Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 401: Tình yêu cấm kỵ (1)
Thích Thích
04/06/2016
“Hóa ra là vậy! Thật là tốt quá!” Lão Hải cũng thở phào nhẹ nhõm!
“Tốt cái gì mà tốt? Đứa nhỏ này thật làm người ta đau đầu! Còn nhỏ tuổi thế mà đã mang thai con hoang rồi bỏ nhà đi, tôi mà biết đứa bé là con ai, không đánh gãy chân hắn thì không xong!” Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa, nhanh chóng trở lại nhà chính, nha đầu chết tiệt kia giở thói ương ngạnh, kiên quyết đòi ở phòng sát vách với anh.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy Niệm Tư nha đầu này phát giận, “Tránh ra á…, thật là đau, tôi không muốn các người, tôi muốn Tước…”
“Niệm Tư, không được càn quấy!”
Hắc Diêm Tước lạnh lùng quát lớn một tiếng, bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa đi vào trong phòng, nện những bước chân ưu nhã, hai lông mày cau lại, ngay cả bộ dạng tức giận cũng đẹp mắt thế này, đây chính là em trai của người đàn ông mẹ cô ta yêu sao? Thật là có sức quyến rũ.
“Tước, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, anh không thương Niệm Tư… Hu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Niệm Tư nhăn lên, không chịu phối hợp với bác Ân, nép vào đầu giường, kháng cự tất cả mọi người tới gần, chỉ ngoại trừ Tước.
Hắc Diêm Tước thở dài, theo tính cách của anh, những kẻ bốc đồng trước mặt anh sẽ chẳng có đường sống, nhưng Nhạc Niệm Tư là con riêng của anh trai, anh không sao nhẫn tâm được, quay đầu lại nói với những người giúp việc đang ở trong phòng, “Bác Ân ở lại, những người khác ra ngoài cả đi!”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Đợi sau khi người giúp việc đã ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hắc Diêm Tước không thèm để ý tới Nhạc Niệm Tư, bước tới bên giường nói với bác Ân, “Bác Ân, kiểm tra cho con bé, xem có bị động thai khí hay không, nếu như không xong thì lập tức đưa tới bệnh viện.”
“Em không muốn kiểm tra…” Nhạc Niệm Tư chu mỏ lầu bầu.
“Câm đi! Cô tưởng là mang thai là trò đùa vui à? Nếu không biết suy nghĩ thì cũng đừng có ham chơi, chỉ có cô khổ thôi!” Thấy Niệm Tư như vậy, thấy cô ta là một đứa con gái ghê gớm, Hắc Diêm Tước không dám mắng nặng đứa nhỏ này, dù sao bọn họ mới biết nhau chưa lâu, anh chưa biết khả năng chịu đựng của nó tới đâu, nhưng nghĩ tới việc còn nhỏ tuổi mà đã học người ta có thai, có phải là rất quá đáng hay không?
“Hu hu, anh đối xử với em không tốt, em muốn cáo mẹ em…” Nhạc Niệm Tư bị tiếng quát của anh dọa tới chảy nước mắt, Tước thật hung dữ nha, cô ta biết bản chất Tước không phải vậy.
“Mẹ cô chết rồi, cô định đi cáo với ai đây? Cáo với người ta cô đã làm ra cái chuyện đẹp mặt gì?” Khẽ cau mày, anh dạy dỗ cô ta. “Bác Ân, kệ nó đi, kiểm tra cho nó!”
“Vâng, tiên sinh!”
“Hu hu…. Đừng…hu hu…”
Nhạc Niệm Tư khóc lớn, chống cự kịch liệt, cố cự lại sức mạnh của Hắc Diêm Tước, “Em không muốn, em không muốn…”
Hắc Diêm Tước cố định cô bé cứng đầu cứng cổ, để bác Ân kiểm tra cho cô ta.
Trong lúc kiểm tra, Nhạc Niệm Tư kích động gào thét, cô ta khóc tới khàn cả giọng, chẳng có ai biết được nỗi đau đớn trong lòng cô ta, cô ta chỉ muốn Tước…
Đợi sau khi bác Ân kiểm tra xong, Hắc Diêm Tước mới buông tay ra, Nhạc Niệm Tư ngẩn ngơ nằm trên giường, khóc sướt mướt.
“Bác Ân, nó sao rồi?”
