Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 372: Chê cười [3]
Diệp Phi Dạ
22/04/2017
Editor: May
Nhưng cuối cùng, cô lại vẫn duy trì tư thái thờ ơ, ngồi ở trên vị trí, không có phản ứng nào.
Hỏi cái gì mà hỏi...... Cô vẫn tin tưởng vững chắc quá khứ của mình và Thẩm Lương Niên, là người khác không thể lay động, nếu không phải Lương Thần tận lực bức bách, anh và cô tuyệt đối sẽ thiên trường địa cửu bạch đầu giai lão, đến hiện tại, cô mới biết được, hóa ra đó đều là ý nghĩ kỳ lạ của cô, Thẩm Lương Niên đã sớm lén cùng một chỗ với người phụ nữ này ở sau lưng cô ......
Cô sợ hãi Lương Thần hủy diệt hết thảy của anh, cho nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nén giận ở lại bên người Lương Thần, cường ngạnh ép buộc chính mình rời xa anh.
Anh sinh bệnh cô không để ý chuyện gì liền chạy tới chiếu cố anh, sau đó còn nói toàn bộ những hiểu rõ của mình về anh cho Kiều Ôn Noãn biết.
Cô nhận được tin nhắn anh mang cô cao bay xa chạy, không có dừng lại chút nào, bỏ lại Lương Thần, chuẩn bị nghĩa vô phản cố rời đi với anh.
Cô bởi vì theo Lương Thần, áy náy, bất an, tuyệt vọng......
Cảnh Hảo Hảo lại nghĩ tới mình từng nói với Kiều Ôn Noãn, bảo cô ta đừng nhớ thương đàn ông không thuộc về mình, lúc đó, cô nói tràn đầy tự tin, tràn đầy sức lực như vậy, khiến Kiều Ôn Noãn lại xấu hổ không chịu nổi.
Hiện tại suy nghĩ một chút, Cảnh Hảo Hảo mới hiểu được, lúc ấy người xấu hổ, không phải là Kiều Ôn Noãn, mà là Cảnh Hảo Hảo cô.
Cuối cùng Thẩm Lương Niên cưới cô, cưới sợ không phải là Cảnh Hảo Hảo, mà là cưới mười năm của anh và cô đi.
Hóa ra, vẫn đều là cô đánh giá cao phân lượng của mình ở trong lòng Thẩm Lương Niên, mệt cô vì anh làm nhiều như vậy, nhiều như vậy...... Cảnh Hảo Hảo càng nghĩ, càng cảm thấy chính mình là một trận vừa buồn cười vừa chê cười.
Từ đầu đến cuối, chỉ có cô là một kẻ đại ngu ngốc, ngốc hồ hồ kiên trì tự cho rằng đó sẽ là tình yêu sông cạn đá mòn.
Kiều Ôn Noãn nghĩ, chính mình không chiếm được tình yêu mình muốn, Thẩm Lương Niên cũng đừng nghĩ lấy được tình yêu anh muốn, không phải anh nói, bọn họ đã hoàn toàn đi qua khó khăn nhất ư?
Được rồi, cho dù cô xuống địa ngục, cô cũng phải lôi kéo Thẩm Lương Niên theo cô cùng nhau xuống địa ngục!
Cô ngược lại muốn nhìn một chút, sau khi Cảnh Hảo Hảo biết những chân tướng này, Thẩm Lương Niên làm sao có thể hy vọng xa vời cùng tiếp tục đi cùng với cô ta.
Kiều Ôn Noãn nhìn Cảnh Hảo Hảo như bình tĩnh, nhưng thật ra đã tan rã, trên mặt hơi hiện lên một tia cười yếu ớt, nhìn Cảnh Hảo Hảo lại mở miệng một lần nữa, nói: “Cảnh Hảo Hảo, lúc trước công ty Thẩm Lương Niên buôn bán lời tiền, cô sợ hãi công ty anh ta tương lai quay vòng không ra, phòng ngừa chu đáo gom tiền cho anh ta, chính mình lại luyến tiếc mua thứ sang quý, thậm chí còn mỗi ngày mặc quần áo rẻ, lúc ấy hàng hiệu và đồ số lượng có hạn trên người tôi, đều là Thẩm Lương Niên mua cho tôi!”
“Cô sợ quấy rầy công việc anh ta, thà rằng ở trong tổ phim gọi điện thoại cho anh ta, cũng không chịu để cho anh ta tới thăm cô, nhưng cô lại không biết rằng, đêm tình nhân thất tịch năm ngoái, khi cô ở sa mạc tàn khốc quay phim, anh ta lại đặt chuyến bay đi nước Pháp thăm tôi.”
