, không có việc gì!" Dạ Thiên vỗ vỗ vai Cung Hình Dực, mặc dù an ủi như vậy, nhưng mà trong lòng anh cũng rất lo lắng cho Tô Tiếu Tiếu. Dù không hề nhận được điện thoại, nhưng trong lòng anh cũng không thể bình tĩnh được, Tô Tiếu Tiếu bây giờ còn có thai, anh làm sao có thể yên tâm cho được.
*
Trong kho hàng rộng lớn, một đám người đang vây quanh ba người phụ nữ bị treo lơ lửng trên khung trung.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào?" Quần áo trên người Tống Tâm Dao đã có chút rách nát, trên mặt cũng có vết thương.
"Tôi muốn như thế nào? Cô rất muốn biết có phải không?" Trong tay người phụ nữ kia đang cầm một cái roi, liên tục quất xuống nền đất
"Mộc Thanh Thanh chúng ta cũng không làm gì có lỗi với cô, tại sao cô lại phải làm như vậy?" Cô không hiểu, tại sao Mộc Thanh Thanh lại muốn làm như vậy? Giữa bọn họ vốn không có bất kỳ chuyện gì, tại sao cô ta lại bắt bọn họ tới đây? Hơn nữa còn treo ngược bọn họ ở nơi này, nhìn Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng bị cô ta trói vào cửa, Tống Tâm Dao đột nhiên phát hiện mình thật sự rất vô năng, ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ được.
"Cô muốn biết cô đã làm gì sai sao?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh, một lần nữa vung roi quất lên người Tống Tâm Dao.
"A. . . . . ." Cảm giác roi đánh vào người đau như dao cắt, từng phát từng phát ở trên người cô vạch lên từng vết thương.
"Mẹ. . . . . ." Kỳ Kỳ che mắt Điềm Điềm, không để cho Điềm Điềm tiếp tục chứng kiến cảnh này. Nó thật sự rất muốn xông lên đánh người phụ nữ kia, bắt cô ta dừng lại. Cô ta mà lại dám bắt nạt mẹ nó như vậy.
"Kỳ Kỳ, đừng nhìn. . . . . ." Cố nén đau, cô mạnh mẽ ép mình phải giữ vững tỉnh táo.
"Cô sắp không chịu nổi rồi! Như vậy tôi sẽ tốt bụng một chút, đối phó hai người bọn họ trước." Mắt lạnh nhìn Tống Tâm Dao một cái, cô ta đi tới trước mặt Tiểu Lê.
"Cái người đàn bà xấu xa này, ngày đó bị Phong đánh còn chưa đủ sao? Vẫn muốn bị đánh thêm một lần nữa có phải hay không?" Tiểu Lê nhìn chằm chằm Mộc Thanh Thanh. Người phụ nữ này thật không biết nghe lời, đã bị đánh một lần rồi, lại còn muốn bị đánh thêm lần nữa, thật không biết cô ta có bị bệnh hay không nữa.
"Vậy sao?! Vậy thì xem thử xem anh Phong của cô có đến cứu cô được hay không? Nằm mơ đi!" Mộc Thanh Thanh cười lạnh. Quá kích thích, chuyện như này so với làm bất cứ chuyện gì đều kích thích hơn.
"Đồ biến thái, mau thả chúng tôi xuống." Tiểu Lê kêu to, Phong Ca Ca làm sao còn chưa tới cứu cô, cư nhiên để cho cô bị treo ngược ở phía trên này.
"Tôi biến thái? Không sai, tôi chính là biến thái, nhưng nhìn thấy các người bị treo ở trên này, thật sự rất kích thích đó!" Nói xong, roi trên tay cô ta cũng liền vung ra, rơi xuống người Tiểu Lê, nhưng cô rất quật cường không kêu lên.
"Miệng thật cứng rắn! Đánh như vậy mà cô cũng không kêu, kêu đi, nghe thấy chũng mày kêu đau, thật là sung sướng đấy!" Một lần nữa roi lại quất lên người Tiểu Lê, Tiểu Lê cũng chỉ rên lên một tiếng, cũng không hét lên. Coi như roi đánh vào người có đau, đau hơn nữa, cô cũng sẽ không cho người phụ nữ này được như ý. Cô ta muốn nghe sao? Cô cố tình không kêu đấy.
"Còn không kêu, tôi xem cô không kêu đến lúc nào? Không kêu này!" Cô ta cứ đánh hết một cái lại đến một cái, quần áo trên người Tiểu Lê đã sớm bị đánh đến rách nát.
"Đừng, đừng đánh nữa, Mộc Thanh Thanh, cô sẽ đánh chết cô ấy đấy." Tống Tâm Dao thật sự không nhìn nổi. Cho dù vết thương trên người cô cũng đau, nhưng cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chịu khổ như vậy. Thật không hiểu tại sao Mộc Thanh Thanh lại biến thành cái bộ dáng này
"Thế nào? Thương cô ta sao? Như vậy tôi sẽ rạch lên mặt cô hai dao, cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh nhìn hai người đàn ông, bọn họ đi tới, nới lỏng sợi dây treo Tống Tâm Dao một chút. Lại cầm một con dao nhỏ, đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, vỗ vỗ mặt cô, cười lạnh: "Thế nào? Nhìn cô ấy bị đánh thành như vậy, có phải cô rất đau lòng hay không? Cô nói xem, nếu như tôi rạch hai vạch lên mặt cô, Cung Hình Dực còn có thể yêu cô sao?" Mũi đao nhẹ nhàng vạch lên mặt cô.
"Muốn giết liền giết đi, cô nói những lời vô dụng đó làm gì?" Cô cũng không biết, nếu như trên mặt cô có hai vết sẹo lớn như vậy, Cung Hình Dực có còn yêu cô hay không.
"Muốn chết phải không? Nhưng tôi không muốn thế." Mộc Thanh Thanh đột nhiên đem tầm mắt chuyển đến Kỳ Kỳ và Điềm Điềm.
"Để lại sẹo trên mặt cô cũng cảm thấy thật không có gì thú vị. Tôi rạch lên trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái cô nhé, cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh.
"Không cho phép cô làm hại con tôi! Cô muốn mạng của tôi, tôi có thể không nói gì, nhưng nếu như cô dám đả đụng đến con của tôi, cho dù thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cô." Nằm trên mặt đất, trên người Tống Tâm Dao đã sớm che kín vết thương, chảy đầy máu. Trừ trên mặt, có lẽ không tìm được một chỗ nào lành lặn.
"Thành quỷ cũng không bỏ qua cho tôi sao? Tôi sợ quá đi! Cô nói xem, trước tiên tôi moi hai tròng mắt của cô ra, sau đó mới giết chết cô, không có mắt, cô có thể tìm được tôi sao?" Mộc Thanh Thanh đứng ở bên cạnh cô, cười lạnh nói, khắp khuôn mặt trần đầy vẻ khát máu.
"Mộc Thanh Thanh, cô rốt cuộc muốn như thế nào?" Trong lòng Tống Tâm Dao thật sự sợ rồi, sợ cô ta sẽ xuống tay với hai đứa bé. Mộc Thanh Thanh hiện giờ thất sự là điên rồi. Nếu như cô ta dám xuống tay với hai bảo bối của cô, thì cho dù trên người cô có chằng chịt vết thương cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Tôi muốn như thế nào? Tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ? Hiện tại tôi không có thời gian chơi với cô, từ nãy tới giờ tôi vẫn còn chưa đụng đến cô ta đó." Cô ta đứng lên, hai người đàn ông vừa rồi thấy thế, lại kéo Tống Tâm Dao lên. Còn cô ta thì đi tới trước mặt Tô Tiếu Tiếu, liếc mắt nhìn.
“Cô. . . . . ." Tô Tiếu Tiếu thật sợ hãi, cô ta muốn lấy roi đánh lên người cô sao? Cô đang có thai, nhất định không thể để cho cô ta đánh được.
"Tôi thế nào? Rất sợ tôi đánh cô sao? Hay là sợ tôi đánh đứa nhỏ trong bụng cô?" Tim Tô Tiếu Tiếu đập mạnh, làm sao cô ta có thể biết cô đang mang thai.
"Cô thật sự không còn nhân tính sao? Muốn tổn thương cả đứa bé trong bụng tôi sao?" Đây là kết tinh tình yêu của cô và Dạ Thiên, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt cho con của bọn họ.
"Tôi không có nhân tính sao? Nếu như không có nhân tính, tôi đã xuống tay với cô đầu tiên rồi." Mộc Thanh Thanh cảm thấy, mình đã rất nhân từ, ít nhất đã tha cho mẹ con cô ta đến tận bây giờ.
"Mộc Thanh Thanh, cô không thể đánh cô ấy!" Tống Tâm Dao cũng vừa mới sảy thai, cô hoàn toàn có thể hiểu rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Cô thật rất sợ, sợ nhìn thấy một người mất đi đứa con ngay trước mặt mình. Còn mình lại chỉ có thể đứng nhìn mà không thể nào ngăn cản được.
"Cô... cái đồ không có nhân tính, người phụ nữ không có trái tim, có bản lĩnh thì đánh chết tôi đây này? Tiểu Lê tôi không sợ cô." Tiểu Lê hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Hai mắt thật to, đã mất đi vẻ mặt tinh quái trước kia. Hiện tại lưu lại trong mắt cô chính là yên lặng, tĩnh mịch.
"Không đánh cô ta sao? Tốt? Tôi nghĩ mấy người anh em của tôi cũng mệt mỏi, rồi để cho bọn họ vui đùa với cô ấy một chút...cô cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh Thanh cười điên cuồng, cảm thấy ý tưởng này của mình thật là hay.
"Cô là đồ cầm thú." Tống Tâm Dao nhìn những người đàn ông như chó sói kia, thật sự rất sợ, sợ bọn họ sẽ xuống tay với Tô Tiếu Tiếu.
"Cô đánh đi! Cho dù bị cô đánh chết, tôi cũng không có gì để nói." Vừa nghe thấy cô ta muốn để cho những người đàn ông kia tới vũ nhục mình, Tô Tiếu Tiếu thà bị cô ta đánh chết còn hơn. Cho dù chết, cô vẫn trong sạch . Cho dù chết, cô cũng sẽ không cảm thấy mình có lỗi với Dạ Thiên.
"Muốn làm chung trinh liệt nữ sao? Nhưng mà bây giờ, tôi không muốn đánh cô, tôi cảm thấy chuyện thưởng cho các anh em của tôi một món quà thật tốt cũng tương đối quan trọng." Mộc Thanh Thanh buông roi trong tay ra.
"Đặt cô ta xuống ." Mấy người đàn ông kia lập tức hạ cô xuống, sau đó liề tiến tới gần hơn.
"Các người đừng tới đây, không được tới!" Tô Tiếu Tiếu lui về phía sau. Cô không muốn, cho dù chết, cô cũng không muốn bị người khác lăng nhục. Tay đụng tới dao găm mới vừa rồi Mộc Thanh Thanh cầm để hù dọa Tống Tâm Dao, cô lập tức nhặt lên.
"Các người đừng có tới đây, nếu như còn bước tới nữa, tôi lập tức sẽ tự sát trước mặt các người." Cô nắm thật chặt dao găm, hướng về phía ngực mình, nhưng những người kia căn bản không hề muốn dừng lại.
"Cô dám sao, thật sự dám à, ngược lại tôi thật muốn nhìn xem cô có bản lĩnh lớn như vậy hay không." Mộc Thanh Thanh cũng ép tới gần cô.
Tô Tiếu Tiếu hạ quyết tâm, nếu như muốn thừa nhận số mạng bị người khác lăng nhục, còn không bằng cô tự liều mạng.
"A. . . . . ." Tô Tiếu Tiếu nhắm ngay ngực mình, đâm vào. Mộc Thanh Thanh cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới cô thật sự sẽ tự đâm mình.
