Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Chương 171: Chương một trăm bảy mươi mốt
Yêu Yêu Đào Chi
09/11/2015
Không có công ty, không có tất cả, bây giờ Thạch Lãng ra sao?
Rửa mặt thay quần áo xong ngay cả tiểu thối cũng không kịp nhìn vội vã chạy ra cửa. Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ đưa cô ra cửa, Kỳ Dạ không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh không lo lắng sao? Anh hai?”
Thạch Thương Ly đặt tay trong túi, gương mặt thích ý: “Trong lòng cô ấy chỉ có tôi sao lại phải lo lắng? Trong trò chơi này tôi luôn là con át chủ bài.”
Thạch Lãng có được công ty thì sao? Phá hủy công ty thì sao? Cuối cùng cũng không cần phải mang trọng trách của nhà họ Thạch mà sống, có Loan Đậu Đậu, có con trai đáng yêu như vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Kỳ Dạ tức tạp, đôi tay đặt trong túi, nắm điện thoại di động thật chặt, mím môi không lên tiếng. Sắc mặt khẩn trương cùng hốt hoảng.......
Loan Đậu Đậu tìm thấy Thạch Lãng đang ở sân thượng uống bia. Đi tới ngồi cạnh anh ta, bật nắp lon uống từng ngụm từng ngụm, thiếu chút nữa bị sặc. Ánh mắt trống trải nhìn thành phố phía xa, hít thở mấy lần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta: “Tại sao phải làm như vậy? Sao đã có được lại muốn phá hủy?”
Thạch Lãng bắt chéo chân, tay trái đặt chai rượu trên đầu gối, một tay chống đỡ cơ thể, sắc mặt bình thản, trầm mặt một lúc lâu: “Lấy được thứ mình không muốn thì giữ lại có ích gì? Không bằng hủy diệt còn hơn.”
“Nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy.” Loan Đậu Đậu có chút tiếc nuối, hơn nữa đó từng là công ty của Thạch Thương Ly, hơn nữa cô từng ở đó cùng Thạch Thương Ly, có rất nhiều rắc rối!
Ánh mắt Thạch Lãng như nhìn thấu cô, không khỏi cười nói: “Yên tâm đi, nếu như không còn công ty, Thạch Thương Ly vẫn đủ tiền nuôi em, không cần lo lắng!”
“Tôi không lo lắng điều này!” Loan Đậu Đậu tức giận lẩm bẩm, khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới: “Chỉ là sau này anh tính toán làm thế nào?”
“Có phải ý của em muốn hỏi anh có ly hôn với em không, thành toàn cho em với Thạch Thương Ly?”
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn anh ta nghiêm túc hỏi: “Anh biết sao?”
Thạch Lãng nhếch miệng cười: “Anh không biết. Anh muốn vĩnh viễn kẹp giữa hai người, khiến cho mọi người không quên được anh.”
“Hừ.” Loan Đậu Đậu không khỏi rầm rì! Thạch Lãng ghê tởm đáng ghét! Căn bản cô không nên quan tâm anh ta, để cho anh ta cô độc đến chết!
Thạch Lãng nhìn về phương xa, giọng nói sâu xa: “Từ lúc em không kêu anh là Bọ Hung nữa là anh biết chúng ta vĩnh viễn không quay lại được nữa. Không quay lại được nữa.....”
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì.”
Loan Đậu Đậu nhấp một ngụm rượu, đầu óc có chút quay cuồng, cúi đầu nhìn lon, hiếu kỳ nói: “Đây là rượu gì, sao đầu tôi chóng mặt như vậy?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô Thạch Lãng vô tội nhún vai: “Đừng nhìn anh như vậy, anh không bỏ thuốc.”
Loan Đậu Đậu lẩm bẩm không lên tiếng chỉ là cảm thấy đầu óc rất choáng váng.
Thạch Lãng kéo đầu cô nằm xuống đùi anh ta, Loan Đậu Đậu không muốn thế nhưng anh ta ấn cô xuống, giọng nói trầm thấp: “Đừng lộn xộn, nằm im, anh sẽ không làm gì em.”
