Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 153: chương 153

Yêu Yêu Đào Chi

09/02/2014

Loan Đậu Đậu tìm cớ đi ra ngoài nếu Thẩm Nghịch biết tối qua cô thất lễ với Kỳ Dạ anh ta sẽ làm thịt cô!

Phòng bệnh chỉ còn hai người, Thẩm Nghịch đưa tay sờ sờ đầu cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nghe giọng nói thì tinh thần rất tốt.”

Kỳ Dạ gật đầu, hai chân xếp bằng, cúi đầu cảm thấy bàn tay của anh ta đụng đầu cậu như ngọn lửa bùng cháy: “Ừ! Anh thì sao? Tôi nghe nói.......”

“Yên tâm, nếu không có công ty anh cũng không chết đói, có thể nuôi em.” Giọng Thẩm Nghịch tràn đầy cưng chiều.

“Ai muốn anh nuôi.” Kỳ Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, không tự nhiên mở miệng.

Thẩm Nghịch cười yếu ớt, rút tay về, sâu xa nói: “Nếu như em không để ý thì chuyển sang ở với anh đi! Mặc dù chỗ của anh không sánh được chỗ của Thạch Thương Ly nhưng ít nhất chúng ta có chỗ để thân mật.”

“Anh biết tôi không quan tâm những thứ kia.” Kỳ Dạ bĩu môi xem như cậu là một thiếu gia nhưng không có nghĩa là cậu không thể chịu khổ!

Thẩm Nghịch chợt đến gần cậu, môi dính vào tai cậu, hạ giọng, giọng nói cực kỳ âm trầm: “Thật ra thì em đang giả bộ!”

Kỳ Dạ trợn mắt: “Anh mới giả bộ! Tôi thật sự không nhớ.......Chỉ là, chỉ là.......” Không được tự nhiên dừng lại, sau đó nói: “Đậu Đậu nói cho tôi biết.”

“Đứa bé ngốc!” Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, cực kỳ rực rỡ, không âm trầm như ngày xưa.

Kỳ Dạ nhìn anh ta đến mất hồn, Thẩm Nghịch cười rất đẹp! Chỉ cần đứa bé thuận lợi sinh ra vậy Thẩm Nghịch có thể làm ba rồi.

Hai tay giấu trong túi áo nắm chặt lại, quyết định vì cuộc sống của Thẩm Nghịch bất luận thế nào cũng phải làm cho Hàn Tĩnh sinh đứa bé, mặc kệ là trai hay gái đều là người thân của Thẩm Nghịch, anh ấy sẽ không cô đơn nữa. Nếu một ngày nào đó cậu rời xa anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không còn hy vọng cùng mộng tưởng.

Thẩm Nghịch nhíu mày nhẹ giọng nói: “Hình như em có gì đó không đúng!”

Kỳ Dạ sợ hết hồn, ánh mắt hoảng hốt nhìn sắc mặc bình tĩnh của anh ta, không phải anh ấy biết gì chứ? Nhưng không ai nói cho anh ấy biết nên chắc không biết đâu!

“Anh mới có gì đó không đúng!”

Thẩm Nghịch không nói chuyện nữa, trong lòng có cảm giác bất an! Nhưng không nói được, cuối cùng tiếc nuối nhất là mắt không thấy nếu không anh ta nhất định biết cậu đang nghĩ gì!

Loan Đậu Đậu biết bọn họ sẽ ở cùng nhau vô cùng vui vẻ, không nói nhiều liền trang trí phòng ở cho bọn họ. Mặc dù cô không nhiều tiền lắm nhưng lúc trước Thạch Thương Ly vẫn chuyển tiền vào tài khoản cho cô mỗi tháng vì sợ cô không có tiền tiêu, bây giờ dùng cho Kỳ Dạ xem như không phụ lòng Thạch Thương Ly vậy!

Ghế sa lon trong phòng khách, đồ ăn, rèm cửa sổ đều được Loan Đậu Đậu đổi mới, nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, so với nhà Thạch Thương Ly thì rất nhỏ nhưng đồi với Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch mà nói như vậy đã rất rộng rồi.

Nhất là sau khi được Đậu Đậu trang trí, cực kỳ ấm áp, đơn giản nhưng ấm áp, khiến Kỳ Dạ rất thích không ngừng nhìn mọi góc. Hưng phấn như đứa trẻ mặc dù bản thân là một đứa trẻ!