"Tô tiểu thư. . . . . . ( Tô tiểu thư. . . . . . )" Tống Tâm Dao và Tiểu Lê đồng thời kêu to, nhìn Tô Tiếu Tiếu đã ngã xuống đất. Mũi đao chuẩn xác đâm vào ngực cô, máu đã nhiễm đỏ quần áo.
"Giúp . . . . . . Giúp tôi. . . . . . Nói. . . . . .Nói với . . . . . . Dạ Thiên. . . . . . Tôi...tôi. . . . . . Vẫn. . . . . . Vẫn luôn. . . . . . Rất thích. . . . . .Anh. . . . . . , Tôi. . . . . .Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh ấy. . . . . . Không thể . . . . . . cũng. . . . . .anh ấy. . . . . . Qua hết . . . . . . Cả đời. . . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . Tôi. . . . . . Vậy. . . . . . Cũng không thể. . . . . . Giúp anh sinh. . . . . . Sinh ra . . . . . ." Tô Tiếu Tiếu rơi nước mắt, chưa nói xong, người cũng đã lọt vào hôn mê.
"Thật không thú vị, chỉ mới dọa một chút cô ta đã tự sát!" Mộc Thanh Thanh bỏ roi trong tay ra, đi tới một cái ghế ngồi xuống.
"Đại ca, tôi đã mua cơm trở về rồi!" Một người đàn ông che mặt đi vào, trong tay còn mang theo thức ăn.
"Làm sao lại chậm như vậy?" Mộc Thanh Thanh không vui nhìn anh ta một cái, để cho anh ta đặt thức ăn lên bàn.
"Đại ca, có thể để cho bọn chũng ăn một chút không?" Người đàn ông che mặt liếc mắt nhìn hai đứa bé trong góc, cuối cùng tầm mắt rơi vào thân thể người phụ nữ nằm trên mặt đất kia, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và tức giận. Tay để trong túi nắm lại thật chặt.
"Nếu như anh định đem phần của mình nhường cho bọn họ ăn tôi cũng không có ý kiến gì cả đâu!" Mộc Thanh Thanh vốn không muốn để cho bọn họ ăn.
"Tôi lắm mồm rồi!" Người đàn ông kia cúi người gật đầu.
"Các anh em, ăn cơm!" Buộc chặt dây trói lên trên cột, bọn họ cùng đi tới mép bàn ngồi xuống.
Thấy bọn họ đều đi ăn cơm, người đàn ông cừa đưa cơm vào kia liền len lén đi vòng qua phía sau cột đá, ngồi xổm xuống sau những thùng hàng trong kho.
"Kỳ Kỳ, không được lên tiếng, chú là chú Dạ Thiên, cha cháu hiện tại đã ở bên ngoài rồi, không cần phải sợ, biết không?" Kỳ Kỳ nghe thấy âm thanh, liền nhìn phía sau, dù không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Thiên nhưng vẫn gật đầu một cái.
Kỳ Kỳ ôm chặt Điềm Điềm trong ngực, Điềm Điềm bị sợ hãi không ít, đặc biệt là sau khi thấy Tô Tiếu Tiếu cầm dao tự đâm vào ngực mình thì nó đã sợ đến nỗi khóc toáng lên, hiện giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt.
"Điềm Điềm đừng khóc, cha tới cứu chúng ta rồi, không được nói gì cả, biết không?" Điềm Điềm gật đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên, vẫn vùi mặt trong ngực Kỳ Kỳ .
Dạ Thiên từ bên trong lui ra ngoài, ghi nhớ vị trí, không gian, lúc này mới đi tới cạnh cửa.
"Bọn họ đang ở bên trong." Cung Hình Dực nghe được thông báo đúng là người ở bên trong, liền muốn xông vào. Ngay cả một giây anh cũng không muốn chờ nữa.
"Bọn họ có mười mấy người, người dẫn đầu, là Mộc Thanh Thanh." Bước chân của Cung Hình Dực dừng lại, không ngờ lại là Mộc Thanh Thanh.
"Mấy người bọn họ như thế nào?"
"Vợ anh và cả em gái của anh nữa đều bị treo ở trên cao trong kho hàng kia, trên người đều có vết thương do bị roi quất. Hai đứa bé không có chuyện gì, chỉ là Điềm Điềm bị dọa không nhẹ." Anh không dám nói đến chuyện Tô Tiếu Tiếu ngã nắm trên đất, ngực còn bị thương, làm đau nhói tim anh. Cũng không biết hiện tại cô như thế nào? Ngay cả cơ hội đến gần cô anh cũng không có. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng, chạy như bay đến bên cạnh cô, xem xem cô rốt cuộc như thế nào? Anh có cảm giác tính mạng cô hình như đang từng chút từng chút rời xa, từng chút từng chút rời xa cách xa anh.
"Còn người phụ nữ của anh như thế nào rồi?" Cung Hình Dực thấy anh không đề cập tới, càng thêm lo lắng.
"Không biết, cô ấy bị thương còn nặng hơn hai người bọn họ!" Anh thở dài, chỉ hy vọng cô không có bất cứ chuyện gì.
Ba người bọn họ đi vào trong, đi tới bên cạnh các cô, Cung Hình Dực nhìn thấy Tống Tâm Dao đang thoi thóp, trên người còn có roi thương, cố nén kích động muốn xông lên. Cung Hình Dực phát ra tin tức qua hệ thống truyền tin của công ty, nhắc thư ký chuẩn bị xong xe cứu thương, báo luôn cả cảnh sát. Sau đó lấy điện thoại di động ra chờ đợi tin tức phản hồi.
"Hiện tại phải làm sao đây?" Phong cũng đã nhìn thấy Tiểu Lê, thấy thân thể nhỏ nhắn của cô đang bị treo ngược giữa không trung lắc lư qua lại. Đau đớn như vậy, khiến cho anh chỉ muốn mau chóng đặt cô xuống, nhưng hiện tại đi đến đỡ cô xuống cũng không phải lúc, nếu như bây giờ đặt cô xuống thì trong lúc kịch chiến tiếp theo đây sẽ khó tránh khỏi bọn họ lại bị thương.
Cung Hình Dực đi tới phía sau Kỳ Kỳ, thấy bọn họ vẫn còn ở ăn cơm. Cẩn thận đẩy một thùng hàng xuống, bảo vệ bọn nhỏ ở bên trong.
"Kỳ Kỳ, không sao chứ!" Nghe thấy âm thanh Cung Hình Dực, Kỳ Kỳ cảm thấy an tâm hơn chút, gật đầu.
"Đừng sợ, cha lập tức sẽ cứu các con ra ngoài." Kỳ Kỳ lại gật đầu lần nữa.
"Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy âm thanh, tất cả mọi người đang ăn cơm đều quay đầu lại.
"Không phải là hai tiểu quỷ đó bị đè chết rồi chứ?!" Một người đàn ông mở miệng nói, Tống Tâm Dao yếu đuối ngẩng đầu lên, nhìn qua chỗ đó.
"Kỳ Kỳ, Điềm Điềm. . . . . ." Lòng của cô thót lên tới cổ họng.
"Mẹ, chúng con không sao!” Vì để cho bọn họ yên tâm, Kỳ Kỳ kêu một tiếng.
"Thật đúng là lớn mạng!" Mộc Thanh Thanh nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục ăn cơm của mình. Trong lòng suy nghĩ tiếp đó phải đối phó bọn họ thế nào. Nhìn Tô Tiếu Tiếu đã ngã xuống mặt đất, người phụ nữ này lá gan thật đúng là không nhỏ, lại dám tự sát. Chết là xong hết mọi chuyện, cũng không phải là cô tự mình ra tay.
"Âm thanh gì?" Bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng súng, mấy người đang ăn cơm vội vàng buông bát đũa trong tay xuống, tất cả đều chạy ra ngoài.
Mộc Thanh Thanh vẫn ngôi nguyên tại chỗ ăn cơm. Dù sao cũng có mấy người phụ nữ với hai đứa trẻ con này, bọn họ có tìm tới chẳng lẽ không muốn vào gặp bọn chúng sao? Liếc mắt nhìn dầu máy loang lổ khắp nơi, cùng lắm thì đồng quy vu tận, cô không sợ chết chút nào. Cho dù chết còn có nhiều người chôn theo như vậy, cô sợ cái gì?
"Đại ca, bọn họ tới!" Một tên thuộc hạ vừa mới dứt lời liền bị súng bắn trúng ngực, ngã trên mặt đất.
"Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhẹ nhàng kêu một tiếng. Anh tới rồi, anh sẽ không bỏ cô lại, sẽ không mặc kệ cô, cô biết mà.
"Dao Dao!" Cung Hình Dực cũng gọi tên cô.
"Mộc Thanh Thanh, thật không nghĩ đến, sẽ là cô!" Cung Hình Dực có nghĩ cũng không hề nghĩ tối cô ta dám làm ra chuyện như thế này.
"Là tôi thì như thế nào? Tôi cho vợ anh một món quà cũng không tệ lắm phải không!" Nhìn vết thương trên người Tống Tâm Dao, Cung Hình Dực thật muốn dùng một phát súng giết chết người phụ nữ trước mắt này. Nhưng mà lại nể tình cô ta là cháu ngoại của mẹ mình, không ra tay bắn cô ta.
"Tiểu Lê. . . . . ." Phong chạy tới, vội vàng đến bên cột, cởi dây, nhẹ nhàng đặt Tiểu Lê xuống, lại đi đến chỗ Tống Tâm Dao, cũng đỡ cô xuống.
"Anh Phong, em. . . . . . Em biết. . . . . . Anh. . . . . . Anh nhất định sẽ. . . . . . Sẽ đến cứu em. . . . . . . . . . . ." Vừa mới dứt lời, Tiểu Lê liền ngất xỉu trong ngực Phong.
"Tiểu Lê, Tiểu Lê!" Phong gọi hai tiếng, thấy cô không có một chút phản ứng nào, liếc nhìn vết thương trên người cô liền cầm roi lên.
"Mộc Thanh Thanh, cô làm cô ấy bị thương bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho cô cong nhiều hơn!" Roi vung lên đều rơi xuống trên người Mộc Thanh Thanh, trên người của cô ta liền lưu lại một vết máu.
Anh giống như ác ma đi ra từ trong địa ngục, từng bước một hướng tới Mộc Thanh Thanh. Cung Hình Dực tay khong có roi, như vậy thì cứ để cho Phong làm việc này đi!
Anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, bế cô lên.
"Dao Dao, không sao! Không sao!" Vừa rồi anh cũng đã cởi trói cho Kỳ Kỳ, khi bọn hắn không có chú ý cũng đã ôm Kỳ Kỳ và Điềm Điềm ra ngoài, để cho hai đứa ngoan ngoãn đợi bọn họ đi ra.
"Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . ."
"Yên tâm, bọn nó đã an toàn rồi!" Đặt một nụ hôn lên môi cô, cả đêm lo lắng mặc dù đã buông xuống, nhưng nhìn thấy roi thương trên người cô, anh càng thêm đau lòng.
"Muốn chạy sao?" Mộc Thanh Thanh không biết từ đâu lấy được một cái bật lửa, nhắm ngay vào chỗ dầu máy kia.
"Các người có muốn nghe tiếng nổ ‘oanh’ một phát không, rất kích thích." Phong buông roi trong tay, ôm lấy Tiểu Lê.
Dạ Thiên cũng đã sớm ôm lấy Tô Tiếu Tiếu. Sau khi kiểm tra vết thương của cô xong, anh càng thêm lo lắng. Hiện tại anh chỉ cần cô không có chuyện gì, vậy là đủ rồi. Anh đã không còn quản được đứa bé trong bụng cô nữa, sau này con bọn họ vẫn còn có thể có lại, nhưng mà anh chỉ có một mình Tô Tiếu Tiếu mà thôi.