“Tiên sinh, Niệm Tư tiểu thư chỉ bị động thai khí chút thôi, thật may là không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm im trên giường nghỉ ngơi ba ngày, đợi thai nhi ổn định lại là được. Để tôi đi kê một ít thuốc an thai, tiên sinh, tôi đi trước nhé.” Bác Ân vừa thu dụng cụ lại, vừa nói với Hắc Diêm Tước.
“Ừ.”
Anh lạnh nhạt gật đầu, chờ sau khi bác Ân đi rồi, anh nhìn chằm chằm vào Nhạc Niệm Tư đang khóc khẽ trên giường, gương mặt lệ rơi đầy, cực kỳ giống với Nhã Ca năm đó, khi ấy Nhã Ca ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thở dài một hơi thật khẽ, anh chậm rãi ngồi bên mép giường, trầm thấp nói, “Niệm Tư, đừng có tùy hứng, tôi biết cô không mong muốn đứa bé này, nhưng đứa bé vốn là vô tội… Tôi đã từng phạm sai lầm, không muốn trong tương lai cô phải hối hận, biết không?”
Có lẽ bởi vì năm năm trước, anh đã phạm vào tội nghiệt bắt Tường Vi phá thai, may mà Tiểu Trạch vẫn còn, nhìn khuôn mặt khả ái của Tiểu Trạch, khi đó tim anh xúc động, thì ra trên người đứa bé chảy cùng một dòng máu với mình, là một cảm giác cảm động khó nói lên lời!
“Hu hu… Anh hối hận sao? Tước, em thật sự rất sợ… Từ nhỏ ba mẹ đã bỏ em lại, em không muốn con mình lại phải sống cuộc sống không có ba, hu hu…” Nhạc Niệm Tư dùng dằng bò dậy, đến bên Hắc Diêm Tước, khóc lóc, “Em rất sợ tương lai đứa trẻ sẽ oán trách em, tại sao nó không có ba… Tước, anh có hiểu cảm giác của em không?”
Trầm mặc suy tư một lát, Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, “Tôi hiểu được, cô là con của Diệu Tư, cho nên đứa bé này, tôi sẽ cố gẳng để cho hai mẹ con cô không phải lo tới chuyện cơm áo...”
“Không phải vậy! Tước, không phải vậy!” Kích động ngắt lời anh, Nhạc Niệm Tư thật nhanh ôm lấy Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy không ngừng, “Tước, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, anh làm ba đứa trẻ, có được không?”
Rất nhiều năm trước, cô ta đã nhìn thấy anh, khi đó cô ta nhìn thấy Hắc Diêm Tước trong một tấm ảnh, khi còn bé cô ta cảm thấy đó là một người làm cho người khác thấy an tâm, nhưng Nhạc Tín Dương vẫn luôn không cho cô ta về nước, cả ngày bơm tiêm cho cô ta toàn những thù hận! Nhạc Tín Dương yêu mẹ cô ta, cô ta biết rõ, ông hận nhà họ Hắc, cô ta cũng biết rõ!
Nhưng cô ta chẳng quan tâm chuyện Nhạc Tín Dương yêu ai, may sao cuối cùng cô ta cũng có thế tới gần Hắc Diêm Tước rồi! Ngày đó trong quán rượu, thật ra cô ta đã theo dõi anh một thời gian, nắm bắt thói quen của anh, sau đó mới cố tình ăn mặc giống mẹ mình khi còn trẻ, đi vào quán rượu tỏ vẻ như tình cờ gặp anh.
Cô ta có thai, mặc dù đứa trẻ này không phải là thứ cô ta trông đợi, nhưng cũng nhờ vậy, cô ta có được sự chăm sóc đặc biệt của Hắc Diêm Tước, anh nói mình là chú của cô ta, cô ta tin, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta ái mộ anh, trước đây cô ta luôn ôm khư khư tấm ảnh của anh, nay anh sống động ở ngay trước mắt, bảo sao cô ta không kích động cho được?
Cô ta chẳng thèm ngó ngàng tới ánh mắt người đời, bao nhiêu năm qua, cô ta đã quá khổ cực, cô ta thật muốn được đắm chìm trong cảm giác ấm áp trên bờ vai anh, xin đừng tàn nhẫn, đừng tàn nhẫn bỏ rơi cô ta…
“Cô điên rồi!”
Hắc Diêm Tước đứng phắt lên, không dám tin nhìn Nhạc Niệm Tư chằm chằm, “Cô có biết tôi là ai không? Tôi là chú cô! Niệm Tư, cô còn nhỏ, đừng có suy nghĩ bậy bạ, biết chưa?”
