Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 102: Trở thành người làm nữ của hắn (2)
Thích Thích
13/10/2014
Tường Vi bước vào phòng ăn, đầu cúi thật thấp, không có dũng khí ngẩng đầu xem đống bừa bãi trong phòng, thậm chí cô vừa đi vào, thì cảm thấy dựng tóc gáy!
"Khốn kiếp! Giờ này mới chịu trở về?"
Hắc Diêm Tước ngước mắt, thì nhìn thấy bóng dáng cô ở cửa. Ngay tức khắc, hai mắt hắn đỏ lên!
Tường Vi co rúm lại một chút, nín thở, cố gắng kềm chế trái tim đang nhảy loạn bởi vì kinh hoảng.Trước cái nhìn soi mói của người kia, Tường Vi âm thầm hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng lên tiếng:
"Vâng, tiên sinh, xin lỗi vì tôi đã về trễ."
Trong lúc đó, người làm trong phòng ăn đều có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Tường Vi, tiên sinh đang tức giận, sao cô lại có thể nhẹ nhàng nói xin lỗi vì cô về trễ?
Tay Hắc Diêm Tước khẽ nắm chặt, con ngươi âm u híp lại , gương mặt tuấn tú xanh mét , nét mặt lạnh lung đến kinh người, có thể thấy được gân xanh ẩn ẩn trên mặt, một bộ dáng bí ẩn, lạnh lẽo làm người khác không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì!
"Tới đây!"
Hắn trầm thấp kêu, mới vừa rồi còn nóng nảy, tức giận, ngôn ngữ bây giờ lại lạnh như băng, khiến cho bảy tám người làm rùng mình một cái!
Tường Vi cúi đầu, không có dám ý kiến gì, giơ chân lên, chậm rãi bước về phía hắn.
Lúc này, cô có cảm giác chân mình nặng như chì, sự lạnh lùng của tiên sinh khiến cho mỗi khi cô bước tới gần hắn hơn, hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười, Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười. Lướt qua thức ăn vung vãi trên sàn nhà, cùng mâm chén vỡ tan tành, lúc này, các món ăn ngon trên sàn nhà đều không nhìn ra món gì, cô nhịn không được mà khẽ thở dài một cái, thật là lãng phí.
Im lặng đi tới trước mặt hắn, cách hắn bốn bước chân, cô vẫn cúi đầu, trước sau đều là bộ dáng dịu ngoan, không dám nhìn hắn.
Người đàn ông tàn ác này, trong thời gian ngắn đã dạy cô rất nhiều, cũng vì vậy, cô tự nói với mình, đối mặt nghịch cảnh, phải học được cách ‘mỉm cười’, như vậy mới trị được những vết thương trong lòng.
"Không thấy gì trên sàn sao? Dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"
Giọng nói hắn lạnh lùng, ẩn nấp sự tàn ác làm người khác kinh hãi, chẳng qua lúc này hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường.
“Vâng, tiên sinh"
Khóe miệng cô cong lên, cố gắng mỉm cười, mặc dù trong lời nói có chút buồn cười, nhưng rất may mắn, đối mặt với hắn, tốc độ nói chuyện của cô càng ngày càng thuần thục, đúng, mỉm cười, Thẩm Tường Vi, cố gắng lên!
Khom người, cô ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn dẹp thức ăn rơi trên sàn, dầu mỡ tràn lan, thức ăn dù có ngon đến đâu, một khi trộn lại, cũng làm cho người khác cảm thấy kinh tởm, cô thích ứng không kịp, nhưng cố nén cảm giác buồn nôn, lặng lẽ nhặt mảnh vụn trên sàn nhà, bỗng nhiên…………
"A…!"
Cô rên lên một tiếng, ngón tay thon dài không cẩn thận xẹt qua mảnh vụn của mâm sứ, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn đều nhìn thấy tất cả, lại lạnh lùng nhìn, không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng: "Thế nào? Thủ đoạn tranh thủ đồng tình lại tăng thêm một cấp rồi hả ?"
Tất cả những gì cô làm, trong mắt của hắn, chỉ là như xem xiếc!
Đừng quên, cô là Thẩm Tường Vi, từ xương đến máu chảy trong người cô, từ đầu đến chân đều làm cho hắn thấy cô thật trơ trẽn!
Một người phụ nữ hạ tiện như vậy, chơi đù, thủ đoạn lừa gạt, chỉ dùng để lấy lòng đàn ông hoặc tranh thủ sự thương tiếc của người khác!
Hắn sẽ không “chơi đùa” cô lúc này!
Tường Vi nhịn cảm giác đau đớn ở tay, mười ngón tay liền với lòng bàn tay, ngón tay bị cắt nối liền với tim, hợp với tâm đều đau đớn đến chảy máu.
