Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 432: Gặp lại [5]
Diệp Phi Dạ
08/05/2017
Editor: May
Đã đến lúc này, sao cô còn kiểu cách như vậy nữa?
Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, nâng tay lên, cố gắng gõ lên bàn phím: Tôi......
Cảnh Hảo Hảo chỉ đánh một chữ, liền cảm thấy có khuất nhục rất lớn, bò lên từ đáy lòng của mình.
Cảnh Hảo Hảo xóa bỏ từng chữ trong tin nhắn kia lần nữa.
Hiện tại cô không có gì, chỉ còn tôn nghiêm này, Lương Thần làm như vậy, chính là buộc cô cúi đầu với anh.
Vừa cúi đầu, liền đại biểu cô trăm phương ngàn kế chạy trốn như vậy, liền trở thành một hồi ô long......
Chẳng lẽ thật sự giống như anh nói vậy, mặc kệ cô làm như thế nào, cô đều không đấu lại anh?
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đi tới tới lui lui hai bước ở trong phòng, sau đó liền cắn chặt răng, dứt khoát trực tiếp điện thoại ra ngoài......
......
Buổi tối Lương Thần tham gia một bữa ăn, sau khi cơm nước no nê, một nhóm người đi làm spa, tiểu thư xinh đẹp mát xa, mặc đồ thấp ngực, cúi người thật thấp, lúc mát - xa hai chân đàn ông, ngón chân đàn ông hơi nâng lên một chút, liền có thể tiến vào trong khe của tiểu thư mát - xa.
Spa thật sự là một loại hưởng thụ, Lương Thần cũng từng rất thích loại hưởng thụ này, nhưng hôm nay, anh liền ma xui quỷ khiến gọi một người đàn ông làm cho mình.
Trong quá trình, nghe người bên cạnh mình dùng ngôn ngữ trêu đùa tiểu thư mát xa, anh liền cảm thấy có chút buồn nôn, trợn tròn mắt, liền hốt hoảng giống như thấy được gương mặt xinh đẹp sạch sẽ kia của Cảnh Hảo Hảo.
Sau khi spa chấm dứt, mọi người đều tự tan cuộc, anh lái xe, không mục đích lái đi.
Anh từng hận không thể sớm rút ra thời gian về nhà, cho dù lúc đó Cảnh Hảo Hảo vừa không thân thiết, cũng không nồng thắm với anh, nhưng chỉ cần cô ở trong căn nhà kia, anh liền cảm thấy nơi đó có một cỗ mị lực thần kỳ, hấp dẫn anh gắt gao.
Nhưng hiện tại cô biến mất, căn nhà kia liền trở nên giống như những khách sạn trên thế giới, chính là một noi để ngủ.
Mười giờ tối, Duyên Hoa điện thoại đến, anh nhìn thoáng qua, trực tiếp ấn tắt, ngay sau đó cuộc gọi thứ hai tiến vào, anh có chút không kiên nhẫn tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng nói tao nhã nhu hòa của Duyên Hoa: “Anh Lương Thần, hiện tại anh ở nơi nào? Em đã đến thành phố Giang Sơn, em tuyệt không mệt, anh mang theo anh Từ Dung đi ra gặp mặt với em được không?”
Không biết có phải do trên bữa ăn uống rượu có chút nhiều hay không, anh mơ hồ cảm giác được một trận đau đầu, nâng tay lên, xoa xoa thái dương, nói: “18811199977.”
“Hả?”
“Số điện thoại của Từ Dung, không phải cô muốn hẹn cậu ta ư? Tự mình gọi.”
“Anh Lương Thần...... Anh cũng không phải không biết, anh ấy thực chán ghét em, em hẹn anh ấy, anh ấy sẽ không để ý đến em, cho nên em chỉ có thể cầu xin anh, chỉ cần anh ấy đi ra, anh lại tìm cái cớ rời đi là được mà......”
Lương Thần “cạch” trực tiếp cắt đứt điện thoại, thuận đường ngăn cuộc gọi của Duyên Hoa.
Anh Lương Thần...... Vừa rồi lúc Duyên Hoa gọi anh như vậy, anh mơ hồ nghĩ tới chính mình từng bức bách Cảnh Hảo Hảo đi biệt thự tìm mình, lúc bảo cô và Thẩm Lương Niên chia tay, sắc mặt cô tái nhợt, nước mắt lưng tròng nhìn anh, cũng gọi là, anh Lương Thần.
Đó là xưng hô anh nghe vừa lòng và thoải mái nhất trong đời này, nhưng phải là xuất ra từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần ngồi ở bên trong xe, không biết đây là lần thứ mấy, đột nhiên liền nghĩ đến chuyện cũ của Cảnh Hảo Hảo và chính mình.
Nhớ nhung điên cuồng, bỗng chốc, nhớ tới em, cuộc sống bận rộn, liền trở nên trống rỗng.
