Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 276: Tình chết
Thích Thích
25/12/2015
Rơi từ trên không trung xuống, rơi rất nhanh…
Trong mắt cô ẩn chứa ánh nước trong suốt, hai con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm, ngước nhìn khoảng trời đêm vô tận, giống như thần chết đang cười gằn, từng bước từng bước ép sát cô, gió lạnh bên tai là hơi thở phì phò của hắn, tóc cô như thác nước, tung bay phấp phới trong gió….
Cơ thể trong suốt của cô rơi xuống, trong màn đêm vẽ thành một đường trắng như tuyết, như là sao băng rơi xuống… Cô dường như cảm thấy dao động trong linh hồn mình, lòng cô có bao nhiêu luyến tiếc, Tiểu Trạch…
Mẹ rất nhớ con…
Tiểu Trạch…
Nỗi khổ sở không sao tả được, ngực cô như vỡ vụn, vạn vạn không ngờ, chính tay anh đẩy cô xuống vực sâu, lòng cô…Vỡ toác ra thành một khe lớn, cô chưa bao giờ ngờ được chính tay anh sẽ đẩy cô vào chỗ chết!
Giết chết cô mà ngay cả một cái nháy mắt cũng không có!
Yêu, quá nặng nề rồi! Cho đến giờ khắc này, lòng cô vẫn đau đớn vì anh!
Khóe mắt nhỏ ra lệ, không kiểm soát được cơ thể đang rơi, mỗi cm da thịt, đều đau đớn, cô tưởng như nhìn thấy điểm cuối sinh mệnh mình là một bông pháo hoa, đang sáng lạn nở rộ…
Tình yêu này không thuộc về cô!
Bỗng nhiên, phù phù___
Trong chớp mắt, cơ thể cô va chạm với một dòng chất lỏng lạnh lẽo, nước nhanh chóng bao phủ cơ thể cô!
“Ừng ực ùng ục…”
Tường Vi cắm đầu ngã vào trong dòng nước, văng lên một lượng lớn bọt sóng, tùy tiện văng lên không trung, giống như ngàn vạn cánh tay từ địa ngục vươn ra hưng phấn đón lấy thiên sứ từ trên không rơi xuống!
Cô trơ mắt nhìn cơ thể mình chậm lại vì lực cản của nước, chậm rãi chìm xuống, mở to đôi mắt đen láy chói lọi, xuyên qua mặt nước gợn sóng, chỉ nhìn thấy màn trời cùng với mặt trăng non, lay động theo gợn nước, trí óc nháy mắt trở lại khoảnh khắc người kia mang xe vọt vào vịnh Tokyo năm năm trước___
Giống như đang phát một thước phim quay chậm, cái lạnh một lần nữa xâm nhập cô, lạnh thấu cả xương!
Chỉ có nước nơi khóe mắt có chút nhiệt độ, cô cũng không rõ có phải mình chảy nước mắt hay không…
Anh không cưới, cô không gả, hứa không bao giờ phản bội anh, hứa không bao giờ xa lìa anh, mãi mãi chỉ chăm sóc một mình anh, nếu anh không chê, cô sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cùng anh…
Đột nhiên cô khóc rống lên, năm năm một quá trình, như một thước phim cũ chạy qua trong đầu óc cô, thì ra___
Không phải anh đẩy cô nhảy lầu tự sát, mà là…Dựa vào sự ác độc của anh, sẽ không dùng cách đẩy cô vào chỗ chết___mà đẩy cô vào hồ bơi…
Có một giây phút kia, cô thật muốn như năm năm trước vậy, buông tha ý chí sống, nhắm mắt lại, chờ đợi mình từ từ chết chìm, từ từ, vậy mà___
“Khụ khụ khụ…”
Chìm nửa phút rồi, cô mới phản ứng được! Nước lạnh băng thấu xương rót vào trong cổ, cô ho khan nhanh chóng giằng co chồi lên!
Cô không thể chết được! Cô không thể chết!
Tiểu Trạch…
Ý niệm này làm cô tỉnh táo lại trong nháy mắt!
