Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh
Chương 39: Chúng Tôi Muốn Toàn Bộ
Mộc Y Y
13/03/2021
Sau đó chỉ thấy một bóng người đứng trong khu vực âm u ngoài cửa, chỉ có thể nhận ra đây là một người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu xanh đen, nhưng khuôn mặt của anh ta lại không có cách nào nhìn rõ ràng.
“Vừa rồi các người nói, thiếu phu nhân nhà chúng tôi ăn cắp đồ?”
Sắc mặt nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi.
Có một vài người rụt rè lên tiếng: “Đúng vậy…là do đồ đạc trong cửa hàng mất tích, không hề xác định được có phải là do cô gái vừa rồi lấy hay không, cho nên chúng tôi chỉ muốn hỏi han, chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi…”
“Hừ, chỉ hỏi thăm một chút liền tiến hành lục soát người? Là ai cho các người quyền hạn này?” Chu Đỉnh vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Lại Mỹ Lâm đang đứng một bên.
Lại Mỹ Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch không đạt được, trong lòng vốn dĩ đã rất tức giận, cho nên lúc này khi nhìn thấy Chu Đỉnh liền bất mãn hừ giọng nói: “Như thế nào, nếu không lục soát người thì làm sao biết được cô ta có ăn cắp đồ hay không, món hàng trị giá hơn một triệu tệ, Tô Thính Ngôn lại không mua nổi, lại nói các người rốt cuộc là ai, Tô Thính Ngôn là người Tô gia chúng tôi, chúng tôi vậy mà lại chưa từng gặp qua các người, rốt cuộc các người là đám lưu manh đến từ đâu?”
Chu Đỉnh đưa mắt sang một bên thăm dò sau đó nói: “Tiên sinh, nên xử lý như thế nào?”
Lâm Như lúc này vẫn chưa lên tiếng.
Cả khu thương mại rộng lớn như vậy, lúc này lại trở im hơi lặng tiếng, thời gian giống như đã ngưng đọng lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cái bóng khuất sau lưng họ, vừa tò mò nhưng lại không nhịn được mà sợ hãi.
Chỉ vì giọng nói này, quả thật khiến cho người khác khó lòng nắm bắt.
Lúc này.
Hắn thở nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Đồ vật trị giá một triệu tệ đúng không? Tổng giá trị tất cả mặt hàng trong cửa tiệm các người trị giá bao nhiêu?”
Nhân viên cửa hàng thoáng ngây người, lúc này mới phản ứng lại, thì ra người đàn ông này đang hỏi cô.
“Trị giá…chúng tôi cũng không rõ nữa, khoảng chừng tám mươi đến một trăm triệu tệ!”
“Chu Đỉnh, cậu tính toán lại, chúng ta mua hết toàn bộ!”
Cái gì?
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lập tức chết sửng.
Thật hay giả vậy, mua hết toàn bộ?
Chu Đỉnh lúc này giống như bình thường, xem chuyện này cũng có gì đáng ngại, trên khuôn mặt không hề hiện lên bất kỳ nét kinh ngạc nào, giống như chuyện này không khác gì so với việc tiên sinh nhà hắn mua bắp cải giá rẻ vậy.
“Vâng, tiên sinh!”
“Cậu vào cửa hàng xử lý, sau khi mua xong, tôi cũng không muốn mang về, khiến người ta xem thấy lại cảm thấy phiền lòng.”
Chu Đỉnh sửng người trong giây lát, sau đó lập tức hiểu ý.
“Vâng, tiên sinh!”
Sau khi bóng người đàn ông kia dần dần biến mất, mọi người có mặt vẫn đang bàn luận không ngừng.
“Người vừa rồi là ai chứ?”
“Không nhìn rõ mặt!”
“Thật sự mua hết toàn bộ hay sao?”
Chu Đỉnh lúc này ngược lại thong thả bước vào bên trong cửa hàng.
“Đây là thẻ ngân hàng, các người đi thanh toán, nhớ kỹ đều tính toán kỹ càng từng món hàng, tất cả những thứ trong cửa hàng này, chúng tôi đều mua toàn bộ!”
“Vâng!”
Nhân viên cửa hàng run cầm cập bước đến nhận lấy thẻ ngân hàng, ánh mắt ngược lại không dám ngước nhìn người trước mặt.
Còn Chủ Đỉnh, đứng sang một bên, hai tay bình tĩnh khoanh tay trước ngực, đối với tình huống bên trong, thấp giọng ra lệnh.
“Đều đập nát hết cho tôi!”
Cái gì?
Những nhân viên trong tiệm ngây người nhìn một đám người cầm gậy bóng chày hùng hổ tiến vào.
Không nói hai lời, bắt đầu ra tay đập nát cửa hàng của bọn họ.
“Các người, các người đang làm cái gì vậy?” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt hét lớn lên.
Chu Đỉnh khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ nói: “Đã nói đồ đạc trong cửa hàng của các người chúng tôi đều mua toàn bộ, đồ trang trí, kệ tủ, cũng tính vào bên trong cho tôi, tốn bao nhiêu tiền các người cứ liệt kê vào; nếu như đã là đồ đạc của chúng tôi, vậy thì chúng tôi muốn đập như thế nào thì cứ đập như thế đó, có liên quan gì sao?”
