Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 177: Bất chấp tất cả (3)

Yêu Yêu Đào Chi

09/11/2015

Có lẽ bởi vì có Thạch Thương Ly ôm Tiểu thối cùng đi, cho nên hôm nay ông Thạch không giả bộ ngủ, thật là đáng mừng, mặc dù vẫn như cũ không nhìn Đậu Đậu một cái.

Nhưng mà ông tựa hồ rất yêu thích Tiểu thối, ôm Tiểu thối trong ngực, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Thuận miệng mà hỏi: “Đứa bé tên gì?”

“Hàn Thước!”

“Sao lại họ Hàn?” Ông Thạch lập tức nhíu mày, giọng nói không vui!

Thạch Thương Ly tay đút trong túi, ánh mắt nhìn lướt qua Đậu Đậu, giọng nhàn nhạt đáp: “Trong nhà Đậu Đậu cũng chỉ có cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng theo họ mẹ. Tiểu Thước theo họ Hàn cũng đúng”

Ông Thạch rầm rì rầm rì tiện tay trả lại Tiểu thối cho Thạch Thương Ly: “Nói chuyện cả nửa ngày, hóa ra sinh đứa bé lại không phải là người nhà mình.”

Loan Đậu Đậu lau mồ hôi, hóa ra đứa nhỏ này từ trong bụng đã giống Thạch Thương Ly như đúc.

Thạch Thương Ly không để ý thái độ với giọng nói của ông, dụ dỗ Tiểu thối: “Tiểu Thước lớn nhanh một chút, tôi sẽ đưa nó sang Nhật Bản. Đậu Đậu tối qua có nói với tôi, muốn đưa ông đến ở cùng chúng tôi, cũng có thể ở cạnh tiểu Thước một thời gian. Chỉ là, nếu ông muốn trở về Pháp, chúng tôi cũng không có ý kiến, tiểu Thước lớn hơn một chút, chúng tôi có thể sẽ đưa tiểu Thước về, chỉ là đến lúc đó ông còn sống...”

Loan Đậu Đậu lấy cùi chỏ đụng vào cánh tay anh, nhíu mày trừng anh, anh nói chuyện với ông nội, nghe không khác là đang nguyền rủa là mấy!

“Hừ!” Ông Thạch sắc mặt tái xanh, khó chịu nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly quát: “Tôi nuôi cậu lớn như thế, đến ở nhà cậu cũng là hợp lý. Trước sau đều không có hiếu, sao tôi lại nuôi mấy đứa cháu bất hiếu như thế chứ!”

“Là do ông tự mình ép mình!” Loan Đậu Đậu cúi đầu tay đan vào nhau, lầm bầm một câu!

“Cô câm miệng! Ở đây đến lượt cô nói sao?” Ông Thạch vừa nghe liền phát hỏa.

Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái, liền chạy đến đứng cạnh Thạch Thương Ly, không lên tiếng.

Thạch Thương Ly cau mày, sắc mặt không tốt, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh: “Mẹ của con tôi cũng không có phần nói chuyện ở đây, e rằng nơi đây nhà chúng tôi cũng không có chỗ đứng, tốt nhất là chúng tôi đi trước, ông nghĩ như thế nào thì sẽ như thế đấy!”

Im lặng, không đợi ông Thạch mở miệng, liền ôm Tiểu thối đi ra khỏi phòng bệnh!

“Này! Này! Này!” Loan Đậu Đậu kêu vài tiếng không thấy anh trả lời, quay đầu lại thấy sắc mặt ông Thạch cơ hồ như muốn xỉu vì tức giận rồi...

Thật là... Tính cách Thạch Thương Ly cũng quá nóng nảy đi!

“Cái đó... Vậy tôi cũng đi trước, ngày mai tôi lại đến thăm ông!” Loan Đậu Đậu hướng cửa phòng chạy ra, thật đáng ghét, Thạch Thương Ly thật không đợi cô đi cùng!

Ông Thạch nhìn chằm chằm về phía cửa, hừ lạnh nửa ngày cũng không nói ra nửa chữ. Ba đứa cháu nội, không có ai là tỉnh tâm, vốn có Kỳ Dạ nghe lời, khéo léo nhất nhưng kể từ ngày có Thẩm Nghịch cũng không còn như xưa nữa.

Chẳng lẽ ông thật sự không dạy dỗ đúng cách ư?

Loan Đậu Đậu chạy đến cửa bệnh viện rốt cuộc cũng thấy Thạch Thương Ly ôm Tiểu thối, tiến lên bắt lấy cánh tay anh, thở nói: “Tại sao phải nói như thế với ông chứ?”

“Tức giận!” Thạch Thương Ly lạnh lùng ném ra hai chữ, hôm nay không ai có thể phản đối chuyện anh và Đậu Đậu bên nhau nữa!

Loan Đậu Đậu vội vàng hít lấy hít để từng ngụm không khí, đến lúc hơi thở bình thường lại trợn mắt nhìn anh: “Vậy tại sao anh không đợi em?”