Một phòng ngủ, một phòng khác còn có phòng đọc sách.

Thẩm Nghịch đứng cạnh Đậu Đậu, mặc dù không nhìn thấy nhưng nghe thấy tiếng bước chân không ngừng khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nhìn dáng dấp như vậy thì cô tương đối hiểu tâm tư cậu ấy!”



Loan Đậu Đậu khoanh tay trước ngực cười: “Lòng em gái tôi sao tôi không hiểu chứ! Đồ vật của anh rất tốt chỉ là tôi mua thêm một ít. Dù sao anh cũng biết anh rất âm trầm, chọn màu sắc cũng tối, tôi chỉ đổi sang màu sáng một chút."

Thẩm Nghịch chỉ cười không nói, anh ta không để ý phòng ốc thế nào chỉ để ý người ở cùng mà thôi.

“Đúng rồi, không phải anh giao công ty cùng tất cả tiền bạc cho Hàn Tĩnh rồi sao, thế nào lại có tiền mua nhà?” Đậu Đậu tò mò, chẳng lẽ ông trời cho Thẩm Nghịch tiền.

“Lúc trước không đến bệnh viện thăm cậu ấy chính là lo chuyện mua nhà. Chọn rất lâu, tiền là tôi vay ở ngân hàng.” Thẩm Nghịch vuốt tay “Bây giờ tôi nghèo rớt mồng tơi.”

Đậu Đậu nhíu mày: “Sao lại vay ngân hàng? Sao không vay tôi? Sau này anh định làm gì?”

Thẩm Nghịch cười sâu hơn, vỗ vai cô nói: “Cô hiểu tôi đấy.”

Đậu Đậu trợn mắt, khóe miệng co quắp. Hiểu tự ái của anh còn quan trọng hơn sinh mạng!

“Tôi chỉ không nhìn thấy, có tay có chân thì sẽ không chết đói, hơn nữa bây giờ còn nuôi thêm một người!”

Nghe giọng của anh ta cũng biết anh ta đã tính toán cho tương lai của bản thân cùng Kỳ Dạ cho nên không có gì lo lắng. Hơn nữa Thẩm Nghịch không thể không có kế hoạch, không phải người không có năng lực, mặc kệ thế nào anh ta đều là Thẩm Nghịch như lúc đầu.

“Hai người đang nói gì đấy? Tôi đói bụng.......Bánh bao đậu, chúng ta nấu cơm đi!” Kỳ Dạ xắn tay áo đi vào phòng bếp!

Đậu Đậu ngăn cậu, phất tay nói: “Đứng sang một bên, cậu vừa mới ra viện, đừng gây chuyện! Tôi nấu, cậu nói chuyện với Thẩm Nghịch đi!” Đẩy cậu đi ra.

Kỳ Dạ không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đi đến bên người Thẩm Nghịch, hạ thấp giọng: “Tôi đi gọi điện cho anh trai, gọi anh ấy tới ăn cơm! Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu chúng ta ở nhà mới!”

“Được.” Thẩm Nghịch gật đầu. Biết cậu tạo cơ hội cho Thạch Thương Ly cùng Đậu Đậu. Mặc dù cậu quên đoạn ký ức kia nhưng sau khi được bọn họ giải thích cậu ấy buồn một lúc! Cố chấp cho rằng Đậu Đậu là của Thạch Thương Ly nên càng ghét Thạch Lãng hơn.

Sau đó Thạch Lãng đến thăm cậu thì cậu biểu hiện tâm tình không tốt nên Thạch Lãng cũng không đến nữa.

Loan Đậu Đậu loay hoay trong phòng bếp, Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch ngồi trên ghế sa lon goi điện cho Thạch Thương Ly, một lần lại một lần sau đó buồn bực nói: “Sao không gọi được?”

Thẩm Nghịch nhíu này: “Có thể đang bận.”

“Bận đến mức không thể nghe điện thoại sao?” Kỳ Dạ không vui lẩm bẩm, cậu rất muốn bốn người cùng ăn một bữa cơm.

Không gọi được Thạch Thương Ly nhưng điện thoại Đậu Đậu không ngừng kêu.......

“Đậu Đậu điện thoại.......”

“Đưa tới đây.”

Kỳ Dạ cầm điện thoại hấp tấp đi tới phòng bếp, Loan Đậu Đậu đang xào thức ăn, ấn nút nghe đưa lên tai, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Kuroki.......

Leng keng......



