Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 395: Hạnh phúc của chúng tôi không có anh (2)
Thích Thích
31/05/2016
Tường Vi nhẹ nhàng
chống lại đôi mắt đen láy xinh đẹp của Hắc Diêm Tước, nói ra tâm nguyện
của mình, “Đúng, chúng tôi, muốn đi!”
Hắc Diêm Tước giật mình, bắp cơ trên mặt co rút lại vì căng thẳng, đông lạnh châm chọc, “Tại sao? Vì anh đối với hai người chưa đủ tốt? Hay là vì điều gì khác?”
Tại sao?
Có trời mới biết anh muốn hỏi tại sao nhiều như thế nào!
Khi anh nghĩ là tất cả mọi khổ nạn đã biến mất khi anh buông tha, đã biến mất cùng với thù hận, từ từ phai nhạt đi, cô sẽ bị ý tốt của anh mềm hóa, làm cảm động… Nhưng mà, có vẻ như mọi chuyện không phát triển theo hướng anh nghĩ, anh biết cô vẫn còn mang nỗi ám ảnh, anh sẽ cho cô thời gian, nhưng không có nghĩa là anh sẽ để cô thoát khỏi tầm mắt anh!
Máu trong người dần dần sôi trào, muốn tìm một sự giải tỏa, anh đè nén sự tức giận tột độ, nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ trước mặt, tại sao bao nhiêu cố gắng của anh, bọn họ đều làm như không thấy?
“Tôi muốn đi, anh đã có hạnh phúc của mình, chúng tôi cũng sẽ có thế giới của chúng tôi.” Tường Vi nghiêm túc giải thích, không biết rằng mỗi một chữ cô nói đều đâm sâu vào trong lòng Hắc Diêm Tước___
“Thật xin lỗi, ba chữ này, tới lượt tôi nói với anh…. Cũng từng, tôi đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nếu chung sống với anh, cho dù thế nào, kết quả cuối cùng, mỗi khả năng đều làm cho tôi thấy lo sợ. Quá khứ đã qua, mỗi một lần chung đụng với anh, đều giống như một trận chiến vậy, thật đáng sợ, quá giày vò. Tôi …rất mệt mỏi, cũng rất sợ hãi. Anh đừng đối tốt với tôi như vậy nữa, dấu ấn để lại trong lòng tôi, đã sâu tới nỗi không sao trở lại như ban đầu được, cho nên…Thật xin lỗi…”
Mỗi một chữ cô nói ra, cũng đều làm cô run rẩy, trong giọng nói biểu lộ sự sợ hãi và rung động không thể lừa gạt được ai, cô vẫn không có cách nào chấp nhận, anh là sự bất an của cô, bất kể anh tàn bạo hay dịu dàng, đối với cô mà nói, đều là một sự hành hạ đau khổ. Cho tới bây giờ, nỗi đau chưa từng ngừng nghỉ, cô không biết phải cần tới bao nhiêu thời gian thì mới cải thiện được, nếu muốn chung sống với anh cả đời, có lẽ cô sẽ không thể chịu đựng được cái cảm giác hít thở không thông mà chết mất.
Hắc Diêm Tước muốn nói không… nhưng, anh không tìm được một chữ nào để bao biện cho mình. Đúng vậy, những năm tháng quá khứ, anh tổn thương cô, đã vượt quá sự lăng nhục mà một người bình thường có thể chịu đựng được, bà về tàn nhẫn và thô bạo, trên đời này có mấy ai đọ được với anh!
Anh hận sâu sắc, cho nên hủy diệt cũng cực kỳ triệt để! Điều này, anh chưa bao giờ hoài nghi.
Nhưng trong lòng trống rỗng lạc lõng, khi anh muốn bù đắp lại cho cô, cô lại không chịu cho anh cơ hội.
Tay nắm chặt thành quả đấm, trong lòng cũng xoắn thành một cục, nhưng không sao nói ra được một chữ hoàn chỉnh.
“Tại sao không cho anh cơ hội? Em hãy nói cho anh biết đi, rốt cuộc em muốn anh phải bù đắp như thế nào? Quá khứ đã qua, ai cũng không thay đổi được, anh nói rồi, những thù hận kia đã là chuyện cũ, đừng ai nhắc tới nữa. Anh cũng không phải người độc ác như vậy, nếu chịu cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh với em, anh không phải… không phải một kẻ biến thái cuồng bẩm sinh!”