“Anh không phải là đang đợi em sao?”

Ách... Loan Đậu Đậu không còn gì để nói! Trong lòng thầm nghĩ về Thạch Thương Ly. Hai ngày nay hỏa khí của anh không hề nhỏ, uống lộn thuốc sao? Về nhà nấu trà lạnh cho anh uống giảm nhiệt đi!



“Ai! Cậu như thế nào rồi?” Đậu Đậu vừa vỗ chăn vừa nói.

Kỳ Dạ ngồi trên giường đơm nút áo cho Thẩm Nghịch, ngón tay cứng ngắc hạ xuống, nghĩ đến ngày đó mình cùng Thẩm Nghịch ở trên ghế sofa triền miên, lại lăn đến mặt thảm tiếp tục, rồi nằm trên bàn ăn dây dưa không dứt... Gương mặt nhất thời liền hồng lên, sau đó cổ cũng đỏ theo.

Lần đó chiến huống có thể nói không tiền khoáng hậu kịch liệt, thiếu chút nữa là đem mệnh tất cả đều cho cút không rồi... Sau một tuần lễ, mặc dù xuống giường được nhưng cúc hoa cũng hỏng nát, ngay cả kéo bánh cũng đau không chịu nổi.

“Này, mặt cậu sao lại hồng như thế?” Loan Đậu Đậu tò mò hỏi, khóe miệng nâng lên cười quỷ dị: “Có lẽ nào...”

Kỳ Dạ mắt trợn ngược lên: “Không phải như cô nghĩ!”

Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái: “Làm sao cậu biết là tôi đang nghĩ gì?”

Kỳ Dạ im lặng liếc cô một cái, cúi đầu tiếp tục đơm nút áo, không để ý tới cô!

Loan Đậu Đậu lấy tay chống cằm, cười hì hì nhìn cậu, Kỳ Dạ trẻ trung, khuôn mặt như trẻ con, nhìn thế nào cũng giống đứa bé, bây giờ tay đang cầm áo đơm nút, thật là đáng yêu biết bao. Chính là một thê tử chịu khó đúng hình mẫu. Cái tên Thẩm Nghịch lại có thể có được một tiểu cỏ non như này đúng là phúc tám đời nhà anh ta mà.

Hơn nữa từ khi mới bắt đầu, Kỳ Dạ đối với anh ta một lòng chung thủy, tuyệt không có người thứ hai! Chậc chậc...

Kỳ Dạ, nếu tôi là đàn ông, sẽ trực tiếp trộm cậu về nhà, qua mười tám tuổi liền lập tức mở thông Cúc Hoa...

“Hắc hắc...”

Loan Đậu Đậu mới nghĩ trong đầu nhưng trên miệng đã bắt đầu chảy nước miếng...

Kỳ Dạ nghe cô cười quỷ dị, trên người đều nổi da gà, ánh mắt cảnh giác nhìn cô một cách bỉ ổi, cẩn thận hỏi: “Cô lại đang nghĩ đến chuyện tình bỉ ổi sao?”

“Chưa! Tôi đúng là đang nghĩ đến cảnh lỗ đít nhỏ bị khai thông đón gió nở rộ thì sẽ hùng vĩ như thế nào!”

“Cô đi chết đi” Kỳ Dạ sắc mặt tối sầm lại.

Loan Đậu Đậu ngáp một cái, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc tôi không phải đàn ông, nếu không có thể thử một chút!”

Kỳ Dạ quay đầu về phòng khách hô to: “Anh hai, bánh bao đậu mún nếm thử cảm giác bị mở cúc hoa.”

“Này!” Loan Đậu Đậu vội vàng che miệng của cậu, cực kì tức giận quát: “Ý tôi là muốn làm đàn ông, kiêu ngạo công! Tôi là muốn ở phía trên đó.”

“Cô ngàn năm chỉ có thể nằm dưới!” Kỳ Dạ hừ lạnh nói!

Trán Loan Đậu Đậu nổi gân xanh! Lại còn nói cô là ngàn năm nằm dưới, buồn cười! Cô rõ ràng là ngàn năm nằm trên. Kỳ Dạ thối, dám nguyền rủa cô! Không được, phải nghĩ cách trả thù...

“Hừ! Kiếp sau tôi muốn lớn lên thành tiểu JJ của cậu, ngày nào cũng mềm không rét đậm, khiến con gái ghét bỏ cậu, không thể XX”

“.....” Kỳ Dạ trán nổi đầy vạch đen! Lần đầu tiên có người nói kiếp sau muốn làm tiểu JJ trên người người khác!!! Chỉ là...

“Tôi sợ cô rồi đó! Cùng lắm thì cả đời làm tiếp ở phía dưới! Cũng sẽ không mang thai!” Loan Đậu Đậu hai tay chống eo ếch, lời thề son sắt quát: “Khốn kiếp, vậy tôi còn lớn lên thành tiểu JJ của cậu, ngày ngày đau, đi tiểu một chút cũng đau, đau chết cậu đi!”

