Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Yêu
Chương 7: Người đàn ông này rất nguy hiểm
Thương Tiểu Ly
16/03/2015
Ngày thứ hai.
Đối với xã hội thượng lưu thành phố A mà nói là một ngày đáng hưng phấn và mong đợi, công ty vàng bạc đá quý Y-Crystail trực thuộc tập đoàn Thiên Lân tổ chức triển lãm châu báu, ở triển lãm lần này công ty Y-Crystail đưa ra bán đấu giá ba bộ trang sức có một không hai làm bằng thủ công khéo léo, làm cho rất nhiều danh viện, những phụ nữ quý tộc khao khát.
Phụ nữ vĩnh viễn không thể kháng cự được sức hấp dẫn của châu báu, mà đồ trang sức của công ty Y-Crystail có số lượng hạn chế, càng làm cho bọn họ thể hiện sự giàu có của mình.
Mộ Thiên Thanh mặc một bộ đồng phục chức nghiệp màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn ở bên trong hội trường, thỉnh thoảng dùng tai nghe trao đổi tin tức với đồng nghiệp.
Thật ra, cô không hiểu lần này tại sao Tập đoàn Thiên Lân muốn xin cảnh sát tới bảo vệ hiện trường, trước kia triển lãm châu báu, bọn họ dùng đều là bảo vệ, chính là cho rằng ở Thành phố A không người nào dám động đến Thiên Lân, về phần tại sao. . . . . . Mộ Thiên Thanh không biết.
"Aiz, đời tôi lúc nào thì có thể mua nổi đồ trang sức nơi này?"
Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng ca cẩm của Hà Tuấn, ngay sau đó, có mấy đồng nghiệp cười mắng, Mộ Thiên Thanh nghe xong chỉ khẽ nhướng mi mắt.
"Thiên Thanh, tại sao cô không nói lời nào?" Đoán chừng Hà Tuấn có chút quá nhàm chán, trong sân nhiều bảo vệ như vậy, bọn họ thật giống như rất dư thừa, "Cô nói xem cô cũng là phụ nữ, tại sao lại đối với mấy loại châu báu sáng chói này không có hứng thú?"
"Tùy tiện một cái ở nơi này, tiền lương cả đời tôi cũng không đủ mua, đối với những thứ kia không thiết thực, tôi không ham mê!" Giọng nói của Mộ Thiên Thanh nhàn nhạt, không phải kiểu cách, mà là nói sự thật.
Nhưng nói xong trong lòng lại có chút nhàn nhạt thê lương, những thứ này đã từng. . . . . . bị chôn sâu ở trong kí ức, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô vì một bộ trang sức không hơn một triệu mà tự chế giễu mình!
Trong đáy mắt chợt lóe lên tự giễu, Mộ Thiên Thanh phục hồi tinh thần, tiếp tục kiểm tra hiện trường, khi nhìn thấy một nam một nữ cực kỳ mập mờ ôm cánh tay đi vào triển lãm châu báu, Mộ Thiên Thanh không khỏi thở dài!
Thật là oan gia ngõ hẹp a!
Mộ Thiên Thanh nhìn Vương Chí Huy hình người dạng chó ôm Tống Mạn Ni mặc lễ phục màu đỏ rực, nhất thời sắc mặt tối tăm, thật là hận không được đi qua đạp cho người đàn ông này mấy cái.
Tối ngày hôm qua trở về nhìn Tiểu Nhiên cầm khoai tây chiên điên cuồng gặm để quên đi nổi buồn thất tình của chính mình, cô mới biết nguyên nhân kết quả, thì ra vấn đề của bọn họ bắt đầu từ lúc Vương Chí Huy lên chức quản lý bộ nghiệp vụ, cái tên đàn ông cặn bã này hẳn là người ăn bám.
"Ủa. . . . . ." Tống Mạn Ni nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, kéo dài giọng nói, đáy mắt lạnh lùng trào phúng nhìn cô, "Chậc, chậc, cảnh sát này còn phải làm bảo vệ à?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thiên Thanh liếc nhìn Vương Chí Huy một cái, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ làm gì, tôi là tay làm hàm nhai, không phải ăn cơm bao (trai bao)."
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Vương Chí Huy thay đổi mấy lần, Tống Mạn Ni nghe vậy, lập tức tức giận, mới vừa muốn nói cái gì nhưng đột nhiên đổi thành khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.
Mộ Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mạn Ni đột nhiên thay đổi 360 độ, đang hết sức nghi hoặc liền nghe Tống Mạn Ni nói: "Không nghĩ tới hôm nay Lãnh Thiếu tự mình ra mặt?"
Mộ Thiên Thanh khẽ nghiêng người, một người đàn ông vóc dáng cao to đã đi tới trước mặt, cô nhìn thấy khẽ giật mình, rõ ràng vẻ mặt giống như đao khắc, đôi mắt sắc bén sâu không nhìn thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái, giống như có thể hút người ta vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được, mà trên người anh tản ra khí thế vương giả nhìn thiên hạ, càng làm cho người ta cảm thấy người này xuất hiện, giống như là tiêu điểm trời sinh.
Mộ Thiên Thanh cũng không biết thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng ngày hôm qua ở MG đánh nhau vội vã vẫn có ấn tượng, tuy nhiên cô chưa kịp nhìn kỹ người đàn ông này nguy hiểm giống như Satan.
Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, sau đó, trong lúc mọi người kinh ngạc , anh kéo tay Mộ Thiên Thanh, xoay người mang theo cô đi khỏi. . . .