Anh gầm nhẹ, nắm đấm càng chặt thêm cứ như sắp không nhịn được muốn đấm vỡ vách tường!
Nghe anh nói những lời này xong, hốc mắt Tường Vi đã ươn ướt, nắm chặt tay Tiểu Trạch, nơi đầu ngón tay có chút ấm áp thật mỏng manh, cậu bé im lặng nhìn bọn họ, nó rất biết điều rất hiểu chuyện, cố gắng dùng bàn tay nhỏ của mình truyền cho mẹ chút ít ấm áp.
Hít một hơi thật sâu, Tường Vi gật đầu một cái, khóe mắt phiếm ánh lệ, “Cảm ơn anh, đã nguyện ý buông tha những thù hận kia, mặc dù vì chúng nhà họ Thẩm đã phải trả một cái giá thê thảm, nhưng vẫn cảm tạ anh, đã nguyện ý dừng những thù hận này lại… Hy vọng tất cả thật sự có thể giống như mây bay, như vậy, anh cho tôi đưa Tiểu Trạch cùng đi, cho chúng tôi sống cuộc sống yên bình, có được không?”
“Ở đây cũng có thể có cuộc sống an bình hạnh phúc mà! Không nhất định phải rời đi, có đúng không? Anh… anh…” Giọng anh hơi nghẹn lại, cái cảm giác hai bàn tay trắng lại xông lên đầu óc. Anh đã cô đơn rất nhiều năm rồi, cứ nghĩ cuối cùng đã có được một gia đình, cha anh cũng đồng ý rồi mà? Nhưng tại sao cô vẫn cố chấp như vậy, anh biết vết thương cần có thời gian mới có thể hồi phục, anh cho cô thời gian, cô cũng nên cho anh cơ hội chứ!
“Không giống nhau đâu.” Tường Vi lạnh nhạt lắc đầu một cái, “Sự an bình này phải không có anh, như vậy chúng tôi mới hạnh phúc được, anh biết không…”
Dắt tay Tiểu Trạch, cô khẽ gật đầu với anh, lịch sự như một người xa lạ, sau đó, vòng qua bóng dáng cao lớn của anh, ưỡn thẳng sống lưng, bước từng bước, xoay người rời đi, lần này, cô không quay đầu lại nữa.
Cứ như vậy, trơ mắt, nhìn cô, đi!
Anh đứng ở đó, không biết bao lâu, như đã hóa đá.
Hình như có thứ gì đó, vỡ ra… Tiếng thủy tinh rạn vỡ thanh thúy, không ngừng vang vọng trong không gian tịch mịch từ một nơi xa xa… Mãi lâu sau, Hắc Diêm Tước mới đột nhiên hiểu ra, đó là tiếng cõi lòng tan nát!
Thật ra, trong những năm qua, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Thật ra, khi anh còn chưa có dũng khí thừa nhận, khi anh sợ động lòng sẽ biến thành thảm họa, anh, đã mất cô.
Cuối cùng thì, thảm họa vẫn tới. Đối với anh mà nói, mẹ con cô đi mất cũng đã mang ánh sáng của anh đi cùng!
“Tước! Thì ra anh đang ở chỗ này à? Làm hại người ta phải hỏi mấy người giúp việc mới tìm được anh!”
Giọng nói Nhạc Niệm Tư đúng lúc chen vào, vừa khéo chặn đường Tường Vi!
Tường Vi nhìn cô gái đột nhiên xông ra ở khúc quanh, đợi khi cô thấy rõ mặt mũi cô ta thì cô đã sợ hết hồn!
Nhã Ca…
Trong lòng hiện lên cái tên quen thuộc mà xa lạ này! Gương mặt này, so với bức ảnh chụp Diệu Tư và Nhã Ca cô thấy ở Paris năm đó, thật sự là cùng đúc ra từ một khuôn! Chỉ có điều… đã bao nhiêu năm qua, chị ta sẽ không trẻ thế này đâu.
“Tước! Anh ở đây làm cái gì vậy? Người phụ nữ này là ai?” Nhạc Niệm Tư không quen bị Tường Vi nhìn chăm chú như vậy, trợn mắt, nhìn Tiểu Trạch một cái, ngay sau đó kêu lên, “A! Tước… Anh… anh đừng bảo với em, thằng nhóc này là con trai anh nhá!”
