Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chương 130: Weibo [4]
Diệp Phi Dạ
04/02/2017
Editor: May
Vừa mới gửi tin nhắn Weibo, người hầu liền gọi Cảnh Hảo Hảo đi xuống lầu ăn cơm trưa, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp ném điện thoại di động lên trên giường, đi xuống lầu.
Ăn xong cơm trưa, lúc trở về, Cảnh Hảo Hảo cầm lấy di động, lướt lướt, lại nhìn thấy Weibo có vài tin nhắc nhở, Cảnh Hảo Hảo tùy ý nhấn vào, nhìn không chút để ý từng cái từng cái, cuối cùng lúc nhìn thấy tin nhắn, ngón tay Cảnh Hảo Hảo nháy mắt liền cứng ngắc ở nơi đó, cả người giống như là bị sét đánh, qua hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, sau đó hai mắt mở trừng trừng, nghiêm túc nhìn từng chữ từng chữ tin nhắn kia.
[ Hảo Hảo, anh là Lương Niên.]
[ Hảo Hảo, em đã đi đâu, sao lại biến mất lâu như vậy, cũng không liên lạc với anh? Gọi điện thoại cho em, cũng không có tiếp thông.]
[ Hảo Hảo, nhìn thấy tin nhắn, nhất định phải trả lời anh, em có biết không, anh tìm em tìm đến sắp nổi điên rồi!]
Ba câu ngắn ngủi, còn chưa tới một trăm chữ, Cảnh Hảo Hảo lại nhìn khoảng chừng năm phút đồng hồ.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện, đáy mắt mình đã nổi lên chua xót ẩm ướt.
Cô không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không liên lạc với Thẩm Lương Niên, cô chỉ biết là, từ khi mình và Thẩm Lương Niên quen biết đến bây giờ, chưa bao giờ không nói chuyện lâu như vậy.
Cảnh Hảo Hảo nói không nên lời tâm tình của mình, rốt cuộc nói như thế nào, cô nhìn tin nhắn kia hết lần này tới lần khác, sau đó mới nhấn bàn gõ viết tay, chuyên chú viết ở phía trên một câu: Lương Niên, em rất nhớ anh......
Sau khi cô đánh xong mấy chữ này, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xóa bỏ từng chữ này, một lần nữa viết hai chữ, gửi qua: [ Lương Niên.]
Sau khi Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn này đi, liền vẫn không ngừng chú ý di động của mình, nhưng đợi nửa tiếng, Thẩm Lương Niên cũng không có trả lời cô.
Thật vất vả di động vang lên một tiếng, Cảnh Hảo Hảo vội vàng cầm lấy di động, lại nhìn thấy là tin nhắn Lương Thần gửi đến: [ Có thích những thứ đó không?]
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo có chút mất mát, những vẫn trả lời một chữ lại cho Lương Thần: [ Thích.]
Sau đó, Lương Thần không có gửi tin nhắn tới nữa.
Cảnh Hảo Hảo lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, tiếp tục chờ tin nhắn của Thẩm Lương Niên, vẫn đợi đến khi cơn buồn ngủ của đột kích, giống như ngủ lại không phải ngủ.
Cảnh Hảo Hảo cũng chưa ngủ đặc biệt say, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động lớn ồn ào, cô ngồi dậy, mang dép vào liền đi ra ngoài, nhìn thấy có mấy người khiêng một ít đồ, đi tới một gian phòng ngủ chính ở phía tây.
Cảnh Hảo Hảo có chút hoài nghi nhìn thoáng qua thím Lâm, thím Lâm cũng lắc lắc đầu theo, nói: “Thím cũng không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thần thiếu gia phân phó bọn họ tới.”
Vừa mới gửi tin nhắn Weibo, người hầu liền gọi Cảnh Hảo Hảo đi xuống lầu ăn cơm trưa, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp ném điện thoại di động lên trên giường, đi xuống lầu.
Ăn xong cơm trưa, lúc trở về, Cảnh Hảo Hảo cầm lấy di động, lướt lướt, lại nhìn thấy Weibo có vài tin nhắc nhở, Cảnh Hảo Hảo tùy ý nhấn vào, nhìn không chút để ý từng cái từng cái, cuối cùng lúc nhìn thấy tin nhắn, ngón tay Cảnh Hảo Hảo nháy mắt liền cứng ngắc ở nơi đó, cả người giống như là bị sét đánh, qua hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, sau đó hai mắt mở trừng trừng, nghiêm túc nhìn từng chữ từng chữ tin nhắn kia.
[ Hảo Hảo, anh là Lương Niên.]
[ Hảo Hảo, em đã đi đâu, sao lại biến mất lâu như vậy, cũng không liên lạc với anh? Gọi điện thoại cho em, cũng không có tiếp thông.]
[ Hảo Hảo, nhìn thấy tin nhắn, nhất định phải trả lời anh, em có biết không, anh tìm em tìm đến sắp nổi điên rồi!]
Ba câu ngắn ngủi, còn chưa tới một trăm chữ, Cảnh Hảo Hảo lại nhìn khoảng chừng năm phút đồng hồ.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện, đáy mắt mình đã nổi lên chua xót ẩm ướt.
Cô không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không liên lạc với Thẩm Lương Niên, cô chỉ biết là, từ khi mình và Thẩm Lương Niên quen biết đến bây giờ, chưa bao giờ không nói chuyện lâu như vậy.
Cảnh Hảo Hảo nói không nên lời tâm tình của mình, rốt cuộc nói như thế nào, cô nhìn tin nhắn kia hết lần này tới lần khác, sau đó mới nhấn bàn gõ viết tay, chuyên chú viết ở phía trên một câu: Lương Niên, em rất nhớ anh......
Sau khi cô đánh xong mấy chữ này, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xóa bỏ từng chữ này, một lần nữa viết hai chữ, gửi qua: [ Lương Niên.]
Sau khi Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn này đi, liền vẫn không ngừng chú ý di động của mình, nhưng đợi nửa tiếng, Thẩm Lương Niên cũng không có trả lời cô.
Thật vất vả di động vang lên một tiếng, Cảnh Hảo Hảo vội vàng cầm lấy di động, lại nhìn thấy là tin nhắn Lương Thần gửi đến: [ Có thích những thứ đó không?]
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo có chút mất mát, những vẫn trả lời một chữ lại cho Lương Thần: [ Thích.]
Sau đó, Lương Thần không có gửi tin nhắn tới nữa.
Cảnh Hảo Hảo lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, tiếp tục chờ tin nhắn của Thẩm Lương Niên, vẫn đợi đến khi cơn buồn ngủ của đột kích, giống như ngủ lại không phải ngủ.
Cảnh Hảo Hảo cũng chưa ngủ đặc biệt say, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động lớn ồn ào, cô ngồi dậy, mang dép vào liền đi ra ngoài, nhìn thấy có mấy người khiêng một ít đồ, đi tới một gian phòng ngủ chính ở phía tây.
Cảnh Hảo Hảo có chút hoài nghi nhìn thoáng qua thím Lâm, thím Lâm cũng lắc lắc đầu theo, nói: “Thím cũng không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thần thiếu gia phân phó bọn họ tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.