Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 22: CÔ NÀNG THẦN BÍ
Kim Tiêu Tiêu
03/07/2015
"Mẹ kiếp, cái con súc sinh này, thật là không biết phân biệt, lão tử cho ngươi ăn cho ngươi ở, còn dạy ngươi nói chuyện, ngươi lại dám ở sau lưng lão tử đâm một đao nhát muốn cho người phụ nữ này chạy, lão tử cắt đứt chân của ngươi xem ngươi còn dám khiến lão tử mất công dạy dỗ hay không?"
Người đàn ông đánh thuốc mê bắt Tô Thiển Hạ đi vào, hắn vừa đi vào thì thấy con khỉ đang giúp Tô Thiển Hạ cứa ra dây thừng, hắn kêu lên một tiếng giận dữ rồi tiến lên, nắm cả người con khỉ lên rồi tàn nhẫn ném mạnh vào phía vách tường bên kia, cả người con khỉ giống như bị xé nát, mềm oặt rơi xuống đất.
Nhưng nó vẫn nỗ lực bò dậy muốn trợ giúp Tô Thiển Hạ chạy trốn, nó nhìn phía bên giường Tô Thiển Hạ rồi chầm chậm đi qua, như vậy lại càng khiến người đàn ông ác độc đánh dữ dội hơn, Tô Thiển Hạ thấy con khỉ Nữu Nữu vì mình bị đánh, thâm tâm của cô còn đau hơn.
Cô cố gắng dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc mượn mảnh chén mà con khỉ Nữu Nữu mới vừa cho cô, dùng sức cứa sợi dây thừng, may mắn cứa đứt một khe hở của sợi dây trói ra rồi, tay của cô bị rách da, trên cổ tay có rất nhiều vết máu, nhưng cô không quan tâm, cô vội vàng cởi sợi dây thừng trên chân ra, cởi ra xong cô bước lên hung hăng cho tên sắc lang đó một quyền, đánh cho tên sắc lang mắt nổ đom đóm, cô lại dùng sức đạp lên bụng hắn mấy đá, đạp hắn ngã sóng soài trên mặt đất, cô dùng một cước đá về phía bộ vị giữa hai chân của hắn . . . .
"Nhanh, Nữu Nữu chạy."
Sau khi Thiển Hạ đánh tên sắc lang ngã trên mặt đất, cô dắt con khỉ Nữu Nữu cùng nhau chạy ra ngoài, cô không biết đã chạy qua bao nhiêu con phố, đột nhiên đang chạy thì đụng phải một ‘ bức tường thịt ’, đụng cô choáng váng, lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy rõ mặt người kia, cô để cho anh ta cứu con khỉ Nữu Nữu, nói chưa dứt lời, trước mắt đen ngòm một mảnh rồi lập tức ngất đi.
"Thiển Hạ, Thiển Hạ . . . ."
Người vừa bị đụng phải là một trai đẹp siêu cấp, người trai đẹp siêu cấp này chính là Thượng Quan Kì, bạn tốt của Tần Trác Luân.
"Diêm Tử, đưa nó đi bệnh viện, cô ấy giao cho tôi."
Nhìn thuộc hạ Diêm Tử của mình rồi phân phó, Diêm Tử ôm lấy con khỉ Nữu Nữu kia rồi ngăn cản cỗ xe taxi phóng đi, mà Thượng Quan Kì thì ôm lấy Tô Thiển Hạ đang ngất xỉu đi về nhà Tần Trác Luân. Anh tin tưởng Tần Trác Luân sẽ vui mừng khi nhìn thấy mình mang người phụ nữ của cậu ta về.
"Kì, chuyện gì xảy ra?"
Tần Trác Luân vì chuyện ở chợ đêm lạc mất Tô Thiển Hạ nên đang có chút phiền lòng, thấy có người tới nhấn chuông cửa, vừa mở cửa thì lập tức bị đối phương ném thứ gì đó vào trong ngực của mình, anh theo bản năng tiếp được, phát hiện là một cô gái.
"Cậu nhìn một chút xem cô ấy là người nào?"
Thượng Quan Kì chỉ vào Thiển Hạ trong ngực anh, vẻ mặt thần bí nói.
"Là Thiển Hạ, cậu ôm cô ấy là thế nào?"
Tần Trác Luân nhìn thấy rõ ràng cô gái trong ngực mình là Tô Thiển Hạ, cô đang hôn mê, khuôn mặt anh âm trầm nhìn Thượng Quan Kì chất vấn.
