Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh
Chương 1
Mộc Y Y
10/03/2021
Khách sạn thiết kế xa hoa kiểu châu Âu, ngay cả giường cũng lộ ra vẻ đắt tiền khó mà hình dung.
Tô Thính Ngôn nhìn đàn ông nhìn trước mắt.
Người đàn ông này dáng dấp thật sự rất đẹp trai.
Từ hôm qua, đầu tiên cô nhìn thấy anh, Tô Thính Ngôn cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi.
Mặc dù đã sớm nghe nói đàn ông ở Bạch Mã hội ai cũng đều là cực phẩm, nhưng cực phẩm đến mức này vẫn ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này, đôi mắt cảnh giác kia bỗng nhiên mở ra.
Lông mi thật dài che lại một nửa con ngươi màu mực của anh, làn da cực trắng giống như là bông tuyết kết trên cửa sổ màu đông, hai hàng lông mi dày đậm, cánh mũi cao ngất tựa như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc kỳ công vậy, làm người thán phục, nhất là đôi mắt đầy xúc cảm kia, chỉ cần nhìn người một cái là như có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đôi mắt ấy vậy.
Hiển nhiên, bị người như vậy nhìn chằm chằm, anh có chút không kiên nhẫn, đôi mắt hẹp dài và sắc bén nhìn cô, nhưng bất ngờ ngừng một lát, "Là cô."
Tô Thính Ngôn không chút khách khí nói thẳng, "Chiếc nhẫn này giá trị ba chục triệu, mua một hạt giống của anh có đủ hay không?"
Lâm Nhứ nhìn người phụ nữ trước mắt, da thịt bạch ngọc không tỳ vết, mặt trái xoan đường cong tự nhiên, đôi mắt hơi xám tro nhạt hơn người bình thường mấy phần, mang theo vẻ long lanh.
"Mua một hạt giống?"
Anh hiểu lờ mờ, trong vẻ mặt cười như không cười lại mang một cỗ áp lực.
Tô Thính Ngôn gật đầu vô cùng thành ý, cũng cảm thấy loại giao dịch này của mình có chút khó mà tưởng tượng được, nhưng mà lúc này cô cũng không thể làm gì khác.
"Tối ngày hôm qua biểu hiện của anh không tệ, tôi muốn kéo dài giao dịch này, mua hạt giống một mình anh, cộng thêm một tờ giấy kết hôn, anh xem, anh đi ngoài làm, một lần năm ngàn, một năm cũng chín trăm tám mươi vạn, còn phải phục vụ nhiều bà già yêu cầu kỳ lạ, không bằng tôi mua đứt anh một năm, giúp tôi sinh con, nếu như đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ cho anh thêm ba chục triệu."
"Ồ. . . Cô không biết tôi là ai?"
Lâm Nhứ cuối cùng cũng hiểu được.
Cô nhận nhầm người.
Liên tưởng tới tối hôm qua, cô lảo đảo nghiêng ngã trực tiếp ngã vào lòng anh, một tay kéo cà vạt của anh, hơi thở sáp lại gần, còn mang theo mùi whisky thoang thoảng, cô gần như dí sát mặt mình vào mặt anh, run giọng nỉ non, "Anh thật đẹp trai, không hổ là người đứng đầu bảng đắt tiền nhất trong hội sợ của các anh."
Không đợi anh nghi ngờ, cô liền dâng đôi môi đỏ mọng cho anh.
Ngày xưa, phụ nữ tiếp cận anh rất nhiều, nhưng trực tiếp như vậy, Lâm Nhứ anh cũng là lần đầu tiên thấy.
Trong lúc nhất thời, Chu Đỉnh ở bên cạnh cũng sợ ngây người.
Nhưng mà ôm bảo bối xinh đẹp như yêu tinh trong ngực như vậy, quỷ thần xui khiến sao anh không đẩy cô ra mà là đưa tay chặn lại muốn cản Chu Đỉnh đang đi tới.
Anh cười như không cười nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt, "Cô muốn giao dịch với tôi?"
Ánh mắt Tô Thính Ngôn quét qua cả người anh không chút che giấu, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đáng giá.
Da thịt kia như gốm sứ, bắp thịt rắn chắc, vóc người cân đối không mang theo một chút thịt dư, ngay cả đầu ngón tay để ở một bên tay áo cũng tựa như tay nhà dương cầm vậy, thon dài nhẵn mịn.
Cô cảm thấy mình ra giá hình như hơi thấp.
"Anh cảm thấy không hài lòng thì có thể tự ra giá."
Anh mỉm cười, sợi tóc màu nâu mềm mại của cô ngoan ngoãn rũ xuống gáy và trên quai xanh thượng hạng, còn có dấu vết thô bạo ngày hôm qua để lại, bởi vì quá trắng nên chỉ cần đụng nhẹ thì da cô liền yếu ớt giống như tờ giấy trắng, để lại dấu rất rõ, làm người ta không khỏi hối tiếc vì sự thô bạo ngày hôm qua của mình, cũng bỗng nhiên có chút tha thứ cho những việc sỉ nhục anh như ra giá này của cô.
