Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 29: NGƯỜI TÌNH CŨ XUẤT HIỆN
Kim Tiêu Tiêu
03/07/2015
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, giống như trong chớp mắt đã vượt qua mười một ngày rồi.
Mười một ngày sau, vào thời gian trà chiều.
Trong một quán trà nhỏ, Thiển Hạ ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, vừa nhâm nhi trà vừa ăn kem, thật sự rất vừa lòng với khoảng thời gian trà chiều này.
Nhưng, vừa lúc đó, cô lại chứng kiến cảnh Tần Trác Luân đang cùng một phụ nữ rất xinh đẹp từ trên xe bước xuống đi vào cửa công ty, lập tức thời gian như ngưng lại.
Tim của cô mơ hồ cảm thấy nhảy chậm một chút, tâm tính thiện lương giống như đều bị kem lạnh trung hoà thành một dạng rồi.
Mặt của cô cũng mất đi nhiệt độ bình thường, đây chính là cảm giác ghen sao?
Cô không biết mình làm sao rời khỏi quán trà, cô đi vào công ty, đi thang máy lên lầu, đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô bày cho mình một khuôn mặt tươi cười, giống như lúc bình thường một dạng đi vào.
Nhưng thời điểm khi tay cô vừa chạm lên tay cầm của cánh cửa, cô lại không có dũng khí mở ra, do dự mấy giây, lúc cô nghĩ xoay người muốn rời đi thì có người ở phía sau đẩy cô một cái, giúp cô mở cửa phòng làm việc ra.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người vừa giúp cô đẩy cửa ra chính là Vũ Tình.
Cô có chút không hiểu được vì sao Vũ Tình lại làm như vậy, Vũ Tình nhanh chóng lui qua một bên tránh cái cửa, còn chỉ chỉ vào trong phòng làm việc.
Thiển Hạ quay đầu nhìn vào phía trong phòng làm việc, cô lập tức nhìn thấy Tần Trác Luân đang nằm trên ghế sa lon, mà đang nằm trên người của anh lại chính là người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống mà cô thấy ở bên ngoài quán trà.
Mà lúc này quần áo trên người của người phụ nữ xinh đẹp lại rất xốc xếch, quần áo mỏng manh rách tả tơi, thậm chí đều thấy được từng đường cong trên thân thể cô ta.
Nút áo sơmi của Tần Trác Luân đã bị giải khai mấy nút, hai người bọn họ đang hôn nhau nóng bỏng, mà Tần Trác Luân cũng không có cự tuyệt người phụ nữ xinh đẹp này, thậm chí ý muốn đẩy ra cũng không có.
Ha ha, đây chính tình ý sâu đậm mà mười một ngày qua Tần Trác Luân dành cho mình sao?
Thậm chí, thậm chí cô đã quyết định không trộm gen của anh để sinh bảo bảo nữa, mà ý muốn chính thức cùng anh lui tới.
Nhưng, thế nhưng anh lại cùng người phụ nữ khác ở trong văn phòng lửa nóng ôm hôn khiến cô không nhìn nổi.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, đi vào, xem bọn họ như đang không tồn tại, cô đi tới trước bàn làm việc thu thập vật dụng cá nhân của mình, rồi cô trở lại bên ghế salon nhìn bọn họ một chút, cô nghĩ là, đúng, cô nghĩ là anh sẽ nhìn thấy cô, hoặc là cho cô một phản ứng nào đó cũng tốt, nhưng anh lại không hề làm gì cả.
Thiển Hạ đi tới cửa vẫn còn ngừng lại một chút, cô nghĩ muốn cho anh thêm một cơ hội giữ mình lại, nhưng sự thực vẫn làm cô thất vọng.
Lần này cô thực tâm muốn rời khỏi công ty của anh.
*
"Hic . . . . ."
Một mình Thiển Hạ trở lại quán bar, ban ngày quán bar của cô không mở cửa buôn bán, một người cô ở trong phòng làm việc của quán bar uống rượu, niềm vui tràn trề khiến cô rất muốn khóc, dù sao cô cũng đã cho tất cả nhân viên quán bar đều đi ra ngoài, đến buổi tối mới là thời điểm bọn họ buôn bán.
"Đừng khóc."
Người đang an ủi cô là Tô Lạp, trong khoảng thời gian này Tô Lạp cũng có không ít phiền não của riêng cô ấy.