Từ lâu cô đã hình thành thói quen, đối với những lời nói của hắn, mặc dù trái tim rất đau, nhưng cô im lặng thừa nhận, không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp mảnh vụn trên sàn nhà, mặc cho ngón tay đang chảy máu, một giọt lại một giọt rơi xuống, đọng lại trong dầu mỡ, rất nhanh, chúng hòa vào nhau, biến mất không thấy gì nữa
"Đáng chết, cô không nghe tôi nói gì sao? !"
Hắn ghét bị coi thường, nhất là khi cô không để ý đến ngón tay đang chảy máu, tiếp tục dọn dẹp, trong nháy mắt, một ngọn lửa không tên lại bùng lên trong lòng hắn!
Bàn tay nắm lấy khăn trải bàn, dùng sức vung lên, ngay tức khắc……
Bịch bịch!
Lúc đó, tiếng vang ầm ầm ở trong phòng ăn vang lên, bàn ăn to như vậy trên, trên mặt bàn còn mấy cái chén dĩa còn nguyên, bởi vì hành động của hắn mà toàn bộ rơi xuống!
"A….!!!"
Bọn người làm không nhịn được mà kêu lên. Bọn họ trơ mắt nhìn thức ăn nóng bỏng đổ xuống người Tường Vi đang ngồi xổm để dọn dẹp!
Cô tránh không kịp, cánh tay, thân thể đều cảm thấy nóng bỏng, theo nhau mà đến, mấy cái chén cùng với thức ăn đã làm cô bị thương, lảo đảo một cái, cô té trong đống hỗn độn đó!
"Ưmh" Tường Vi nhịn không được mà hừ một tiếng, thân thể như bị đập nát, thân thể bị những mảnh vụn cứng rắn kia cắt trúng tạo ra vết thương, nước canh nóng rực vẫn còn ở trên người cô, mà cô, cả người nhếch nhác, đau đớn không chịu nổi!
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này làm bọn người hầu không dám lên tiếng, chỉ có thể khẽ thở ra, một vài người mắt lạnh mắng nàng đáng đời, số còn lại chỉ nhìn mà không giúp được gì.
Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống như một vị vua, chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia sảng khoái, môi mỏng lạnh lẽo khẽ mở….
"Tôi thích người nghe lời, mà cô…. vừa phạm vào điều cấm kị của tôi!"
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, những lọn tóc đen mượt cũng không tránh được kiếp nạn, đều bị vấy mỡ, hắn hơi nhíu mày, giọng nói tà lạnh (tà ác+ lạnh lung) lọt vào màng nhĩ yếu ớt của cô, cô rõ ràng là bị canh nóng làm phỏng, nhưng giọng nói của hắn làm cô không rét mà run, khẽ rùn mình một cái!
"Khốn kiếp! Giờ này mới chịu trở về?"
Hắc Diêm Tước ngước mắt, thì nhìn thấy bóng dáng cô ở cửa. Ngay tức khắc, hai mắt hắn đỏ lên!
Tường Vi co rúm lại một chút, nín thở, cố gắng kềm chế trái tim đang nhảy loạn bởi vì kinh hoảng.Trước cái nhìn soi mói của người kia, Tường Vi âm thầm hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng lên tiếng:
"Vâng, tiên sinh, xin lỗi vì tôi đã về trễ."
Trong lúc đó, người làm trong phòng ăn đều có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Tường Vi, tiên sinh đang tức giận, sao cô lại có thể nhẹ nhàng nói xin lỗi vì cô về trễ?
Tay Hắc Diêm Tước khẽ nắm chặt, con ngươi âm u híp lại , gương mặt tuấn tú xanh mét , nét mặt lạnh lung đến kinh người, có thể thấy được gân xanh ẩn ẩn trên mặt, một bộ dáng bí ẩn, lạnh lẽo làm người khác không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì!
"Tới đây!"
Hắn trầm thấp kêu, mới vừa rồi còn nóng nảy, tức giận, ngôn ngữ bây giờ lại lạnh như băng, khiến cho bảy tám người làm rùng mình một cái!
Tường Vi cúi đầu, không có dám ý kiến gì, giơ chân lên, chậm rãi bước về phía hắn.
Lúc này, cô có cảm giác chân mình nặng như chì, sự lạnh lùng của tiên sinh khiến cho mỗi khi cô bước tới gần hắn hơn, hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười, Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười. Lướt qua thức ăn vung vãi trên sàn nhà, cùng mâm chén vỡ tan tành, lúc này, các món ăn ngon trên sàn nhà đều không nhìn ra món gì, cô nhịn không được mà khẽ thở dài một cái, thật là lãng phí.
Im lặng đi tới trước mặt hắn, cách hắn bốn bước chân, cô vẫn cúi đầu, trước sau đều là bộ dáng dịu ngoan, không dám nhìn hắn.
Người đàn ông tàn ác này, trong thời gian ngắn đã dạy cô rất nhiều, cũng vì vậy, cô tự nói với mình, đối mặt nghịch cảnh, phải học được cách ‘mỉm cười’, như vậy mới trị được những vết thương trong lòng.
