Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 127: Weibo [1]
Diệp Phi Dạ
03/02/2017
Editor: May
Số lần Lương Thần chạm Cảnh Hảo Hảo cũng không nhiều, cách ba năm ngày sẽ chạm cô một lần, trên cơ bản đều là sau khi tắt đèn, hai người im lặng nằm một lát, sau đó Lương Thần sẽ đột nhiên xoay người, đè ở trên thân thể cô.
Giữa hai người cũng không có dây dưa triền miên nói chuyện tình cảm trên giường gì, Cảnh Hảo Hảo vẫn rất kháng cự Lương Thần, mỗi khi đến lúc này, cô sẽ cảm thấy thời gian qua thật sự rất lâu.
Lúc Lương Thần đi vào giấc ngủ, thích ôm Cảnh Hảo Hảo, mà Cảnh Hảo Hảo không quen anh ôm ấp, chỉ là kề bên lồng ngực lửa nóng của anh, chờ sau khi anh dần dần đi vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng tránh ra từ trong lòng anh, chuyển đến góc cách xa Lương Thần nhất một mình ngủ.
Đôi khi nửa đêm Lương Thần cảm thấy trong lòng trống rỗng, sẽ tỉnh lại, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đưa lưng về phía mình, thân thể vốn rất mảnh khảnh co rúc thành một đoàn, trốn tránh mình thật xa, sẽ lập tức không còn buồn ngủ.
Nhiều lần, Lương Thần cũng thành thói quen, anh chờ Cảnh Hảo Hảo tránh ra khỏi trong mình, sau khi cô ngủ say, liền kéo cô trở về trong ngực mình ôm lần nữa.
Đại đa số là anh tỉnh sớm hơn cô, cho nên lúc rời giường, cô còn đang ngủ say, Cảnh Hảo Hảo cũng không biết mỗi buổi tối sau đó của mình, đều là được Lương Thần ôm ngủ .
Mùa thu của thành phố Giang Sơn cũng không dài, vừa vào thu, thời tiết rất nhanh trở nên có chút lạnh, nhiệt độ giữa sườn núi lại muốn thấp hơn bốn năm độ, buổi tối Cảnh Hảo Hảo không vì né tránh Lương Thần mà đi ban công ngẩn người nữa, cho nên mỗi buổi tối đều leo lêngiường rất sớm.
Điện thoại di động của cô vẫn bị nắm giữ ở trong tay Lương Thần như cũ, cô không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cả ngày không có việc gì ngốc ở trong biệt thự to như vậy.
Cho dù một đêm kia, Lương Thần ở trước mặt của cô gọi điện thoại cho ngân hàng, buông tha Thẩm Lương Niên, nhưng đáy lòng của cô vẫn rất nhớ Thẩm Lương Niên, cô không biết tình huống hiện tại của công ty Thẩm Lương Niên là như thế nào? Cũng không biết hiện tại người đó trôi qua có tốt không? Cô biến mất lâu như vậy, anh có thể rất sốt ruột hay không?
Mỗi tối gần đây Lương Thần đều trở về biệt thự ăn cơm, người hầu từ trên xuống dưới trong biệt thự như lâm đại địch, mỗi ngày chưa tới ba giờ xế chiều, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Một mình Cảnh Hảo Hảo liền ghé vào trên ban công phòng ngủ chính tầng hai phơi nắng, ngắm mặt trời lặn.
Hôm nay Lương Thần tan tầm trở về rất sớm, không đến bốn giờ, trở về đến biệt thự.
Người hầu nhìn thấy anh trở về, đều kinh ngạc một chút, sau đó liền dừng chuyện bận rộn trên tay, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Lương Thần vừa cởi áo khoác, vừa hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Cảnh tiểu thư ở trên lầu.”
Lương Thần không nói gì, gật gật đầu, trực tiếp lên lầu.
Cửa phòng ngủ chính tầng hai không có đóng, anh đi ra thang máy, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ghé vào trên ban công, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Cô nhìn bên ngoài rất nhập thần, thế cho nên ngay cả anh đi vào trong phòng cũng không có phát hiện.