Trên đỉnh đầu Kỳ Dạ có một đám quạ bay qua, kìm nén nửa ngày, tức giận đỏ mặt tía tai: “Vậy kiếp sau chuyện đầu tiên tôi làm chính là phẫu thuật cắt bỏ cô, để cho cô đau đến không muốn sống! Đem cô ngâm trong Formalin, để cho cô cả đời làm tiểu JJ mềm, vĩnh viễn ngâm mình trong formalin! Muốn đầu thai cũng không thể...”

“Cậu là thái giám! Thái giám!!!”



"Tôi là 0, tôi là kiêu ngạo 0!"

"Không có JJ kiêu ngạo chịu, đại công cũng sẽ ghét bỏ đấy!"

"Tôi có thể là ngồi chịu! JJ chết tiệt chỉ có thể ngâm mình ở trong Formalin! Trọn đời không được siêu sinh!!!"

"Cậu vĩnh viễn là thái giám!! Thái giám!!!"

"Mẹ kiếp, tiểu JJ chết tiệt o0o!!!! JJ cả đời vỗ vào Formalin JJ, trọn đời không được siêu sinh!!!!!"

"Mẹ kiếp thái giám ngàn năm chịu!!! Chủ và thợ còn có thể giáo dục thanh thiếu niên, cậu chỉ có thể là thái giám!! Mẹ kiếp vạn năm mảnh vụn thái giám, cả đời đột nhiên không đứng lên mảnh vụn thái giám!"

"Cô xác định cô phải giáo dục thanh thiếu niên, để cho bọn họ vĩnh viễn lưu truyền?"

"NO! Để cho bọn họ biết không tiểu JJ o0o mảnh vụn thái giám nhiều đáng thương! Mẹ kiếp vĩnh viễn làm cô độc chết già mảnh vụn thái giám, nữ nhân không cần, đại công không thương, liên đả súng lục đều làm không được đến mảnh vụn thái giám!"

"Mẹ kiếp, lão tử một cây dưa chuột là có thể giải quyết! Cô thì sao? Cô thì sao? Cô chỉ có thể bị Formalin ngâm! Nát JJ, da nhíu! Nhíu!"

"Cậu thì sao? Mảnh vụn thái giám! Cúc Hoa bị dùng nhiều sẽ xảy ra tiểu trùng tử!!!!"

"Mẹ kiếp cá thối dưa chuột!!!!"

"Dưa chuột nhiều chức năng! Trưng dầu hấp rau trộn đâm Cúc Hoa!!!!"

"JJ mềm chết tiệt! ! !"

"Thối Cúc Hoa! ! !"

". . . . . ."

". . . . . ."

Thạch Thương Ly đứng ở cửa phòng nhìn vào thấy hai người mặt đỏ tía tai, trán nổi đầy vạch đen... Khóe miệng không ngừng co quắp, co quắp...

Bọn họ sao lại có thể vì cái đề tài này mà cãi nhau thành như thế?

Thạch Thương Ly im lặng vuốt mồ hôi trán, không biết là nên khóc hay nên cười, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Nghịch, có thể vẫn sẽ tha thứ cho Kỳ Dạ ngây thơ, chỉ sợ cũng rất vất vả rồi!

Thẩm Nghịch mặc dù không thấy được bọn họ cãi nhau, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng được chút lời nói! Trong lòng xuất hiện 2 cảm giác, một là Kỳ Dạ rốt cuộc nhận rõ vị trí của mình là nhỏ bị! Ngồi chịu! Cái tư thế này lần sau có thể nếm thử một lần! Hai là về sau nên để Kỳ Dạ cách xa Đậu Đậu một chút...

Chủ đề của trận cãi vã này cùng cách dùng từ, thật sự là...Không nên đề cập tới!

Thẩm Nghịch cùng Thạch Thương Ly yên lặng rời khỏi căn phòng, coi như không xảy ra chuyện gì, thật là không thể nghe được. Mặc dù trên trán vẫn đầy vạch đen... Trong phòng vẫn tiếp tục cãi vã ngày càng nhiều...

“ O o...”

Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ đầy mệt mỏi, cả người ngả xuống giường rối rít thở, nhìn lên trần, không nghĩ tới gây gổ cũng là một hoạt động cần thể lực! Thiếu chút nữa là thở không nổi nữa rồi. Nghiêng đầu thấy trán Kỳ Dạ toàn mồ hôi, lại lén nhìn ra phía của không thấy ai, thấp giọng nói: “Hàn Tĩnh có đến tìm cậu không?”

Kỳ Dạ len lén canh cửa, nhỏ giọng trả lời: “Có tìm tôi một lần, chỉ là vì bảo bối đi mua chút đồ! Không có nói đến những thứ khác, cô ấy giống như không nhớ mấy chuyện kia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook