Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 468: Bọn họ yêu
Thích Thích
01/09/2016
Tháng ba.
Diệu Tư bay thẳng sang Milan, đi làm dự án cùng với giáo sư.
Ngón tay lạnh lẽo của Thanh Lam một đêm ấy dường như vẫn còn trên làn da anh.
Anh lựa chon sẽ quên đi, quên chuyện tình một đêm sai lầm đó đi.
Tháng tư.
Thành phố Paris, một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, không có mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh.
Diệu Tư từ Milan trở lại Paris, rất nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống như trước, trừ đi học, đi theo giáo sư làm dự án, bắt đầu làm thêm một số việc, thích ứng với xã hội trước khi ra trường.
Mỗi ngày anh đều bận rộn, không có thời gian lười biếng, cuộc sống trôi qua từng ngày ...
Có nỗi u buồn nhàn nhạt, càng ngày càng lượn lờ trong đầu óc anh.
Anh bắt đầu, mỗi ngày trước khi đi ngủ, sẽ gửi cho Thanh Lam một tin nhắn: [Ngủ ngon, anh ở Paris rất khỏe.]
Mặc dù Thanh Lam không có bất kỳ hồi âm nào.
Tháng năm.
Anh và Nhạc Tín Dương cùng Nhã Ca đi Luân Đôn nghỉ phép.
Trước khi đi, anh gửi một tin nhắn cho Thanh Lam: [Anh sắp đi Luân Đôn, em có khỏe không?]
Thanh Lam vẫn không hồi âm.
Một tuần sau, khi anh đi Luân Đôn về, chuyện đầu tiên làm chính là báo cho Thanh Lam: [Anh vừa mới trở lại Paris. Luân Đôn rất trong lành, nhưng anh vẫn luôn yêu bầu trời Paris.]
Tháng sáu.
Đang lúc anh ở bên bờ sông Seine đã nhìn thấy một cô gái phương đông tóc đen.
Ngày hôm sau, anh đứng ở bờ sông, si ngốc chờ đợi cô gái kia xuất hiện.
Một tuần ....
Hai tuần ...
Ba tuần ...
Cuối cùng cô gái kia cũng xuất hiện lần nữa, anh nhớ khuôn mặt nghiêng đó, nhớ rõ mái tóc xinh đẹp đó.
Anh tưởng đó là Thanh Lam, vì thế anh đuổi theo hết ba con phố, giữa nơi ngựa xe như nước, trong mắt anh chỉ thấy mỗi bóng lưng phương đông kia.
Tới khi đuổi tới, cô ta quay lại, lòng anh nín thở đột nhiên rơi xuống, chẳng qua chỉ là một cô gái có khuôn mặt nghiêng giống Thanh Lam thôi ...
Thở hổn hển, anh nhắn cho Thanh Lam một tin nhắn: [Anh cứ tưởng đã nhìn thấy em, thì ra không phải .... Thật xin lỗi, anh nghĩ rằng anh đã bắt đầu nhớ em ...]
Tháng bảy.
Ba gọi điện sang, nói đã bốn tháng rồi Tước không có phát bệnh, ba rất vui vẻ, đồng thời, Tước được chọn vào đội thiếu niên tài năng, bắt đầu học tập chương trình MBA (Viết tắt của Master of Business Administration: thạc sĩ quản trị kinh doanh).
Anh cũng vui mừng cho Tước, đáy lòng mơ hồ trào dâng nỗi buồn ly biệt, anh nhớ tới dung mạo mảnh mai của cô.
[Em đang ở đâu? Xin tha thứ cho anh đã cố chấp quấy rầy, bởi vì em đã bắt đầu ở trong lòng anh.]
Tháng tám.
Lần đầu tiên, Nhạc Tín Dương rủ anh cùng tham gia cuộc thi bóng rổ Paris.
Vì thế, cần có một tháng huấn luyện ma quỷ.
Anh bận chơi bóng, còn phải nghiên cứu bài vở, chỉ có thể nhắn cho cô một tin nhắn ngắn mỗi khi chuẩn bị đi ngủ: [Ngủ ngon, anh rất tốt.]
Tháng chín.
Trời bắt đầu nổi gió, nhiệt độ bắt đầu chuyển lạnh.
Mấy trận bóng rổ, bọn họ đã thắng!
