Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Chương 30: Nắm tay
Tiền Tiểu Bạch
23/04/2014
"Kiều Kiều, ra cửa nhớ mang theo bảo vệ, mấy ngày nay không an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em và ba". Tiểu Ốc đuổi theo anh.
"Không cần em quan tâm" Anh nhìn thấy cô lại bực bội, đẩy cửa ra. . . . . .
Hơn mười giờ, Đậu Diệc Phồn gọi điện thoại: "Tiểu Ốc Tử, đi bar không?"
"Không đi, tôi ngủ rồi". Ba nói cô nên tránh xa Đậu Diệc Phồn một chút.
"Đừng vô tình như vậy! Dầu gì hôm nay anh cũng đã cứu mạng em".
"Nhưng tôi cũng đã đáp ứng, bất kể là chuyện gì sau này tôi cũng sẽ đáp ứng cậu một chuyện". Cô không muốn nợ cậu ta nên cho dù sau này cậu muốn gì cô cũng sẽ đáp ứng.
"Anh thấy điện thoại di động của em bị rơi có vết xây xước, anh tặng em một cái mới được không?"
"Ngày mai tôi tự đi mua".
"Nhưng anh đã mua rồi, hay là em muốn anh cho người đưa đến cho ba em để ông ấy chuyển cho em nhé". Đậu Diệc Phồn nhìn như tùy ý thì thầm một tiếng.
"Tôi nhận". Tiểu Ốc nghiến răng nghiến lợi nói, cô không muốn chuyện nhỏ này sẽ đến tai ba.
"Vậy em ra cửa chờ anh, anh tới ngay lập tức". Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp nói, không biết vì sao cậu luôn muốn trêu chọc cô nhóc này.
Tiểu Ốc đang ngồi trên sofa phòng khách đành đứng lên, đi ra ngoài. Cô có thói quen bất kể Mộc Trạch Khải về muộn thế nào cũng chờ cửa anh. Cô đi ra ngoài cửa chờ Đậu Diệc Phồn cũng không bật đèn hay thay dép vì nghĩ rằng sẽ vào nhà ngay.
Đậu Diệc Phồn rất nhanh đã đến, mở cửa xe ra ngoắc cô tới, gương mặt dưới ngọn đèn càng thêm xinh đẹp, nhìn cô một lúc mới nói hai chữ: "Lên xe".
Tiểu Ốc xòe bàn tay hỏi thẳng: "Điện thoại di động?"
"Chờ chút đã, đi ăn đêm cùng anh được không? Anh đói bụng". Cậu khẽ nheo mắt nhìn cô.
"Được". Tiểu Ốc nhìn cậu cười cười, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cô đột nhiên nhào tới, lướt qua người cậu, dò tới chỗ ngồi bên cạnh cậu, mò thấy một khối hình vuông cầm lên định bỏ chạy, Diệc Phồn nhanh tay nắm được bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại.
Đậu Diệc Phồn không nghĩ cô còn có một chiêu này, nhanh tay nhanh mắt bắt được tay cô: "Muốn chạy, không dễ dàng thế đâu".
Theo phản xạ Tiểu Ốc vung tay lên đánh nhưng bị Đậu Diệc Phồn một phát bắt được. Cô nhóc này mặc dù biết võ, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu. Hai tay của Tiểu Ốc đều bị bắt được, Tiểu Ốc hầm hừ nhìn cậu: "Cậu định thế nào? Tôi sẽ không đi ăn đêm cùng cậu, cái điện thoại di động rách nát này bà đây không cần, được chứ."
"Không cần em quan tâm" Anh nhìn thấy cô lại bực bội, đẩy cửa ra. . . . . .
Hơn mười giờ, Đậu Diệc Phồn gọi điện thoại: "Tiểu Ốc Tử, đi bar không?"
"Không đi, tôi ngủ rồi". Ba nói cô nên tránh xa Đậu Diệc Phồn một chút.
"Đừng vô tình như vậy! Dầu gì hôm nay anh cũng đã cứu mạng em".
"Nhưng tôi cũng đã đáp ứng, bất kể là chuyện gì sau này tôi cũng sẽ đáp ứng cậu một chuyện". Cô không muốn nợ cậu ta nên cho dù sau này cậu muốn gì cô cũng sẽ đáp ứng.
"Anh thấy điện thoại di động của em bị rơi có vết xây xước, anh tặng em một cái mới được không?"
"Ngày mai tôi tự đi mua".
"Nhưng anh đã mua rồi, hay là em muốn anh cho người đưa đến cho ba em để ông ấy chuyển cho em nhé". Đậu Diệc Phồn nhìn như tùy ý thì thầm một tiếng.
"Tôi nhận". Tiểu Ốc nghiến răng nghiến lợi nói, cô không muốn chuyện nhỏ này sẽ đến tai ba.
"Vậy em ra cửa chờ anh, anh tới ngay lập tức". Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp nói, không biết vì sao cậu luôn muốn trêu chọc cô nhóc này.
Tiểu Ốc đang ngồi trên sofa phòng khách đành đứng lên, đi ra ngoài. Cô có thói quen bất kể Mộc Trạch Khải về muộn thế nào cũng chờ cửa anh. Cô đi ra ngoài cửa chờ Đậu Diệc Phồn cũng không bật đèn hay thay dép vì nghĩ rằng sẽ vào nhà ngay.
Đậu Diệc Phồn rất nhanh đã đến, mở cửa xe ra ngoắc cô tới, gương mặt dưới ngọn đèn càng thêm xinh đẹp, nhìn cô một lúc mới nói hai chữ: "Lên xe".
Tiểu Ốc xòe bàn tay hỏi thẳng: "Điện thoại di động?"
"Chờ chút đã, đi ăn đêm cùng anh được không? Anh đói bụng". Cậu khẽ nheo mắt nhìn cô.
"Được". Tiểu Ốc nhìn cậu cười cười, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cô đột nhiên nhào tới, lướt qua người cậu, dò tới chỗ ngồi bên cạnh cậu, mò thấy một khối hình vuông cầm lên định bỏ chạy, Diệc Phồn nhanh tay nắm được bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại.
Đậu Diệc Phồn không nghĩ cô còn có một chiêu này, nhanh tay nhanh mắt bắt được tay cô: "Muốn chạy, không dễ dàng thế đâu".
Theo phản xạ Tiểu Ốc vung tay lên đánh nhưng bị Đậu Diệc Phồn một phát bắt được. Cô nhóc này mặc dù biết võ, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu. Hai tay của Tiểu Ốc đều bị bắt được, Tiểu Ốc hầm hừ nhìn cậu: "Cậu định thế nào? Tôi sẽ không đi ăn đêm cùng cậu, cái điện thoại di động rách nát này bà đây không cần, được chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.