Loan Đậu Đậu nghĩ cũng có thể, Thạch Thương Ly vì anh ta mà tự mình đâm mấy nhát dao, nếu bây giờ Thạch Lãng còn làm ra những chuyện cầm thú nữa thì căn bản anh ta không phải là người! Vì vậy yên tâm nằm trên đùi anh ta ngủ.
Thạch Lãng không làm gì với cô chỉ cúi đầu yên lặng nhìn cô ngủ say như một đứa bé, không có chút phòng bị. Da mềm, trắng như tuyết không có một chút đầu đen, sạch sẽ trơn nhẵn làm cho người ta không nhịn được muốn sờ vào, tay giơ lên giữa không trung một lúc lâu nhưng không đặt xuống.......
Bây giờ anh ta còn tư cách đụng vào cô sao.......
Nếu như thời gian có thể quay lại anh ta nhất định sẽ bảo vệ cô hoặc là gặp cô sớm hơn một chút khiến cô yêu anh ta.
Anh ta thua, lần này thua bởi Loan Đậu Đậu chứ không phải Thạch Thương Ly.
Những năm này anh ta cô đơn gặp được Loan Đậu Đậu mới có tinh thần, vậy mà hôm nay tự tay vứt bỏ, là anh ta đả thương cô quá nhiều, không thể cứu vãn.
“Loan Đậu Đậu, anh yêu em.”
Loan Đậu Đậu ngủ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thạch Lãng chỉ cảm thấy buồn cười, nhất định là cô nằm mơ, Thạch Lãng sẽ không nói những lời thâm tình như vậy với cô. Nửa tỉnh nửa mơ thấy có người lắc cơ thể cô, mở mắt nhìn Thạch Lãng: “Điện thoại.”
Loan Đậu Đậu thấy tên hiện lên lập tức ngồi thẳng nghe điện thoại: “Alo, Thẩm Nghịch.... ...”
“Cô biết Kỳ Dạ ở đâu không? Tôi gọi cho cậu ấy không được, Thương Ly nói cậu ấy rời khỏi bệnh viện từ một tiếng trước.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng của Thẩm Nghịch.
“Điện thoại không gọi được sao?” Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng có linh tính xấu, không phải Kỳ Dạ....... “Bây giờ tôi đi tìm cậu ấy, anh ở nhà chờ điện thoại của tôi.”
Vừa định cúp máy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Nghịch: “Tôi không biết cô và cậu ấy giấu tôi chuyện gì nhưng tôi biết rõ không thể mất cậu ấy! Đậu Đậu cô hiểu không?”
“Ừ, tôi biết. Tôi đảm bảo sẽ không để Kỳ Dạ xảy ra chuyện gì, anh yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, nếu tôi tìm thấy cậu ấy sẽ gọi điện ngay cho anh!” Loan Đậu Đậu nghiêm túc dặn dò anh ta, mắt anh ta không tốt không thể ra ngoài nhất là không nên để anh ta biết Kỳ Dạ đi đâu!
Kỳ Dạ, cậu ngàn vạn lần không được làm liều......Cậu ngàn vạn lần không được làm liều!
Đậu Đậu toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Thạch Lãng lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt em khó coi vậy?”
“Anh có xe không? Lái xe đưa tôi tới trại giam phía bắc càng nhanh càng tốt!” Loan Đậu Đậu giật mình tỉnh dậy, bàn tay nắm cánh tay anh ta đang run rẩy, giọng nói đầy hốt hoảng.
Thạch Lãng gật đầu: “Anh có xe! Anh đưa em đi, đừng lo lắng.”
Anh ta nhảy xuống trước, đôi tay nắm cánh tay cô đỡ xuống, nếu không sợ cô sơ ý ngã xuống. Ngồi trên xe bàn tay Loan Đậu Đậu nắm chặt dây an toàn, ánh mắt đầy gấp gáp, không ngừng thúc giục Thạch Lãng nhanh một chút, mau hơn nữa.......
Chậm một chút không biết sẽ thế nào.......
“Nhanh hơn nữa sẽ xảy ra tai nạn, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại muốn đến trại giam phía bắc? Kỳ Dạ ở đâu? Cậu ấy ở đó làm gì?” Thạch Lãng không nhịn được tò mò trong lòng nên hỏi.