Nhã Ca đã vì bọn họ mà tổ chức một tiệc chúc mừng.
Ngày hôm đó, Nhã Ca ăn mặc như một công chúa, nhìn Diệu Tư muốn nói lại thôi, lờ mờ say rượu, nói muốn đi dạo với anh ...
Đột nhiên chuông báo tin nhắn, làm lòng Diệu Tư cứng lại!
Chuông báo đó là anh đặt riêng, trừ Thanh Lam ra không có ai khác ___
[Gió đêm nay thật là lạnh, lá cây đã bắt đầu rụng rồi, nơi đây vẫn như cũ ... Cảm ơn anh ... Từ nay về sau, xin anh đừng nhớ em nữa ...]
Anh nhắn trở lại, thì không có hồi âm nữa.
Hôm sau, Nhã Ca nhận được điện thoại, nói chị dâu nhảy sông tự tử, may mắn được người ta cứu lên.
Từ đó anh mất tin cô ...
Tháng mười.
Chuyện đã nhiều tháng rồi, anh mới trở về nước.
Sợ ba mình lo lắng, không thể làm gì khác là ở tạm khách sạn.
Anh đứng trước nhà họ Thẩm một lúc lâu, đợi hết một ngày, đêm đó, rốt cuộc cũng đợi được cô xuất hiện ___
Cô gầy lắm, đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp càng lớn thêm!
Anh im lặng, đứng trước mặt cô, chịu đựng cô kinh ngạc, lo lắng, rồi ánh mắt kinh hoảng, dần dần, anh thấy trong mắt cô tụ lại một đám sương.
Theo bản năng ôm cô vào lòng, ôm chặt, thật lâu, thật lâu ...
“Tại sao lại muốn tự tử?” Giọng anh nghẹn ngào, anh không ngờ tin nhắn của cô lại là lời vĩnh biệt.
“...”
“Em không được tốt, không, là cực kỳ đau khổ, có phải không?”
“...”
“Vậy thì tại sao không ly hôn với anh ta? Anh sẽ chăm sóc em!”
....
Im lặng một lúc rất lâu, cô mới thở dài.
Cô nói, Tường Vi đã biết đi, là đứa trẻ rất đáng yêu, sống ở nhà họ Thẩm chẳng có ai yêu thương, thì cũng sẽ có cơm áo cả đời.
Cô nói, gả vào nhà họ Thẩm, thì làm việc cho lão gia, nhưng nếu rời đi, chỉ có đường chết.
Cô nói, đoạn sai lầm của cô và anh bắt đầu từ một đêm ấy, đừng nên nhớ mãi không quên cô, cô là người phúc bạc, cô không muốn cắt đứt hạnh phúc của anh.
Nhưng mà, tình yêu, cho tới bây giờ vẫn luôn là chuyện không thể cưỡng cầu, khi mới bắt đầu, là người đi trên băng, đột nhiên một ngày, băng vỡ, ngươi liền rơi vào trong nước sâu, không thể biết trước được ...
Tháng 11.
Anh trở lại Paris.
Từ đó lập kế hoạch cho cuộc sống.
Anh nói, mới xa em một ngày, anh đã bắt đầu nhớ em.
Nhớ em.
Nhớ em.
Nhớ em.
Lúc suy nghĩ nhớ tới em, lúc đi đường cũng nhớ ....
Tháng 12.
Paris đổ một trận bão tuyết hiếm gặp, lễ No-el đến.
Anh cho cô một bất ngờ khổng lồ!
Anh tự hóa trang mình thành ông già tuyết, mười hai giờ mang theo quà tặng, đưa tới cửa phòng nơi cô ở.
Tiểu Tường Vi mặc áo bông thật dày bình bịch chạy ra, một phát ôm lấy những món quà tới tặng cho mẹ. Nó không cần đi ngủ, đã nhận được vớ của ông già No-el rồi.
Suốt một đêm, ở ngọn núi phía sau nhà họ Thẩm, dưới bầu trời đầy băng tuyết, anh ôm cô tâm tình cả một đêm ...
Đảo mắt đã qua một năm, thời gian trôi rất nhanh.
Bọn họ yêu, không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là trong dòng nước lũ thời gian, bỏ ra một dòng suối dài, lúc đầu cũng chẳng để ý, tới khi sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện, dòng suối này đã ăn sâu vào xương tủy.
