Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 165: Chạy thật nhanh mới có được niềm vui và tự do
Thích Thích
31/10/2014
Editor: Mandy Fg
"Nếu cô thích thì cứ để Điềm Tâm ở với cô vài ngày đi." Triết Dã đột nhiên nói.
"Cái này.... chỗ tôi không thể nuôi một con chó lớn như vậy được. Tôi cũng có nuôi một con, nhưng nó rất nhỏ, mà còn do tôi lén lút nuôi nữa đấy!" Tường Vi ủ rũ nói.
"Nuôi được chứ, không thành vấn đề đâu, con chó có lỡn cỡ nào cũng có thể nuôi được." Dick đi đến bên họ nói: "Mạn Vi, cô còn nhớ cô đã nhờ tôi giúp cô tìm một nơi ở khác chứ? Tôi đã tìm được rồi, nơi đó có một khu vườn riêng, ngoài nuôi chó ra, còn có thể nuôi trồng cây cỏ, cô muốn nuôi gì thi nuôi cái đó."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Thật sao?" Tường Vi khá vui mừng, nhưng bỗng nhiên lại ủ rũ nói: "Thế.... tiền thuê nhà chắc mắc lắm đúng không? Hay là tôi.... vẫn nên mướn căn nhà nào nhỏ chút thì hay hơn."
"Mạn Vi, cái này cô không cần lo lắng, cô là người đại diện của Ny Thường, sao có thể sống trong một căn nhà chật chội được chứ, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Ny Thường đó. Thật ra mướn căn nhà đó cũng không tốn tiền, bởi đó là một trong những căn mà công ty chuyên cung cấp cho nhóm người mẫu khi nghỉ phép. Thế nào? Vừa ý chứ, haha, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi xem nơi ở nhé."
"... ..." Tường Vi có chút do dự.
"Mạn Vi, cô sẽ chuyển chỗ ở đến nơi mà Dick nói sao? Tôi có thể cùng đến tham quan chút chứ?" ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu。ý⊹đô-nTả Đằng Triết Dã lập tức vui mừng đứng lên, Mạn Vi luôn rất thần bí, thường xuyên không liên lạc được với cô, nếu biết cô ấy sống ở đâu thì tốt rồi, hắn muốn được gần gủi cô nhiều hơn!
"Thế thì, Mạn Vi, chúng ta nhất quyết vậy nhé, khi nào cô có thời gian, tôi dẫn cô đi xem." Dick cười cười nói. Thái độ của Tả Đằng Triết Dã đối với Mạn Vi, bất kỳ người nào có mặt ở đây cũng có thể cảm nhận được, Tả Đằng thiếu gia là một đối tượng không tồi, nếu Mạn Vi chịu kết đôi với thiếu gia, chắc sẽ rất hạnh phúc.
"Thế thì.... tôi về dọn dẹp đồ đạc một chút, tối nay tôi sẽ đến kiếm anh. Dick, cám ơn anh đã giúp tôi nhé!" Tường Vi vui vẻ nói.
Cô không nhịn được tung tăng nhảy nhót, như chủ đề của ngày hôm nay vậy, chỉ có chạy thật nhanh mới có được niềm vui và tự do!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Kết thúc buổi chụp hình, Tường Vi tự đón xe về nhà họ Hắc, nhưng cô đi vào nhà, mà lén lút kêu bác Ân ra.
"Bác Ân, nhóc đáng thương có đỡ hơn chứ? Tường Vi ân cần hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi, lát nữa cháu có thể đi thăm nó." Bác Ân trả lời, ông không hiểu tại sao Tường Vi không chịu vào nhà mà cứ nhất mực kêu ông ra đây.
"Ừm... cái đó... bác Ân à, cháu muốn ra ngoài ở vài ngày, muốn đem theo nhóc đáng thương, nhưng thương thế của nó... có thể đi được không?"
"Cái này.... ....." Bác Ân nghe Tường Vi nói vậy thì có chút chần chừ: "Tiên sinh có cho phép chưa?"
"Cháu là lén đến đây thôi, chỉ là ra ngoài ở vài ngày, ngài ấy không thường xuyên về đây, có về cũng rất trễ, sẽ không phát hiện đâu." Tường Vi khẩn cầu nói.
"Được thôi, để tôi đem nhóc đáng thương ra đây.
Lát sau, bác Ân đem nhóc đáng thương ra.