"Mộc Thanh Thanh, đã bỏ qua cho cô một lần, chẳng lẽ cô vẫn còn muốn tiếp tục phạm lỗi sao?" Cung Hình Dực nhìn Mộc Thanh Thanh, đối với cô ta cảm thấy thất vòng vô cùng.
"Anh cũng đã nói tôi sai lầm một lần rồi, coi như phạm sai lầm thêm lần nữa, vậy thì như thế nào?" Cô cảm thấy không sao cả. Hiện tại, nếu như cô không xuống tay, sau khi ra ngoài cũng phải vào tù nghỉ ngơi mấy năm, có lẽ còn không có đường ra.
Như vậy còn không bằng làm cho xog chuyện này, lại còn có thể kéo theo không ít người chôn theo, cô cũng không mất đi cái gì. Hơn nữa ba người đàn ông này, cũng ưu tú như vậy, nếu như có thể để cho bọn họ chết theo cô mà nói, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.
"Nếu như bây giờ cô buông tay thì nhiều nhất chỉ bị xử mấy năm tù thôi, còn nếu như cô muốn chết ở trong này vậy thì cô đốt đi!" Cung Hình Dực nhìn cô ta, người phụ nữ này nếu quả thật ném cái bật lửa đó vào trong chỗ dầu máy kia, như vậy tất cả bọn họ đem đều sẽ mất mạng.
"Nhưng mà, tôi cảm thấy như vậy càng kích thích hơn." Nói xong, cô ta mở ra một chai dầu máy có sẵn, đổ xuống đất.
"Thanh Thanh...." Mộc Nhược Lan sau khi biết được tin tức qua thư ký. Anh ta nói với bà là Cung Hình Dực gọi xe cứu thương tới chỗ này, ngay sau khi biết bà cũng liền chạy tới đây, chỉ là bà thật sự không ngờ rằng, ở chỗ này lại nhìn thấy một màn như vậy.
"Cô, cô cũng tới nữa à! Vậy không phải là có thêm một người chôn cùng rồi sao?" Mộc Thanh Thanh cười lạnh, lần này càng thêm kích thích.
"Con nhỏ này, tại sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy!" Mộc Nhược Lan từ trước tới nay đều cho rằng, cô là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Hình Dực, mẹ có chuyện muốn nói với con!" Mộc Nhược Lan lấy từ trong lòng ngực ra một sợi dây chuyền, đặt vào tay Cung Hình Dực.
"Mẹ, đây là?" Cung Hình Dực nhìn sợi dây chuyền quen thuộc trong tay.
"Hình Dực, mẹ không phải mẹ con. Mẹ là em của mẹ con -- Mộc Nhược Cúc." bà lùi về sau mấy bước.
"Thật ra thì mẹ con tại lúc khi con vừa sinh ra, mẹ con đã suy yếu sắp mất đi. Khi đó mẹ còn nhìn thấy mẹ, để cho mẹ giả trang thành bà ấy, ở lại bên cạnh con, chăm sóc con. Để cho con cảm thụ được tình yêu của người mẹ, nhưng mà cuối cùng, ba con đã phát hiện ra. Hai người chúng ta liền cãi vã không ngừng, lại sợ bị ông nội con phát hiện cho nên mẹ không thể làm gì khác hơn là giả bộ bệnh, rời khỏi con, để cho con nghĩ rằng mẹ thật sự đã chết rồi. Mẹ trở về quê, liền ở nhà cậu con. Thanh Thanh là đứa bé mẹ dõi theo từ nhỏ đến lớn, mẹ thật sự không nghĩ tới, nó lại dám làm ra chuyện như vậy." Mộc Nhược Lan nói, không, phải là Mộc Nhược Cúc.
"Tại sao mẹ lại nói cho con biết những chuyện này?" Anh thật không hiểu, tại sao bà muốn nói cho anh biết những chuyện này, bà hoàn toàn có thể giấu giếm anh cả đời mà.
"Lần này mẹ trở lại, vốn chính là muốn tổ chức hôn sự cho con và Thanh Thanh, nhưng lại nhìn thấy con và Dao Dao kết hôn, cho nên mẹ không có cách nào tiếp nhận được, không thể làm gì khác hơn là làm khó Dao Dao khắp nơi, cho đến khi mẹ làm Dao Dao bị thương, đứa bé bị sinh non mẹ mới thật sự nghĩ thông suốt, trong lòng con chỉ có một mình Dao Dao, giống như năm đó, mẹ cũng yêu cha con như vậy. Thật muốn thay mặt mẹ con ở lại bên cạnh con và cha con. Nhưng mà cuối cùng mẹ mới thật sự phát hiện ra, trong lòng cha con vĩnh viễn đều chỉ có mẹ một người là mẹ con mà thôi. Cho nên mẹ lựa chọn rời đi, nếu như không phải là mẹ đưa Thanh Thanh đến đây hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra." Mộc Nhược Cúc cúi đầu.
"Vậy nên chuyện ở đây để mẹ lo, các con chạy đi!" Nói xong, Mộc Nhược Cúc liền đi về phía Mộc Thanh Thanh.
"Thanh Thanh, đừng có chơi đùa nữa, cùng cô về nhà, được không?" Bà vừa đi vừa nói.
"Về nhà? Từ nhỏ đã không có nhà, hiện tại cũng sẽ không có nhà." Cô thản nhiên nói, nhìn cái bật lửa trong tay.
"Cô đừng tới đây, nếu còn tới nữa tôi sẽ đốt cháy nơi này" Bọn họ đều biết, nếu dầu máy cháy sẽ lan nhanh như thế nào. Chỉ cần một lát, lập tức kho hàng này sẽ cháy sạch, chỉ còn lại tro bụi.
"Thanh Thanh, con đừng như vậy. Nghe cô, ngoan ngoãn cùng cô về nhà." Mộc Nhược Cúc cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía Mộc Thanh Thanh.
"Bà đừng tới đây!" Mộc Nhược Lan bước nhanh hơn, đi tới trước mặt cô. Ôm lấy Mộc Thanh Thanh, quay đầu về phía bọn họ nói: "Các con đi mau đi!" Cái bật lựa trong tay Mộc Thanh Thanh rơi xuống mặt đất, lập tức liền châm lên một ngọn lửa, bùng cháy.
"Mẹ......" Cung Hình Dực kêu lên.
"Nghe thấy con vẫn gọi ta là mẹ, ta thỏa mãn rồi! Đi mau đi!" Dạ Thiên ôm Tô Tiếu Tiếu, lôi kéo Cung Hình Dực.
"Đi a....." Thế lửa càng lúc càng lớn, mộc Thanh Thanh giùng giằng muốn tránh khỏi Mộc Nhược Cúc, nhưng có thế nào cũng không tránh được.
Cung Hình Dực nhìn một cái cuối cùng, xoay người chạy ra ngoài, bọn họ còn có đứa bé phải chăm sóc, bọn họ không thể gặp chuyện không may, nhưng mộc Nhược Cúc sẽ mất mạng. Mới đến nơi này một lát, anh rốt cuộc cũng phát hiện mình yếu đến cỡ nào, căn bản là không bảo vệ được nhiều người, bảo vệ được vợ con, lại càng không bảo vệ được mẹ.
Cho đến lúc bọn họ vừa chạy ra tới bên ngoài, liền nghe thấy "Oanh" một tiếng, kho hàng bị lửa lớn nuốt chửng, xe cứu thương đã chạy tới nơi này từ sớm, thấy tất cả người bị thương đã đi ra, vội vàng đặt bọn họ lên xe cứu thương, Cung Hình Dực ôm hai đứa bé cũng ngồi vào trong xe cứu thương. Hiện tại anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, nhìn cô dần khỏe lên, vậy đã là đủ rồi.
Đời này, vì có được một người mẹ như vậy, mà anh cảm thấy thật kiêu ngạo.
Trải qua một tháng tu dưỡng, vết thương trên người Tống Tâm Dao cũng đã khá lên rất nhiều.
Hai đứa bé sau khi trải qua ngày đó, Cung Hình Dực cũng không khỏi lo lắng, không dám để cho bọn chúng một mình ra cửa, mỗi lần muốn ra ngoài đều phái người âm thầm bảo vệ. Dạ Thiên mang theo Tô Tiếu Tiếu ra nước ngoài, bởi vì anh lo lắng các bác sĩ trong nước cũng không thể chữa khỏi cho Tô Tiếu Tiếu. Phong cũng từ chức, ròi khỏi công ty, nhưng hai người bọn họ chẳng biết đi đâu.
Cung Hình Dực đứng trên ban công, nhìn bầu trời. Chạng vạng tối, bầu trời rất đẹp, nhưng mà hiện tại tâm tình của anh cũng không được coi là quá tốt.
Tang lễ của Mộc Nhược Cúc bởi vì Tống Tâm Dao bị thương mà chậm trễ hơn một tháng. Hôm nay chính là ngày hạ táng. Nhìn bầu trời, lần đầu tiên anh cảm thấy mình là một người an tĩnh như vậy, đứng ở chỗ này nhìn không trung. Nghĩ tới tất cả mọi chuyện đã phát sinh mấy năm qua, nhớ tới chuyện của anh và Tống Tâm Dao từ khi gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau đến cuối cùng cũng được gần nhau, nhìn bọn nhỏ ngày từng ngày lớn lên. Anh phát hiện bây giờ cái gì mình cũng không thiếu, anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Có một người mẹ vì mạng sống của anh mà tình nguyện hy sinh, có một người mẹ để cho anh cảm nhận được tình yêu thương giống như những đứa bé khác, anh cảm thấy vậy là quá đủ rồi.
Trời lạnh như thế, tại sao anh lại ăn mặc phong phanh như vậy." Tống Tâm Dao cầm một cái áo khoác đi ra, khoác lên trên người Cung Hình Dực.
"Sao em lại xuống giường?" Cho dù thân thể côđã tốt hơn nhiều, nhưng Cung Hình Dực vẫn như cũ, báđạo không cho cô xuống giường, nghĩ là thân thể cô vẫn chưa thể xuống giường đi lại.
"Em đã khỏe lại rồi mà, nếu như còn tiếp tục nằm nữa, em có thể nổi mốc luôn đó." Tống Tâm Dao nắm tay Cung Hình Dực, đứng ở bên cạnh anh.
"Bà xã, thật xin lỗi!" Nếu như không phải bởi vì anh, nếu như Tống Tâm Dao không đi theo anh..., Cô cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không bị nhiều người làm tổn thương như vậy.
"Anh làm gì có lỗi với em sao?" Tống Tâm Dao tựa vào trên vai anh, cùng nhau nhìn vào không trung.
"Nếu như không phải vì em đi theo anh, em cũng sẽ không chịu nhiều tổn thương như vậy!" Anh đột nhiên cảm thấy, mình giống như một nhân vật nguy hiểm, chỉ cần là người có quan hệ với anh đều sẽ bị tổn thương.
"Anh có yêu em không?" Tống Tâm Dao ở trong lòng anh, xoay người lại, nhìn Cung Hình Dực.
"Yêu!" Anh không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì anh hiểu rất rõ ràng tim của mình.
"Em cũng yêu anh! Nếu chúng ta đã yêu nhau như vậy thì từ nay về sau không cho phép anh nói những lời như thế nữa. Nếu như anh còn tiếp tục nói những lời này, em liền mang theo con ròi khỏi anh, cũng không gặp lại anh nữa!" Tống Tâm Dao nắm thật chặt tay anh, có chút không vui uy hiếp.
"Vợ!" Anh kéo Tống Tâm Dao vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
"Ừ!"
"Ít ngày trước, ở trong công ty anh đụng phải một người." Ở nơi đó lại gặp được ông ta, Cung Hình Dực cũng cảm thấy thật kỳ quái.
"Ai vậy?"
"Cao Hùng!" Cao Hùng hình như đã mất tích rất lâu rồi, làm sao đột nhiên lại xuất hiện?
