Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 536: Không phải cô không cưới [13]
Diệp Phi Dạ
26/06/2017
Tay Lương Thần dùng sức bóp cổ Lương Viễn đột nhiên không có khí lực, anh ngẩng đầu nhìn bốn chữ “chứng nhận ly hôn” trên bản đỏ nhỏ trước
mặt, nhất thời đầu óc choáng váng một trận.
Ngay tại buổi sáng hôm nay, anh mang theo cô, khẩn cấp tiến đến cục dân chính lĩnh giấy hôn thú, trong nháy mắt đó, anh nhấm nháp được một loại tư vị hạnh phúc, hận không thể muốn nói cho toàn thế giới, anh là một người đàn ông có vợ, là chồng của Cảnh Hảo Hảo.
Vui mừng như vậy anh còn chưa có hoàn toàn nhấm nháp đủ, dư vị đang nồng, một quyển giấy chứng nhận ly hôn liền ném đến trước mặt anh, không chút khách khí một phen đẩy anh từ trên đám mây xuống vực sâu vạn trượng.
Lương Thần mơ hồ nghe thấy, đáy lòng mình giống như có chỗ nào đó đang vỡ nát.
Ngay tại buổi chiều, anh còn nghĩ, anh phải đưa CD kia cho Cảnh Hảo Hảo, còn muốn cho cô lễ vậy kinh hỉ “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” kia.
Anh vẽ bề ngoài hết thảy tốt đẹp như vậy, nhưng anh không nghĩ tới, lúc anh đang vui vẻ an bài hết thảy, hai người Lương Viễn và Cảnh Hảo Hảo lại thông đồng nhau, bày trí một trận cho anh.
Lương Thần vẫn nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo lãnh đạm với mình, không thương mình, kháng cự mình, là đả kích lớn nhất với mình, nhưng hiện tại, trong nháy mắt sự thật xích lõa bày ra trước mặt anh, anh mới hiểu được, hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là chính mình si tâm vọng tưởng.
Anh yêu cô, cho nên không hề giữ lại tin tưởng cô, toàn tâm toàn ý bù lại lỗi mình từng gây ra, cô và anh lĩnh giấy hôn thú, cô và anh chung sống với nhau bình thản như vậy, giữa trưa hôm nay cô còn nở một nụ cười phát ra từ nội tâm với anh, anh nghĩ đến bọn họ có bắt đầu mới, anh nghĩ đến cô mặc kệ hiềm khí lúc trước, thậm chí anh còn đang cảm thán, vận mệnh và trời cao đối đãi với chính mình không tệ, sau khi anh làm nhiều chuyện quá phận với cô như vậy, anh còn có thể nhận được sự tha thứ của cô, nhưng anh không nghĩ tới...... Cô xoay người liền có thể liên thủ với anh cả anh cùng nhau phản bội anh.
Dưới đáy lòng anh, một lần lại một lần, lừa mình dối người nói với chính mình, Lương Viễn nói cho anh biết đây đều là giả, là đang dối gạt anh.
Nhưng giấy chứng nhận ly hôn này, giấy chứng nhận ly hôn Cảnh Hảo Hảo lưu lại cho anh này, cũng thật tàn nhẫn...... Cô giống như là cá bị xô lên bờ, đợi không được nước sông, có chỉ là tuyệt vọng.
Thực đáng tiếc, anh hiện tại, ngay cả biện pháp lừa mình dối người cũng không có.
Anh bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.
Người phụ nữ anh yêu, và anh cả thân thiết nhất của anh, cứ như vậy, bóp chết tình yêu của anh.
Lương Thần nghĩ đến đây, chợt nở nụ cười, trên dung nhan tuấn nhã, lộ ra vết thương lưu lại khi anh và Lương Viễn đánh nhau, mơ hồ thoạt nhìn, có vài phần buồn cười, anh như là gặp chuyện rất buồn cười, cười càng ngày càng vui.
Thật lâu sau, anh mới ngưng cười, chậm rãi bò dậy từ trên người Lương Viễn.
Toàn thân anh đều là vết thương, nhúc nhích như vậy, anh đau đến sắc mặt tái nhợt, anh cúi đầu, nhìn nhìn Lương Viễn, lại nhìn nhìn cha vẫn luôn nghiêm mặt đứng ở một bên, sau đó gật gật đầu, nói: “Tốt, thật tốt, các người đều có một thân bản lĩnh, chỉ có tôi là đứa ngốc!”
Lương Thần nói tới đây, cười cười, như là đang trào phúng chính anh, giây tiếp theo, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, nâng tay lên, lau vết máu nơi khóe môi, hơi hơi nâng nâng cằm, thần thái thoạt nhìn cao ngạo bá đạo, ngữ khí bình tĩnh nói: “Các người đừng tưởng rằng như vậy liền đánh bại tôi, hôm nay tôi liền nói rõ ở chỗ này, cả đời này Lương Thần tôi, hoặc là cả đời không cưới, hoặc là không phải cô ấy sẽ không cưới!”