"Không thấy gì trên sàn sao? Dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"
Giọng nói hắn lạnh lùng, ẩn nấp sự tàn ác làm người khác kinh hãi, chẳng qua lúc này hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường.
“Vâng, tiên sinh"
Khóe miệng cô cong lên, cố gắng mỉm cười, mặc dù trong lời nói có chút buồn cười, nhưng rất may mắn, đối mặt với hắn, tốc độ nói chuyện của cô càng ngày càng thuần thục, đúng, mỉm cười, Thẩm Tường Vi, cố gắng lên!
Khom người, cô ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn dẹp thức ăn rơi trên sàn, dầu mỡ tràn lan, thức ăn dù có ngon đến đâu, một khi trộn lại, cũng làm cho người khác cảm thấy kinh tởm, cô thích ứng không kịp, nhưng cố nén cảm giác buồn nôn, lặng lẽ nhặt mảnh vụn trên sàn nhà, bỗng nhiên…………
"A…!"
Cô rên lên một tiếng, ngón tay thon dài không cẩn thận xẹt qua mảnh vụn của mâm sứ, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn đều nhìn thấy tất cả, lại lạnh lùng nhìn, không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng: "Thế nào? Thủ đoạn tranh thủ đồng tình lại tăng thêm một cấp rồi hả ?"
Tất cả những gì cô làm, trong mắt của hắn, chỉ là như xem xiếc!
Đừng quên, cô là Thẩm Tường Vi, từ xương đến máu chảy trong người cô, từ đầu đến chân đều làm cho hắn thấy cô thật trơ trẽn!
Một người phụ nữ hạ tiện như vậy, chơi đù, thủ đoạn lừa gạt, chỉ dùng để lấy lòng đàn ông hoặc tranh thủ sự thương tiếc của người khác!
Hắn sẽ không “chơi đùa” cô lúc này!
Tường Vi nhịn cảm giác đau đớn ở tay, mười ngón tay liền với lòng bàn tay, ngón tay bị cắt nối liền với tim, hợp với tâm đều đau đớn đến chảy máu.
Từ lâu cô đã hình thành thói quen, đối với những lời nói của hắn, mặc dù trái tim rất đau, nhưng cô im lặng thừa nhận, không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp mảnh vụn trên sàn nhà, mặc cho ngón tay đang chảy máu, một giọt lại một giọt rơi xuống, đọng lại trong dầu mỡ, rất nhanh, chúng hòa vào nhau, biến mất không thấy gì nữa
"Đáng chết, cô không nghe tôi nói gì sao? !"
Hắn ghét bị coi thường, nhất là khi cô không để ý đến ngón tay đang chảy máu, tiếp tục dọn dẹp, trong nháy mắt, một ngọn lửa không tên lại bùng lên trong lòng hắn!
Bàn tay nắm lấy khăn trải bàn, dùng sức vung lên, ngay tức khắc……
Bịch bịch!
Lúc đó, tiếng vang ầm ầm ở trong phòng ăn vang lên, bàn ăn to như vậy trên, trên mặt bàn còn mấy cái chén dĩa còn nguyên, bởi vì hành động của hắn mà toàn bộ rơi xuống!
"A….!!!"
Bọn người làm không nhịn được mà kêu lên. Bọn họ trơ mắt nhìn thức ăn nóng bỏng đổ xuống người Tường Vi đang ngồi xổm để dọn dẹp!
Cô tránh không kịp, cánh tay, thân thể đều cảm thấy nóng bỏng, theo nhau mà đến, mấy cái chén cùng với thức ăn đã làm cô bị thương, lảo đảo một cái, cô té trong đống hỗn độn đó!
"Ưmh" Tường Vi nhịn không được mà hừ một tiếng, thân thể như bị đập nát, thân thể bị những mảnh vụn cứng rắn kia cắt trúng tạo ra vết thương, nước canh nóng rực vẫn còn ở trên người cô, mà cô, cả người nhếch nhác, đau đớn không chịu nổi!
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này làm bọn người hầu không dám lên tiếng, chỉ có thể khẽ thở ra, một vài người mắt lạnh mắng nàng đáng đời, số còn lại chỉ nhìn mà không giúp được gì.
Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống như một vị vua, chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia sảng khoái, môi mỏng lạnh lẽo khẽ mở….
"Tôi thích người nghe lời, mà cô…. vừa phạm vào điều cấm kị của tôi!"
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, những lọn tóc đen mượt cũng không tránh được kiếp nạn, đều bị vấy mỡ, hắn hơi nhíu mày, giọng nói tà lạnh (tà ác+ lạnh lung) lọt vào màng nhĩ yếu ớt của cô, cô rõ ràng là bị canh nóng làm phỏng, nhưng giọng nói của hắn làm cô không rét mà run, khẽ rùn mình một cái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.