Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 379: Thương tổn qua đi, không còn tha thứ [5]
Diệp Phi Dạ
24/04/2017
Trong hẻm nhỏ chỉ có hai ba ngọn đèn đường, miễn cưỡng có thể để cho
người thấy rõ ràng đường đi, càng đi vào trong, càng cách xa tiếng động
ồn ào bên ngoài, vẫn đi chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, tiếng ồn ào bên
ngoài biến mất không còn một mảnh, giống như tiến vào một thế giới khác.
Chỗ tận cùng ngõ nhỏ, chỉ có đi con đường phía trái, Lương Thần còn chưa có xoay người, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc hu hu, âm thanh kia quen thuộc đến cả chính anh cũng không biết, chẳng bao lâu sau mình lại có thế khắc sâu vào trong lòng.
Cả người anh như là bị điểm huyệt đạo, lập tức liền cứng ngắc tại chỗ, thật lâu sau, anh mới chậm rãi đi về phía trước từng bước, ở chỗ rất xa nơi đèn đường chỉ khuếch trương chiếu tới đượ một chút ánh sáng yếu ớt, anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm xuống, chôn đầu ở giữa hai vách tường, bả vai rung rung, khóc rất thương tâm.
Lương Thần cảm thấy tim mình, như là bị cái gì hung hăng bắt lấy, dùng sức níu chặt, đau không thể chịu đựng được.
Từng trận đau lòng, như là thủy triều, tập trung giữa tim, nhanh chóng chôn vùi anh.
Lương Thần siết chặt nắm tay, rũ đặt ở bên người của mình.
Trong toàn bộ hẻm nhỏ, im lặng có chút dọa người, chỉ có tiếng khóc của Cảnh Hảo Hảo, đứt quãng truyền ra.
Rõ ràng thương tâm là Cảnh Hảo Hảo, rõ ràng khổ sở là Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng Lương Thần lại cảm thấy chính mình giống như càng khổ sở hơn cô gấp mười lần, gấp trăm lần, ngàn lần.
Tế bào toàn thân anh, đều kêu gào đau đớn.
Lúc này anh mới hiểu được, thật lòng cách thương tâm rất gần.
Chỉ có người bỏ ra thật lòng, mới có thể hiểu được cái gì gọi là thương tâm.
Cô thương tâm vì tình yêu chết đi của cô, mà anh là thương tâm vì thương tâm của cô.
Mắt của em đang nhỏ lệ, lòng của anh đang che dù cho em.
Cảnh Hảo Hảo càng khóc, càng cảm thấy thương tâm, ai ngờ, Thẩm Lương Niên là hết thảy sinh mệnh, tín ngưỡng trong mười năm qua của cô, hiện nay hết thảy đó đều ầm ầm sụp đổ, trở thành một mảnh phế tích.
Cô thật sự không hiểu được, cô yêu Thẩm Lương Niên như vậy, sao lại lừa gạt cô hai năm?
Sao anh cứ như vậy nhẫn tâm khiến cho cô như là một kẻ ngốc, chẳng hay biết gì hai năm?
Cô vì anh làm nhiều như vậy, sao anh có thể khi dễ cô như thế?
Cảnh Hảo Hảo khóc tê tâm liệt phế, đến cuối cùng, cô lập tức liền ngồi xổm xuống đất, thân thể gầy yếu hơi hơi cuộn mình.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm trên đất khóc lớn, qua lúc lâu mới hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trên chân như là đổ chì, đi từng bước một đến trước mặt của cô, anh hơi hơi cúi người, nâng tay lên muốn đi nâng Cảnh Hảo Hảo dậy, lại phát hiện ngón tay mình run run có chút không thể khống chế.
Lương Thần mất khí lực rất lớn, mới đưa ngón tay run rẩy, chậm rãi đặt ở trên đầu Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô.
Chỗ tận cùng ngõ nhỏ, chỉ có đi con đường phía trái, Lương Thần còn chưa có xoay người, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc hu hu, âm thanh kia quen thuộc đến cả chính anh cũng không biết, chẳng bao lâu sau mình lại có thế khắc sâu vào trong lòng.
Cả người anh như là bị điểm huyệt đạo, lập tức liền cứng ngắc tại chỗ, thật lâu sau, anh mới chậm rãi đi về phía trước từng bước, ở chỗ rất xa nơi đèn đường chỉ khuếch trương chiếu tới đượ một chút ánh sáng yếu ớt, anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm xuống, chôn đầu ở giữa hai vách tường, bả vai rung rung, khóc rất thương tâm.
Lương Thần cảm thấy tim mình, như là bị cái gì hung hăng bắt lấy, dùng sức níu chặt, đau không thể chịu đựng được.
Từng trận đau lòng, như là thủy triều, tập trung giữa tim, nhanh chóng chôn vùi anh.
Lương Thần siết chặt nắm tay, rũ đặt ở bên người của mình.
Trong toàn bộ hẻm nhỏ, im lặng có chút dọa người, chỉ có tiếng khóc của Cảnh Hảo Hảo, đứt quãng truyền ra.
Rõ ràng thương tâm là Cảnh Hảo Hảo, rõ ràng khổ sở là Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng Lương Thần lại cảm thấy chính mình giống như càng khổ sở hơn cô gấp mười lần, gấp trăm lần, ngàn lần.
Tế bào toàn thân anh, đều kêu gào đau đớn.
Lúc này anh mới hiểu được, thật lòng cách thương tâm rất gần.
Chỉ có người bỏ ra thật lòng, mới có thể hiểu được cái gì gọi là thương tâm.
Cô thương tâm vì tình yêu chết đi của cô, mà anh là thương tâm vì thương tâm của cô.
Mắt của em đang nhỏ lệ, lòng của anh đang che dù cho em.
Cảnh Hảo Hảo càng khóc, càng cảm thấy thương tâm, ai ngờ, Thẩm Lương Niên là hết thảy sinh mệnh, tín ngưỡng trong mười năm qua của cô, hiện nay hết thảy đó đều ầm ầm sụp đổ, trở thành một mảnh phế tích.
Cô thật sự không hiểu được, cô yêu Thẩm Lương Niên như vậy, sao lại lừa gạt cô hai năm?
Sao anh cứ như vậy nhẫn tâm khiến cho cô như là một kẻ ngốc, chẳng hay biết gì hai năm?
Cô vì anh làm nhiều như vậy, sao anh có thể khi dễ cô như thế?
Cảnh Hảo Hảo khóc tê tâm liệt phế, đến cuối cùng, cô lập tức liền ngồi xổm xuống đất, thân thể gầy yếu hơi hơi cuộn mình.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm trên đất khóc lớn, qua lúc lâu mới hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trên chân như là đổ chì, đi từng bước một đến trước mặt của cô, anh hơi hơi cúi người, nâng tay lên muốn đi nâng Cảnh Hảo Hảo dậy, lại phát hiện ngón tay mình run run có chút không thể khống chế.
Lương Thần mất khí lực rất lớn, mới đưa ngón tay run rẩy, chậm rãi đặt ở trên đầu Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.