Cô ấy cũng là muốn tới quán bar uống rượu giải sầu, khi cô đi qua cửa phòng làm việc của bà chủ thì thấy được cửa phòng làm việc đang mở ra, còn nghe được tiếng khóc, cô lập tức đi vào, nhìn thấy cảnh Thiển Hạ đang uống rượu còn khóc rất đau lòng.
"Ô ô, cái tên kia là một Đại Phôi Đản, anh ta cùng người tình ở văn phòng làm chuyện kia, tôi đã từng nói nếu như anh ta muốn phụ nữ khác thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không lưu luyến mà rời đi, nhưng anh ta đều không nói với tôi một tiếng, lúc tôi rời đi hai người bọn họ còn tình cảm ôm hôn ở một chỗ, đây là anh ta làm cho tôi xem, có phải hay không, quả thật anh ta quá tàn nhẫn."
Tô Thiển Hạ nghĩ tới đây, trong lòng của cô lại nhói đau, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được nỗi đau mà Tô Lạp đã từng trải qua.
Trước kia thấy Tô Lạp một mình núp ở góc uống rượu, lúc đó cô không hiểu tại sao, vì cô cũng chưa có trải qua thứ tình cảm hành hạ người đó nên không cách nào hiểu rõ ràng được, cũng không biết cách an ủi, đến tận hôm nay cô mới cảm thấy mình có thể đã hiểu, hiện tại cô cũng cảm thấy khổ sở, rất khổ sở.
"Đàn ông không có người nào tốt, chớ vì loại động vật suy nghĩ chỉ dựa vào nửa thân dưới mà đả thương mình, chúng ta uống rượu, uống thật sảng khoái, có muốn tìm Y Đồng, Điềm Điềm, Mật Nhi, cả ba người họ cùng tới đây hay không? Mấy người chúng ta cũng đã rất lâu không có cùng nhau tụ tập rồi."
Vốn chỉ có ba chị em thân thiết gồm Tô Thiển Hạ, Y Đồng, Điềm Điềm, nhưng hiện tại đã nhiều thêm một Đường Mật Nhi.
Tô Lạp vẫn như cũ, rất giống như chị cả tri kỷ của mấy chị em.
Mười một ngày sau, vào thời gian trà chiều.
Trong một quán trà nhỏ, Thiển Hạ ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, vừa nhâm nhi trà vừa ăn kem, thật sự rất vừa lòng với khoảng thời gian trà chiều này.
Nhưng, vừa lúc đó, cô lại chứng kiến cảnh Tần Trác Luân đang cùng một phụ nữ rất xinh đẹp từ trên xe bước xuống đi vào cửa công ty, lập tức thời gian như ngưng lại.
Tim của cô mơ hồ cảm thấy nhảy chậm một chút, tâm tính thiện lương giống như đều bị kem lạnh trung hoà thành một dạng rồi.
Mặt của cô cũng mất đi nhiệt độ bình thường, đây chính là cảm giác ghen sao?
Cô không biết mình làm sao rời khỏi quán trà, cô đi vào công ty, đi thang máy lên lầu, đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô bày cho mình một khuôn mặt tươi cười, giống như lúc bình thường một dạng đi vào.
Nhưng thời điểm khi tay cô vừa chạm lên tay cầm của cánh cửa, cô lại không có dũng khí mở ra, do dự mấy giây, lúc cô nghĩ xoay người muốn rời đi thì có người ở phía sau đẩy cô một cái, giúp cô mở cửa phòng làm việc ra.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người vừa giúp cô đẩy cửa ra chính là Vũ Tình.
Cô có chút không hiểu được vì sao Vũ Tình lại làm như vậy, Vũ Tình nhanh chóng lui qua một bên tránh cái cửa, còn chỉ chỉ vào trong phòng làm việc.
Thiển Hạ quay đầu nhìn vào phía trong phòng làm việc, cô lập tức nhìn thấy Tần Trác Luân đang nằm trên ghế sa lon, mà đang nằm trên người của anh lại chính là người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống mà cô thấy ở bên ngoài quán trà.
Mà lúc này quần áo trên người của người phụ nữ xinh đẹp lại rất xốc xếch, quần áo mỏng manh rách tả tơi, thậm chí đều thấy được từng đường cong trên thân thể cô ta.