Đậu Đậu hoảng loạn căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi của anh ta, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, không nhịn được trả lời: “Anh đừng hỏi gì, nhanh lái xe, phải nhanh một chút!”
Chết tiệt, nếu sớm biết như vậy cô sẽ không uống rượu cùng Thạch Lãng, có lẽ sẽ biết Kỳ Dạ muốn làm gì.
Đã nói cậu ấy không nên dính vào rồi sao cậu ấy lại không nghe?
Loan Đậu Đậu cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, lập tức gọi sau hai hồi chuông, cô không kịp chờ đợi mở miệng: “Có phải cô gọi điện thoại cho Kỳ Dạ không? Rốt cuộc cô nói với cậu ấy cái gì?”
“Tôi có thể nói gì? Chỉ quan tâm anh ta khi nào thì làm việc thứ ba!”
“Cô thật khốn nạn! Sao cô có thể như vậy!” Loan Đậu Đậu tức giận, quả nhiên Hàn Tĩnh gọi cho Kỳ Dạ, nếu không sao cậu ấy lại như thế.
Hàn Tĩnh chết tiệt, sao cô không chết luôn đi!
“Ha ha.......” Hàn Tĩnh không nhịn được bật cười: “Có gì phải tức giận? Đây không phải là lúc đầu đã nói rồi sao? Cô phải tới trại giam phía Bắc sao? Muốn nhìn thấy hiện trường tôi có thể cho người cho cô vào trong xem!”
“Sao cô không chết luôn đi?”
“Tôi chết? Hay là muốn con của Thẩm Nghịch chết?”
Loan Đậu Đậu nắm chặt tay, hít sâu, tự nói với bản thân không nên tức giận, tuyệt đối không được tức giận. “Rốt cuộc phải như thế nào cô mới bỏ qua cho bọn họ? Cô đừng hại bọn họ có được không? Cô đừng ép tôi có được không?”
Đầu dây bên kia Hàn Tĩnh khẽ cười: “Tôi ép cô thì sao? Để ba cô bắt tôi sao, chờ đứa bé được sinh ra rồi giết tôi sao? Cô đừng quên cô có thể bắt tôi, nhốt tôi nhưng tôi có thể bỏ đứa bé, các người đề phòng được nhất thời chứ không đề phòng được cả đời! Loan Đậu Đậu tôi thật không nghĩ tới cô là con gái Hàn Khác Thành!”
“Có ai nói xem thường cô, muốn đánh cô chưa?” Loan Đậu Đậu nghiến răng. Thật ra vừa rồi cô vừa nghĩ như vậy, không nghĩ tới Hàn Tĩnh nhanh như vậy đã biết cô là con gái của Hàn Khác Thành!
“Cô muốn tôi bỏ qua cho Kỳ Dạ sao? Đồng ý với tôi một điều kiện!”
“Nói!”
“Cô sẽ lên giường với Thạch Lãng, cầu xin Thạch Lãng coi trọng cô!”
Sắc mặt Loan Đậu Đậu ngẩn ra, ánh mắt phóng đại, trống rỗng nhìn về phía trước, giống như ở trong mùa đông lạnh giá, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Trong lòng có một sự tức giận, hận không thể ném điện thoại ra ngoài cửa sổ nhưng cô không thể!
“Tại sao? Nói cho tôi biết, tại sao nhất định phải hành hạ chúng tôi? Chúng tôi không có hận thù gì với cô?”
“Ha ha.......Xác định không có thù sao! Chỉ là nhìn cô không vừa mắt, không được sao? Loan Đậu Đậu, tại sao cô có nhiều người yêu như vậy? Thạch Thương Ly, Thẩm Nghịch, Kỳ Dạ, Thạch Lãng, rốt cuộc cô là gì, sao ai cũng yêu cô? Bảo vệ cô? Cô muốn hạnh phúc? Tôi hết lần này đến lần khác khiến cô khổ sở giống tôi! Không phải cô rất vĩ đại sao? Tôi muốn xem cô có thể chịu khổ thay Kỳ Dạ thế nào!”
Tút tút......