Cô bắt đầu giãy dụa, dùng vài ba động tác kĩ thuật vụng về vài năm nay học được, nhanh chóng đạp chân, giống như một con cá liều mạng muốn lao ra khỏi mặt nước, Tiểu Trạch, mẹ sẽ không bỏ con lại…
Trong mắt cô ẩn chứa ánh nước trong suốt, hai con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm, ngước nhìn khoảng trời đêm vô tận, giống như thần chết đang cười gằn, từng bước từng bước ép sát cô, gió lạnh bên tai là hơi thở phì phò của hắn, tóc cô như thác nước, tung bay phấp phới trong gió….
Cơ thể trong suốt của cô rơi xuống, trong màn đêm vẽ thành một đường trắng như tuyết, như là sao băng rơi xuống… Cô dường như cảm thấy dao động trong linh hồn mình, lòng cô có bao nhiêu luyến tiếc, Tiểu Trạch…
Mẹ rất nhớ con…
Tiểu Trạch…
Nỗi khổ sở không sao tả được, ngực cô như vỡ vụn, vạn vạn không ngờ, chính tay anh đẩy cô xuống vực sâu, lòng cô…Vỡ toác ra thành một khe lớn, cô chưa bao giờ ngờ được chính tay anh sẽ đẩy cô vào chỗ chết!
Giết chết cô mà ngay cả một cái nháy mắt cũng không có!
Yêu, quá nặng nề rồi! Cho đến giờ khắc này, lòng cô vẫn đau đớn vì anh!
Khóe mắt nhỏ ra lệ, không kiểm soát được cơ thể đang rơi, mỗi cm da thịt, đều đau đớn, cô tưởng như nhìn thấy điểm cuối sinh mệnh mình là một bông pháo hoa, đang sáng lạn nở rộ…
Tình yêu này không thuộc về cô!
Bỗng nhiên, phù phù___
Trong chớp mắt, cơ thể cô va chạm với một dòng chất lỏng lạnh lẽo, nước nhanh chóng bao phủ cơ thể cô!
“Ừng ực ùng ục…”
Tường Vi cắm đầu ngã vào trong dòng nước, văng lên một lượng lớn bọt sóng, tùy tiện văng lên không trung, giống như ngàn vạn cánh tay từ địa ngục vươn ra hưng phấn đón lấy thiên sứ từ trên không rơi xuống!
Cô trơ mắt nhìn cơ thể mình chậm lại vì lực cản của nước, chậm rãi chìm xuống, mở to đôi mắt đen láy chói lọi, xuyên qua mặt nước gợn sóng, chỉ nhìn thấy màn trời cùng với mặt trăng non, lay động theo gợn nước, trí óc nháy mắt trở lại khoảnh khắc người kia mang xe vọt vào vịnh Tokyo năm năm trước___
Giống như đang phát một thước phim quay chậm, cái lạnh một lần nữa xâm nhập cô, lạnh thấu cả xương!
Chỉ có nước nơi khóe mắt có chút nhiệt độ, cô cũng không rõ có phải mình chảy nước mắt hay không…
Anh không cưới, cô không gả, hứa không bao giờ phản bội anh, hứa không bao giờ xa lìa anh, mãi mãi chỉ chăm sóc một mình anh, nếu anh không chê, cô sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cùng anh…
Đột nhiên cô khóc rống lên, năm năm một quá trình, như một thước phim cũ chạy qua trong đầu óc cô, thì ra___
Không phải anh đẩy cô nhảy lầu tự sát, mà là…Dựa vào sự ác độc của anh, sẽ không dùng cách đẩy cô vào chỗ chết___mà đẩy cô vào hồ bơi…
Có một giây phút kia, cô thật muốn như năm năm trước vậy, buông tha ý chí sống, nhắm mắt lại, chờ đợi mình từ từ chết chìm, từ từ, vậy mà___
“Khụ khụ khụ…”
Chìm nửa phút rồi, cô mới phản ứng được! Nước lạnh băng thấu xương rót vào trong cổ, cô ho khan nhanh chóng giằng co chồi lên!
Cô không thể chết được! Cô không thể chết!
Tiểu Trạch…
Ý niệm này làm cô tỉnh táo lại trong nháy mắt!
Cô bắt đầu giãy dụa, dùng vài ba động tác kĩ thuật vụng về vài năm nay học được, nhanh chóng đạp chân, giống như một con cá liều mạng muốn lao ra khỏi mặt nước, Tiểu Trạch, mẹ sẽ không bỏ con lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.