Nút áo sơmi của Tần Trác Luân đã bị giải khai mấy nút, hai người bọn họ đang hôn nhau nóng bỏng, mà Tần Trác Luân cũng không có cự tuyệt người phụ nữ xinh đẹp này, thậm chí ý muốn đẩy ra cũng không có.
Ha ha, đây chính tình ý sâu đậm mà mười một ngày qua Tần Trác Luân dành cho mình sao?
Thậm chí, thậm chí cô đã quyết định không trộm gen của anh để sinh bảo bảo nữa, mà ý muốn chính thức cùng anh lui tới.
Nhưng, thế nhưng anh lại cùng người phụ nữ khác ở trong văn phòng lửa nóng ôm hôn khiến cô không nhìn nổi.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, đi vào, xem bọn họ như đang không tồn tại, cô đi tới trước bàn làm việc thu thập vật dụng cá nhân của mình, rồi cô trở lại bên ghế salon nhìn bọn họ một chút, cô nghĩ là, đúng, cô nghĩ là anh sẽ nhìn thấy cô, hoặc là cho cô một phản ứng nào đó cũng tốt, nhưng anh lại không hề làm gì cả.
Thiển Hạ đi tới cửa vẫn còn ngừng lại một chút, cô nghĩ muốn cho anh thêm một cơ hội giữ mình lại, nhưng sự thực vẫn làm cô thất vọng.
Lần này cô thực tâm muốn rời khỏi công ty của anh.
*
"Hic . . . . ."
Một mình Thiển Hạ trở lại quán bar, ban ngày quán bar của cô không mở cửa buôn bán, một người cô ở trong phòng làm việc của quán bar uống rượu, niềm vui tràn trề khiến cô rất muốn khóc, dù sao cô cũng đã cho tất cả nhân viên quán bar đều đi ra ngoài, đến buổi tối mới là thời điểm bọn họ buôn bán.
"Đừng khóc."
Người đang an ủi cô là Tô Lạp, trong khoảng thời gian này Tô Lạp cũng có không ít phiền não của riêng cô ấy.
Cô ấy cũng là muốn tới quán bar uống rượu giải sầu, khi cô đi qua cửa phòng làm việc của bà chủ thì thấy được cửa phòng làm việc đang mở ra, còn nghe được tiếng khóc, cô lập tức đi vào, nhìn thấy cảnh Thiển Hạ đang uống rượu còn khóc rất đau lòng.
"Ô ô, cái tên kia là một Đại Phôi Đản, anh ta cùng người tình ở văn phòng làm chuyện kia, tôi đã từng nói nếu như anh ta muốn phụ nữ khác thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không lưu luyến mà rời đi, nhưng anh ta đều không nói với tôi một tiếng, lúc tôi rời đi hai người bọn họ còn tình cảm ôm hôn ở một chỗ, đây là anh ta làm cho tôi xem, có phải hay không, quả thật anh ta quá tàn nhẫn."
Tô Thiển Hạ nghĩ tới đây, trong lòng của cô lại nhói đau, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được nỗi đau mà Tô Lạp đã từng trải qua.
Trước kia thấy Tô Lạp một mình núp ở góc uống rượu, lúc đó cô không hiểu tại sao, vì cô cũng chưa có trải qua thứ tình cảm hành hạ người đó nên không cách nào hiểu rõ ràng được, cũng không biết cách an ủi, đến tận hôm nay cô mới cảm thấy mình có thể đã hiểu, hiện tại cô cũng cảm thấy khổ sở, rất khổ sở.
"Đàn ông không có người nào tốt, chớ vì loại động vật suy nghĩ chỉ dựa vào nửa thân dưới mà đả thương mình, chúng ta uống rượu, uống thật sảng khoái, có muốn tìm Y Đồng, Điềm Điềm, Mật Nhi, cả ba người họ cùng tới đây hay không? Mấy người chúng ta cũng đã rất lâu không có cùng nhau tụ tập rồi."
Vốn chỉ có ba chị em thân thiết gồm Tô Thiển Hạ, Y Đồng, Điềm Điềm, nhưng hiện tại đã nhiều thêm một Đường Mật Nhi.
Tô Lạp vẫn như cũ, rất giống như chị cả tri kỷ của mấy chị em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.