"Đừng, mình chẳng hề làm gì cả, chính mình ở trên đường đụng phải cô ấy, cô ấy ở trước mặt mình té xỉu, bên người cô ấy còn dắt theo một con khỉ bị thương gọi là Nữu Nữu, hiện tại Diêm Tử đã mang con khỉ đi bệnh viện thú ý kiểm tra, cậu để mình nói nhiều như vậy, chết khát rồi, để mình đi lấy nước uống..., cậu có cái gì muốn hỏi thì đợi cô ấy tỉnh lại chính cậu hỏi cô ấy."
Bắt mình nói một lần nhiều như vậy, nói xong không đợi Tần Trác Luân đồng ý đã đi đến phòng bếp rót nước uống.
"Uống hết nước lập tức cút đi cho mình, chuyện con khỉ cậu giúp mình xử lý."
Tần Trác Luân ôm Tô Thiển Hạ trở lại phòng ngủ, tối qua để cô ở phía sau, anh cũng có chút không yên lòng, chẳng lẽ mình lo lắng cho cô ấy ư?
Hiện tại cô đã trở lại bên cạnh mình, đang ở trong ngực của mình, tim của anh thế nhưng trở nên nhẹ nhõm rồi.
Anh ôm lấy cô an bày ở trên giường, ngồi ở bên giường nhìn cô ngủ.
Dáng vẻ cô ngủ điềm tĩnh như vậy, đẹp đẽ như vậy, anh ngồi yên lặng thưởng thức dung nhan cô.
"Cậu thật là vô tình, dầu gì mình cũng giúp cậu tìm người trở lại, một câu cảm ơn cũng không có mà đã đuổi mình đi, cậu thật đúng là trọng sắc khinh bạn."
Thượng Quan Kì bưng ly trà dựa vào cạnh cửa, giọng nói hờn giận.
"Mình xem là cậu quá rỗi rãnh, có muốn cùng mình luyện tay chân một chút hay không?"
Tần Trác Luân thu hồi tầm mắt nhìn về phía bạn tốt, hiện tại cảm thấy Thượng Quan Kì rất đáng đánh đòn, anh lập tức chuẩn bị tư thế cùng Thượng Quan Kì luyện một chút quyền cước, đồng thời chận lại cái miệng đang lảm nhảm.
"Đừng, mình nghĩ hiện tại đã hết khát nước, cám ơn ly nước nhà cậu, mình còn có việc phải ra ngoài ngắm gió vui đùa một chút, khó có được khi nào Diêm Tử không ở bên cạnh theo đuôi mình như vậy, cũng khiến mình thật nhẹ nhõm."
Thượng Quan Kì là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, anh biết mình không giỏi võ thuật, cũng không phải là đối thủ của Tần Trác Luân, anh nở nụ cười đểu như du côn rồi lập tức lách người rời đi.
*
Người đàn ông đánh thuốc mê bắt Tô Thiển Hạ đi vào, hắn vừa đi vào thì thấy con khỉ đang giúp Tô Thiển Hạ cứa ra dây thừng, hắn kêu lên một tiếng giận dữ rồi tiến lên, nắm cả người con khỉ lên rồi tàn nhẫn ném mạnh vào phía vách tường bên kia, cả người con khỉ giống như bị xé nát, mềm oặt rơi xuống đất.
Nhưng nó vẫn nỗ lực bò dậy muốn trợ giúp Tô Thiển Hạ chạy trốn, nó nhìn phía bên giường Tô Thiển Hạ rồi chầm chậm đi qua, như vậy lại càng khiến người đàn ông ác độc đánh dữ dội hơn, Tô Thiển Hạ thấy con khỉ Nữu Nữu vì mình bị đánh, thâm tâm của cô còn đau hơn.
Cô cố gắng dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc mượn mảnh chén mà con khỉ Nữu Nữu mới vừa cho cô, dùng sức cứa sợi dây thừng, may mắn cứa đứt một khe hở của sợi dây trói ra rồi, tay của cô bị rách da, trên cổ tay có rất nhiều vết máu, nhưng cô không quan tâm, cô vội vàng cởi sợi dây thừng trên chân ra, cởi ra xong cô bước lên hung hăng cho tên sắc lang đó một quyền, đánh cho tên sắc lang mắt nổ đom đóm, cô lại dùng sức đạp lên bụng hắn mấy đá, đạp hắn ngã sóng soài trên mặt đất, cô dùng một cước đá về phía bộ vị giữa hai chân của hắn . . . .
"Nhanh, Nữu Nữu chạy."
Sau khi Thiển Hạ đánh tên sắc lang ngã trên mặt đất, cô dắt con khỉ Nữu Nữu cùng nhau chạy ra ngoài, cô không biết đã chạy qua bao nhiêu con phố, đột nhiên đang chạy thì đụng phải một ‘ bức tường thịt ’, đụng cô choáng váng, lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy rõ mặt người kia, cô để cho anh ta cứu con khỉ Nữu Nữu, nói chưa dứt lời, trước mắt đen ngòm một mảnh rồi lập tức ngất đi.