Hắc Diêm Tước giật mình, bắp cơ trên mặt co rút lại vì căng thẳng, đông lạnh châm chọc, “Tại sao? Vì anh đối với hai người chưa đủ tốt? Hay là vì điều gì khác?”
Tại sao?
Có trời mới biết anh muốn hỏi tại sao nhiều như thế nào!
Khi anh nghĩ là tất cả mọi khổ nạn đã biến mất khi anh buông tha, đã biến mất cùng với thù hận, từ từ phai nhạt đi, cô sẽ bị ý tốt của anh mềm hóa, làm cảm động… Nhưng mà, có vẻ như mọi chuyện không phát triển theo hướng anh nghĩ, anh biết cô vẫn còn mang nỗi ám ảnh, anh sẽ cho cô thời gian, nhưng không có nghĩa là anh sẽ để cô thoát khỏi tầm mắt anh!
Máu trong người dần dần sôi trào, muốn tìm một sự giải tỏa, anh đè nén sự tức giận tột độ, nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ trước mặt, tại sao bao nhiêu cố gắng của anh, bọn họ đều làm như không thấy?
“Tôi muốn đi, anh đã có hạnh phúc của mình, chúng tôi cũng sẽ có thế giới của chúng tôi.” Tường Vi nghiêm túc giải thích, không biết rằng mỗi một chữ cô nói đều đâm sâu vào trong lòng Hắc Diêm Tước___
“Thật xin lỗi, ba chữ này, tới lượt tôi nói với anh…. Cũng từng, tôi đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nếu chung sống với anh, cho dù thế nào, kết quả cuối cùng, mỗi khả năng đều làm cho tôi thấy lo sợ. Quá khứ đã qua, mỗi một lần chung đụng với anh, đều giống như một trận chiến vậy, thật đáng sợ, quá giày vò. Tôi …rất mệt mỏi, cũng rất sợ hãi. Anh đừng đối tốt với tôi như vậy nữa, dấu ấn để lại trong lòng tôi, đã sâu tới nỗi không sao trở lại như ban đầu được, cho nên…Thật xin lỗi…”
Mỗi một chữ cô nói ra, cũng đều làm cô run rẩy, trong giọng nói biểu lộ sự sợ hãi và rung động không thể lừa gạt được ai, cô vẫn không có cách nào chấp nhận, anh là sự bất an của cô, bất kể anh tàn bạo hay dịu dàng, đối với cô mà nói, đều là một sự hành hạ đau khổ. Cho tới bây giờ, nỗi đau chưa từng ngừng nghỉ, cô không biết phải cần tới bao nhiêu thời gian thì mới cải thiện được, nếu muốn chung sống với anh cả đời, có lẽ cô sẽ không thể chịu đựng được cái cảm giác hít thở không thông mà chết mất.
Hắc Diêm Tước muốn nói không… nhưng, anh không tìm được một chữ nào để bao biện cho mình. Đúng vậy, những năm tháng quá khứ, anh tổn thương cô, đã vượt quá sự lăng nhục mà một người bình thường có thể chịu đựng được, bà về tàn nhẫn và thô bạo, trên đời này có mấy ai đọ được với anh!
Anh hận sâu sắc, cho nên hủy diệt cũng cực kỳ triệt để! Điều này, anh chưa bao giờ hoài nghi.
Nhưng trong lòng trống rỗng lạc lõng, khi anh muốn bù đắp lại cho cô, cô lại không chịu cho anh cơ hội.
Tay nắm chặt thành quả đấm, trong lòng cũng xoắn thành một cục, nhưng không sao nói ra được một chữ hoàn chỉnh.
“Tại sao không cho anh cơ hội? Em hãy nói cho anh biết đi, rốt cuộc em muốn anh phải bù đắp như thế nào? Quá khứ đã qua, ai cũng không thay đổi được, anh nói rồi, những thù hận kia đã là chuyện cũ, đừng ai nhắc tới nữa. Anh cũng không phải người độc ác như vậy, nếu chịu cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh với em, anh không phải… không phải một kẻ biến thái cuồng bẩm sinh!”