Một tháng.
Anh trở lại Paris.
Bắt đầu lên kế hoạch tương laic ho mình và Thanh Lam.
Bước đầu tiên, là anh phải có đủ sức mạnh để đưa Thanh Lam đi. Anh biết rằng, đó sẽ là cuộc chiến một mất một còn với tập đoàn Thẩm thị!
Anh không nắm chắc, anh chỉ có thể lựa chọn kiên nhẫn.
Vì vậy, anh và Nhạc Tín Dương mở một công ty người mẫu nhỏ , sự nghiệp thời trang ở Paris vô cùng phát triển, khiến cho công ty nhỏ của bọn họ từ từ có lợi nhuận. Nhã Ca cũng giúp không ít việc.
Tháng sáu.
Nhã Ca bị bệnh.
Trong bệnh viện, yếu ớt khóc lóc trong lòng anh.
Cô thổ lộ khi cô yếu ớt nhất, e rằng mình sẽ không có cơ hội nào bày tỏ rõ ràng.
Khi đó, anh mới biết sự tình nghiêm trọng thế nào, Nhã Ca yêu anh, hơn nữa đã yêu bao nhiêu năm, rất yêu rất yêu ...
Tháng chín.
Ba anh bệnh nặng.
Anh về nước, anh mới biết, sự nghiệp của tập đoàn Hắc thị đã sụp đổ, bị buộc phải bán tháo! Gia nghiệp mấy đời bị hủy trong chốc lát, ba anh không chịu nổi đả kích, một phát bệnh nặng liệt giường.
Tháng 11.
Anh ở lại bên ba, gánh vác trách nhiệm nặng nề là chăm sóc ba và Tước.
Lúc này Thanh Lam đã cho anh sự khích lệ và ủng hộ thầm lặng.
Đúng lúc đó, công ty ở Paris gặp tai nạn hỏa hoạn, ba người mẫu bị chết cháy, sự việc liên quan trọng đại, anh phải trở lại xử lý.
Tháng 12.
Đang khi anh ở Paris, lại bất ngờ nhận được điện thoại của bác Hắc.
Tước bị bắt vào trại tạm giam!
Diệu Tư bay thẳng sang Milan, đi làm dự án cùng với giáo sư.
Ngón tay lạnh lẽo của Thanh Lam một đêm ấy dường như vẫn còn trên làn da anh.
Anh lựa chon sẽ quên đi, quên chuyện tình một đêm sai lầm đó đi.
Tháng tư.
Thành phố Paris, một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, không có mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh.
Diệu Tư từ Milan trở lại Paris, rất nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống như trước, trừ đi học, đi theo giáo sư làm dự án, bắt đầu làm thêm một số việc, thích ứng với xã hội trước khi ra trường.
Mỗi ngày anh đều bận rộn, không có thời gian lười biếng, cuộc sống trôi qua từng ngày ...
Có nỗi u buồn nhàn nhạt, càng ngày càng lượn lờ trong đầu óc anh.
Anh bắt đầu, mỗi ngày trước khi đi ngủ, sẽ gửi cho Thanh Lam một tin nhắn: [Ngủ ngon, anh ở Paris rất khỏe.]
Mặc dù Thanh Lam không có bất kỳ hồi âm nào.
Tháng năm.
Anh và Nhạc Tín Dương cùng Nhã Ca đi Luân Đôn nghỉ phép.
Trước khi đi, anh gửi một tin nhắn cho Thanh Lam: [Anh sắp đi Luân Đôn, em có khỏe không?]
Thanh Lam vẫn không hồi âm.
Một tuần sau, khi anh đi Luân Đôn về, chuyện đầu tiên làm chính là báo cho Thanh Lam: [Anh vừa mới trở lại Paris. Luân Đôn rất trong lành, nhưng anh vẫn luôn yêu bầu trời Paris.]
Tháng sáu.
Đang lúc anh ở bên bờ sông Seine đã nhìn thấy một cô gái phương đông tóc đen.
Ngày hôm sau, anh đứng ở bờ sông, si ngốc chờ đợi cô gái kia xuất hiện.
Một tuần ....
Hai tuần ...
Ba tuần ...