Số lần Lương Thần chạm Cảnh Hảo Hảo cũng không nhiều, cách ba năm ngày sẽ chạm cô một lần, trên cơ bản đều là sau khi tắt đèn, hai người im lặng nằm một lát, sau đó Lương Thần sẽ đột nhiên xoay người, đè ở trên thân thể cô.
Giữa hai người cũng không có dây dưa triền miên nói chuyện tình cảm trên giường gì, Cảnh Hảo Hảo vẫn rất kháng cự Lương Thần, mỗi khi đến lúc này, cô sẽ cảm thấy thời gian qua thật sự rất lâu.
Lúc Lương Thần đi vào giấc ngủ, thích ôm Cảnh Hảo Hảo, mà Cảnh Hảo Hảo không quen anh ôm ấp, chỉ là kề bên lồng ngực lửa nóng của anh, chờ sau khi anh dần dần đi vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng tránh ra từ trong lòng anh, chuyển đến góc cách xa Lương Thần nhất một mình ngủ.
Đôi khi nửa đêm Lương Thần cảm thấy trong lòng trống rỗng, sẽ tỉnh lại, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đưa lưng về phía mình, thân thể vốn rất mảnh khảnh co rúc thành một đoàn, trốn tránh mình thật xa, sẽ lập tức không còn buồn ngủ.
Nhiều lần, Lương Thần cũng thành thói quen, anh chờ Cảnh Hảo Hảo tránh ra khỏi trong mình, sau khi cô ngủ say, liền kéo cô trở về trong ngực mình ôm lần nữa.
Đại đa số là anh tỉnh sớm hơn cô, cho nên lúc rời giường, cô còn đang ngủ say, Cảnh Hảo Hảo cũng không biết mỗi buổi tối sau đó của mình, đều là được Lương Thần ôm ngủ .
Mùa thu của thành phố Giang Sơn cũng không dài, vừa vào thu, thời tiết rất nhanh trở nên có chút lạnh, nhiệt độ giữa sườn núi lại muốn thấp hơn bốn năm độ, buổi tối Cảnh Hảo Hảo không vì né tránh Lương Thần mà đi ban công ngẩn người nữa, cho nên mỗi buổi tối đều leo lêngiường rất sớm.
Điện thoại di động của cô vẫn bị nắm giữ ở trong tay Lương Thần như cũ, cô không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cả ngày không có việc gì ngốc ở trong biệt thự to như vậy.
Cho dù một đêm kia, Lương Thần ở trước mặt của cô gọi điện thoại cho ngân hàng, buông tha Thẩm Lương Niên, nhưng đáy lòng của cô vẫn rất nhớ Thẩm Lương Niên, cô không biết tình huống hiện tại của công ty Thẩm Lương Niên là như thế nào? Cũng không biết hiện tại người đó trôi qua có tốt không? Cô biến mất lâu như vậy, anh có thể rất sốt ruột hay không?
Mỗi tối gần đây Lương Thần đều trở về biệt thự ăn cơm, người hầu từ trên xuống dưới trong biệt thự như lâm đại địch, mỗi ngày chưa tới ba giờ xế chiều, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Một mình Cảnh Hảo Hảo liền ghé vào trên ban công phòng ngủ chính tầng hai phơi nắng, ngắm mặt trời lặn.
Hôm nay Lương Thần tan tầm trở về rất sớm, không đến bốn giờ, trở về đến biệt thự.
Người hầu nhìn thấy anh trở về, đều kinh ngạc một chút, sau đó liền dừng chuyện bận rộn trên tay, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Lương Thần vừa cởi áo khoác, vừa hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Cảnh tiểu thư ở trên lầu.”
Lương Thần không nói gì, gật gật đầu, trực tiếp lên lầu.
Cửa phòng ngủ chính tầng hai không có đóng, anh đi ra thang máy, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ghé vào trên ban công, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Cô nhìn bên ngoài rất nhập thần, thế cho nên ngay cả anh đi vào trong phòng cũng không có phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.