Đối với xã hội thượng lưu thành phố A mà nói là một ngày đáng hưng phấn và mong đợi, công ty vàng bạc đá quý Y-Crystail trực thuộc tập đoàn Thiên Lân tổ chức triển lãm châu báu, ở triển lãm lần này công ty Y-Crystail đưa ra bán đấu giá ba bộ trang sức có một không hai làm bằng thủ công khéo léo, làm cho rất nhiều danh viện, những phụ nữ quý tộc khao khát.
Phụ nữ vĩnh viễn không thể kháng cự được sức hấp dẫn của châu báu, mà đồ trang sức của công ty Y-Crystail có số lượng hạn chế, càng làm cho bọn họ thể hiện sự giàu có của mình.
Mộ Thiên Thanh mặc một bộ đồng phục chức nghiệp màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn ở bên trong hội trường, thỉnh thoảng dùng tai nghe trao đổi tin tức với đồng nghiệp.
Thật ra, cô không hiểu lần này tại sao Tập đoàn Thiên Lân muốn xin cảnh sát tới bảo vệ hiện trường, trước kia triển lãm châu báu, bọn họ dùng đều là bảo vệ, chính là cho rằng ở Thành phố A không người nào dám động đến Thiên Lân, về phần tại sao. . . . . . Mộ Thiên Thanh không biết.
"Aiz, đời tôi lúc nào thì có thể mua nổi đồ trang sức nơi này?"
Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng ca cẩm của Hà Tuấn, ngay sau đó, có mấy đồng nghiệp cười mắng, Mộ Thiên Thanh nghe xong chỉ khẽ nhướng mi mắt.
"Thiên Thanh, tại sao cô không nói lời nào?" Đoán chừng Hà Tuấn có chút quá nhàm chán, trong sân nhiều bảo vệ như vậy, bọn họ thật giống như rất dư thừa, "Cô nói xem cô cũng là phụ nữ, tại sao lại đối với mấy loại châu báu sáng chói này không có hứng thú?"
"Tùy tiện một cái ở nơi này, tiền lương cả đời tôi cũng không đủ mua, đối với những thứ kia không thiết thực, tôi không ham mê!" Giọng nói của Mộ Thiên Thanh nhàn nhạt, không phải kiểu cách, mà là nói sự thật.
Nhưng nói xong trong lòng lại có chút nhàn nhạt thê lương, những thứ này đã từng. . . . . . bị chôn sâu ở trong kí ức, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô vì một bộ trang sức không hơn một triệu mà tự chế giễu mình!
Trong đáy mắt chợt lóe lên tự giễu, Mộ Thiên Thanh phục hồi tinh thần, tiếp tục kiểm tra hiện trường, khi nhìn thấy một nam một nữ cực kỳ mập mờ ôm cánh tay đi vào triển lãm châu báu, Mộ Thiên Thanh không khỏi thở dài!
Thật là oan gia ngõ hẹp a!
Mộ Thiên Thanh nhìn Vương Chí Huy hình người dạng chó ôm Tống Mạn Ni mặc lễ phục màu đỏ rực, nhất thời sắc mặt tối tăm, thật là hận không được đi qua đạp cho người đàn ông này mấy cái.
Tối ngày hôm qua trở về nhìn Tiểu Nhiên cầm khoai tây chiên điên cuồng gặm để quên đi nổi buồn thất tình của chính mình, cô mới biết nguyên nhân kết quả, thì ra vấn đề của bọn họ bắt đầu từ lúc Vương Chí Huy lên chức quản lý bộ nghiệp vụ, cái tên đàn ông cặn bã này hẳn là người ăn bám.
"Ủa. . . . . ." Tống Mạn Ni nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, kéo dài giọng nói, đáy mắt lạnh lùng trào phúng nhìn cô, "Chậc, chậc, cảnh sát này còn phải làm bảo vệ à?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thiên Thanh liếc nhìn Vương Chí Huy một cái, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ làm gì, tôi là tay làm hàm nhai, không phải ăn cơm bao (trai bao)."
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Vương Chí Huy thay đổi mấy lần, Tống Mạn Ni nghe vậy, lập tức tức giận, mới vừa muốn nói cái gì nhưng đột nhiên đổi thành khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.
Mộ Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mạn Ni đột nhiên thay đổi 360 độ, đang hết sức nghi hoặc liền nghe Tống Mạn Ni nói: "Không nghĩ tới hôm nay Lãnh Thiếu tự mình ra mặt?"
Mộ Thiên Thanh khẽ nghiêng người, một người đàn ông vóc dáng cao to đã đi tới trước mặt, cô nhìn thấy khẽ giật mình, rõ ràng vẻ mặt giống như đao khắc, đôi mắt sắc bén sâu không nhìn thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái, giống như có thể hút người ta vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được, mà trên người anh tản ra khí thế vương giả nhìn thiên hạ, càng làm cho người ta cảm thấy người này xuất hiện, giống như là tiêu điểm trời sinh.
Mộ Thiên Thanh cũng không biết thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng ngày hôm qua ở MG đánh nhau vội vã vẫn có ấn tượng, tuy nhiên cô chưa kịp nhìn kỹ người đàn ông này nguy hiểm giống như Satan.
Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, sau đó, trong lúc mọi người kinh ngạc , anh kéo tay Mộ Thiên Thanh, xoay người mang theo cô đi khỏi. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.