Cuối cùng cô gái kia cũng xuất hiện lần nữa, anh nhớ khuôn mặt nghiêng đó, nhớ rõ mái tóc xinh đẹp đó.
Anh tưởng đó là Thanh Lam, vì thế anh đuổi theo hết ba con phố, giữa nơi ngựa xe như nước, trong mắt anh chỉ thấy mỗi bóng lưng phương đông kia.
Tới khi đuổi tới, cô ta quay lại, lòng anh nín thở đột nhiên rơi xuống, chẳng qua chỉ là một cô gái có khuôn mặt nghiêng giống Thanh Lam thôi ...
Thở hổn hển, anh nhắn cho Thanh Lam một tin nhắn: [Anh cứ tưởng đã nhìn thấy em, thì ra không phải .... Thật xin lỗi, anh nghĩ rằng anh đã bắt đầu nhớ em ...]
Tháng bảy.
Ba gọi điện sang, nói đã bốn tháng rồi Tước không có phát bệnh, ba rất vui vẻ, đồng thời, Tước được chọn vào đội thiếu niên tài năng, bắt đầu học tập chương trình MBA (Viết tắt của Master of Business Administration: thạc sĩ quản trị kinh doanh).
Anh cũng vui mừng cho Tước, đáy lòng mơ hồ trào dâng nỗi buồn ly biệt, anh nhớ tới dung mạo mảnh mai của cô.
[Em đang ở đâu? Xin tha thứ cho anh đã cố chấp quấy rầy, bởi vì em đã bắt đầu ở trong lòng anh.]
Tháng tám.
Lần đầu tiên, Nhạc Tín Dương rủ anh cùng tham gia cuộc thi bóng rổ Paris.
Vì thế, cần có một tháng huấn luyện ma quỷ.
Anh bận chơi bóng, còn phải nghiên cứu bài vở, chỉ có thể nhắn cho cô một tin nhắn ngắn mỗi khi chuẩn bị đi ngủ: [Ngủ ngon, anh rất tốt.]
Tháng chín.
Trời bắt đầu nổi gió, nhiệt độ bắt đầu chuyển lạnh.
Mấy trận bóng rổ, bọn họ đã thắng!
Nhã Ca đã vì bọn họ mà tổ chức một tiệc chúc mừng.
Ngày hôm đó, Nhã Ca ăn mặc như một công chúa, nhìn Diệu Tư muốn nói lại thôi, lờ mờ say rượu, nói muốn đi dạo với anh ...
Đột nhiên chuông báo tin nhắn, làm lòng Diệu Tư cứng lại!
Chuông báo đó là anh đặt riêng, trừ Thanh Lam ra không có ai khác ___
[Gió đêm nay thật là lạnh, lá cây đã bắt đầu rụng rồi, nơi đây vẫn như cũ ... Cảm ơn anh ... Từ nay về sau, xin anh đừng nhớ em nữa ...]
Anh nhắn trở lại, thì không có hồi âm nữa.
Hôm sau, Nhã Ca nhận được điện thoại, nói chị dâu nhảy sông tự tử, may mắn được người ta cứu lên.
Từ đó anh mất tin cô ...
Tháng mười.
Chuyện đã nhiều tháng rồi, anh mới trở về nước.
Sợ ba mình lo lắng, không thể làm gì khác là ở tạm khách sạn.
Anh đứng trước nhà họ Thẩm một lúc lâu, đợi hết một ngày, đêm đó, rốt cuộc cũng đợi được cô xuất hiện ___
Cô gầy lắm, đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp càng lớn thêm!
Anh im lặng, đứng trước mặt cô, chịu đựng cô kinh ngạc, lo lắng, rồi ánh mắt kinh hoảng, dần dần, anh thấy trong mắt cô tụ lại một đám sương.
Theo bản năng ôm cô vào lòng, ôm chặt, thật lâu, thật lâu ...
“Tại sao lại muốn tự tử?” Giọng anh nghẹn ngào, anh không ngờ tin nhắn của cô lại là lời vĩnh biệt.
“...”
“Em không được tốt, không, là cực kỳ đau khổ, có phải không?”
“...”
“Vậy thì tại sao không ly hôn với anh ta? Anh sẽ chăm sóc em!”
....
Im lặng một lúc rất lâu, cô mới thở dài.