“…”
Trả nhiêu tiền như vậy chỉ để mua lại một cửa hàng, sau đó đem cửa hàng đó đập tan nát.
Những người này rốt cuộc là dạng người như thế nào, tại sao lại có thể làm ra hành động như vậy?
“Vừa rồi các người nói, thiếu phu nhân nhà chúng tôi ăn cắp đồ?”
Sắc mặt nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi.
Có một vài người rụt rè lên tiếng: “Đúng vậy…là do đồ đạc trong cửa hàng mất tích, không hề xác định được có phải là do cô gái vừa rồi lấy hay không, cho nên chúng tôi chỉ muốn hỏi han, chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi…”
“Hừ, chỉ hỏi thăm một chút liền tiến hành lục soát người? Là ai cho các người quyền hạn này?” Chu Đỉnh vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Lại Mỹ Lâm đang đứng một bên.
Lại Mỹ Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch không đạt được, trong lòng vốn dĩ đã rất tức giận, cho nên lúc này khi nhìn thấy Chu Đỉnh liền bất mãn hừ giọng nói: “Như thế nào, nếu không lục soát người thì làm sao biết được cô ta có ăn cắp đồ hay không, món hàng trị giá hơn một triệu tệ, Tô Thính Ngôn lại không mua nổi, lại nói các người rốt cuộc là ai, Tô Thính Ngôn là người Tô gia chúng tôi, chúng tôi vậy mà lại chưa từng gặp qua các người, rốt cuộc các người là đám lưu manh đến từ đâu?”
Chu Đỉnh đưa mắt sang một bên thăm dò sau đó nói: “Tiên sinh, nên xử lý như thế nào?”
Lâm Như lúc này vẫn chưa lên tiếng.
Cả khu thương mại rộng lớn như vậy, lúc này lại trở im hơi lặng tiếng, thời gian giống như đã ngưng đọng lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cái bóng khuất sau lưng họ, vừa tò mò nhưng lại không nhịn được mà sợ hãi.
Chỉ vì giọng nói này, quả thật khiến cho người khác khó lòng nắm bắt.
Lúc này.
Hắn thở nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Đồ vật trị giá một triệu tệ đúng không? Tổng giá trị tất cả mặt hàng trong cửa tiệm các người trị giá bao nhiêu?”
Nhân viên cửa hàng thoáng ngây người, lúc này mới phản ứng lại, thì ra người đàn ông này đang hỏi cô.
“Trị giá…chúng tôi cũng không rõ nữa, khoảng chừng tám mươi đến một trăm triệu tệ!”
“Chu Đỉnh, cậu tính toán lại, chúng ta mua hết toàn bộ!”
Cái gì?
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lập tức chết sửng.
Thật hay giả vậy, mua hết toàn bộ?
Chu Đỉnh lúc này giống như bình thường, xem chuyện này cũng có gì đáng ngại, trên khuôn mặt không hề hiện lên bất kỳ nét kinh ngạc nào, giống như chuyện này không khác gì so với việc tiên sinh nhà hắn mua bắp cải giá rẻ vậy.
“Vâng, tiên sinh!”
“Cậu vào cửa hàng xử lý, sau khi mua xong, tôi cũng không muốn mang về, khiến người ta xem thấy lại cảm thấy phiền lòng.”
Chu Đỉnh sửng người trong giây lát, sau đó lập tức hiểu ý.
“Vâng, tiên sinh!”
Sau khi bóng người đàn ông kia dần dần biến mất, mọi người có mặt vẫn đang bàn luận không ngừng.
“Người vừa rồi là ai chứ?”
“Không nhìn rõ mặt!”
“Thật sự mua hết toàn bộ hay sao?”
Chu Đỉnh lúc này ngược lại thong thả bước vào bên trong cửa hàng.
“Đây là thẻ ngân hàng, các người đi thanh toán, nhớ kỹ đều tính toán kỹ càng từng món hàng, tất cả những thứ trong cửa hàng này, chúng tôi đều mua toàn bộ!”
“Vâng!”
Nhân viên cửa hàng run cầm cập bước đến nhận lấy thẻ ngân hàng, ánh mắt ngược lại không dám ngước nhìn người trước mặt.
Còn Chủ Đỉnh, đứng sang một bên, hai tay bình tĩnh khoanh tay trước ngực, đối với tình huống bên trong, thấp giọng ra lệnh.
“Đều đập nát hết cho tôi!”
Cái gì?
Những nhân viên trong tiệm ngây người nhìn một đám người cầm gậy bóng chày hùng hổ tiến vào.
Không nói hai lời, bắt đầu ra tay đập nát cửa hàng của bọn họ.
“Các người, các người đang làm cái gì vậy?” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt hét lớn lên.
Chu Đỉnh khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ nói: “Đã nói đồ đạc trong cửa hàng của các người chúng tôi đều mua toàn bộ, đồ trang trí, kệ tủ, cũng tính vào bên trong cho tôi, tốn bao nhiêu tiền các người cứ liệt kê vào; nếu như đã là đồ đạc của chúng tôi, vậy thì chúng tôi muốn đập như thế nào thì cứ đập như thế đó, có liên quan gì sao?”
“…”
Trả nhiêu tiền như vậy chỉ để mua lại một cửa hàng, sau đó đem cửa hàng đó đập tan nát.
Những người này rốt cuộc là dạng người như thế nào, tại sao lại có thể làm ra hành động như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.