Bên tai là tiếng rè, đầu óc Loan Đậu Đậu trống rỗng! Thay Kỳ Dạ chịu khổ?
Loan Đậu Đậu phản xạ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thạch Lãng, cơ thể khẽ run. Không thể làm, không thể làm! Cô không thể phản bội Thạch Thương Ly, thật vất vả bọn họ mới được ở chung một chỗ, cô không thể làm anh tổn thương lần nữa!
Rửa mặt thay quần áo xong ngay cả tiểu thối cũng không kịp nhìn vội vã chạy ra cửa. Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ đưa cô ra cửa, Kỳ Dạ không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh không lo lắng sao? Anh hai?”
Thạch Thương Ly đặt tay trong túi, gương mặt thích ý: “Trong lòng cô ấy chỉ có tôi sao lại phải lo lắng? Trong trò chơi này tôi luôn là con át chủ bài.”
Thạch Lãng có được công ty thì sao? Phá hủy công ty thì sao? Cuối cùng cũng không cần phải mang trọng trách của nhà họ Thạch mà sống, có Loan Đậu Đậu, có con trai đáng yêu như vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Kỳ Dạ tức tạp, đôi tay đặt trong túi, nắm điện thoại di động thật chặt, mím môi không lên tiếng. Sắc mặt khẩn trương cùng hốt hoảng.......
Loan Đậu Đậu tìm thấy Thạch Lãng đang ở sân thượng uống bia. Đi tới ngồi cạnh anh ta, bật nắp lon uống từng ngụm từng ngụm, thiếu chút nữa bị sặc. Ánh mắt trống trải nhìn thành phố phía xa, hít thở mấy lần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta: “Tại sao phải làm như vậy? Sao đã có được lại muốn phá hủy?”
Thạch Lãng bắt chéo chân, tay trái đặt chai rượu trên đầu gối, một tay chống đỡ cơ thể, sắc mặt bình thản, trầm mặt một lúc lâu: “Lấy được thứ mình không muốn thì giữ lại có ích gì? Không bằng hủy diệt còn hơn.”
“Nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy.” Loan Đậu Đậu có chút tiếc nuối, hơn nữa đó từng là công ty của Thạch Thương Ly, hơn nữa cô từng ở đó cùng Thạch Thương Ly, có rất nhiều rắc rối!
Ánh mắt Thạch Lãng như nhìn thấu cô, không khỏi cười nói: “Yên tâm đi, nếu như không còn công ty, Thạch Thương Ly vẫn đủ tiền nuôi em, không cần lo lắng!”
“Tôi không lo lắng điều này!” Loan Đậu Đậu tức giận lẩm bẩm, khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới: “Chỉ là sau này anh tính toán làm thế nào?”
“Có phải ý của em muốn hỏi anh có ly hôn với em không, thành toàn cho em với Thạch Thương Ly?”
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn anh ta nghiêm túc hỏi: “Anh biết sao?”
Thạch Lãng nhếch miệng cười: “Anh không biết. Anh muốn vĩnh viễn kẹp giữa hai người, khiến cho mọi người không quên được anh.”
“Hừ.” Loan Đậu Đậu không khỏi rầm rì! Thạch Lãng ghê tởm đáng ghét! Căn bản cô không nên quan tâm anh ta, để cho anh ta cô độc đến chết!
Thạch Lãng nhìn về phương xa, giọng nói sâu xa: “Từ lúc em không kêu anh là Bọ Hung nữa là anh biết chúng ta vĩnh viễn không quay lại được nữa. Không quay lại được nữa.....”
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì.”
Loan Đậu Đậu nhấp một ngụm rượu, đầu óc có chút quay cuồng, cúi đầu nhìn lon, hiếu kỳ nói: “Đây là rượu gì, sao đầu tôi chóng mặt như vậy?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô Thạch Lãng vô tội nhún vai: “Đừng nhìn anh như vậy, anh không bỏ thuốc.”
Loan Đậu Đậu lẩm bẩm không lên tiếng chỉ là cảm thấy đầu óc rất choáng váng.
Thạch Lãng kéo đầu cô nằm xuống đùi anh ta, Loan Đậu Đậu không muốn thế nhưng anh ta ấn cô xuống, giọng nói trầm thấp: “Đừng lộn xộn, nằm im, anh sẽ không làm gì em.”