Ngay tại buổi sáng hôm nay, anh mang theo cô, khẩn cấp tiến đến cục dân chính lĩnh giấy hôn thú, trong nháy mắt đó, anh nhấm nháp được một loại tư vị hạnh phúc, hận không thể muốn nói cho toàn thế giới, anh là một người đàn ông có vợ, là chồng của Cảnh Hảo Hảo.
Vui mừng như vậy anh còn chưa có hoàn toàn nhấm nháp đủ, dư vị đang nồng, một quyển giấy chứng nhận ly hôn liền ném đến trước mặt anh, không chút khách khí một phen đẩy anh từ trên đám mây xuống vực sâu vạn trượng.
Lương Thần mơ hồ nghe thấy, đáy lòng mình giống như có chỗ nào đó đang vỡ nát.
Ngay tại buổi chiều, anh còn nghĩ, anh phải đưa CD kia cho Cảnh Hảo Hảo, còn muốn cho cô lễ vậy kinh hỉ “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” kia.
Anh vẽ bề ngoài hết thảy tốt đẹp như vậy, nhưng anh không nghĩ tới, lúc anh đang vui vẻ an bài hết thảy, hai người Lương Viễn và Cảnh Hảo Hảo lại thông đồng nhau, bày trí một trận cho anh.
Lương Thần vẫn nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo lãnh đạm với mình, không thương mình, kháng cự mình, là đả kích lớn nhất với mình, nhưng hiện tại, trong nháy mắt sự thật xích lõa bày ra trước mặt anh, anh mới hiểu được, hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là chính mình si tâm vọng tưởng.
Anh yêu cô, cho nên không hề giữ lại tin tưởng cô, toàn tâm toàn ý bù lại lỗi mình từng gây ra, cô và anh lĩnh giấy hôn thú, cô và anh chung sống với nhau bình thản như vậy, giữa trưa hôm nay cô còn nở một nụ cười phát ra từ nội tâm với anh, anh nghĩ đến bọn họ có bắt đầu mới, anh nghĩ đến cô mặc kệ hiềm khí lúc trước, thậm chí anh còn đang cảm thán, vận mệnh và trời cao đối đãi với chính mình không tệ, sau khi anh làm nhiều chuyện quá phận với cô như vậy, anh còn có thể nhận được sự tha thứ của cô, nhưng anh không nghĩ tới...... Cô xoay người liền có thể liên thủ với anh cả anh cùng nhau phản bội anh.
Dưới đáy lòng anh, một lần lại một lần, lừa mình dối người nói với chính mình, Lương Viễn nói cho anh biết đây đều là giả, là đang dối gạt anh.
Nhưng giấy chứng nhận ly hôn này, giấy chứng nhận ly hôn Cảnh Hảo Hảo lưu lại cho anh này, cũng thật tàn nhẫn...... Cô giống như là cá bị xô lên bờ, đợi không được nước sông, có chỉ là tuyệt vọng.
Thực đáng tiếc, anh hiện tại, ngay cả biện pháp lừa mình dối người cũng không có.
Anh bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.
Người phụ nữ anh yêu, và anh cả thân thiết nhất của anh, cứ như vậy, bóp chết tình yêu của anh.
Lương Thần nghĩ đến đây, chợt nở nụ cười, trên dung nhan tuấn nhã, lộ ra vết thương lưu lại khi anh và Lương Viễn đánh nhau, mơ hồ thoạt nhìn, có vài phần buồn cười, anh như là gặp chuyện rất buồn cười, cười càng ngày càng vui.
Thật lâu sau, anh mới ngưng cười, chậm rãi bò dậy từ trên người Lương Viễn.
Toàn thân anh đều là vết thương, nhúc nhích như vậy, anh đau đến sắc mặt tái nhợt, anh cúi đầu, nhìn nhìn Lương Viễn, lại nhìn nhìn cha vẫn luôn nghiêm mặt đứng ở một bên, sau đó gật gật đầu, nói: “Tốt, thật tốt, các người đều có một thân bản lĩnh, chỉ có tôi là đứa ngốc!”
Lương Thần nói tới đây, cười cười, như là đang trào phúng chính anh, giây tiếp theo, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, nâng tay lên, lau vết máu nơi khóe môi, hơi hơi nâng nâng cằm, thần thái thoạt nhìn cao ngạo bá đạo, ngữ khí bình tĩnh nói: “Các người đừng tưởng rằng như vậy liền đánh bại tôi, hôm nay tôi liền nói rõ ở chỗ này, cả đời này Lương Thần tôi, hoặc là cả đời không cưới, hoặc là không phải cô ấy sẽ không cưới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.