Nhóc đáng thương vừa thấy Tường Vi liền vẩy đuôi kêu " Gâu gâu", nhưng tiếng kêu vẫn rất yếu ớt.
"Suỵt~" Cô ra hiệu với nhóc đáng thương: "Nhóc đáng thương ngoan, đừng sợ, đừng có lên tiếng, nếu không sẽ bị bắt trở về đó."
Nhóc đáng thương như hiểu được lời của Tường Vi, chỉ nhẹ nhàng mà 'ô ô' hai tiếng.
Tường Vi ngẩng đầu nhìn bác Ân nói: "Bác Ân, thật cảm ơn bác!"
"Cháu phải nhớ thay thuốc cho nhóc đáng thương mỗi ngày, cầm lấy, đây là thuốc của nó." Bác Ân đưa cho Tường Vi một thùng thuốc cứu thương: "Cháu ra ngoài ở, phải chăm sóc mình thật tốt, nếu cuộc sống không tốt, thì cứ quay về nơi này, đừng có miễn cưỡng chính mình nhé!" Bác Ân ân cần dặn dò, ông ít nhiều gì cũng hiểu lý do tại sao Tường Vi làm vậy, việc tiên sinh đối xử với cô không tốt đã chẳng phải bí mật gì ở nhà họ Hắc nữa rồi!die♠n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Dạ, bác yên tâm, cháu và nhóc đáng thương nhất định sẽ sống tốt mà."
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi cám ơn bác Ân, sau đó quay người lên xe đi đến địa chỉ mà Dick đã đưa cô trước đó.
Quả thật là một căn nhà không hề nhỏ, trông thật đẹp mắt.
Đây là một ngôi nhà được xay trên mặt nước, một cây cầu nhỏ nối liền căn nhà và mặt đất, trông rất cao quý và thanh nhã,
Tường Vi đi qua cây cầu phủ đầy rêu xanh đó để đến trước cửa nhà.
'Reng.......'
"Có ai không?" Tường Vi bấm chuông của thì nghe thấy hai tiếng chó sủa, cô nhận ra được là tiếng của Điềm Tâm.
Cửa vừa mở liền thấy Dick và Tả Đằng Triết Dã ở bên trong.
"Thế nào, Tường Vi, hài lòng với ngôi nhà này chứ?" Dick hỏi Tường Vi.
"Căn nhà này...... thật tuyệt, tôi, tôi có thể ở đây sao?" Tường Vi tỏ vẻ khó tin.
"Đương nhiên có thể. Ngôi nhà này và mọi thứ trong đây lẫn Điềm Tâm đều là của cô hết." Tả Đằng Triết Dã cầm 3 ly rượu đến, đưa cho Tường Vi và Dick:"Hôm nay Tường Vi làm rất tốt, tôi tin rằng hình tương mới của Ny Thường này sẽ có thể đem đến cho người khác cảm giác vui vẻ và tự do. Hãy nâng ly vì thành công của chúng ta nào!"
Ba người cùng cùng uống rượu với nhau cho đến khi trời tối hẳn.
"Không còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về rồi." Triết Dã lưu luyến nói: "Mạn Vi, cô cứ yên tâm mà sống ở đây đi, không ký hợp đồng cũng được, đây cũng là phần thưởng mà cô nên nhận được.:
"Cám ơn Triết Dã, cám ơn Dick đã giúp tôi kiếm được căn nhà tốt như vậy."
"Cần cái gì cứ gọi điện báo tôi, anh ninh ở đây rất tốt, Điềm Tâm cũng sẽ bảo vệ cô."
Sau khi xác định cô thực sự có thể ở một mình trong ngôi biệt thự trên mặt nước này thi Tả Đằng Triết Dã cùng Dick rời khỏi.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Hắc rồi, cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Nhìn lại căn nhà trống trải nhưng tinh xảo này, Tường Vi dần bình tâm trở lại, tuy có chút tịch mịch nhưng cô lại cảm thấy thật yên bình, cảm giác làm cô hít thở không thông đó đã không còn nữa, tuy cô vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng đã không thể quay đầu lại nữa rồi, không bằng cứ dứt khoát chút, để mình được vui vẻ hơn.
"Nào, nhóc đáng thương, nhìn xem ngôi nhà của chúng ta nào." Tường Vi ôm nhóc đáng thương, theo sau là Điềm Tâm cùng đi tham quan ngôi nhà mới này.
