Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 289: Hy vọng bất ngờ
Thích Thích
21/01/2016
Vừa ngồi vào chiếc xe sang trọng, chú Hải còn chưa khởi động xe, Mỹ Nhi
liền mở miệng nói: "chú Hải, tôi thấy miệng vết thương của cô Thẩm không sâu, không cần đến bệnh viện, trực tiếp đưa cô ấy về nhà là được."
"Cô Mỹ Nhi, cái này......." Chú Hải hơi bất ngờ, cũng khó quyết định, ông không muốn đắc tội với hai người này.
"Chú Hải, miệng vết thương không có gì đáng ngại, đưa cô Mỹ Nhi về trước đi." Tường Vi thấy chú Hải khó xử, nhẹ nhàng gật đầu, cô không muốn tranh giành với Mỹ Nhi cái gì, qua hai tháng nữa, cô sẽ chủ động biến mất.
"Cô dựa vào cái gì mà quyết định cho tôi?" Mỹ Nhi nghe Tường Vi nói như thế, chân mày nhanh chóng xoắn lại.
"...Tôi không có." Tường Vi hờ hững nói, Mỹ Nhi của giờ phút này, giống như chim sợ cành cong, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác.
"Được, vậy thì đến nhà trọ của tôi! Chú Hải, lái xe!"
Chú Hải gật gật đầu, lái xe đi về phía nhà trọ của cô ta.
Trên đường đi, Mỹ Nhi cũng không buông tha cho Tường Bi, bởi vì tất cả đêm nay làm cho cô ta hoàn toàn tức giận! Nhưng cô ta vẫn nhịn, trong đầu suy nghĩ mưu kế.
"Đêm nay thật đáng tiếc, tôi còn tưởng cô và Hà công tử có thể tiến triển sang một câu chuyện lý thú." Mỹ Nhi cố gắng đè thấp giọng, lúc đó cô ta nghĩ rằng Tường Vi sẽ chọn Tước, nhưng cô không có, việc này làm cho người khác rất ngạc nhiên!
Nhưng điều Mỹ Nhi không ngờ chính là, đèn trong phòng phát nổ là sự việc xảy ra ngoài ý muốn! Đột nhiên dẫn đến đèn phát nổ, tất cả đều do Hắc Diêm Tước gây ra!
Lúc đó, cô ta thấy rõ người bên cạnh ném chai rượng lên, trong chốc lát bóng đèn bị đập nát. Mà lúc đó tất cả mọi người đều chú ý đến Hà công tử, chỉ có cô ta ngồi bên cạnh Tước, là thất rõ tất cả sự việc kia.
Cũng chính vì vậy, lúc trước Tước lợi dụng cô ta làm thế thân, cô ta thật không cam lòng, mà lần này, cô ta càng khẳng định trong lòng Tước, địa vị của họ Thẩm kia tuyệt đối không giống như những người phụ nữ khác!
"À, đó chỉ là trò chơi!" Tường Vi mất tự nhiên giật giật khóe môi, khăn tay quấn trên miệng vết thương đã có màu đỏ do máu chảy ra.
"Ngoài ý muố, tôi nghĩ cô sẽ chọn Tước chứ, chẳng lẽ cô và Tước không phải là một đôi sao?" Mỹ Nhi cố tình mở to hai mắt, một bộ dạng giả vờ ngạc nhiên.
Tường Vi nhìn vẻ mặt của cô ta, tự nhiên mà lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: "Không phải, tôi chỉ là người anh ta nuôi dưỡng."
"Ha ha! Thì ra là như vậy! Tôi còn tưởng rằng cô và Tước.....Ha ha, thật bất ngờ là hôm nay cô lại chọn Hà công tử." Mỹ Nhi cười nói, nếu có thể trực tiếp đưa người phụ nữ họ Thẩm này cho Hà công tử, thì tốt biết bao nhiêu.
Tường Vi nở nụ cười yếu ớt, mi tâm hiện lên vẻ ưu thương. Màn trò chơi đêm nay, cho dù như thế nào, cô cũng không thu hoạch được gì, cô không có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện khác, chỉ lo lắng ngày mai làm cách nào để đi tham dự lễ hội "hồn" kim cương.....
"Cô biết không, gia cảnh của Hà công tử không tệ đâu, tựa như đêm mai, nhà họ sẽ tổ chức lễ hội, mở cuộc triển lãm châu báo có giá trị hàng tỉ đô la! Ngài ấy định mời tôi làm bạn nhảy, nhưng tôi muốn đi theo Tước để chăm sóc anh ấy, thật là hơi tiếc đó.... ...."
