Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh
Chương 26: Đoán Xem Ngày Mai Bọn Họ Sẽ Truyền Đi Như Thế Nào
Mộc Y Y
13/03/2021
Tô Thính Ngôn cúi đầu vỗ vỗ váy, không thèm để ý nói, "Tôi có thể mặc đồ giả đến mức nhìn như đồ thật, tôi còn gì chưa thỏa mãn nữa chứ, ngược lại thì em gái à, rốt cuộc em có chuyện gì vậy, quần áo đắt như vậy, để em mặc trên người lại giống như đồ giả vậy."
"Cô, cô, Tô Thính Ngôn, cô sớm muộn gì cũng phải trả giá lớn vì cái miệng lớn của cô." Lại Mỹ Lâm quát.
Tô Thính Ngôn nhìn bà ta, "Mấy người ăn bánh bao nhân máu của mẹ tôi, cũng chưa phải trả giá lớn, tôi trả cái gì chứ?"
"Tô Thính Ngôn, đủ rồi đấy." Tô Thịnh Quốc đi tới kéo cô, lôi kéo một chút, cả bộ đồ của Tô Thính Ngôn đã bị xé nát.
Bờ vai trắng nõn của cô lộ ra.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái.
"Được rồi." Lâm Tích Bạch đỡ Tô Thính Ngôn, giúp cô che cổ áo một chút.
Da thịt bên trong như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng, chỉ là nhìn ít nhiều có chút chật vật.
Tô Thính Ngôn nhấn tay Lâm Tích Bạch xuống, nhấc tà váy của mình lên, từng bước một đi về phía Lâm Cảnh Trăn
Tim của người trong gia đình đều bị treo lên, cảnh giác nhìn Tô Thính Ngôn.
Tô Khuynh Tình vội vàng lao tới, bắt lấy Tô Thính Ngôn, "Chị, chị đừng như thế, rốt cuộc là chị muốn cái gì, chúng em đều cho chị, xin chị đấy."
Tô Thính Ngôn nghiêng đầu, "Trả lại Tô Tề lại cho mẹ tôi, mấy người chưa đi, tôi sẽ lập tức cút đi rất xa, tuyệt đối sẽ không phá hoại hôn sự của cô với Lâm Cảnh Trăn đâu, hay là hai người nghĩ vẫn còn có thể yên ổn thành hôn? Tin hay không, tôi có thể tới đây thì cũng có thể đến tiệc đính hôn của hai người được..."
"Tô Thính Ngôn, làm như vậy có gì tốt cho cô chứ." Lâm Cảnh Trăn giận đến không kiềm lại được.
"Mấy người không yên ổn, tôi mới tốt." Đầu cô tiếp tục nghiêng, vẻ mặt vô tội như búp bê, nhưng giọng điệu nói chuyện lại làm cho người ta thực sự muốn đánh người.
Một bên tay Lâm Cảnh Trăn không nhịn được mà nắm chặt.
"Sao vậy, muốn đánh tôi sao?" Tô Thính Ngôn lẳng lặng liếc tay anh ta một cái, đôi mắt cụp xuống còn có thể thấy con ngươi nửa khép của cô, mang chút bóng mờ xanh, gương mặt đó rất điên cuồng ngang ngược, nhưng lại hết lần này tới lần khác càng ngang ngược lại càng xinh đẹp.
"Anh đánh à, anh đánh đi, đánh xong rồi thì ngày mai danh tiếng của chúng ta cùng vang xa ở thủ đô này."
"Cô..."
Đôi mắt Tô Thính Ngôn vốn là màu xanh (mấy chương trước thì bảo màu xám tro :v), dính vào một tầng màu sương mù, bình tĩnh nhìn Tô Thịnh Quốc.
Lại Mỹ Lâm thực sự sợ hãi.
Nhà họ Tô đã là cái gì, tập đoàn Lâm Vũ kia mới là lớn kìa.
"Được rồi, được rồi, bộ đồ, bộ đồ này của cô cũng không đắt, tôi bồi thường cho cô, bồi thường, cô đừng nóng giận..."
Lý Thanh thấy vậy lầm bầm ở phía sau, "Nhìn như là cần tới bệnh viện đó, còn không phải là luyến tiếc Lâm Cảnh Trăn sao, hừ."
Tô Thính Ngôn nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Lý Thanh.
Lý Thanh sợ hãi vội vàng ngậm miệng không nói lời nào, miễn lại chọc vào cái người điên này.
Lại Mỹ Lâm vội vàng kéo Tô Thính Ngôn qua khuyên ngăn.
"Được rồi, được rồi, đừng so đo với ba nữa..."
Một lúc sau, Tô Khuynh Tình đặt tay lên trên lễ phục của cô ta, lễ phục bị cởi ra, để trước mặt Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía Tô Khuynh Tình đã thay quần áo.
"Chị, bồi thường bộ đồ cho chị..."
Lý Thanh ở phía sau kinh ngạc nói, "Đưa bộ đồ đắt như vậy cho cô ta, Khuynh Tình, cháu thực sự quá hào phóng với cô ta rồi."
Tô Thính Ngôn hừ một cái, ném bộ đồ xuống đất.
"Cô..."
Tô Thịnh Quốc bị làm cho tức giận lần thứ hai, lần này lại bị Lại Mỹ Lâm lập tức ép xuống.
Ngay lúc này...
"Trời, bộ đồ này của cô mới là giả đó."