“Tốt cái gì mà tốt? Đứa nhỏ này thật làm người ta đau đầu! Còn nhỏ tuổi thế mà đã mang thai con hoang rồi bỏ nhà đi, tôi mà biết đứa bé là con ai, không đánh gãy chân hắn thì không xong!” Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa, nhanh chóng trở lại nhà chính, nha đầu chết tiệt kia giở thói ương ngạnh, kiên quyết đòi ở phòng sát vách với anh.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy Niệm Tư nha đầu này phát giận, “Tránh ra á…, thật là đau, tôi không muốn các người, tôi muốn Tước…”
“Niệm Tư, không được càn quấy!”
Hắc Diêm Tước lạnh lùng quát lớn một tiếng, bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa đi vào trong phòng, nện những bước chân ưu nhã, hai lông mày cau lại, ngay cả bộ dạng tức giận cũng đẹp mắt thế này, đây chính là em trai của người đàn ông mẹ cô ta yêu sao? Thật là có sức quyến rũ.
“Tước, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, anh không thương Niệm Tư… Hu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Niệm Tư nhăn lên, không chịu phối hợp với bác Ân, nép vào đầu giường, kháng cự tất cả mọi người tới gần, chỉ ngoại trừ Tước.
Hắc Diêm Tước thở dài, theo tính cách của anh, những kẻ bốc đồng trước mặt anh sẽ chẳng có đường sống, nhưng Nhạc Niệm Tư là con riêng của anh trai, anh không sao nhẫn tâm được, quay đầu lại nói với những người giúp việc đang ở trong phòng, “Bác Ân ở lại, những người khác ra ngoài cả đi!”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Đợi sau khi người giúp việc đã ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hắc Diêm Tước không thèm để ý tới Nhạc Niệm Tư, bước tới bên giường nói với bác Ân, “Bác Ân, kiểm tra cho con bé, xem có bị động thai khí hay không, nếu như không xong thì lập tức đưa tới bệnh viện.”
“Em không muốn kiểm tra…” Nhạc Niệm Tư chu mỏ lầu bầu.
“Câm đi! Cô tưởng là mang thai là trò đùa vui à? Nếu không biết suy nghĩ thì cũng đừng có ham chơi, chỉ có cô khổ thôi!” Thấy Niệm Tư như vậy, thấy cô ta là một đứa con gái ghê gớm, Hắc Diêm Tước không dám mắng nặng đứa nhỏ này, dù sao bọn họ mới biết nhau chưa lâu, anh chưa biết khả năng chịu đựng của nó tới đâu, nhưng nghĩ tới việc còn nhỏ tuổi mà đã học người ta có thai, có phải là rất quá đáng hay không?
“Hu hu, anh đối xử với em không tốt, em muốn cáo mẹ em…” Nhạc Niệm Tư bị tiếng quát của anh dọa tới chảy nước mắt, Tước thật hung dữ nha, cô ta biết bản chất Tước không phải vậy.
“Mẹ cô chết rồi, cô định đi cáo với ai đây? Cáo với người ta cô đã làm ra cái chuyện đẹp mặt gì?” Khẽ cau mày, anh dạy dỗ cô ta. “Bác Ân, kệ nó đi, kiểm tra cho nó!”
“Vâng, tiên sinh!”
“Hu hu…. Đừng…hu hu…”
Nhạc Niệm Tư khóc lớn, chống cự kịch liệt, cố cự lại sức mạnh của Hắc Diêm Tước, “Em không muốn, em không muốn…”
Hắc Diêm Tước cố định cô bé cứng đầu cứng cổ, để bác Ân kiểm tra cho cô ta.
Trong lúc kiểm tra, Nhạc Niệm Tư kích động gào thét, cô ta khóc tới khàn cả giọng, chẳng có ai biết được nỗi đau đớn trong lòng cô ta, cô ta chỉ muốn Tước…
Đợi sau khi bác Ân kiểm tra xong, Hắc Diêm Tước mới buông tay ra, Nhạc Niệm Tư ngẩn ngơ nằm trên giường, khóc sướt mướt.
“Bác Ân, nó sao rồi?”
