Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Chương 177: Liều mạng
Tiền Tiểu Bạch
24/04/2014
Vòng tay chứa ám khí cô không mang, trong sòng bạc loại người gì cũng có, hơn nữa sòng bạc có quy củ của sòng bạc, vì phòng ngừa một vài cô gái vì bất mãn với khách mà trả thù, đeo đồ trang sức cũng có quy định, chỉ có thể đeo trang sức do sòng bạc cung cấp, bình thường mượt mà không nhọn, xinh xắn không nhét được đồ trang sức nhỏ khác, nên bây giờ cô tay không đánh giặc, cô phải vô cùng cẩn thận mới được.
Cô làm bộ ngu ngốc, ngủ gà ngủ gật, đến địa điểm là trời gần sáng.
Cửa xe mở ra thì gió biển thổi tới, cô ngáp một cái đi xuống xe, cái này khiến cô ta không phát hiện được cô đã biết, càng ngu ngốc ngoan ngoãn xuống xe, ngược lại giảm phiền não cho mình, tiếp tục lừa dối : “Họ trong kho hàng phía trước, nơi này bí mật anh của chị cũng không biết, chị dẫn em đi.''
Lừa gạt đứa trẻ hả ?
Tiến vào còn giữ được mạng sao?
Giẫm cát dưới chân, cô đi theo hướng đến nhà kho, nặng nề theo tiếng gõ cửa của cô ta, bị người bên trong đẩy ra, cô có thể khẳng định người đẩy của sắt này, không phải nữ, cửa dầy như vậy, nữ không thể đẩy được, lực cánh tay của gã này, nghe âm thanh như đã luyện qua.
Cửa mới mở ra, trong nháy mắt cô nhìn thoáng qua bên trong một cái, không có nữ, đoán chừng là có người muốn hại cô, không lộ mặt chỉ có tay sai, có chút thất vọng.
Cô đột nhiên mở 'thụy nhãn', dùng móng tay sắc bén đặt vào cổ của cô gái kia, hơi sức lớn làm cô ta chảy máu, bị thương chính là cô ta kêu lên : "A! Buông tôi ra!"
“Đừng mơ, để họ đi tới đây, tôi cắt đầu của cô." Tiểu Ốc quát.
“Các ngươi đừng tới." Hình như lúc này cô ta mới biết sợ, cô ta tưởng rằng Tiểu Ốc chỉ biết múa kiếm thôi, không ngờ sức cũng lớn vậy, tốc độ cũng nhanh, giờ phút này cổ của mình máu đang chảy, nước mắt rơi xuống .
Hình như cô gái này không có địa vị gì, trong kho hàng mấy gã đẩy cửa lớn hơn.
Cô làm bộ ngu ngốc, ngủ gà ngủ gật, đến địa điểm là trời gần sáng.
Cửa xe mở ra thì gió biển thổi tới, cô ngáp một cái đi xuống xe, cái này khiến cô ta không phát hiện được cô đã biết, càng ngu ngốc ngoan ngoãn xuống xe, ngược lại giảm phiền não cho mình, tiếp tục lừa dối : “Họ trong kho hàng phía trước, nơi này bí mật anh của chị cũng không biết, chị dẫn em đi.''
Lừa gạt đứa trẻ hả ?
Tiến vào còn giữ được mạng sao?
Giẫm cát dưới chân, cô đi theo hướng đến nhà kho, nặng nề theo tiếng gõ cửa của cô ta, bị người bên trong đẩy ra, cô có thể khẳng định người đẩy của sắt này, không phải nữ, cửa dầy như vậy, nữ không thể đẩy được, lực cánh tay của gã này, nghe âm thanh như đã luyện qua.
Cửa mới mở ra, trong nháy mắt cô nhìn thoáng qua bên trong một cái, không có nữ, đoán chừng là có người muốn hại cô, không lộ mặt chỉ có tay sai, có chút thất vọng.
Cô đột nhiên mở 'thụy nhãn', dùng móng tay sắc bén đặt vào cổ của cô gái kia, hơi sức lớn làm cô ta chảy máu, bị thương chính là cô ta kêu lên : "A! Buông tôi ra!"
“Đừng mơ, để họ đi tới đây, tôi cắt đầu của cô." Tiểu Ốc quát.
“Các ngươi đừng tới." Hình như lúc này cô ta mới biết sợ, cô ta tưởng rằng Tiểu Ốc chỉ biết múa kiếm thôi, không ngờ sức cũng lớn vậy, tốc độ cũng nhanh, giờ phút này cổ của mình máu đang chảy, nước mắt rơi xuống .
Hình như cô gái này không có địa vị gì, trong kho hàng mấy gã đẩy cửa lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.