Cái muỗng trong tay Loan Đậu Đậu rơi trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bàn tay toát mồ hôi, một lúc lâu không có động tĩnh cũng không nói một chữ.

Kỳ Dạ phát hiện cô có gì đó bất thường quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Giọng nói đầu dây bên kia tiếp tục vang lên, Đậu Đậu cầm điện thoại quát to: “Nếu Thạch Thương Ly có chuyện gì các người chuẩn bị nhặt xác tôi đi!”

Nói xong ném điện thoại vào nồi. Kỳ Dạ sợ gào khóc: “Cô muốn điện thoại nổ tung à.” Vội vàng tắt bếp, xoay người nhìn Đậu Đậu mặt đầy nước mắt không giải thích được.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Anh trai tôi thế nào? Bánh bao đậu, cô nói đi, dừng dọa tôi!” Kỳ Dạ nắm tay cô.

Thẩm Nghịch ở phòng khách nghe thấy tiếng động trong phòng bếp cũng đi tới: “Bạn Kỳ, xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết. Bánh bao đậu không nói gì.......” Kỳ Dạ nóng nảy quay đầu nhìn anh ta “Nhanh nghĩ cách!”

“Đậu Đậu.......” Thẩm Nghịch đi lên nắm cánh tay cô “Sao vậy, nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ cùng cô đối mặt.”

Đậu Đậu giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta, hít sâu một hơi ổn định tinh thần của mình. Đôi môi run rẩy đóng mở nhiều lần rốt cuộc nói: “Tôi có việc phải đi. Đừng lo lắng, tôi không sao, còn có Kỳ Dạ.......”

Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn sắc mặt khẩn trương của Kỳ Dạ, khóe miệng gượng ép nở nụ cười: “Anh cậu sẽ không có chuyện gì. Tôi sẽ đưa anh ấy về.”

“Đậu Đậu.......”

“Bánh bao đậu.......”

Đậu Đậu không để ý bọn họ kêu gào, đi ra khỏi phòng bếp, thay giày, cầm túi xách đi ra cửa. Xuống dưới lầu, xe của Kuroku đã đậu ven đường, cấp dưới mở xe cho Đậu Đậu. Cô không suy nghĩ gì trực tiếp đi vào ngồi cạnh Kuroki.

“Vé máy bay, hộ chiếu chú đã giúp cháu chuẩn bị xong. Bây giờ có thể lên đường.” Giọng trầm thấp của Kuroki vang lên, ánh mắt nhìn sắc mặt cô, trong lòng không khỏi than thở biết rằng cô chén ghét ông.

“Là chú phải không!” Ánh mắt sắc bén của Đậu Đậu nhìn ông lạnh lùng nói: “Là chú nói nếu không sao lại nhanh như vậy.”

“Rất quan trọng sao? Cháu cảm thấy tin tức bên kia không nhanh nhạy sao? Cháu trốn đã nhiều năm như vậy vẫn còn muốn trốn sao?” Lần này Kuroki không dung túng cô nữa.

Đậu Đậu không lên tiếng chỉ nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thầm cầu nguyện Thạch Thương Ly không sao, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Xe đến sân bay, trực tiếp đi vào lối VIP đi lên máy bay, rất nhanh máy bay liền cất cánh. Dọc đường đi Kuroki không nói gì, Đậu Đậu cũng không nói gì nữa, im lặng như tượng gỗ.

Kuroki rất nhức đầu, lần này Đậu Đậu cực kỳ tức giận. Nhưng vì muốn tháo gỡ hiểu lầm năm đó để cô hiểu, nếu không sau này nếu cô biết rõ chân tướng sẽ cực kỳ khổ sở.

Máy bay hạ cánh xuống Nhật Bản, Đậu Đậu liền muốn đến một chỗ, Kuroki cũng không phản đối, dù sao Thạch Thương Ly trong lòng cô quan trọng như vậy từng giây từng phút cô đều không muốn trì hoãn. Nhìn bóng dáng cô, làn này khiến Thạch Thương Ly nhúng tay là một quyết định chính xác.

Sau khi chạy một tiếng đồng hồ rốt cuộc xe dừng lại đổ dầu, ven đường có một cây Bạch Dương lớn, cánh lá rậm rạp, lá cây bị gió thổi nghe xào xạc. Đã là mườ một giờ tối, ánh trăng mông lung, trên bầu trời có một vài ngôi sao sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook