Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 570: Cầu cứu [10]
Diệp Phi Dạ
14/07/2017
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo mất khí lực hơn nửa ngày, vẫn luôn không có gọi đi.
Lúc trước nghĩa vô phản cố muốn rời đi là cô, vẽ lên dấu chấm hết lên tình trạng quan hệ của bọn họ cũng là cô, hiện tại xảy ra chuyện, cô muốn đi tìm anh hỗ trợ, cô xem anh thành cái gì?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, ngượng ngùng buông cánh tay xuống.
Nhưng cô thật sự không muốn ngồi tù.... Phương Lộ không được, Lương Thần không được, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn muốn tìm, Thẩm Lương Niên người cô không muốn tìm nhất để hỗ trợ sao?
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, giãy dụa thành một mảnh.
Cô nắm di động, đi tới tới lui lui ở trên ban công, rối rắm hồi lâu, rốt cục cô nâng tay lên, đánh vào một chữ "Lương” ở trong cột tìm đó, sau đó nhìn thoáng qua Lương Niên và Lương Thần ở phía trên, nhắm mắt, trực tiếp nhấn tên “Lương Niên”, gọi ra ngoài.
Điện thoại vang vài tiếng, tiếp thông.
Đầu kia điện thoại truyền đến một đạo tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Alo?”
Cảnh Hảo Hảo nắm di động nháy mắt đứng ở tại chỗ, cô cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện phía trên viết người liên lạc trò chuyện, lại có thể là “Lương Thần”.
Tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng nhấn là Lương Niên mà.
“Alo, Hảo Hảo sao?” Đầu kia điện thoại, lại truyền đến một đạo âm thanh.
Trong lòng bàn tay nắm di động của Cảnh Hảo Hảo, phủ đầy mồ hôi, cô cách điện thoại, nghe được bên trong truyền đến âm thanh lộn xộn, bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, như là đang tham gia bữa ăn nào đó.
......
Lương Thần có một chiếc di động riêng tư, mở máy 24 giờ, chỉ có rất ít người quan trọng có thể đếm được biết đến dãy số này.
Cho nên, di động vừ vang, anh liền lấy điện thoại ra trước tiên, nhìn thấy phía trên là số điện thoại xa lạ của thành phố Giang Sơn.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua một lần, cuối cùng có thể nghĩ đến, chỉ có Cảnh Hảo Hảo.Tay nắm di động của anh hung hăng run rẩy một chút, sau đó cả người hung hăng đứng lên từ ghế cơm, tiếp nghe điện thoại.
Bên trong không có âm thanh.
Anh tiếp tục lặp lại câu hỏi lần nữa, vẫn không có âm thanh như trước.
Phía sau là tiếng ly rượu va chạm trong bữa ăn.
Lương Thần nắm di động, rất nhanh đi ra phòng bao, đứng ở trong hành lang yên tĩnh, sững sờ trợn tròn mắt, anh nhìn trần nhà trước mặt, chỉ cảm thấy như mộng như ảo, giống như một trận ảo giác.
Cảnh Hảo Hảo lại có thể gọi điện thoại cho anh.
Lương Thần mất khí lực rất lớn, mới kiềm chế được kích động quay cuồng trong đáy lòng mình, sau đó trầm giọng mở miệng, lại hỏi: “Hảo Hảo, có việc sao?”
......
Cảnh Hảo Hảo càng thêm không biết chính mình cần phải mở miệng, rõ ràng cách một chiếc điện thoại, cô lại phát hiện chính mình khẩn trương hận không thể lập tức biến mất khỏi thế giới này.
Đầu ngón tay nắm di động của cô run run lợi hại.
Lương Thần đầu kia không có chút không kiên nhẫn, cũng không có lên tiếng thúc giục.
Sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo cách điện thoại, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, sau đó lại là âm thanh lộn xộn, hẳn là Lương Thần lại trở về bữa ăn, bên trong truyền đến tiếng chào hỏi lộn xộn.
“Lương tổng đã trở lại, ngồi.”
“Lương tổng, tôi kính ngài một ly.”
Sau đó là tiếng ly rượu va chạm, sau đó Cảnh Hảo Hảo lại nghe được bên trong truyền đến âm điệu thản nhiên của Lương Thần: “Ngượng ngùng, tôi đột nhiên có việc, phải đi trước một bước, bữa cơm này cứ ghi lại cho tôi.”
Tiếp theo vẫn là tiếng tạm biệt lộn xộn, sau liền hoàn toàn im lặng xuống, sau đó Cảnh Hảo Hảo từ trong điện thoại, nghe được giọng nói Lương Thần, tựa như suối trong, lẳng lặng chảy xuôi tới: “Hảo Hảo, có chuyện gì gặp mặt rồi nói sau, anh lập tức đến chỗ em.”
Cảnh Hảo Hảo mất khí lực hơn nửa ngày, vẫn luôn không có gọi đi.
Lúc trước nghĩa vô phản cố muốn rời đi là cô, vẽ lên dấu chấm hết lên tình trạng quan hệ của bọn họ cũng là cô, hiện tại xảy ra chuyện, cô muốn đi tìm anh hỗ trợ, cô xem anh thành cái gì?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, ngượng ngùng buông cánh tay xuống.
Nhưng cô thật sự không muốn ngồi tù.... Phương Lộ không được, Lương Thần không được, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn muốn tìm, Thẩm Lương Niên người cô không muốn tìm nhất để hỗ trợ sao?
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, giãy dụa thành một mảnh.
Cô nắm di động, đi tới tới lui lui ở trên ban công, rối rắm hồi lâu, rốt cục cô nâng tay lên, đánh vào một chữ "Lương” ở trong cột tìm đó, sau đó nhìn thoáng qua Lương Niên và Lương Thần ở phía trên, nhắm mắt, trực tiếp nhấn tên “Lương Niên”, gọi ra ngoài.
Điện thoại vang vài tiếng, tiếp thông.
Đầu kia điện thoại truyền đến một đạo tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Alo?”
Cảnh Hảo Hảo nắm di động nháy mắt đứng ở tại chỗ, cô cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện phía trên viết người liên lạc trò chuyện, lại có thể là “Lương Thần”.
Tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng nhấn là Lương Niên mà.
“Alo, Hảo Hảo sao?” Đầu kia điện thoại, lại truyền đến một đạo âm thanh.
Trong lòng bàn tay nắm di động của Cảnh Hảo Hảo, phủ đầy mồ hôi, cô cách điện thoại, nghe được bên trong truyền đến âm thanh lộn xộn, bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, như là đang tham gia bữa ăn nào đó.
......
Lương Thần có một chiếc di động riêng tư, mở máy 24 giờ, chỉ có rất ít người quan trọng có thể đếm được biết đến dãy số này.
Cho nên, di động vừ vang, anh liền lấy điện thoại ra trước tiên, nhìn thấy phía trên là số điện thoại xa lạ của thành phố Giang Sơn.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua một lần, cuối cùng có thể nghĩ đến, chỉ có Cảnh Hảo Hảo.Tay nắm di động của anh hung hăng run rẩy một chút, sau đó cả người hung hăng đứng lên từ ghế cơm, tiếp nghe điện thoại.
Bên trong không có âm thanh.
Anh tiếp tục lặp lại câu hỏi lần nữa, vẫn không có âm thanh như trước.
Phía sau là tiếng ly rượu va chạm trong bữa ăn.
Lương Thần nắm di động, rất nhanh đi ra phòng bao, đứng ở trong hành lang yên tĩnh, sững sờ trợn tròn mắt, anh nhìn trần nhà trước mặt, chỉ cảm thấy như mộng như ảo, giống như một trận ảo giác.
Cảnh Hảo Hảo lại có thể gọi điện thoại cho anh.
Lương Thần mất khí lực rất lớn, mới kiềm chế được kích động quay cuồng trong đáy lòng mình, sau đó trầm giọng mở miệng, lại hỏi: “Hảo Hảo, có việc sao?”
......
Cảnh Hảo Hảo càng thêm không biết chính mình cần phải mở miệng, rõ ràng cách một chiếc điện thoại, cô lại phát hiện chính mình khẩn trương hận không thể lập tức biến mất khỏi thế giới này.
Đầu ngón tay nắm di động của cô run run lợi hại.
Lương Thần đầu kia không có chút không kiên nhẫn, cũng không có lên tiếng thúc giục.
Sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo cách điện thoại, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, sau đó lại là âm thanh lộn xộn, hẳn là Lương Thần lại trở về bữa ăn, bên trong truyền đến tiếng chào hỏi lộn xộn.
“Lương tổng đã trở lại, ngồi.”
“Lương tổng, tôi kính ngài một ly.”
Sau đó là tiếng ly rượu va chạm, sau đó Cảnh Hảo Hảo lại nghe được bên trong truyền đến âm điệu thản nhiên của Lương Thần: “Ngượng ngùng, tôi đột nhiên có việc, phải đi trước một bước, bữa cơm này cứ ghi lại cho tôi.”
Tiếp theo vẫn là tiếng tạm biệt lộn xộn, sau liền hoàn toàn im lặng xuống, sau đó Cảnh Hảo Hảo từ trong điện thoại, nghe được giọng nói Lương Thần, tựa như suối trong, lẳng lặng chảy xuôi tới: “Hảo Hảo, có chuyện gì gặp mặt rồi nói sau, anh lập tức đến chỗ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.