"Là ông ta sao, ông ta đến công ty anh làm cái gì?" Cung Hình Dực lắc đầu một cái, không hiểu Cao Hùng tại sao đột nhiên lại xuất hiện. Ông ta một thân rách rưới, bảo vệ thấy bộ dạng đó của ông ta liền lập tức đuổi ông ta ra ngoài.
Lúc ấy, anh cũng không nhận ra, nếu như không phải vì ông ta chạy tới ngăn đường đi của anh, anh cũng sẽ không thể nhận ra ông ta chính là Cao Hùng.
"Nhìn ông ta có thể thấy hiện tại sống cũng không khá lắm!" Hiện tại ông ta cùng tên ăn xin thật sự cũng không khác nhau là mấy.
"Nếu không, chúng ta giúp ông ta một chút đi! Dù nói thế nào, ông ấy cũng là cha đẻ của chị họ, hiện tại chị ấy đã làm cô giáo ở vùng quê, cuộc sống của mình cũng đã không lo được rồi, đâu còn có thể lo lắng cho Cao Hùng nữa! Chắc hẳn kể từ sau khi ra tù, chị ấy cũng chưa gặp lại ông ta!" Sáng ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn Cao Cầm Nhã đã rời khỏi nhà Cung Hình Dực, đi đến địa phương mà mình muốn đi, suy nghĩ một chút cũng sắp ba tháng bọn họ không gặp nhau.
"Nghe lời em! Nhưng mà không thể đưa tiền cho ông ấy, anh có thể giúp ông ấy tìm một phần việc làm, để cho ông ấy có thể sống qua ngày. Nếu như chúng ta cho ông ấy tiền, về sau có thể ông ấy sẽ ngày ngày tới đây đòi tiền chúng ta." Tống Tâm Dao gật đầu một cái, đồng ý với cách làm của anh.
"Trở về phòng đi!" Tống Tâm Dao gật đầu với Cung Hình Dực hai người cùng trở lại phòng.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ cầm sách vở, đang ngồi ở trên giường của bọn họ.
"Kỳ Kỳ, tại sao con lại học bài ở đây?" Bình thường nó đều làm bài ở trong thư phòng của anh, thế nào một lát lại chạy tới nơi này?
"Mẹ, con có một vấn đề không hiểu." Kỳ Kỳ nằm ở trên giường của bọn họ, nhìn chằm chằm vấn đề trên sách.
"Anh đi tắm." Cung Hình Dực cầm khăn tắm, đi vào trong phòng tắm.
"Mẹ xem một chút!" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh nó ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái đề mục kia một lúc lâu. Vấn đề đơn giản như vậy Kỳ Kỳ không thể giải được sao? Cô thật có chút nghi ngờ.
"Kỳ Kỳ, nói đi, tìm mẹ có chuyện gì?" Kỳ Kỳ nhất định có chuyện tìm cô.
"Mẹ, chuyện này cũng bị mẹ phát hiện ra!" Kỳ Kỳ bò dậy, kéo tay Tống Tâm Dao.
"Mẹ!" Tống Tâm Dao ‘ ừ ’ một tiếng, nhìn Kỳ Kỳ.
"Con nói với mẹ một chuyện!" Tuần sau chính là sinh nhật của nó, nó muốn hẹn bạn học cùng lớp, đến nhà mình làm khách, để cho bọn họ cùng tham gia sinh nhật của nó, nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt, nhưng Tống Tâm Dao lại thích an tĩnh, cũng không biết mẹ có đồng ý để cho nó mời bạn bè đến nhà hay không.
"Chuyện gì?"
"Mẹ, thứ hai tuần là sinh nhật Kỳ Kỳ mẹ có nhớ không?" Kỳ Kỳ tựa vào ngực Tống Tâm Dao, rất lâu rồi nó không vùi mình trong ngực mẹ, lồng ngực của mẹ vẫn thật ấm áp!
"A! Thứ hai tuần sau là sinh nhật của à, xấu hổ quá, mẹ quên mất rồi!" Cô làm sao có thể quên được? Người mẹ nào lại có thể quên sinh nhật con của mình chứ?
"Mẹ, mẹ quên cũng không sao hết, chỉ cần Kỳ Kỳ nhớ là được." Kỳ Kỳ mặc dù có điểm để ý, Tống Tâm Dao quên sinh nhật mình, nhưng mà vẫn không thể tức giận, bởi vì nó đang cùng mẹ thương lượng chính sự!
"Ồ! Kỳ Kỳ con hào phóng như vậy từ khi nào thế?" Tống Tâm Dao tựa vào trên giường, biểu hiện rất kinh ngạc.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ bất đắc dĩ kêu một tiếng. Mẹ thích cùng người khác so đo như vậy từ khi nào thế?.
"Được rồi! Không làm khó con nữa, nói đi!"
"Mẹ, con muốn mời bạn đến nhà cùng chúc mừng sinh nhật, có thể không?" Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao, gương mặt mong đợi, bởi vì nó có chút sợ mẹ sẽ cự tuyệt mình, không để cho mình mời bạn học tới nhà .
"Được rồi! Con đã muốn như vậy thì mẹ sẽ đồng ý với con!" Tống Tâm Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ từ mong đợi lúc trước biến thành hưng phấn bây giờ, thật sự rất vui sao?
"Oa oa. . . . . . Mẹ vạn tuế!" Kỳ Kỳ ở trên giường nhảy lên, vào lúc này thật sự vẫn giốngnhư một đứa bé .
"Chuyện gì mà vui mừng thế!" Cung Hình Dực từ trong phòng tắm ra ngoài, trên người chỉ quấn quanh một cái khăn tắm.
"Không có! ( không có! )" Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ đồng thanh nói, Kỳ Kỳ cũng ngồi xuống, lại một lần nữa dựa vào trong ngực Tống Tâm Dao. Tối nay nó muốn cùng mẹ ngủ một đêm, rất lâu không có ngủ cùng mẹ rồi.
"Hai mẹ con thần thần bí bí." Cung Hình Dực đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, mới vừa rồi khi đứng bên ngoài, cũng không có cảm thấy trời tối lắm, anh mới tắm một lúc thôi, cũng đã bảy giờ rồi.
"Kỳ Kỳ, đi về phòng đi. Cha cùng mẹ cần nghỉ ngơi rồi!" Kỳ Kỳ có chút tức giận, tại sao cha vừa ra đã muốn đuổi nó về phòng rồi?
"Con muốn ngủ cùng mẹ!" Kỳ Kỳ vùi ở trong ngực Tống Tâm Dao, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm Cung Hình Dực chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng bên cạnh. Bây giờ nó mới phát hiện, có lúc cha thật rất đáng ghét, cứ muốn tách nó ra khỏi người mẹ. Tối nay nó nhất định phải ngủ cùng mẹ, mặc kệ người đàn ông này nói gì, nó cũng sẽ không đi.
"Con trai, nhanh đi ra ngoài, cha với mẹ còn có chính sự muốn làm!" Cung Hình Dực đưa tay ôm Kỳ Kỳ ra. Đứa con trai này cũng sắp bảy tuổi rồi, trong hai năm qua cũng chưa từng làm anh cảm thấy đau đầu, tại sao tối nay lại muốn làm cho anh đau đầu chứ?
"Làm chính sự? Chính sự gì? Con cũng muốn làm!" Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, đối với chính sự theo lời cha nói có chút tò mò.dღđ☆L☆qღđ
". . . . . ." Cung Hình Dực im lặng, Tống Tâm Dao Hồng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Người đàn ông này, nói chuyện không thể cẩn thận một chút sao?
"Kỳ Kỳ, trở về phòng ngủ đi, một mình em gái sẽ không dám ngủ." Phòng của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là làm thông vời nhau, ở giữa chỉ có một màn thông gió. Có lúc Kỳ Kỳ đều chạy đi ngủ cùng em gái.
"Mẹ, hai người muốn làm chính sự gì? Kỳ Kỳ lớn rồi, cũng muốn giúp hai người." Kỳ Kỳ đánh chết cũng không đi.
"Kỳ Kỳ, nếu như con thật sự muốn giúp cha mẹ, thì mau đi ra ngoài đi." Cung Hình Dực nằm lên trên giường. Mặc dù bên trong phòng đã bật hệ thống sưởi, nhưng cuối thu thời tiết vẫn có chút lạnh.
"Được rồi! Vì không để cho cha một lần nữa chèn ép con... Con vẫn đi thì tốt hơn! Mẹ, mẹ đừng quên chuyện đã đồng ý với Kỳ Kỳ đó!" Kỳ Kỳ thu hồi sách trên giường, liếc Cung Hình Dực một cái.
"Cha thối, cha đáng ghét, cho con ngủ một đêm với mẹ cũng khồn được, nó thật không nên tiếp nhận cha nhanh như vậy. Ban đầu nên làm khó cha nhiều hơn một chút." Ở trong lòng mắng mấy câu, nó mới xỏ dép, đi ra khỏi gian phòng của bọn họ.
Cung Hình Dực bò dậy khóa cửa phòng lại, sau đó liền chui vào trong chăn.
"Bà xã, ngủ!" Đưa tay ôm lấy Tống Tâm Dao.
"Sớm như vậy! Em vẫn chưa mệt, nếu như anh mệt rồi thì ngủ trước đi!" Nói xong, Tống Tâm Dao cầm lấy một quyển sách, bắt đầu đọc.
"Em không mệt mỏi à?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, tiếp tục xem sách.
"Nếu như em đã không mệ vậy thì chúng ta làm một chút chuyện gì đó vận động đi!" Vừa mới dứt lời, một cái khăn tắm liền ném ra trong chăn.
"Ghét, anh đừng náo loạn!" Cô thật có chút không chịu nổi anh. Trong khoảng thời gian cô bị thương này, mỗi đêm anh đều hôn đến khi cô không thở nổi, mới nguyện ý thả cô ra, nhưng thân thể cô vừa vặn khỏe lại, anh liền muốn làm mấy chuyện này.
"Ghét như thế nào?" Hai tay Cung Hình Dực vừa cởi cúc áo ngủ, vừa hỏi cô.
"Hết sức ghét!" Tống Tâm Dao không đưa tay ngăn cản anh, mặc kệ anh nỗ lực cởi quần áo của cô.
"Ồ! Nếu như anh đã hết sức đáng ghét, vậy thì anh liền để cho em ghét thêm chút nữa cũng tốt lắm!" Nói xong, liền ngậm vào một bên đẫy đà của cô.
"A. . . . . ." Cô lập tức liền có cảm giác.
"Thích hay là ghét?" Một lát sau, Cung Hình Dực đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ah. . . . . . Ghét. . . . . ." Cô vừa dứt lời, Cung Hình Dực lại tiếp tục tiến công, hôn từng chỗ mẫn cảm trên người cô.
"Còn ghét sao?" Hình như tối nay anh nhất định phải hỏi ra, rốt cuộc là cô ghét hay là thích anh mới được vậy.
"Ừ . . . . ." Cô gật đầu một cái.
"Còn ghét à?" Tống Tâm Dao như cũ gật đầu một cái, thân thể anh từ từ đi xuống, hôn cũng từng cái một rơi xuống.
"A. . . . . . a. . . . . ." Hai tay cô nắm thật chặt ga giường, người đàn ông đáng chết này, tại sao anh có thể hôn nơi đó.
"Thích không?" Cô đã có chút mê loạn, gật đầu như bằm tỏi, Cung Hình Dực lúc này mới hài lòng cười, nhưng vẫn không hề từ bỏ chuyện hành hạ cô. Anh đã nhịn lâu như vậy, tối nay nhất định phải đòi về gấp bội.
Trong phòng một tiếng tiếp một tiếng yêu kiều, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng gầm nhẹ của đàn ông. Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, cho đến chân trời lộ ra một mảnh trắng bạc. . . . . .