Ở phía sau, Lâm Tích Bạch bỗng nhiên đi tới, nhặt bộ đồ trên mặt đất lên, nhìn đường may trên đó.
"Cô xem đi, xé bộ đồ này ra nhìn, bên trong đều là kim tuyến, vàng bạc thật với kim tuyến, cô coi đây là cái gì, chậc."
"Cô, cô, Tô Thính Ngôn, cô sớm muộn gì cũng phải trả giá lớn vì cái miệng lớn của cô." Lại Mỹ Lâm quát.
Tô Thính Ngôn nhìn bà ta, "Mấy người ăn bánh bao nhân máu của mẹ tôi, cũng chưa phải trả giá lớn, tôi trả cái gì chứ?"
"Tô Thính Ngôn, đủ rồi đấy." Tô Thịnh Quốc đi tới kéo cô, lôi kéo một chút, cả bộ đồ của Tô Thính Ngôn đã bị xé nát.
Bờ vai trắng nõn của cô lộ ra.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái.
"Được rồi." Lâm Tích Bạch đỡ Tô Thính Ngôn, giúp cô che cổ áo một chút.
Da thịt bên trong như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng, chỉ là nhìn ít nhiều có chút chật vật.
Tô Thính Ngôn nhấn tay Lâm Tích Bạch xuống, nhấc tà váy của mình lên, từng bước một đi về phía Lâm Cảnh Trăn
Tim của người trong gia đình đều bị treo lên, cảnh giác nhìn Tô Thính Ngôn.
Tô Khuynh Tình vội vàng lao tới, bắt lấy Tô Thính Ngôn, "Chị, chị đừng như thế, rốt cuộc là chị muốn cái gì, chúng em đều cho chị, xin chị đấy."
Tô Thính Ngôn nghiêng đầu, "Trả lại Tô Tề lại cho mẹ tôi, mấy người chưa đi, tôi sẽ lập tức cút đi rất xa, tuyệt đối sẽ không phá hoại hôn sự của cô với Lâm Cảnh Trăn đâu, hay là hai người nghĩ vẫn còn có thể yên ổn thành hôn? Tin hay không, tôi có thể tới đây thì cũng có thể đến tiệc đính hôn của hai người được..."
"Tô Thính Ngôn, làm như vậy có gì tốt cho cô chứ." Lâm Cảnh Trăn giận đến không kiềm lại được.
"Mấy người không yên ổn, tôi mới tốt." Đầu cô tiếp tục nghiêng, vẻ mặt vô tội như búp bê, nhưng giọng điệu nói chuyện lại làm cho người ta thực sự muốn đánh người.
Một bên tay Lâm Cảnh Trăn không nhịn được mà nắm chặt.
"Sao vậy, muốn đánh tôi sao?" Tô Thính Ngôn lẳng lặng liếc tay anh ta một cái, đôi mắt cụp xuống còn có thể thấy con ngươi nửa khép của cô, mang chút bóng mờ xanh, gương mặt đó rất điên cuồng ngang ngược, nhưng lại hết lần này tới lần khác càng ngang ngược lại càng xinh đẹp.
"Anh đánh à, anh đánh đi, đánh xong rồi thì ngày mai danh tiếng của chúng ta cùng vang xa ở thủ đô này."
"Cô..."
Đôi mắt Tô Thính Ngôn vốn là màu xanh (mấy chương trước thì bảo màu xám tro :v), dính vào một tầng màu sương mù, bình tĩnh nhìn Tô Thịnh Quốc.
Lại Mỹ Lâm thực sự sợ hãi.
Nhà họ Tô đã là cái gì, tập đoàn Lâm Vũ kia mới là lớn kìa.
"Được rồi, được rồi, bộ đồ, bộ đồ này của cô cũng không đắt, tôi bồi thường cho cô, bồi thường, cô đừng nóng giận..."
Lý Thanh thấy vậy lầm bầm ở phía sau, "Nhìn như là cần tới bệnh viện đó, còn không phải là luyến tiếc Lâm Cảnh Trăn sao, hừ."
Tô Thính Ngôn nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Lý Thanh.
Lý Thanh sợ hãi vội vàng ngậm miệng không nói lời nào, miễn lại chọc vào cái người điên này.
Lại Mỹ Lâm vội vàng kéo Tô Thính Ngôn qua khuyên ngăn.
"Được rồi, được rồi, đừng so đo với ba nữa..."
Một lúc sau, Tô Khuynh Tình đặt tay lên trên lễ phục của cô ta, lễ phục bị cởi ra, để trước mặt Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía Tô Khuynh Tình đã thay quần áo.
"Chị, bồi thường bộ đồ cho chị..."
Lý Thanh ở phía sau kinh ngạc nói, "Đưa bộ đồ đắt như vậy cho cô ta, Khuynh Tình, cháu thực sự quá hào phóng với cô ta rồi."
Tô Thính Ngôn hừ một cái, ném bộ đồ xuống đất.
"Cô..."
Tô Thịnh Quốc bị làm cho tức giận lần thứ hai, lần này lại bị Lại Mỹ Lâm lập tức ép xuống.
Ngay lúc này...
"Trời, bộ đồ này của cô mới là giả đó."
Ở phía sau, Lâm Tích Bạch bỗng nhiên đi tới, nhặt bộ đồ trên mặt đất lên, nhìn đường may trên đó.
"Cô xem đi, xé bộ đồ này ra nhìn, bên trong đều là kim tuyến, vàng bạc thật với kim tuyến, cô coi đây là cái gì, chậc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.