Cô nói, Tường Vi đã biết đi, là đứa trẻ rất đáng yêu, sống ở nhà họ Thẩm chẳng có ai yêu thương, thì cũng sẽ có cơm áo cả đời.
Cô nói, gả vào nhà họ Thẩm, thì làm việc cho lão gia, nhưng nếu rời đi, chỉ có đường chết.
Cô nói, đoạn sai lầm của cô và anh bắt đầu từ một đêm ấy, đừng nên nhớ mãi không quên cô, cô là người phúc bạc, cô không muốn cắt đứt hạnh phúc của anh.
Nhưng mà, tình yêu, cho tới bây giờ vẫn luôn là chuyện không thể cưỡng cầu, khi mới bắt đầu, là người đi trên băng, đột nhiên một ngày, băng vỡ, ngươi liền rơi vào trong nước sâu, không thể biết trước được ...
Tháng 11.
Anh trở lại Paris.
Từ đó lập kế hoạch cho cuộc sống.
Anh nói, mới xa em một ngày, anh đã bắt đầu nhớ em.
Nhớ em.
Nhớ em.
Nhớ em.
Lúc suy nghĩ nhớ tới em, lúc đi đường cũng nhớ ....
Tháng 12.
Paris đổ một trận bão tuyết hiếm gặp, lễ No-el đến.
Anh cho cô một bất ngờ khổng lồ!
Anh tự hóa trang mình thành ông già tuyết, mười hai giờ mang theo quà tặng, đưa tới cửa phòng nơi cô ở.
Tiểu Tường Vi mặc áo bông thật dày bình bịch chạy ra, một phát ôm lấy những món quà tới tặng cho mẹ. Nó không cần đi ngủ, đã nhận được vớ của ông già No-el rồi.
Suốt một đêm, ở ngọn núi phía sau nhà họ Thẩm, dưới bầu trời đầy băng tuyết, anh ôm cô tâm tình cả một đêm ...
Đảo mắt đã qua một năm, thời gian trôi rất nhanh.
Bọn họ yêu, không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là trong dòng nước lũ thời gian, bỏ ra một dòng suối dài, lúc đầu cũng chẳng để ý, tới khi sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện, dòng suối này đã ăn sâu vào xương tủy.
Một tháng.
Anh trở lại Paris.
Bắt đầu lên kế hoạch tương laic ho mình và Thanh Lam.
Bước đầu tiên, là anh phải có đủ sức mạnh để đưa Thanh Lam đi. Anh biết rằng, đó sẽ là cuộc chiến một mất một còn với tập đoàn Thẩm thị!
Anh không nắm chắc, anh chỉ có thể lựa chọn kiên nhẫn.
Vì vậy, anh và Nhạc Tín Dương mở một công ty người mẫu nhỏ , sự nghiệp thời trang ở Paris vô cùng phát triển, khiến cho công ty nhỏ của bọn họ từ từ có lợi nhuận. Nhã Ca cũng giúp không ít việc.
Tháng sáu.
Nhã Ca bị bệnh.
Trong bệnh viện, yếu ớt khóc lóc trong lòng anh.
Cô thổ lộ khi cô yếu ớt nhất, e rằng mình sẽ không có cơ hội nào bày tỏ rõ ràng.
Khi đó, anh mới biết sự tình nghiêm trọng thế nào, Nhã Ca yêu anh, hơn nữa đã yêu bao nhiêu năm, rất yêu rất yêu ...
Tháng chín.
Ba anh bệnh nặng.
Anh về nước, anh mới biết, sự nghiệp của tập đoàn Hắc thị đã sụp đổ, bị buộc phải bán tháo! Gia nghiệp mấy đời bị hủy trong chốc lát, ba anh không chịu nổi đả kích, một phát bệnh nặng liệt giường.
Tháng 11.
Anh ở lại bên ba, gánh vác trách nhiệm nặng nề là chăm sóc ba và Tước.
Lúc này Thanh Lam đã cho anh sự khích lệ và ủng hộ thầm lặng.
Đúng lúc đó, công ty ở Paris gặp tai nạn hỏa hoạn, ba người mẫu bị chết cháy, sự việc liên quan trọng đại, anh phải trở lại xử lý.
Tháng 12.
Đang khi anh ở Paris, lại bất ngờ nhận được điện thoại của bác Hắc.
Tước bị bắt vào trại tạm giam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.