Tô Thính Ngôn nhìn đàn ông nhìn trước mắt.
Người đàn ông này dáng dấp thật sự rất đẹp trai.
Từ hôm qua, đầu tiên cô nhìn thấy anh, Tô Thính Ngôn cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi.
Mặc dù đã sớm nghe nói đàn ông ở Bạch Mã hội ai cũng đều là cực phẩm, nhưng cực phẩm đến mức này vẫn ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này, đôi mắt cảnh giác kia bỗng nhiên mở ra.
Lông mi thật dài che lại một nửa con ngươi màu mực của anh, làn da cực trắng giống như là bông tuyết kết trên cửa sổ màu đông, hai hàng lông mi dày đậm, cánh mũi cao ngất tựa như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc kỳ công vậy, làm người thán phục, nhất là đôi mắt đầy xúc cảm kia, chỉ cần nhìn người một cái là như có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đôi mắt ấy vậy.
Hiển nhiên, bị người như vậy nhìn chằm chằm, anh có chút không kiên nhẫn, đôi mắt hẹp dài và sắc bén nhìn cô, nhưng bất ngờ ngừng một lát, "Là cô."
Tô Thính Ngôn không chút khách khí nói thẳng, "Chiếc nhẫn này giá trị ba chục triệu, mua một hạt giống của anh có đủ hay không?"
Lâm Nhứ nhìn người phụ nữ trước mắt, da thịt bạch ngọc không tỳ vết, mặt trái xoan đường cong tự nhiên, đôi mắt hơi xám tro nhạt hơn người bình thường mấy phần, mang theo vẻ long lanh.
"Mua một hạt giống?"
Anh hiểu lờ mờ, trong vẻ mặt cười như không cười lại mang một cỗ áp lực.
Tô Thính Ngôn gật đầu vô cùng thành ý, cũng cảm thấy loại giao dịch này của mình có chút khó mà tưởng tượng được, nhưng mà lúc này cô cũng không thể làm gì khác.
"Tối ngày hôm qua biểu hiện của anh không tệ, tôi muốn kéo dài giao dịch này, mua hạt giống một mình anh, cộng thêm một tờ giấy kết hôn, anh xem, anh đi ngoài làm, một lần năm ngàn, một năm cũng chín trăm tám mươi vạn, còn phải phục vụ nhiều bà già yêu cầu kỳ lạ, không bằng tôi mua đứt anh một năm, giúp tôi sinh con, nếu như đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ cho anh thêm ba chục triệu."
"Ồ. . . Cô không biết tôi là ai?"
Lâm Nhứ cuối cùng cũng hiểu được.
Cô nhận nhầm người.
Liên tưởng tới tối hôm qua, cô lảo đảo nghiêng ngã trực tiếp ngã vào lòng anh, một tay kéo cà vạt của anh, hơi thở sáp lại gần, còn mang theo mùi whisky thoang thoảng, cô gần như dí sát mặt mình vào mặt anh, run giọng nỉ non, "Anh thật đẹp trai, không hổ là người đứng đầu bảng đắt tiền nhất trong hội sợ của các anh."
Không đợi anh nghi ngờ, cô liền dâng đôi môi đỏ mọng cho anh.
Ngày xưa, phụ nữ tiếp cận anh rất nhiều, nhưng trực tiếp như vậy, Lâm Nhứ anh cũng là lần đầu tiên thấy.
Trong lúc nhất thời, Chu Đỉnh ở bên cạnh cũng sợ ngây người.
Nhưng mà ôm bảo bối xinh đẹp như yêu tinh trong ngực như vậy, quỷ thần xui khiến sao anh không đẩy cô ra mà là đưa tay chặn lại muốn cản Chu Đỉnh đang đi tới.
Anh cười như không cười nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt, "Cô muốn giao dịch với tôi?"
Ánh mắt Tô Thính Ngôn quét qua cả người anh không chút che giấu, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đáng giá.
Da thịt kia như gốm sứ, bắp thịt rắn chắc, vóc người cân đối không mang theo một chút thịt dư, ngay cả đầu ngón tay để ở một bên tay áo cũng tựa như tay nhà dương cầm vậy, thon dài nhẵn mịn.
Cô cảm thấy mình ra giá hình như hơi thấp.
"Anh cảm thấy không hài lòng thì có thể tự ra giá."
Anh mỉm cười, sợi tóc màu nâu mềm mại của cô ngoan ngoãn rũ xuống gáy và trên quai xanh thượng hạng, còn có dấu vết thô bạo ngày hôm qua để lại, bởi vì quá trắng nên chỉ cần đụng nhẹ thì da cô liền yếu ớt giống như tờ giấy trắng, để lại dấu rất rõ, làm người ta không khỏi hối tiếc vì sự thô bạo ngày hôm qua của mình, cũng bỗng nhiên có chút tha thứ cho những việc sỉ nhục anh như ra giá này của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.