Paris phía dưới Tháp Eiffel, một đôi nam nữ đang ôm nhau, người phụ nữ tựa sát vào trong ngực người đàn ông, trước mặt họ là hai đứa bé tay nắm tay. Bốn người bọn họ đều mặc quần áo cho ba mẹ và con, vui vẻ chơi đùa.
"Thật là đẹp a!" Tống Tâm Dao vùi trong ngực Cung Hình Dực, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở Paris.
"Bà xã, thật xin lỗi! Đến bây giờ mới đưa em đi hưởng tuần trăng mật." Đây là chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của bọn họ nhưng cũng không phải chỉ có hai người, mà là một nhà bốn người. Trước tiên bọn họ tới Paris, tính toán còn muốn đi đảo Bali, sau lại đi Hy Lạp. Cho đến khi Kỳ Kỳ phải tiếp tục đi học, bọn họ mới trở lại nước. Bọn họ muốn một lần chơi đủ, nếu như lần này còn chưa chơi đủ, bọn họ lại đợi đến khi Kỳ Kỳ được nghỉ hè, lại đi chơi một lần nữa, cho đến khi bọn họ không muốn đi nữa, không thể cơi được nữa mới thôi.
"Mẹ, cha, nơi đó giống như đang cử hành hôn lễ đó!" Kỳ Kỳ thấy một chiếc thuyền phía trước, giống như mộng đẹp huyền ảo, thật muốn đi đến đó xem một chút!
"Chúng ta đi xem một chút." Cung Hình Dực cũng có chút tò mò, lại có người cử hành hôn lễ ở đây sao?
Khi bọn họ đi tới nơi đó, Cung Hình Dực nhìn thấy tấm biển mới phát hiện không phải là họ đang cử hành hôn lễ mà là một hoạt động.
"Chúng ta cũng đi tham gia đi!" Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao, đi lên trên thuyền, hai đứa bé cũng đi theo.
"Phải làm gì vậy?" Tống Tâm Dao vẫn không hoàn toàn hiểu tiếng Pháp trên tấm bảng kia, mặc dù cô đã nỗ lực học tập, nhưng mà cô chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản còn những từ phức tạp cô vẫn không thể lý giải được. Chỉ có thể nghe giải thích lại xem như thế nào.
"Nơi này có hoạt động, chỉ cần là người trả lời được nhiều câu hỏi nhất là có thể lấy được một phần quà có giá trị, lại còn có thể ở trên con thuyền này hưởng thụ lãng mạn ba ngày ba đêm, hơn nữa còn có chuyên gia phục vụ, có thể lái thuyền này đi chơi ba ngày." Bọn họ tới Paris chính là muốn đi chơi thật vui vẻ, đã có cơ hội như vậy, bọn họ cũng muốn chơi một chút.
"Được rồi! Thấy anh hăng hái như vậy, thế thì chơi đi. Nhưng mà em cũng không biết, mình có thể đoán đúng được nhiều bao nhiêu!" Tống Tâm Dao không để anh ôm hy vọng quá lớn.
"Yên tâm, cứ tham gia xem sao! Bảo bối nhớ theo sát đó!" Đưa tay kéo Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao kéo Điềm Điềm qua, bốn người đi vào bên trong. Tiến vào bên trong, lại càng thêm mộng ảo. Tống Tâm Dao không thể không cảm thán, thật không hổ là thành phố kinh đô của sự lãng mạn. Nếu như có thể ở trên thuyền này ba ngày ba đêm, thật sự sẽ là một kỷ niệm khó quên. Nhưng mà không biết bọn họ có may mắn như vậy hay không.
"Thật là đẹp!" Tất cả mọi thứ trước mắt, đều làm cho cô cảm thấy thích đến không muốn rời đi, một người bồi bàn thấy bọn họ lên thuyền, liền dẫn bọn họ đi tới nơi tổ chức tranh tài, người ở nơi tổ chức đã nhiều đên không thể nhiều hơn được nữa, phần lớn hình như cũng đều là du khách nước ngoài. Còn có vài người cũng là người Trung Quốc, thấy bọn họ đi vào, mấy người đó vốn đang nói chuyện với nhau cũng ngừng lại.
Bọn họ đêỳ bị đôi mắt màu tím nhạt của Cung Hình Dực thu hút còn có hai đứa bé tinh sảo đáng yêu bên cạnh hai người nữa, càng làm cho bọn họ vô cùng hâm mộ, cũng hi vọng tương lai bọn họ có thể sinh được hai đứa bé xinh đẹp như vậy.
Điềm Điềm mở mắt to, tò mò xem xét xung quanh. Thấy một cậu bé đang nhìn mình, Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, kéo kéo quần Tống Tâm Dao.
"Điềm Điềm, sao vậy?" Tống Tâm Dao cúi đầu, thấy Điềm Điềm đang mở mắt thật to nhìn mình.
"Mẹ, tại sao cậu bé đó cứ nhìn Điềm Điềm vậy?" Nó không hiểu, cậu bé kia, tại sao vẫn luôn nhìn mình.
Tống Tâm Dao nhìn về phía bên kia, cười cười, nói: "Bởi vì anh trai đó, muốn muốn làm bạn với Điềm Điềm của chúng ta a!" Tống Tâm Dao giúp Điềm Điềm đội lại mũ đã bị lệch đi.
Điềm Điềm dẩu môi, cái hiểu cái không gật đầu, lại một lần nữa nhìn chỗ ngồi kia, nhưng không thấy cậu bé trai kia đâu nữa, đưa tay nhỏ bé gãi gãi đầu tóc của mình nghĩ, anh trai nhỏ kia đi đâu rồi?
Nó nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy người cậu bé kia đâu, liền đi theo Tống Tâm Dao đi tới một bên ghế sa lon ngồi xuống.
"Anh, Điềm Điềm muốn ăn bánh plan." Thấy bánh plan bên kia, Điềm Điềm hơi tham ăn.
"Chú mèo ham ăn." Kỳ Kỳ ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, chạy đến nơi đặt bánh lấy một ly tới cho em gái.
Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ, ngoại lệ là Kỳ Kỳ xem ra rất biết thương yêu em gái mình.
Có lẽ là người dự thi cũng đã đến gần hết, người chủ trì đi ra. Còn có một phiên dịch viên đi theo, hình như là bởi vì phần lớn người tham dự chương trình ngày hôm nay đều không phải người Pháp. Tống Tâm Dao ngồi bên cạnh Cung Hình Dực, trên tay mỗi người đều cầm một tấm bảng.
"Hiện tại, xin mời các thí sinh nữ trả lời trước. Xin hỏi, các bạn có biết, bạn trai của các bạn thích ăn nhất là loại thức ăn nào không?" Tống Tâm Dao suy nghĩ một chút, viết đáp án lên bảng trả lời.
"Xin mời tất cả các bạn giơ câu trả lời của mình lên ạ." Tống Tâm Dao viết đáp án ở trên bảng chính là Coca chân gà, bởi vì mỗi lần người làm làm món ăn này, anh cũng đều ăn hết sạch, mà Cung Hình Dực cũng đã từng nói với cô là anh rất thích ăn món ăn đó.
"Xin các thí sinh nam đưa ra đáp án ạ." Cung Hình Dực giơ bảng lên, đáp án của bọn họ đồng nhất. Kỳ Kỳ cùng Điềm Điềm vui mừng đập tay.
Vòng thứ nhất có ba câu hỏi, nếu như đáp sai hai câu, sẽ trực tiếp bị loại. Tống Tâm Dao cũng không trả lời sai câu nào.
"Vòng thứ hai là xin tất cả các thí sinh nam trả lời. Xin hỏi, các bạn có biết bạn gái mình, thích mặc áo lót màu gì nhất không?" Cái vấn đề này khiến Tống Tâm Dao cúi đầu, cô thích nhất là màu xanh dương, chỉ không biết Cung Hình Dực có thể trả lời được hay không. Nhưng cô tin tưởng, anh có thể. Cô viết đáp án lên bảng là màu xanh dương. Đáp án Cung Hình Dực đưa ra đồng dạng cũng là màu xanh dương.
"Làm sao anh biết?" Tống Tâm Dao cũng chưa từng nói với anh, hơn nữa mỗi đêm khi anh cởi áo lót của cô, đều trực tiếp ném ra ngoài, giống như không hề chú ý tới.
"Mỗi đêm đều là anh cởi, chẳng lẽ anh lại không biết sao?" Cung Hình Dực tựa vào bên tai cô nói, thuận tiện len lén cắn xuống lỗ tai cô. Tống Tâm Dao cúi đầu, thật không nên hỏi người đàn ông này, vĩnh viễn đều không đứng đắn.
Trải qua mấy vòng kế tiếp, chỉ còn lại hai đôi. Một đôi chính là Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực, còn có một khác cũng là người ngoại quốc, bên cạnh họ là cậu bé vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm vào Điềm Điềm. Cậu bé kia hình như là con lai, có một đôi mắt màu xanh dương nhạt xinh đẹp.
"Ở vòng thi cuối cùng này, chúng ta còn hai cặp đôi cuối cùng, bây giờ là nội dung bài thi, đồng dạng vẫn là ba vấn đề, nếu như trả lời sai, cơ hội sẽ tự động chuyển cho đối phương." Người chủ trì nói xong, bọn họ cũng đã đứng trở về vị trí.
"Cha mẹ cố gắng lên!" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm vui vẻ hô, hi vọng bọn họ có thể thắng được cơ hội lần này, bởi vì bọn chúng thật sự rất thích chiếc du thuyền này, nếu như có thể qua đêm ở đây, vậy thì tốt hơn nhiều.
"Vấn đề một: Paris tại sao được gọi là kinh đô lãng mạn?" Cung Hình Dực khi tới Paris, cũng đã đi thăm dň xem qua về Paris một ít chuyện.
"Lợi Nhĩ khắc từng nói qua: ‘ Paris là một thành phố mà không có nơi nào có thể sánh kịp. ’ Paris thủ đô của nước Pháp là một trong mười thành phố nổi danh trên thế giới, hơn nữa có rất ít nơi giống như Paris, tập trung tất cả nhãn hiệu, cửa hàng nổi tiếng trên thế giới như vậy, làm cho người ta đi dạo cũng cảm thấy thật hứng khởi, mua đồ tới tay chân cũng nhũn ra, hơn nữa ở đây còn có bờ sông Seine, khi đi mua đồ đồng thời vẫn có thể hưởng thụ cảnh vật mỹ lệ ở Paris." Sau khi Cung Hình Dực trả lời xong, tiếng vỗ tay của người chủ trì liền vang lên, cô cũng tìm hiểu qua các câu chuyện về Paris, một ít chuyện về Paris mà cô biết được cũng là từ khi nhận được tư liệu trong tay mới biết Paris có một câu chuyện cảm nhận xưa như vậy.
"Chồng à, làm sao anh biết?" Tống Tâm Dao cho là vấn đề này bọ họ nhất định sẽ không trả lời được, không ngờ Cung Hình Dực lại biết toàn bộ câu trả lời này.
"Hiện tại biết chồng em lợi hại rồi chứ!" Cung Hình Dực khẽ mỉm cười, in lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Stop!" Hiện tại rốt cuộc cô đã biết, chút tự luyến của Kỳ Kỳ trước kia là di truyền từ người nào.
"Vấn đề hai: hai mươi năm xưng là đám cưới gì?" Vấn đề mới vừa hỏi xong, đối phương đã đưa ra câu trả lời.
"Đám cưới bạc?" Đối phương cũng không xác định, bởi vì bọn họ cũng không nhớ rõ những chuyện này.
"Đám cưới bạc là 25 năm." Kỳ Kỳ ngồi ở phía dưới, thản nhiên nói.
Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực đều nhìn về phía Kỳ Kỳ, làm sao nó lại biết rõ ràng như thế.
"Chị gái xinh đẹp, em có thể giúp mẹ trả lời không?" Kỳ Kỳ đột nhiên nhìn người chủ trì nói.
"À. . . . . . Có thể!"