"Ngài ấy mời cô đi sao?" Tường Vi không đợi Mỹ Nhi nói xong, hơi kích động hỏi: "Cô thật sự không thể đi sao?"
"Cô Mỹ Nhi, cái này......." Chú Hải hơi bất ngờ, cũng khó quyết định, ông không muốn đắc tội với hai người này.
"Chú Hải, miệng vết thương không có gì đáng ngại, đưa cô Mỹ Nhi về trước đi." Tường Vi thấy chú Hải khó xử, nhẹ nhàng gật đầu, cô không muốn tranh giành với Mỹ Nhi cái gì, qua hai tháng nữa, cô sẽ chủ động biến mất.
"Cô dựa vào cái gì mà quyết định cho tôi?" Mỹ Nhi nghe Tường Vi nói như thế, chân mày nhanh chóng xoắn lại.
"...Tôi không có." Tường Vi hờ hững nói, Mỹ Nhi của giờ phút này, giống như chim sợ cành cong, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác.
"Được, vậy thì đến nhà trọ của tôi! Chú Hải, lái xe!"
Chú Hải gật gật đầu, lái xe đi về phía nhà trọ của cô ta.
Trên đường đi, Mỹ Nhi cũng không buông tha cho Tường Bi, bởi vì tất cả đêm nay làm cho cô ta hoàn toàn tức giận! Nhưng cô ta vẫn nhịn, trong đầu suy nghĩ mưu kế.
"Đêm nay thật đáng tiếc, tôi còn tưởng cô và Hà công tử có thể tiến triển sang một câu chuyện lý thú." Mỹ Nhi cố gắng đè thấp giọng, lúc đó cô ta nghĩ rằng Tường Vi sẽ chọn Tước, nhưng cô không có, việc này làm cho người khác rất ngạc nhiên!
Nhưng điều Mỹ Nhi không ngờ chính là, đèn trong phòng phát nổ là sự việc xảy ra ngoài ý muốn! Đột nhiên dẫn đến đèn phát nổ, tất cả đều do Hắc Diêm Tước gây ra!
Lúc đó, cô ta thấy rõ người bên cạnh ném chai rượng lên, trong chốc lát bóng đèn bị đập nát. Mà lúc đó tất cả mọi người đều chú ý đến Hà công tử, chỉ có cô ta ngồi bên cạnh Tước, là thất rõ tất cả sự việc kia.
Cũng chính vì vậy, lúc trước Tước lợi dụng cô ta làm thế thân, cô ta thật không cam lòng, mà lần này, cô ta càng khẳng định trong lòng Tước, địa vị của họ Thẩm kia tuyệt đối không giống như những người phụ nữ khác!
"À, đó chỉ là trò chơi!" Tường Vi mất tự nhiên giật giật khóe môi, khăn tay quấn trên miệng vết thương đã có màu đỏ do máu chảy ra.
"Ngoài ý muố, tôi nghĩ cô sẽ chọn Tước chứ, chẳng lẽ cô và Tước không phải là một đôi sao?" Mỹ Nhi cố tình mở to hai mắt, một bộ dạng giả vờ ngạc nhiên.
Tường Vi nhìn vẻ mặt của cô ta, tự nhiên mà lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: "Không phải, tôi chỉ là người anh ta nuôi dưỡng."
"Ha ha! Thì ra là như vậy! Tôi còn tưởng rằng cô và Tước.....Ha ha, thật bất ngờ là hôm nay cô lại chọn Hà công tử." Mỹ Nhi cười nói, nếu có thể trực tiếp đưa người phụ nữ họ Thẩm này cho Hà công tử, thì tốt biết bao nhiêu.
Tường Vi nở nụ cười yếu ớt, mi tâm hiện lên vẻ ưu thương. Màn trò chơi đêm nay, cho dù như thế nào, cô cũng không thu hoạch được gì, cô không có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện khác, chỉ lo lắng ngày mai làm cách nào để đi tham dự lễ hội "hồn" kim cương.....
"Cô biết không, gia cảnh của Hà công tử không tệ đâu, tựa như đêm mai, nhà họ sẽ tổ chức lễ hội, mở cuộc triển lãm châu báo có giá trị hàng tỉ đô la! Ngài ấy định mời tôi làm bạn nhảy, nhưng tôi muốn đi theo Tước để chăm sóc anh ấy, thật là hơi tiếc đó.... ...."
"Ngài ấy mời cô đi sao?" Tường Vi không đợi Mỹ Nhi nói xong, hơi kích động hỏi: "Cô thật sự không thể đi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.