Nhưng cuối cùng, cô lại vẫn duy trì tư thái thờ ơ, ngồi ở trên vị trí, không có phản ứng nào.
Hỏi cái gì mà hỏi...... Cô vẫn tin tưởng vững chắc quá khứ của mình và Thẩm Lương Niên, là người khác không thể lay động, nếu không phải Lương Thần tận lực bức bách, anh và cô tuyệt đối sẽ thiên trường địa cửu bạch đầu giai lão, đến hiện tại, cô mới biết được, hóa ra đó đều là ý nghĩ kỳ lạ của cô, Thẩm Lương Niên đã sớm lén cùng một chỗ với người phụ nữ này ở sau lưng cô ......
Cô sợ hãi Lương Thần hủy diệt hết thảy của anh, cho nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nén giận ở lại bên người Lương Thần, cường ngạnh ép buộc chính mình rời xa anh.
Anh sinh bệnh cô không để ý chuyện gì liền chạy tới chiếu cố anh, sau đó còn nói toàn bộ những hiểu rõ của mình về anh cho Kiều Ôn Noãn biết.
Cô nhận được tin nhắn anh mang cô cao bay xa chạy, không có dừng lại chút nào, bỏ lại Lương Thần, chuẩn bị nghĩa vô phản cố rời đi với anh.
Cô bởi vì theo Lương Thần, áy náy, bất an, tuyệt vọng......
Cảnh Hảo Hảo lại nghĩ tới mình từng nói với Kiều Ôn Noãn, bảo cô ta đừng nhớ thương đàn ông không thuộc về mình, lúc đó, cô nói tràn đầy tự tin, tràn đầy sức lực như vậy, khiến Kiều Ôn Noãn lại xấu hổ không chịu nổi.
Hiện tại suy nghĩ một chút, Cảnh Hảo Hảo mới hiểu được, lúc ấy người xấu hổ, không phải là Kiều Ôn Noãn, mà là Cảnh Hảo Hảo cô.
Cuối cùng Thẩm Lương Niên cưới cô, cưới sợ không phải là Cảnh Hảo Hảo, mà là cưới mười năm của anh và cô đi.
Hóa ra, vẫn đều là cô đánh giá cao phân lượng của mình ở trong lòng Thẩm Lương Niên, mệt cô vì anh làm nhiều như vậy, nhiều như vậy...... Cảnh Hảo Hảo càng nghĩ, càng cảm thấy chính mình là một trận vừa buồn cười vừa chê cười.
Từ đầu đến cuối, chỉ có cô là một kẻ đại ngu ngốc, ngốc hồ hồ kiên trì tự cho rằng đó sẽ là tình yêu sông cạn đá mòn.
Kiều Ôn Noãn nghĩ, chính mình không chiếm được tình yêu mình muốn, Thẩm Lương Niên cũng đừng nghĩ lấy được tình yêu anh muốn, không phải anh nói, bọn họ đã hoàn toàn đi qua khó khăn nhất ư?
Được rồi, cho dù cô xuống địa ngục, cô cũng phải lôi kéo Thẩm Lương Niên theo cô cùng nhau xuống địa ngục!
Cô ngược lại muốn nhìn một chút, sau khi Cảnh Hảo Hảo biết những chân tướng này, Thẩm Lương Niên làm sao có thể hy vọng xa vời cùng tiếp tục đi cùng với cô ta.
Kiều Ôn Noãn nhìn Cảnh Hảo Hảo như bình tĩnh, nhưng thật ra đã tan rã, trên mặt hơi hiện lên một tia cười yếu ớt, nhìn Cảnh Hảo Hảo lại mở miệng một lần nữa, nói: “Cảnh Hảo Hảo, lúc trước công ty Thẩm Lương Niên buôn bán lời tiền, cô sợ hãi công ty anh ta tương lai quay vòng không ra, phòng ngừa chu đáo gom tiền cho anh ta, chính mình lại luyến tiếc mua thứ sang quý, thậm chí còn mỗi ngày mặc quần áo rẻ, lúc ấy hàng hiệu và đồ số lượng có hạn trên người tôi, đều là Thẩm Lương Niên mua cho tôi!”
“Cô sợ quấy rầy công việc anh ta, thà rằng ở trong tổ phim gọi điện thoại cho anh ta, cũng không chịu để cho anh ta tới thăm cô, nhưng cô lại không biết rằng, đêm tình nhân thất tịch năm ngoái, khi cô ở sa mạc tàn khốc quay phim, anh ta lại đặt chuyến bay đi nước Pháp thăm tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.