Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 746: Đàn ông là phải theo đuổi như vậy [9]
Diệp Phi Dạ
09/10/2017
Editor: May
“Xin hỏi có thể giảm giá không?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn bộ dáng nghiêm túc mua đồ của Lương Thần, liền cũng mang tư thái bán hàng của mình đến: “Tiên sinh, không thể, gần đây không có ưu đãi.”
“Vậy, xin hỏi có thể cà thẻ không?” Lương Thần nói xong, liền lấy ví tiền từ trong túi ra.
“Có thể.” Cảnh Hảo Hảo xoay người, lấy máy POS tới đây.
Lương Thần đưa thẻ cho Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo nhập số vào, cà thẻ, sau đó đem đưa máy POS tới trước mặt Lương Thần: “Tiên sinh, phiền toái ngài nhập mật mã của ngài vào.”
Lương Thần đứng ở tại chỗ không hề động.
Cảnh Hảo Hảo lên tiếng tiếp tục nhắc nhở lần nữa.
Lúc này Lương Thần mới cau mày, tháo xuống toàn bộ dáng vẻ mua đồ: “Hảo Hảo, chẳng lẽ em không nhớ rõ mật mã thẻ của anh à?”
Cảnh Hảo Hảo thật đúng là không nhớ rõ, cô trừng mắt nhìn về phía Lương Thần, không nói gì.
Lương Thần có chút mất mát nâng tay lên, nhập mật mã vào.
Cảnh Hảo Hảo rắc một ít kim tuyến lên bó hoa kia, đưa cho Lương Thần.
Lương Thần nhận lấy, giây tiếp theo, lại xoay người đưa cho Cảnh Hảo Hảo: "Tặng cho em.”
......
Bảy giờ tối, Cảnh Hảo Hảo đúng giờ lên xe buýt đi đại học Giang Sơn.
Mười giờ rưỡi đêm, chuông báo tan học vừa vang lên, di động Cảnh Hảo Hảo liền vang lên, là Lương Thần gọi tới, nói cho cô biết, đã chờ cô ở cửa trường học.
Sau đó chờ khi Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong trường học, cô mới phát hiện, chính mình đề nghị Lương Thần đừng lái xe sang trọng tới đây đón cô, anh thật đúng là không lái xe sang trọng, bởi vì anh cưỡi một chiếc xe đạp.
......
Lúc lên đại học, Lương Thần thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng nam sinh cưỡi xe đạp trong vườn trường, chở nữ sinh trên đường bằng phẳng của trường học, chạy như bay qua.
Lúc đó anh không có cảm xúc quá lớn, nhưng hôm nay, bảo trợ lý mua một chiếc xe đạp, lúc một giờ trước cưỡi đến đây đón Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh lại dâng đầy một tầng chờ mong.
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo thật sự ngồi ở trên chỗ ngồi phía sau của anh, ôm thắt lưng anh, anh phát hiện, loại cảm giác này, so với cảm giác lái xe sang trọng chở Cảnh Hảo Hảo, còn muốn thân mật, ngọt ngào hơn rất nhiều.
Đêm mùa xuân, gió từ từ thổi, Lương Thần chở Cảnh Hảo Hảo xuyên qua đường phố đèn nê ông của thành phố Giang Sơn.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở chỗ ngồi phía sau, mùi hương trên người người đàn ông xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, truyền vào trong mũi của cô.
Loại mùi hương này, cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại, làm cho đáy lòng cô có một loại hạnh phúc mạc danh kỳ diệu.
......
Buổi sáng mỗi ngày, Lương Thần vẫn đi cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, mua một bó hoa, tặng cho Cảnh Hảo Hảo. Chạng vạng mỗi ngày, cưỡi xe đạp, đúng giờ chờ ở cửa đại học Giang Sơn, đưa Cảnh Hảo Hảo về nhà.
Vài ngày trôi qua, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy Lương Thần tặng hoa tươi có chút lãng phí, vì thế, vào lúc người hỏi thăm giá cả, cô liền dứt khoát bán hoa theo giá gốc.
Sở dĩ Cảnh Hảo Hảo làm như vậy, thật ra là vì không cho Lương Thần mua hoa tặng cho cô nữa, để tránh lãng phí.
Kết quả, khi cô nói chuyện này cho Lương Thần biết, Lương Thần lại vẻ mặt bình tĩnh không có phản ứng gì, ngày hôm sau, đi cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa càng đắt tiền hơn.
Vì thế, mỗi ngày một bó hoa của Cảnh Hảo Hảo, kiếm được giá tiền gấp đôi.
Đợi đến cuối tuần, khi cô làm thống kê lợi nhuận một tuần, phát hiện lại có thể tăng hơn trước 5000 nhân dân tệ.
Mà trong 5000 nhân dân tệ này, có 4000 nhân dân tệ đều là Lương Thần cống hiến.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm số tiền dư ra này, ở trong đầu nhịn không được nghĩ, cô đây có tính là bị Lương Thần bao nuôi không?
“Xin hỏi có thể giảm giá không?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn bộ dáng nghiêm túc mua đồ của Lương Thần, liền cũng mang tư thái bán hàng của mình đến: “Tiên sinh, không thể, gần đây không có ưu đãi.”
“Vậy, xin hỏi có thể cà thẻ không?” Lương Thần nói xong, liền lấy ví tiền từ trong túi ra.
“Có thể.” Cảnh Hảo Hảo xoay người, lấy máy POS tới đây.
Lương Thần đưa thẻ cho Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo nhập số vào, cà thẻ, sau đó đem đưa máy POS tới trước mặt Lương Thần: “Tiên sinh, phiền toái ngài nhập mật mã của ngài vào.”
Lương Thần đứng ở tại chỗ không hề động.
Cảnh Hảo Hảo lên tiếng tiếp tục nhắc nhở lần nữa.
Lúc này Lương Thần mới cau mày, tháo xuống toàn bộ dáng vẻ mua đồ: “Hảo Hảo, chẳng lẽ em không nhớ rõ mật mã thẻ của anh à?”
Cảnh Hảo Hảo thật đúng là không nhớ rõ, cô trừng mắt nhìn về phía Lương Thần, không nói gì.
Lương Thần có chút mất mát nâng tay lên, nhập mật mã vào.
Cảnh Hảo Hảo rắc một ít kim tuyến lên bó hoa kia, đưa cho Lương Thần.
Lương Thần nhận lấy, giây tiếp theo, lại xoay người đưa cho Cảnh Hảo Hảo: "Tặng cho em.”
......
Bảy giờ tối, Cảnh Hảo Hảo đúng giờ lên xe buýt đi đại học Giang Sơn.
Mười giờ rưỡi đêm, chuông báo tan học vừa vang lên, di động Cảnh Hảo Hảo liền vang lên, là Lương Thần gọi tới, nói cho cô biết, đã chờ cô ở cửa trường học.
Sau đó chờ khi Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong trường học, cô mới phát hiện, chính mình đề nghị Lương Thần đừng lái xe sang trọng tới đây đón cô, anh thật đúng là không lái xe sang trọng, bởi vì anh cưỡi một chiếc xe đạp.
......
Lúc lên đại học, Lương Thần thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng nam sinh cưỡi xe đạp trong vườn trường, chở nữ sinh trên đường bằng phẳng của trường học, chạy như bay qua.
Lúc đó anh không có cảm xúc quá lớn, nhưng hôm nay, bảo trợ lý mua một chiếc xe đạp, lúc một giờ trước cưỡi đến đây đón Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh lại dâng đầy một tầng chờ mong.
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo thật sự ngồi ở trên chỗ ngồi phía sau của anh, ôm thắt lưng anh, anh phát hiện, loại cảm giác này, so với cảm giác lái xe sang trọng chở Cảnh Hảo Hảo, còn muốn thân mật, ngọt ngào hơn rất nhiều.
Đêm mùa xuân, gió từ từ thổi, Lương Thần chở Cảnh Hảo Hảo xuyên qua đường phố đèn nê ông của thành phố Giang Sơn.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở chỗ ngồi phía sau, mùi hương trên người người đàn ông xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, truyền vào trong mũi của cô.
Loại mùi hương này, cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại, làm cho đáy lòng cô có một loại hạnh phúc mạc danh kỳ diệu.
......
Buổi sáng mỗi ngày, Lương Thần vẫn đi cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, mua một bó hoa, tặng cho Cảnh Hảo Hảo. Chạng vạng mỗi ngày, cưỡi xe đạp, đúng giờ chờ ở cửa đại học Giang Sơn, đưa Cảnh Hảo Hảo về nhà.
Vài ngày trôi qua, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy Lương Thần tặng hoa tươi có chút lãng phí, vì thế, vào lúc người hỏi thăm giá cả, cô liền dứt khoát bán hoa theo giá gốc.
Sở dĩ Cảnh Hảo Hảo làm như vậy, thật ra là vì không cho Lương Thần mua hoa tặng cho cô nữa, để tránh lãng phí.
Kết quả, khi cô nói chuyện này cho Lương Thần biết, Lương Thần lại vẻ mặt bình tĩnh không có phản ứng gì, ngày hôm sau, đi cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa càng đắt tiền hơn.
Vì thế, mỗi ngày một bó hoa của Cảnh Hảo Hảo, kiếm được giá tiền gấp đôi.
Đợi đến cuối tuần, khi cô làm thống kê lợi nhuận một tuần, phát hiện lại có thể tăng hơn trước 5000 nhân dân tệ.
Mà trong 5000 nhân dân tệ này, có 4000 nhân dân tệ đều là Lương Thần cống hiến.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm số tiền dư ra này, ở trong đầu nhịn không được nghĩ, cô đây có tính là bị Lương Thần bao nuôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.