"Nếu cô thích thì cứ để Điềm Tâm ở với cô vài ngày đi." Triết Dã đột nhiên nói.
"Cái này.... chỗ tôi không thể nuôi một con chó lớn như vậy được. Tôi cũng có nuôi một con, nhưng nó rất nhỏ, mà còn do tôi lén lút nuôi nữa đấy!" Tường Vi ủ rũ nói.
"Nuôi được chứ, không thành vấn đề đâu, con chó có lỡn cỡ nào cũng có thể nuôi được." Dick đi đến bên họ nói: "Mạn Vi, cô còn nhớ cô đã nhờ tôi giúp cô tìm một nơi ở khác chứ? Tôi đã tìm được rồi, nơi đó có một khu vườn riêng, ngoài nuôi chó ra, còn có thể nuôi trồng cây cỏ, cô muốn nuôi gì thi nuôi cái đó."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Thật sao?" Tường Vi khá vui mừng, nhưng bỗng nhiên lại ủ rũ nói: "Thế.... tiền thuê nhà chắc mắc lắm đúng không? Hay là tôi.... vẫn nên mướn căn nhà nào nhỏ chút thì hay hơn."
"Mạn Vi, cái này cô không cần lo lắng, cô là người đại diện của Ny Thường, sao có thể sống trong một căn nhà chật chội được chứ, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Ny Thường đó. Thật ra mướn căn nhà đó cũng không tốn tiền, bởi đó là một trong những căn mà công ty chuyên cung cấp cho nhóm người mẫu khi nghỉ phép. Thế nào? Vừa ý chứ, haha, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi xem nơi ở nhé."
"... ..." Tường Vi có chút do dự.
"Mạn Vi, cô sẽ chuyển chỗ ở đến nơi mà Dick nói sao? Tôi có thể cùng đến tham quan chút chứ?" ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu。ý⊹đô-nTả Đằng Triết Dã lập tức vui mừng đứng lên, Mạn Vi luôn rất thần bí, thường xuyên không liên lạc được với cô, nếu biết cô ấy sống ở đâu thì tốt rồi, hắn muốn được gần gủi cô nhiều hơn!
"Thế thì, Mạn Vi, chúng ta nhất quyết vậy nhé, khi nào cô có thời gian, tôi dẫn cô đi xem." Dick cười cười nói. Thái độ của Tả Đằng Triết Dã đối với Mạn Vi, bất kỳ người nào có mặt ở đây cũng có thể cảm nhận được, Tả Đằng thiếu gia là một đối tượng không tồi, nếu Mạn Vi chịu kết đôi với thiếu gia, chắc sẽ rất hạnh phúc.
"Thế thì.... tôi về dọn dẹp đồ đạc một chút, tối nay tôi sẽ đến kiếm anh. Dick, cám ơn anh đã giúp tôi nhé!" Tường Vi vui vẻ nói.
Cô không nhịn được tung tăng nhảy nhót, như chủ đề của ngày hôm nay vậy, chỉ có chạy thật nhanh mới có được niềm vui và tự do!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Kết thúc buổi chụp hình, Tường Vi tự đón xe về nhà họ Hắc, nhưng cô đi vào nhà, mà lén lút kêu bác Ân ra.
"Bác Ân, nhóc đáng thương có đỡ hơn chứ? Tường Vi ân cần hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi, lát nữa cháu có thể đi thăm nó." Bác Ân trả lời, ông không hiểu tại sao Tường Vi không chịu vào nhà mà cứ nhất mực kêu ông ra đây.
"Ừm... cái đó... bác Ân à, cháu muốn ra ngoài ở vài ngày, muốn đem theo nhóc đáng thương, nhưng thương thế của nó... có thể đi được không?"
"Cái này.... ....." Bác Ân nghe Tường Vi nói vậy thì có chút chần chừ: "Tiên sinh có cho phép chưa?"
"Cháu là lén đến đây thôi, chỉ là ra ngoài ở vài ngày, ngài ấy không thường xuyên về đây, có về cũng rất trễ, sẽ không phát hiện đâu." Tường Vi khẩn cầu nói.
"Được thôi, để tôi đem nhóc đáng thương ra đây.
Lát sau, bác Ân đem nhóc đáng thương ra.