“Tiên sinh, Niệm Tư tiểu thư chỉ bị động thai khí chút thôi, thật may là không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm im trên giường nghỉ ngơi ba ngày, đợi thai nhi ổn định lại là được. Để tôi đi kê một ít thuốc an thai, tiên sinh, tôi đi trước nhé.” Bác Ân vừa thu dụng cụ lại, vừa nói với Hắc Diêm Tước.
“Ừ.”
Anh lạnh nhạt gật đầu, chờ sau khi bác Ân đi rồi, anh nhìn chằm chằm vào Nhạc Niệm Tư đang khóc khẽ trên giường, gương mặt lệ rơi đầy, cực kỳ giống với Nhã Ca năm đó, khi ấy Nhã Ca ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thở dài một hơi thật khẽ, anh chậm rãi ngồi bên mép giường, trầm thấp nói, “Niệm Tư, đừng có tùy hứng, tôi biết cô không mong muốn đứa bé này, nhưng đứa bé vốn là vô tội… Tôi đã từng phạm sai lầm, không muốn trong tương lai cô phải hối hận, biết không?”
Có lẽ bởi vì năm năm trước, anh đã phạm vào tội nghiệt bắt Tường Vi phá thai, may mà Tiểu Trạch vẫn còn, nhìn khuôn mặt khả ái của Tiểu Trạch, khi đó tim anh xúc động, thì ra trên người đứa bé chảy cùng một dòng máu với mình, là một cảm giác cảm động khó nói lên lời!
“Hu hu… Anh hối hận sao? Tước, em thật sự rất sợ… Từ nhỏ ba mẹ đã bỏ em lại, em không muốn con mình lại phải sống cuộc sống không có ba, hu hu…” Nhạc Niệm Tư dùng dằng bò dậy, đến bên Hắc Diêm Tước, khóc lóc, “Em rất sợ tương lai đứa trẻ sẽ oán trách em, tại sao nó không có ba… Tước, anh có hiểu cảm giác của em không?”
Trầm mặc suy tư một lát, Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, “Tôi hiểu được, cô là con của Diệu Tư, cho nên đứa bé này, tôi sẽ cố gẳng để cho hai mẹ con cô không phải lo tới chuyện cơm áo...”
“Không phải vậy! Tước, không phải vậy!” Kích động ngắt lời anh, Nhạc Niệm Tư thật nhanh ôm lấy Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy không ngừng, “Tước, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, anh làm ba đứa trẻ, có được không?”
Rất nhiều năm trước, cô ta đã nhìn thấy anh, khi đó cô ta nhìn thấy Hắc Diêm Tước trong một tấm ảnh, khi còn bé cô ta cảm thấy đó là một người làm cho người khác thấy an tâm, nhưng Nhạc Tín Dương vẫn luôn không cho cô ta về nước, cả ngày bơm tiêm cho cô ta toàn những thù hận! Nhạc Tín Dương yêu mẹ cô ta, cô ta biết rõ, ông hận nhà họ Hắc, cô ta cũng biết rõ!
Nhưng cô ta chẳng quan tâm chuyện Nhạc Tín Dương yêu ai, may sao cuối cùng cô ta cũng có thế tới gần Hắc Diêm Tước rồi! Ngày đó trong quán rượu, thật ra cô ta đã theo dõi anh một thời gian, nắm bắt thói quen của anh, sau đó mới cố tình ăn mặc giống mẹ mình khi còn trẻ, đi vào quán rượu tỏ vẻ như tình cờ gặp anh.
Cô ta có thai, mặc dù đứa trẻ này không phải là thứ cô ta trông đợi, nhưng cũng nhờ vậy, cô ta có được sự chăm sóc đặc biệt của Hắc Diêm Tước, anh nói mình là chú của cô ta, cô ta tin, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta ái mộ anh, trước đây cô ta luôn ôm khư khư tấm ảnh của anh, nay anh sống động ở ngay trước mắt, bảo sao cô ta không kích động cho được?
Cô ta chẳng thèm ngó ngàng tới ánh mắt người đời, bao nhiêu năm qua, cô ta đã quá khổ cực, cô ta thật muốn được đắm chìm trong cảm giác ấm áp trên bờ vai anh, xin đừng tàn nhẫn, đừng tàn nhẫn bỏ rơi cô ta…
“Cô điên rồi!”
Hắc Diêm Tước đứng phắt lên, không dám tin nhìn Nhạc Niệm Tư chằm chằm, “Cô có biết tôi là ai không? Tôi là chú cô! Niệm Tư, cô còn nhỏ, đừng có suy nghĩ bậy bạ, biết chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.