"Cám ơn chị xinh đẹp!" Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, đi tới cạnh bàn, hướng về phía micro nói: "Hai mươi năm là lễ đám cưới sứ." Trả lời xong xuôi liền nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Điềm Điềm, cầm khăn giấy cẩn thận giúp em lau bơ dính ở khóe miệng, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
"Cám ơn anh!" Điềm Điềm lộ ra lúm đồng tiền khả ái, cười với Kỳ Kỳ.
"Không khách khí!"
"Một vấn đề cuối cùng: kiến trúc mang tính biểu trưng của nước Pháp là gì?" Người chủ trì mới vừa hỏi xong, Cung Hình Dực vẫn là không nhanh không chậm bấm chuông.
"Tháp Eiffel!" Bọn họ mới vừa mới từ nơi đó tới đây. Nếu như kiến trúc đặc trưng của Paris cũng không biết thì thật không thể chấp nhận được. .
"Chúc mừng hai người." Đối phương cười chúc mừng.
"Phải nói là hai người đã nhường chúng tôi mới phải!" Cung Hình Dực cười cười.
"Làm sao được chứ? Vợ của tôi rất muốn qua đêm ở đây, nhưng mà nếu chúng ta thua, vẫn nên chúc mừng anh!" Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ bên cạnh, cười nhạt.
"Chúc mọi người đi chơi vui vẻ!" Người đàn ông nói xong, liền lôi kéo con trai, ôm vợ yêu ròi khỏi thuyền.
3 ngày, bọn họ sẽ ở trên du thuyền thăm quan nơi tuyệt đẹp này. Hơn nữa còn được phục vụ ăn uống, tin tưởng sẽ chơi thật vui vẻ.
Thuyền từ từ rời bến, chạy băng băng, một nhà bốn người đang nằm trên boong thuyền trên tắm nắng. Đây mới là ngày thứ nhất, bọn họ đã chơi rất vui vẻ, ở đây thức ăn ngon thật là ngon. Đã có thức ăn ngon, lại có phong cảnh đẹp, bọn họ cảm thấy lần này cũng coi như không uổng phí.
"Mẹ! Mẹ mặc áo cưới lên sau đó cùng cha ở trên con thuyền này, lại cử hành hôn lễ một lần nữa đi!" Kỳ Kỳ nằm ở trên boong thuyền đột nhiên nói lên ý kiến này.
"Bảo bối, cái chủ ý này không tệ, em nói có được hay không?" Tống Tâm Dao lườm bọn họ một cái, hiện tại lạnh như thế, để cho cô mặc áo cưới, không cần mạng của cô nữa sao?
"Thích mặc thì anh đi mà mặc, em mới không cần mặc, muốn em lạnh chết à?" Hoàn hảo hai ngày nay thời tiết cũng thật tốt, nếu như trời mưa, bọn họ ở trên boong thuyền, cũng không có biện pháp.
Trên chiếc thuyền này chỉ có mười người, một đầu bếp, hai người lái thuyền, còn có ba người phục vụ bàn, sau đó chính là cả nhà bọn họ. Mỗi khi đến ban đêm, bọn họ sẽ tự động biến mất, nếu như bọn họ không có gì cần phục vụ, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện, như vậy khiến cho bọn họ vô cùng vui vẻ.
Ít nhất bọn họ đã để lại cho họ không gian riêng, buổi sáng cũng sẽ không gọi dậy, để bọn họ ngủ đến trời đất mù mịt.
"Vợ à, không cần em phải đứng ở trên boong thuyền, chúng ta ở bên trong là tốt rồi!" Cung Hình Dực vẫn hi vọng được tổ chức hôn lễ với cô trên thuyền một lần nữa.
"Muốn kết hôn lần nữa thì tìm người khác, em không muốn!" Cô mới không muốn làm, hơn nữa roi thương lần trước đã để lại trên lưng cô một vết sẹo rất dài. Mặc dù Cung Hình Dực đã nói người anh yêu chính là cô, sẽ không để ý những thứ này, nhưng mà cô rất để ý, căn bản là không thể nào quên được. Nghĩ tới vết sẹo trên lưng mình kia, nụ cười trên mặt cô liền biến mất, đi tới mép thuyền, nhìn mặt nước mà con thuyền đang lướt qua, mặc cho gió thổi bay mái tóc dài của mình.
"Thế nào?" Cung Hình Dực thấy dáng vẻ cô hình như không vui lắm, liền tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.
"Dực, anh thật sự không để ý đến vết sẹo trên người em sao?" Mỗi lần thấy những vết sẹo kia, cô đều sẽ cảm thấy thật là khổ sở. Cung Hình Dực càng biểu hiện là anh không thèm để ý đến nó thì trong lòng cô càng khó chịu.
"Đứa ngốc, nếu như không phải vì anh..., trên lưng em cũng sẽ không có một vết sẹo như vậy!" Cung Hình Dực ôm cô thật chặt vào trong lòng. Người phụ nữ ngốc nghếch này lại bắt đầu nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, em là người vợ duy nhất của anh, là người phụ nữ mà đời này anh yêu nhất, cho dù em có biến thành như thế nào, ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là người mà anh yêu thích nhất, em hiểu chưa?" Cung Hình Dực che miệng cô, không để cho cô nói thêm lời nào nữa.
"Nhưng mà anh lại khiến cho em nghĩ là bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới không ghét bỏ vết sẹo trên lưng em kia." Cô nói thật, ở trước mặt anh cô dường như không thể nói ra bất kỳ lời nói dối nào.
"Em thật đúng là một đứa ngốc, anh đối với em là có áy náy, nếu như không phải là bởi vì anh, em cũng sẽ không bị Mộc Thanh Thanh tổn thương, nếu như không phải là bởi vì anh, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng mà em phải nhớ kỹ em là người phụ nữ anh coi trọng cả đời này, em không cần phải để ý đến những chuyện đó làm gì, bởi vì anh thật lòng yêu em!" Cung Hình Dực ôm cô vào lòng. Mỗi người phụ nữ đều nhạy cảm như vậy, bất kỳ chuyện nhỏ nào đối với bọn họ cũng sẽ trở thành một chuyện lớn.
"Dực. . . . . . Anh đã đồng ý với em, cả đời này sẽ không rời khỏi em. Cho nên, em cũng muốn anh đồng ý với em, cho dù tương lai em biến thành hình dáng gì dù là tóc trắng xoá, hay là hàm răng đã rụng hết, nếu như anh dám ghét bỏ em..., em nhất định sẽ trốn, để cho anh vĩnh viễn đều không tìm được em." Tống Tâm Dao đưa tay ôm hông của anh, để cho mặt mình áp sát trên ngực anh.
"Cho dù em có biến thành hình dáng gì, anh đều sẽ không ghét bỏ!" Hai người nhìn nơi phương xa, hình như nhìn thấy hình ảnh bọn họ già đi. Hai người cùng nhau đi qua một con đường trải đầy lá phong, khi đó bọn họ, cho dù là tóc trắng xoá, hoặc hàm răng đã rụng sạch, bọn họ cũng không người vì vậy mà ghét bỏ đối phương, bởi vì giữa bọn họ có tình yêu, bọn họ yêu đã ngấm sâu tận xương tủy. Đời này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không thể nào tách bọn họ ra.
"Mẹ, mẹ, nhanh lên nào!" Kỳ Kỳ đứng ở cửa, miệng lớn tiếng gọi. Tại sao mẹ có thể như vậy, rõ ràng đã nói là sáng sớm hôm nay sẽ đến trường xem nó biểu diễn. Nhưng sắp trễ rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
"Kỳ Kỳ, để mẹ ngủ tiếp một lát." Cô rất buồn ngủ a!
"Mẹ, sắp trễ rồi đó!" Nó đã sắp không còn thời gian để chuẩn bị nữa rồi mà Tống Tâm Dao lại còn muốn ngủ thêm một chút.
"Tốt lắm, tốt lắm! Lập tức tới ngay." Tống Tâm Dao đỡ bụng đã to bảy tháng, bò dậy. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới từ trong phòng đi ra, Cung Hình Dực đi theo sau vô cùng thận trọng, chỉ sợ cô sẽ bị ngã.
"Cha, tại sao cha lại không gọi mẹ dậy hôm qua chính cha đã đồng ý với con là buổi sáng nhất định sẽ giúp con gọi mẹ rời giường." Kỳ Kỳ lần này tỏ ra rất không vui, Cung Hình Dực đến bây giờ cũng mới dậy.
“Hu hu hu. . . . . ." Điềm Điềm mặc váy công chúa, khóc đi tới.
"Mẹ. . . . . ."
"Điềm Điềm, con làm sao vậy?" Hai đứa bé này, thật không để cho cô được nghỉ ngơi tĩnh tâm một phút nào.
"Em trai, em trai cắt giày của con rồi!" Điềm Điềm chỉ vào cậu con trai đang ngồi ở trên đất, cầm cây kéo cắt giày của Điềm Điềm.
"Trời ạ!" Là ai đưa kéo cho Tử Dật , tại sao có thể đưa kéo cho nó chơi chứ.
Cung Hình Dực vội vàng chạy tới, đoạt lấy cây kéo trong tay Cung Tử Dật.
"Y nha y nha. . . . . ." Cung Tử Dật nhìn thấy cha mình, liền duỗi tay nhỏ bé ra, la hét muốn ôm. Cung Hình Dực không thể làm gì khác hơn là bế con lên.
"Điềm Điềm, con lấy đôi khác đi vào đi, Kỳ Kỳ xuống lầu ăn cơm, rất nhanh sẽ xong, có thể rời nhà được rồi!" Tống Tâm Dao thật có chút hối hận, tại sao cô phải đồng ý với Cung Hình Dực, sinh nhiều con như vậy, kể cả đứa bé trong bụng này nữa cũng không biết là bốn, hay là năm. Bác sĩ nói, đứa bé trong bụng cô có thể là sinh đôi, bây giờ nhìn thấy ba đứa con này đã huyên náo, khiến cô có chút chịu không nổi rồi, nếu như trong bụng thật sự là sinh đôi, cô thật không biết, những ngày kế tiếp sẽ biến thành cái dạng gì nữa?
Sau khi trở về từ kỳ du lịch nghỉ đông năm trước, đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ lại nói cho cô biết, cô đã có thai được 4 tuần, nói như vậy là khi cô ở Paris đã mang thai Cung Tử Dật. Lúc ấy cô cũng không suy nghĩ nhiều, nếu như đã mang thai vậy thì sinh ra là được!
Nhưng mà sau khi sinh Cung Tử Dật chưa được nửa năm, cô lại mang thai, hiện tại cô đã quyết định, sau khi sinh xong lần này, cô sẽ không sinh tiếp nữa. Bây giờ mặc dù sinh con đã không còn kinh khủng giống như lúc sinh hai anh em Kỳ Kỳ và Điềm Điềm nữa, nhưng cô đã quyết định, tuyệt đối không sinh thêm, nếu như còn tiếp tục sinh thêm nữa, cô thật sự sẽ nghĩ là mình sẽ trở thành một người heo mẹ trên cái thế giới này mất. Mà người heo mẹ như cô, không thể chỉ vì sinh thêm một con heo con, mà lại mất mạng ở kiếp này, chỉ cần mang thai liền sinh, mang thai liền sinh. Cô cũng không biết, cô còn có thể sinh thêm bao nhiêu đứa.
"Chồng, em đã quyết định rồi!" Lúc ăn cơm, Tống Tâm Dao đột nhiên mở miệng nói.
"Quyết định cái gì?" Cung Hình Dực động đũa, giúp cô gắp thêm một chút thức ăn.
"Sau khi sinh xong đứa này em sẽ đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở)." Cung Hình Dực nhấp một hớp sữa tươi, thiếu chút nữa đem sữa tươi cũng phun ra.