Nhóc đáng thương vừa thấy Tường Vi liền vẩy đuôi kêu " Gâu gâu", nhưng tiếng kêu vẫn rất yếu ớt.
"Suỵt~" Cô ra hiệu với nhóc đáng thương: "Nhóc đáng thương ngoan, đừng sợ, đừng có lên tiếng, nếu không sẽ bị bắt trở về đó."
Nhóc đáng thương như hiểu được lời của Tường Vi, chỉ nhẹ nhàng mà 'ô ô' hai tiếng.
Tường Vi ngẩng đầu nhìn bác Ân nói: "Bác Ân, thật cảm ơn bác!"
"Cháu phải nhớ thay thuốc cho nhóc đáng thương mỗi ngày, cầm lấy, đây là thuốc của nó." Bác Ân đưa cho Tường Vi một thùng thuốc cứu thương: "Cháu ra ngoài ở, phải chăm sóc mình thật tốt, nếu cuộc sống không tốt, thì cứ quay về nơi này, đừng có miễn cưỡng chính mình nhé!" Bác Ân ân cần dặn dò, ông ít nhiều gì cũng hiểu lý do tại sao Tường Vi làm vậy, việc tiên sinh đối xử với cô không tốt đã chẳng phải bí mật gì ở nhà họ Hắc nữa rồi!die♠n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Dạ, bác yên tâm, cháu và nhóc đáng thương nhất định sẽ sống tốt mà."
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi cám ơn bác Ân, sau đó quay người lên xe đi đến địa chỉ mà Dick đã đưa cô trước đó.
Quả thật là một căn nhà không hề nhỏ, trông thật đẹp mắt.
Đây là một ngôi nhà được xay trên mặt nước, một cây cầu nhỏ nối liền căn nhà và mặt đất, trông rất cao quý và thanh nhã,
Tường Vi đi qua cây cầu phủ đầy rêu xanh đó để đến trước cửa nhà.
'Reng.......'
"Có ai không?" Tường Vi bấm chuông của thì nghe thấy hai tiếng chó sủa, cô nhận ra được là tiếng của Điềm Tâm.
Cửa vừa mở liền thấy Dick và Tả Đằng Triết Dã ở bên trong.
"Thế nào, Tường Vi, hài lòng với ngôi nhà này chứ?" Dick hỏi Tường Vi.
"Căn nhà này...... thật tuyệt, tôi, tôi có thể ở đây sao?" Tường Vi tỏ vẻ khó tin.
"Đương nhiên có thể. Ngôi nhà này và mọi thứ trong đây lẫn Điềm Tâm đều là của cô hết." Tả Đằng Triết Dã cầm 3 ly rượu đến, đưa cho Tường Vi và Dick:"Hôm nay Tường Vi làm rất tốt, tôi tin rằng hình tương mới của Ny Thường này sẽ có thể đem đến cho người khác cảm giác vui vẻ và tự do. Hãy nâng ly vì thành công của chúng ta nào!"
Ba người cùng cùng uống rượu với nhau cho đến khi trời tối hẳn.
"Không còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về rồi." Triết Dã lưu luyến nói: "Mạn Vi, cô cứ yên tâm mà sống ở đây đi, không ký hợp đồng cũng được, đây cũng là phần thưởng mà cô nên nhận được.:
"Cám ơn Triết Dã, cám ơn Dick đã giúp tôi kiếm được căn nhà tốt như vậy."
"Cần cái gì cứ gọi điện báo tôi, anh ninh ở đây rất tốt, Điềm Tâm cũng sẽ bảo vệ cô."
Sau khi xác định cô thực sự có thể ở một mình trong ngôi biệt thự trên mặt nước này thi Tả Đằng Triết Dã cùng Dick rời khỏi.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Hắc rồi, cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Nhìn lại căn nhà trống trải nhưng tinh xảo này, Tường Vi dần bình tâm trở lại, tuy có chút tịch mịch nhưng cô lại cảm thấy thật yên bình, cảm giác làm cô hít thở không thông đó đã không còn nữa, tuy cô vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng đã không thể quay đầu lại nữa rồi, không bằng cứ dứt khoát chút, để mình được vui vẻ hơn.
"Nào, nhóc đáng thương, nhìn xem ngôi nhà của chúng ta nào." Tường Vi ôm nhóc đáng thương, theo sau là Điềm Tâm cùng đi tham quan ngôi nhà mới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.