Loan Đậu Đậu nghĩ cũng có thể, Thạch Thương Ly vì anh ta mà tự mình đâm mấy nhát dao, nếu bây giờ Thạch Lãng còn làm ra những chuyện cầm thú nữa thì căn bản anh ta không phải là người! Vì vậy yên tâm nằm trên đùi anh ta ngủ.
Thạch Lãng không làm gì với cô chỉ cúi đầu yên lặng nhìn cô ngủ say như một đứa bé, không có chút phòng bị. Da mềm, trắng như tuyết không có một chút đầu đen, sạch sẽ trơn nhẵn làm cho người ta không nhịn được muốn sờ vào, tay giơ lên giữa không trung một lúc lâu nhưng không đặt xuống.......
Bây giờ anh ta còn tư cách đụng vào cô sao.......
Nếu như thời gian có thể quay lại anh ta nhất định sẽ bảo vệ cô hoặc là gặp cô sớm hơn một chút khiến cô yêu anh ta.
Anh ta thua, lần này thua bởi Loan Đậu Đậu chứ không phải Thạch Thương Ly.
Những năm này anh ta cô đơn gặp được Loan Đậu Đậu mới có tinh thần, vậy mà hôm nay tự tay vứt bỏ, là anh ta đả thương cô quá nhiều, không thể cứu vãn.
“Loan Đậu Đậu, anh yêu em.”
Loan Đậu Đậu ngủ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thạch Lãng chỉ cảm thấy buồn cười, nhất định là cô nằm mơ, Thạch Lãng sẽ không nói những lời thâm tình như vậy với cô. Nửa tỉnh nửa mơ thấy có người lắc cơ thể cô, mở mắt nhìn Thạch Lãng: “Điện thoại.”
Loan Đậu Đậu thấy tên hiện lên lập tức ngồi thẳng nghe điện thoại: “Alo, Thẩm Nghịch.... ...”
“Cô biết Kỳ Dạ ở đâu không? Tôi gọi cho cậu ấy không được, Thương Ly nói cậu ấy rời khỏi bệnh viện từ một tiếng trước.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng của Thẩm Nghịch.
“Điện thoại không gọi được sao?” Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng có linh tính xấu, không phải Kỳ Dạ....... “Bây giờ tôi đi tìm cậu ấy, anh ở nhà chờ điện thoại của tôi.”
Vừa định cúp máy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Nghịch: “Tôi không biết cô và cậu ấy giấu tôi chuyện gì nhưng tôi biết rõ không thể mất cậu ấy! Đậu Đậu cô hiểu không?”
“Ừ, tôi biết. Tôi đảm bảo sẽ không để Kỳ Dạ xảy ra chuyện gì, anh yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, nếu tôi tìm thấy cậu ấy sẽ gọi điện ngay cho anh!” Loan Đậu Đậu nghiêm túc dặn dò anh ta, mắt anh ta không tốt không thể ra ngoài nhất là không nên để anh ta biết Kỳ Dạ đi đâu!
Kỳ Dạ, cậu ngàn vạn lần không được làm liều......Cậu ngàn vạn lần không được làm liều!
Đậu Đậu toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Thạch Lãng lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt em khó coi vậy?”
“Anh có xe không? Lái xe đưa tôi tới trại giam phía bắc càng nhanh càng tốt!” Loan Đậu Đậu giật mình tỉnh dậy, bàn tay nắm cánh tay anh ta đang run rẩy, giọng nói đầy hốt hoảng.
Thạch Lãng gật đầu: “Anh có xe! Anh đưa em đi, đừng lo lắng.”
Anh ta nhảy xuống trước, đôi tay nắm cánh tay cô đỡ xuống, nếu không sợ cô sơ ý ngã xuống. Ngồi trên xe bàn tay Loan Đậu Đậu nắm chặt dây an toàn, ánh mắt đầy gấp gáp, không ngừng thúc giục Thạch Lãng nhanh một chút, mau hơn nữa.......
Chậm một chút không biết sẽ thế nào.......