"Tại sao?" Anh không hiểu, tại sao cô đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
"Sinh thêm lần này nữa, cũng đã là lần thứ tư rồi, anh còn muốn để cho em sinh tiếp à?" Lúc sinh Kỳ Kỳ, cô mới mười tám tuổi, sinh Điềm Điềm, cô hai mươi lăm tuổi, khi sinh Cung Tử Dật là hai mươi tám tuổi, hiện tại khi sinh đứa trẻ này ra, cô cũng gần ba mươi tuổi, có thể nói là đã trở thành sản phụ lớn tuổi rồi. Vừa nghĩ đến điều này cũng đều cảm thấy kinh khủng, vẫn là không muốn tiếp tục sinh nữa.
"Bây giờ còn trẻ tuổi, sinh thêm hai đứa nữa, cũng không có chuyện gì mà! Nếu như em cảm thấy mệt, chúng ta có thể mời thêm mấy bảo mẫu nữa tới chãm sóc con." Cung Hình Dực nhìn cả gia đình bên nhau như vậy, thật sự rất vui vẻ. Nếu như có thể sinh thêm, anh vẫn muốn có thêm mấy đứa con nữa.
"Chồng à, nếu như còn tiếp tục sinh nữa, em chính là sản phụ lớn tuổi rồi, vì tính phúc sau này của chúng ta, không cần sinh thêm con nữa, có được hay không?" Cô bắt đầu làm nũng.
"Anh hiểu rõ chuyện tính phúc của chúng ta rất quan trọng, nhưng mà anh lại cảm thấy vẫn muốn có thêm con. Lại nói Cung gia chúng ta vốn ít người, bây giờ có thể sinh thì cứ sinh tiếp, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều người tiếp tục lưu truyền gia nghiệp nối tiếp dòng dõi nhà họ Cung!" Cung Hình Dực cười cười, gắp thêm thức ăn cho cô.
"Mặc kệ, dù sao thì sau khi sinh xong đứa này, em sẽ không sinh nữa, nếu như anh vẫn còn muốn em sinh nữa thì từ nay đừng có đụng vào em!" Hôm nay Tống Tâm Dao nhất định phải nói rõ ràng với anh, bằng không anh nhất định sẽ còn tiếp tục nghĩ tới chuyện sinh con.
"Được rồi, sau khi sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa, được chưa!" Cung Hình Dực xem ra cũng chỉ có thể đồng ý trước với cô như thế, đến lúc đó sinh hay không sinh, vẫn không thể chô cô biết. Chỉ cần để cho cô mang thai, cô sẽ không nỡ bỏ đứa bé.
"Anh nói đấy!" Cung Hình Dực gật đầu một cái.
"Chồng à, em quá yêu anh rồi!" Tống Tâm Dao nói xong, liền hôn lên mặt Cung Hình Dực một cái thật kêu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình.
"Cha mẹ, hai người muốn **, có thể chờ sau khi đưa em gái đi học, đến trường xem con biểu diễn xong, tối quay lại, trở về phòng của bố mẹ từ từ tiếp tục hay không?" Thật không chịu nổi, mới sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu diễn trò.
"Tiểu tử, chuyện của cha mẹ con cũng muốn trông nom sao?" Cung hình Dực trợn mắt nhìn Kỳ Kỳ, nó mới mười tuổi thôi mà, làm sao biết nhiều chuyện như vậy, xem ra sau này hai vợ chồng bọn họ, không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt mấy đứa nó. Nếu không sẽ dạy hư Điềm Điềm và Tử Dật mất.
"Mẹ, quản lý chồng mẹ cho tốt, động một cái sẽ gọi con là tiểu tử, con không phải con trai của hai người à!" Kỳ Kỳ đem lời truyền đến Tống Tâm Dao.
"Hỗn tiểu tử, con nói thêm câu nữa." Cung Hình Dực có chút muốn phát điên, bây giờ Kỳ Kỳ càng ngày càng kỳ cục rồi.
"Mẹ, vì khỏe mạnh của em trai và em gái con, con cảm thấy bây giờ mẹ nên đi đến chỗ ghế sa lon đợi, bằng không người đàn ông này, ngày ngày không phải ‘hỗn tiểu tử’ chính là ‘tiểu tử thúi’ hoặc là ‘tiểu tử hư’. Con đã bị đầu độc thành bộ dáng hiện tại này, mẹ cũng mau đi đến ghế sa lon đợi đi, bằng không về sau em trai em gái nhất định cũng ngày ngày gọi ‘hỗn tiểu tử, tiểu tử thúi, tiểu tử hư’ mất." Kỳ Kỳ không cho Cung Hình Dực một chút thể diện nào, căn bản là không muốn cho, ai bảo cha vĩnh viễn cũng không biết cho bọn chúng một chút mặt mũi.
"Cung Tử Kỳ, con có coi cha là cha con không thế?" Cung Hình Dực cảm thấy, phải nói chuyện thật tốt với đứa con trai này, hiện tại nó mới mười tuổi, đã nói chuyện với anh không nể mặt mũi như thế, sau này sẽ còn như thế nào.
"Được rồi, được rồi! Cái anh này, đã lớn như vậy rồi, còn so đo với con trai làm gì, mau ăn cơm của anh đi!" Cảnh tượng như vậy, hình như mỗi ngày đều xuất hiện, biểu diễn mấy lần, mỗi lần cho đến cuối cùng, vẫn phải để Tống Tâm Dao ra mặt ngăn cản. Bằng không nếu cứ nói tiếp cũng không biết phải nói thêm bao lâu mới có thể ngừng lại.
"Nể mặt vợ, cha không so đo với con." Cung Hình Dực không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.
"Vẫn là nể mặt mẹ, con không so đo với cha nữa!" Kỳ Kỳ một phần cũng trả lại cho anh.
Kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao tặng cho cha, nó đã cảm thấy, mình làm sai rồi, nên chiếm đoạt mẹ lâu thêm một chút. Nếu như chiếm lấy mẹ lâu thêm một chút thì hiện tại Cung Hình Dực cũng sẽ không bắt nạt nó cả ngày, hơn nữa kể từ khi nó tặng Tống Tâm Dao cho cha, ngay cả buổi tối cha cũng không vui lòng để Tống Tâm Dao lại cho nó. Thật là tức chết mà, sớm biết sẽ như vậy, nó sẽ không tặng mẹ cho cha, như vậy nó vẫn có thể ngủ cùng với mẹ. Nhưng mà bây giờ nghĩ muốn nằm trong ngực thôi cũng rất khó. Nếu như không phải tại người đàn ông này, nó cũng sẽ không phải uất ức, muốn nằm trong ngực mẹ cũng không được.
Hối hận ! Hối hận, thật là hối hận chết đi được.
"Đủ rồi! Kỳ Kỳ, không phải con rất gấp sao? Còn chưa ăn no? Chồng à, không phải anh nói là chín giờ có một hội nghị sao? Còn không mau ăn đi!" Bọn họ nhìn đồng hồ, mới phát hiện thời gian đã qua hơn phân nửa, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Tống Tâm Dao nhìn hai cha con bọn họ, có lúc thật sự rất hoài nghi, rốt cuộc hai người họ là cha con, hay là kẻ thù, tại sao cứ gặp mặt liền rùm beng, hơn nữa luôn phải náo loạn một hồi mới được. Nếu như lần sinh cuối cùng này là hai đứa song sinh, như vậy, cô thật không biết, phải làm như thế nào cho tốt.
Điềm Điềm cũng đã sớm cơm nước xong xuôi, ngồi ở trên ghế sa lon, cùng chơi với Cung Tử Dật. Mặc dù rất không vui vì Cung Tử Dật đã cắt giày của mình, nhưng vì đó là em trai, nó cũng không thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ nó, cho dù như thế nào thì mẹ cũng sẽ có giày mới cho nó đi mà.
"Điềm Điềm, con ăn no chưa?" Một lòng cò kè mặc cả với Cung Hình Dực, cô cũng không chú ý tới Điềm Điềm có no bụng hay không.
"Mẹ, con đã ăn no rồi." Điềm Điềm khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu .
"Hôm nay cha có cuộc họp, mẹ để bác tài xế đưa con đến chỗ cô giáo, có được hay không?" Cung Hình Dực nếu như đưa Điềm Điềm tới trường mầm non trước, sau đó lại đưa cô và Kỳ Kỳ đến trường xem biểu diễn nhất định sẽ không kịp cuộc họp.
"Được ạ!"
"Thật biết nghe lời !" Tống Tâm Dao hôn một cái lên mặt cô bé, sau đó liền đi gọi tài xế.
"Không cần, để anh đưa Điềm Điềm đi!" Mỗi ngày cả nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, trừ thời gian buổi tối quay lại ăn cơm như vậy cũng chỉ còn có buổi sáng mà thôi, cũng không có bao nhiêu thời gian chung đụng.
Ban đêm bọn nhỏ lại phải làm bài tập, mà anh lại phải xử lý mọi chuyện trong công ty, cũng không có bao nhiêu thời gian choi cùng bọn nhỏ, nếu như thời gian buổi sáng này, cũng không thể rút ra một chút để đi cùng bọn chúng, như vậy tình cảm giữa bọn họ cũng sẽ càng ngày càng kém.
"Nhưng mà ocnf cuộc họp trong công t, sẽ kịp sao?" Cô có chút bận tâm.
"Không phải còn nửa giowg nữa sao? Đưa Điềm Điềm đi trước, lại đến trường Kỳ Kỳ, đến công ty muộn hai phút sẽ không có chuyện gì ." Anh căn bản cũng không quá lo lắng về chuyện này.
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng có nhưng là, còn tiếp tục nhưng nhị gì đó, lại thật sự đến không kịp!" Cung Hình Dực cầm cặp công văn lên, liền kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm chạy ra ngoài qua. Nhận lấy chìa khóa tài xế đưa, người một nhà liền ngồi vào trong xe, Cung Hình Dực lúc này mới khởi động xe đi về hướng trường mẫu giáo của Điềm Điềm.
"Cung Hình Dực. . . . . ." Vừa tới công ty, anh đã nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ của một người phụ nữ đứng sau lưng.
"Cô là?" Anh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ đang đứng ở phía sau. Anh không nhớ rõ mình có biết người phụ nữ này không, nhưng cũng khá quen, nhớ không nổi cô ta rốt cuộc là ai?
"Thế nào, quên tôi là ai rồi sao?" Người phụ nữ kia cười lạnh, trong tay có thêm một con dao.
"Cô muốn làm gì?" Cung Hình Dực nhìn cô ta, người phụ nữ này không phải là tới ám sát anh chứ?
"Không phải là anh đã thấy rất rõ ràng rồi sao? Anh nghĩ tôi muốn làm cái gì hả?" Người phụ nữ cười lạnh, từng bước một tiến tới gần Cung Hình Dực.
"Rốt cuộc cô là ai?" Đối với tài liệu vĩnh viễn anh đều chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không quên, nhưng mà đối với một vài người râu ria không thân quen, anh vĩnh viễn vừa thấy đã quên.
"Tôi? Quên rồi sao? Người phụ nữ xuất hiện ở lễ đính hôn của anh cùng Tống Tâm Dao." Cung Hình Dực suy nghĩ một chút, hình như đã từng có một người tới muốn phá hỏng bữa tiệc đính hôn của anh và Tống Tâm Dao .
"À! Nghĩ ra rồi, cô chính là người phụ nữ đã phá hỏng tiệc đính hôn của tôi và Dao Dao, nhưng mà cô tên gì, tôi thật sự quên mất rồi!" Cung Hình Dực đi tới sofa bên cạnh, ngồi xuống. Người phụ nữ này hình như quá ngu xuẩn rồi, cô ta cho rằng chỉ cần cầm trong tay con dao nhỏ kia anh sẽ sợ sao?
"Không sai, chính là tôi đã phá hỏng hôn lễ của các người, chắc là không ngờ đến đi! Đã nhiều năm như vậy, tôi lại còn đến tìm anh." Thôi Từ Phân cười lạnh nói, đi tới ngồi xuống đối diện anh.