"Thiển Hạ, Thiển Hạ . . . ."
Người vừa bị đụng phải là một trai đẹp siêu cấp, người trai đẹp siêu cấp này chính là Thượng Quan Kì, bạn tốt của Tần Trác Luân.
"Diêm Tử, đưa nó đi bệnh viện, cô ấy giao cho tôi."
Nhìn thuộc hạ Diêm Tử của mình rồi phân phó, Diêm Tử ôm lấy con khỉ Nữu Nữu kia rồi ngăn cản cỗ xe taxi phóng đi, mà Thượng Quan Kì thì ôm lấy Tô Thiển Hạ đang ngất xỉu đi về nhà Tần Trác Luân. Anh tin tưởng Tần Trác Luân sẽ vui mừng khi nhìn thấy mình mang người phụ nữ của cậu ta về.
"Kì, chuyện gì xảy ra?"
Tần Trác Luân vì chuyện ở chợ đêm lạc mất Tô Thiển Hạ nên đang có chút phiền lòng, thấy có người tới nhấn chuông cửa, vừa mở cửa thì lập tức bị đối phương ném thứ gì đó vào trong ngực của mình, anh theo bản năng tiếp được, phát hiện là một cô gái.
"Cậu nhìn một chút xem cô ấy là người nào?"
Thượng Quan Kì chỉ vào Thiển Hạ trong ngực anh, vẻ mặt thần bí nói.
"Là Thiển Hạ, cậu ôm cô ấy là thế nào?"
Tần Trác Luân nhìn thấy rõ ràng cô gái trong ngực mình là Tô Thiển Hạ, cô đang hôn mê, khuôn mặt anh âm trầm nhìn Thượng Quan Kì chất vấn.
"Đừng, mình chẳng hề làm gì cả, chính mình ở trên đường đụng phải cô ấy, cô ấy ở trước mặt mình té xỉu, bên người cô ấy còn dắt theo một con khỉ bị thương gọi là Nữu Nữu, hiện tại Diêm Tử đã mang con khỉ đi bệnh viện thú ý kiểm tra, cậu để mình nói nhiều như vậy, chết khát rồi, để mình đi lấy nước uống..., cậu có cái gì muốn hỏi thì đợi cô ấy tỉnh lại chính cậu hỏi cô ấy."
Bắt mình nói một lần nhiều như vậy, nói xong không đợi Tần Trác Luân đồng ý đã đi đến phòng bếp rót nước uống.
"Uống hết nước lập tức cút đi cho mình, chuyện con khỉ cậu giúp mình xử lý."
Tần Trác Luân ôm Tô Thiển Hạ trở lại phòng ngủ, tối qua để cô ở phía sau, anh cũng có chút không yên lòng, chẳng lẽ mình lo lắng cho cô ấy ư?
Hiện tại cô đã trở lại bên cạnh mình, đang ở trong ngực của mình, tim của anh thế nhưng trở nên nhẹ nhõm rồi.
Anh ôm lấy cô an bày ở trên giường, ngồi ở bên giường nhìn cô ngủ.
Dáng vẻ cô ngủ điềm tĩnh như vậy, đẹp đẽ như vậy, anh ngồi yên lặng thưởng thức dung nhan cô.
"Cậu thật là vô tình, dầu gì mình cũng giúp cậu tìm người trở lại, một câu cảm ơn cũng không có mà đã đuổi mình đi, cậu thật đúng là trọng sắc khinh bạn."
Thượng Quan Kì bưng ly trà dựa vào cạnh cửa, giọng nói hờn giận.
"Mình xem là cậu quá rỗi rãnh, có muốn cùng mình luyện tay chân một chút hay không?"
Tần Trác Luân thu hồi tầm mắt nhìn về phía bạn tốt, hiện tại cảm thấy Thượng Quan Kì rất đáng đánh đòn, anh lập tức chuẩn bị tư thế cùng Thượng Quan Kì luyện một chút quyền cước, đồng thời chận lại cái miệng đang lảm nhảm.
"Đừng, mình nghĩ hiện tại đã hết khát nước, cám ơn ly nước nhà cậu, mình còn có việc phải ra ngoài ngắm gió vui đùa một chút, khó có được khi nào Diêm Tử không ở bên cạnh theo đuôi mình như vậy, cũng khiến mình thật nhẹ nhõm."
Thượng Quan Kì là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, anh biết mình không giỏi võ thuật, cũng không phải là đối thủ của Tần Trác Luân, anh nở nụ cười đểu như du côn rồi lập tức lách người rời đi.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.