Anh gầm nhẹ, nắm đấm càng chặt thêm cứ như sắp không nhịn được muốn đấm vỡ vách tường!
Nghe anh nói những lời này xong, hốc mắt Tường Vi đã ươn ướt, nắm chặt tay Tiểu Trạch, nơi đầu ngón tay có chút ấm áp thật mỏng manh, cậu bé im lặng nhìn bọn họ, nó rất biết điều rất hiểu chuyện, cố gắng dùng bàn tay nhỏ của mình truyền cho mẹ chút ít ấm áp.
Hít một hơi thật sâu, Tường Vi gật đầu một cái, khóe mắt phiếm ánh lệ, “Cảm ơn anh, đã nguyện ý buông tha những thù hận kia, mặc dù vì chúng nhà họ Thẩm đã phải trả một cái giá thê thảm, nhưng vẫn cảm tạ anh, đã nguyện ý dừng những thù hận này lại… Hy vọng tất cả thật sự có thể giống như mây bay, như vậy, anh cho tôi đưa Tiểu Trạch cùng đi, cho chúng tôi sống cuộc sống yên bình, có được không?”
“Ở đây cũng có thể có cuộc sống an bình hạnh phúc mà! Không nhất định phải rời đi, có đúng không? Anh… anh…” Giọng anh hơi nghẹn lại, cái cảm giác hai bàn tay trắng lại xông lên đầu óc. Anh đã cô đơn rất nhiều năm rồi, cứ nghĩ cuối cùng đã có được một gia đình, cha anh cũng đồng ý rồi mà? Nhưng tại sao cô vẫn cố chấp như vậy, anh biết vết thương cần có thời gian mới có thể hồi phục, anh cho cô thời gian, cô cũng nên cho anh cơ hội chứ!
“Không giống nhau đâu.” Tường Vi lạnh nhạt lắc đầu một cái, “Sự an bình này phải không có anh, như vậy chúng tôi mới hạnh phúc được, anh biết không…”
Dắt tay Tiểu Trạch, cô khẽ gật đầu với anh, lịch sự như một người xa lạ, sau đó, vòng qua bóng dáng cao lớn của anh, ưỡn thẳng sống lưng, bước từng bước, xoay người rời đi, lần này, cô không quay đầu lại nữa.
Cứ như vậy, trơ mắt, nhìn cô, đi!
Anh đứng ở đó, không biết bao lâu, như đã hóa đá.
Hình như có thứ gì đó, vỡ ra… Tiếng thủy tinh rạn vỡ thanh thúy, không ngừng vang vọng trong không gian tịch mịch từ một nơi xa xa… Mãi lâu sau, Hắc Diêm Tước mới đột nhiên hiểu ra, đó là tiếng cõi lòng tan nát!
Thật ra, trong những năm qua, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Thật ra, khi anh còn chưa có dũng khí thừa nhận, khi anh sợ động lòng sẽ biến thành thảm họa, anh, đã mất cô.
Cuối cùng thì, thảm họa vẫn tới. Đối với anh mà nói, mẹ con cô đi mất cũng đã mang ánh sáng của anh đi cùng!
“Tước! Thì ra anh đang ở chỗ này à? Làm hại người ta phải hỏi mấy người giúp việc mới tìm được anh!”
Giọng nói Nhạc Niệm Tư đúng lúc chen vào, vừa khéo chặn đường Tường Vi!
Tường Vi nhìn cô gái đột nhiên xông ra ở khúc quanh, đợi khi cô thấy rõ mặt mũi cô ta thì cô đã sợ hết hồn!
Nhã Ca…
Trong lòng hiện lên cái tên quen thuộc mà xa lạ này! Gương mặt này, so với bức ảnh chụp Diệu Tư và Nhã Ca cô thấy ở Paris năm đó, thật sự là cùng đúc ra từ một khuôn! Chỉ có điều… đã bao nhiêu năm qua, chị ta sẽ không trẻ thế này đâu.
“Tước! Anh ở đây làm cái gì vậy? Người phụ nữ này là ai?” Nhạc Niệm Tư không quen bị Tường Vi nhìn chăm chú như vậy, trợn mắt, nhìn Tiểu Trạch một cái, ngay sau đó kêu lên, “A! Tước… Anh… anh đừng bảo với em, thằng nhóc này là con trai anh nhá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.