“Quả thực không nghĩ tới, cô còn có thể xuất hiện!" Cung Hình Dực căn bản là không nhớ một chút nào về người phụ nữ này.
"Chẳng lẽ anh không muốn biết, là ai thuê tôi làm như thế sao?" Chắc hẳn bọn họ vẫn không biết chuyện này là ai sai cô làm đâu.
"Chẳng lẽ không phải vì cô muốn tìm đàn ông có tiền, cho nên mới làm như thế sao?" Cung Hình Dực cười lạnh, người phụ nữ này thật đúng là buồn cười, đến lúc cuối cùng này còn đến tìm anh, có ích lợi gì sao? Anh cảm thấy căn bản cũng không có chút ích lợi gì, bởi vì căn bản là anh cũng không muốn biết vì sao cô ta phải làm như vậy, cho dù là chính cô ta muốn làm như thế hay là có người sai cô ta làm như vậy. Nhưng chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, anh thật không muốn biết thêm chút nào?
"Là Cao Cầm Nhã, không nghĩ tới là Cao Cầm Nhã đúng không? Nhưng mà bây giờ biết cũng không coi là muộn! Chỉ là nghe nói, Cao Cầm Nhã và gia đình anh còn có một tầng quan hệ như vậy. Là chị họ của vợ anh đúng không!" Thôi Từ Phân cũng là nghe được máy chuyện này khi ở trong tù. Một lần vào tù cho đến lúc ra tù chính là tám năm, những cảnh sát kia thê nhưng lại tra ra chuyện cô hít thuốc phiện, hơn nữa còn tìm ra năm lượng thuốc mà cô giấu trong người. Đó chính là có bằng có chứng, xác thực là cô, nhưng không nghĩ tới cửa ải này chính là tám năm.
"Không sai, cô ấy là chị họ của vợ tôi, cô có ý kiến gì không? Không phải là lại muốn nhận thân thích chứ! Nhưng mà thật xin lỗi! Người phụ nữ giống như cô, tôi nghĩ nhà tôi không có khả năng sẽ có một người như vậy." Anh cười lạnh, thật không rõ người phụ nữ này, còn tới đây làm cái gì? Để cho anh giễu cợt một phen thì tốt hơn sao?
"Không phải anh không biết tôi là ai sao? Tôi càng không thể nào là họ hàng nhà anh, hôm nay tôi đến đây chẳng qua là muốn nói cho anh biết, cẩn thận công ty của anh đó." Đem thanh dao bỏ lại trên bàn, cô ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
Người phụ nữ này là ai? Chẳng lẽ cô ta còn có thân phận nào khác sao? Tại sao đột nhiên lại chạy đến công ty anh nói chuyện như vậy? Hơn nữa, anh cũng có dự cảm xấu, tiếp đó, nhất định sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì , xem ra vẫn phải quan tâm hơn một chút.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Khi anh tiến vào phòng họp, mọi người đã đều đợi bên trong phòng họp.
"Ngồi đi!" Cung Hình Dực ngồi xuống.
"Hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là vì muốn thảo luận về việc quảng cáo cho sản phẩm mới, và cả lộ trình đưa sản phẩm thâm nhập thị trường nữa. Quản lý bộ phận tiêu thụ, tôi để cho các ạnh đi điều tra thị trường, như thế nào rồi?" Cung Hình Dực nắm trong tay một cây bút, cùng với Cung Hình Dực buổi sáng ồn ào náo loạn với con trai hoàn toàn là hai nguời khác hẳn.
"Tổng giám đốc, chúng ta đã điều tra nhiều thị trường, phát hiện mỗi thị trường, đều có thể tiếp nhận sản phẩm mới rất tốt, nhưng kỳ quái là, gần đây trên thị trường xuất hiện một nhãn hiệu mới, nhãn hiệu này thương phẩm giá cả đều là ở 800 đến 1000, thu hút được rất nhiều khách hàng yêu thích, công ty này là Thôi Phác quốc tế mới vừa đưa ra thị trường. Chúng ta đã làm một cuộc điều tra, thân phận tổng giám đốc của bọn họ rất thần bí, cho đến bây giờ vẫn không tra ra được, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì, chỉ là bọn họ hình như đang cố ý giành thị trường với công ty của chúng ta." Quản lý bộ phận tiêu thụ đem báo cáo một tuần này điều tra được chia cho mọi người.
"Thôi Phác quốc tế, thành lập lúc nào?" Anh không nhớ còn có một công ty như thế này.
"Giống như chi nhánh công ty Thôi Phác quốc tế Hàn Quốc, ở thành phố O cũng mới được thành lập ngắn ngủn trong hai tuần lễ, nhưng nhãn hiệu, sản phẩm của bọn họ đã có nhiều trong thương trường, là sản phẩm hot nhất hiện nay, hơn nữa loại sản phẩm này đang thiếu hàng nghiêm trọng."
"Chất lượng sản phẩm của bọn họ như thế nào?" Đây là việc anh muốn biết nhất, làm trong ngành điện tử này chất lượng mới là quan trọng nhất, nếu như chất lượng không tốt, hiện tại người mua được nhiều cũng chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn.
"Bọn họ có một mẫu điện thoại di động, bên trong có hơn500 loại trò chơi, hơn nữa chức năng rất đầy đủ, tốc độ cũng rất nhanh!" Quản lý bộ phận tiêu thụ tự mình bỏ tiền mua một cái, muốn xem xét chiếc điện thoại của bọn họ rốt cuộc có chức năng như thế nào, xem công ty có biện pháp nào để đối phó hay không.
"Loại điện thoại di động này rất được học sinh hoan nghênh đó!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu một cái.
"Không chỉ có học sinh hoan nghênh, mà còn có rất nhiều thành phần tri thức cũng chiếc điện thoại này." Bộ phận tiêu thụ của bọn họ cũng đã có mười nhân viên dùng chiếc điện thoại di động này, hơn nữa chiếc điện thoại di động này cho dù là phần cứng, slider phone, sửa chữa các loại khoản thử đầy đủ hết, màu sắc lại có nhiều loại để cho khách hàng lựa chọn.
"Những chiếc điện thoại di động này ở trên thị trường được bán ở đâu?"
"Các cửa hàng đều có." Bọn họ cũng đã sớm điều tra tìm hiểu rõ.
"Ừ! Mọi người đều nghĩ một chút xem có phương án giải quyết nào hay không viết một phần báo cáo cho tôi xem." Các bộ phận quản lý đều gật đầu một cái.
Cung Hình Dực luôn luôn lấy ý kiến cùng cách nhìn nhận của mọi người, sau đó tự tổng kết lại, đương nhiên phương án nào hay cũng đều có phần thưởng. Nếu như anh cảm thấy không có phương án nào khả thi liền để cho mọi người lại tiếp tục cố gắng. Cho nên cứ như vậy, mỗi ngành, chỉ cần nghĩ ra phương án, cũng đều viết ra giao cho Cung Hình Dực. Cũng giống như lời Cung Hình Dực đã nói, phần thưởng tuyệt đối sẽ không ít, hơn nữa còn có cơ hội thăng chức, phúc lợi tốt như vậy, sẽ khiến cho mọi người vào lúc rảnh rỗi đều sẽ ngồi nghĩ, viết phương án. Đồng thời khi Cung Hình Dực nhận phương án, cũng làm cho bọn họ tập trung học tập.
"Mọi người còn ý kiến gì để cải tiến sản phẩm mới, cũng có thể viết trong phương án, giao cho tôi." Cung Hình Dực đột nhiên nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra trong đại sảnh, vừa nhìn thấy Thôi Từ Phân khiến anh cảm thấy cần phải cẩn thận hơn một chút, có phải cũng là bởi vì chuyện này hay không? Cô ta và Thôi Phác quốc tế có quan hệ gì sao? Xem ra, anh phải cho người điều tra chuyện này thật tốt mới được. Có lẽ chuyện này cùng với Thôi Từ Phân thật sự có quan hệ.
Dạ Thiên vẫn chưa về, từ khi cậu ấy ra khỏi nước, cũng đã hơn hai năm rồi, cũng không trở lại, nếu như cậu ấy trở về tra một số chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Xem ra hiện tại anh vẫn phải tìm người điều tra chuyện này rồi.
Đối với người bên cạnh, anh thật sự vẫn không cảm thấy tin tưởng được mấy người, nhưng mà anh vẫn phải mời người tra chuyện này, ít nhất phải trước thời gian tung sản phẩm mới. Lấy thực lực của anh, tin tưởng trong công ty sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng vẫn không thể không đề phòng.
"Hình Dực, hôm nay anh làm sao vậy? Lúc ăn cơm, một câu cũng không nói, nghĩ cái gì thế?" Tống Tâm Dao vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, kể từ sau khi về nhà, Cung Hình Dực vẫn không nói câu nào, cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
"Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ một ít chuyện trong công ty thôi." Cung Hình Dực tựa vào giường, nhắm mắt lại suy nghĩ thật tốt, chuyện này, anh vẫn muốn tra. Nhưng mà tìm lâu như vậy, vẫn không tìm được một người thích hợp để đi thăm dò chuyện này.
"Cả ngày nay lông mày anh đều nhíu chặt lại, không thể nào không có việc gì, nói cho em một chút đi!" Tống Tâm Dao đỡ bụng, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng ấn lưng anh.
"Em còn nhớ hôm đính hôn của chúng ta, có một người phụ nữ xuất hiện nói chuyện Kỳ Kỳ không phải con ruột của em không?"
"Nhớ, thế nào?" Chuyện này, cả đời này cô cũng không thể quên, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, đến bây giờ cô vẫn còn có chút sợ, lúc ấy có thể nói là lo lắng gần chết. Lo lắng Cung Hình Dực sẽ tin tưởng người phụ nữ kia, mà không tin tưởng cô.
"Người phụ nữ đó, hôm nay chạy tới công ty tìm anh!"Tống Tâm Dao dừng tay một chút.
"Tìm anh làm cái gì?" Cô giả bộ làm như không thèm để ý, nhưng là vẫn có chút để ý. Dù sao năm đó cô ta cũng đã hạ thuốc trong rượu của Cung Hình Dực. Người phụ nữ kia cũng thích Cung Hình Dực làm sao cô có thể không lo lắng.
"Em không cần nghĩ quá nhiều, cô ta tới tìm anh chỉ là để cảnh cáo anh cẩn thận quản lý công ty." Cung Hình Dực biết cô nhất định lại đang suy nghĩ lung tung.
"Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?" Không trách được từ sau khi trở về, anh không nói câu nào, xem ra trong công ty thật xảy đã xảy ra chuyện.
"Bây giờ còn chưa có chuyện gì, nhưng mà anh cũng không thể xác định, kế tiếp có chuyện gì xảy ra hay không nữa."
"Nói thế nào?"
"Gần đây không phải trong thành phố của chúng ta xuất hiện công ty Thôi Phác quốc tế sao? Sản phẩm mới của công ty bọn họ, ở trên thị trường có phản ứng rất tốt. Anh hiện tại có chút lo lắng, sản phẩm của công ty chúng ta sau khi đưa ra thị trường, sẽ bị sản phẩm của bọn họ chèn ép." Đây mới là chuyện anh lo lắng nhất.
"Không phải lo lắng, sản phẩm của người ta, có đặc sắc của người ta, sản phẩm của công ty chúng ta, cũng có đặc sắc riêng của công ty chúng ta, đừng có vì chuyện này mà nhức đầu! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng." Đưa tay cho nhẹ nhàng nhấn đầu giúp anh mấy cái.
Tống Tâm Dao tựa vào trong ngực anh. Hiện tại mỗi đêm cô rất thích nép ở trong ngực anh, để cho anh đỡ bụng cô, cảm giác như vậy, thật hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.