Đã đến lúc này, sao cô còn kiểu cách như vậy nữa?
Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, nâng tay lên, cố gắng gõ lên bàn phím: Tôi......
Cảnh Hảo Hảo chỉ đánh một chữ, liền cảm thấy có khuất nhục rất lớn, bò lên từ đáy lòng của mình.
Cảnh Hảo Hảo xóa bỏ từng chữ trong tin nhắn kia lần nữa.
Hiện tại cô không có gì, chỉ còn tôn nghiêm này, Lương Thần làm như vậy, chính là buộc cô cúi đầu với anh.
Vừa cúi đầu, liền đại biểu cô trăm phương ngàn kế chạy trốn như vậy, liền trở thành một hồi ô long......
Chẳng lẽ thật sự giống như anh nói vậy, mặc kệ cô làm như thế nào, cô đều không đấu lại anh?
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đi tới tới lui lui hai bước ở trong phòng, sau đó liền cắn chặt răng, dứt khoát trực tiếp điện thoại ra ngoài......
......
Buổi tối Lương Thần tham gia một bữa ăn, sau khi cơm nước no nê, một nhóm người đi làm spa, tiểu thư xinh đẹp mát xa, mặc đồ thấp ngực, cúi người thật thấp, lúc mát - xa hai chân đàn ông, ngón chân đàn ông hơi nâng lên một chút, liền có thể tiến vào trong khe của tiểu thư mát - xa.
Spa thật sự là một loại hưởng thụ, Lương Thần cũng từng rất thích loại hưởng thụ này, nhưng hôm nay, anh liền ma xui quỷ khiến gọi một người đàn ông làm cho mình.
Trong quá trình, nghe người bên cạnh mình dùng ngôn ngữ trêu đùa tiểu thư mát xa, anh liền cảm thấy có chút buồn nôn, trợn tròn mắt, liền hốt hoảng giống như thấy được gương mặt xinh đẹp sạch sẽ kia của Cảnh Hảo Hảo.
Sau khi spa chấm dứt, mọi người đều tự tan cuộc, anh lái xe, không mục đích lái đi.
Anh từng hận không thể sớm rút ra thời gian về nhà, cho dù lúc đó Cảnh Hảo Hảo vừa không thân thiết, cũng không nồng thắm với anh, nhưng chỉ cần cô ở trong căn nhà kia, anh liền cảm thấy nơi đó có một cỗ mị lực thần kỳ, hấp dẫn anh gắt gao.
Nhưng hiện tại cô biến mất, căn nhà kia liền trở nên giống như những khách sạn trên thế giới, chính là một noi để ngủ.
Mười giờ tối, Duyên Hoa điện thoại đến, anh nhìn thoáng qua, trực tiếp ấn tắt, ngay sau đó cuộc gọi thứ hai tiến vào, anh có chút không kiên nhẫn tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng nói tao nhã nhu hòa của Duyên Hoa: “Anh Lương Thần, hiện tại anh ở nơi nào? Em đã đến thành phố Giang Sơn, em tuyệt không mệt, anh mang theo anh Từ Dung đi ra gặp mặt với em được không?”
Không biết có phải do trên bữa ăn uống rượu có chút nhiều hay không, anh mơ hồ cảm giác được một trận đau đầu, nâng tay lên, xoa xoa thái dương, nói: “18811199977.”
“Hả?”
“Số điện thoại của Từ Dung, không phải cô muốn hẹn cậu ta ư? Tự mình gọi.”
“Anh Lương Thần...... Anh cũng không phải không biết, anh ấy thực chán ghét em, em hẹn anh ấy, anh ấy sẽ không để ý đến em, cho nên em chỉ có thể cầu xin anh, chỉ cần anh ấy đi ra, anh lại tìm cái cớ rời đi là được mà......”
Lương Thần “cạch” trực tiếp cắt đứt điện thoại, thuận đường ngăn cuộc gọi của Duyên Hoa.
Anh Lương Thần...... Vừa rồi lúc Duyên Hoa gọi anh như vậy, anh mơ hồ nghĩ tới chính mình từng bức bách Cảnh Hảo Hảo đi biệt thự tìm mình, lúc bảo cô và Thẩm Lương Niên chia tay, sắc mặt cô tái nhợt, nước mắt lưng tròng nhìn anh, cũng gọi là, anh Lương Thần.
Đó là xưng hô anh nghe vừa lòng và thoải mái nhất trong đời này, nhưng phải là xuất ra từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần ngồi ở bên trong xe, không biết đây là lần thứ mấy, đột nhiên liền nghĩ đến chuyện cũ của Cảnh Hảo Hảo và chính mình.
Nhớ nhung điên cuồng, bỗng chốc, nhớ tới em, cuộc sống bận rộn, liền trở nên trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.