“Nhanh hơn nữa sẽ xảy ra tai nạn, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại muốn đến trại giam phía bắc? Kỳ Dạ ở đâu? Cậu ấy ở đó làm gì?” Thạch Lãng không nhịn được tò mò trong lòng nên hỏi.
Đậu Đậu hoảng loạn căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi của anh ta, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, không nhịn được trả lời: “Anh đừng hỏi gì, nhanh lái xe, phải nhanh một chút!”
Chết tiệt, nếu sớm biết như vậy cô sẽ không uống rượu cùng Thạch Lãng, có lẽ sẽ biết Kỳ Dạ muốn làm gì.
Đã nói cậu ấy không nên dính vào rồi sao cậu ấy lại không nghe?
Loan Đậu Đậu cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, lập tức gọi sau hai hồi chuông, cô không kịp chờ đợi mở miệng: “Có phải cô gọi điện thoại cho Kỳ Dạ không? Rốt cuộc cô nói với cậu ấy cái gì?”
“Tôi có thể nói gì? Chỉ quan tâm anh ta khi nào thì làm việc thứ ba!”
“Cô thật khốn nạn! Sao cô có thể như vậy!” Loan Đậu Đậu tức giận, quả nhiên Hàn Tĩnh gọi cho Kỳ Dạ, nếu không sao cậu ấy lại như thế.
Hàn Tĩnh chết tiệt, sao cô không chết luôn đi!
“Ha ha.......” Hàn Tĩnh không nhịn được bật cười: “Có gì phải tức giận? Đây không phải là lúc đầu đã nói rồi sao? Cô phải tới trại giam phía Bắc sao? Muốn nhìn thấy hiện trường tôi có thể cho người cho cô vào trong xem!”
“Sao cô không chết luôn đi?”
“Tôi chết? Hay là muốn con của Thẩm Nghịch chết?”
Loan Đậu Đậu nắm chặt tay, hít sâu, tự nói với bản thân không nên tức giận, tuyệt đối không được tức giận. “Rốt cuộc phải như thế nào cô mới bỏ qua cho bọn họ? Cô đừng hại bọn họ có được không? Cô đừng ép tôi có được không?”
Đầu dây bên kia Hàn Tĩnh khẽ cười: “Tôi ép cô thì sao? Để ba cô bắt tôi sao, chờ đứa bé được sinh ra rồi giết tôi sao? Cô đừng quên cô có thể bắt tôi, nhốt tôi nhưng tôi có thể bỏ đứa bé, các người đề phòng được nhất thời chứ không đề phòng được cả đời! Loan Đậu Đậu tôi thật không nghĩ tới cô là con gái Hàn Khác Thành!”
“Có ai nói xem thường cô, muốn đánh cô chưa?” Loan Đậu Đậu nghiến răng. Thật ra vừa rồi cô vừa nghĩ như vậy, không nghĩ tới Hàn Tĩnh nhanh như vậy đã biết cô là con gái của Hàn Khác Thành!
“Cô muốn tôi bỏ qua cho Kỳ Dạ sao? Đồng ý với tôi một điều kiện!”
“Nói!”
“Cô sẽ lên giường với Thạch Lãng, cầu xin Thạch Lãng coi trọng cô!”
Sắc mặt Loan Đậu Đậu ngẩn ra, ánh mắt phóng đại, trống rỗng nhìn về phía trước, giống như ở trong mùa đông lạnh giá, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Trong lòng có một sự tức giận, hận không thể ném điện thoại ra ngoài cửa sổ nhưng cô không thể!
“Tại sao? Nói cho tôi biết, tại sao nhất định phải hành hạ chúng tôi? Chúng tôi không có hận thù gì với cô?”
“Ha ha.......Xác định không có thù sao! Chỉ là nhìn cô không vừa mắt, không được sao? Loan Đậu Đậu, tại sao cô có nhiều người yêu như vậy? Thạch Thương Ly, Thẩm Nghịch, Kỳ Dạ, Thạch Lãng, rốt cuộc cô là gì, sao ai cũng yêu cô? Bảo vệ cô? Cô muốn hạnh phúc? Tôi hết lần này đến lần khác khiến cô khổ sở giống tôi! Không phải cô rất vĩ đại sao? Tôi muốn xem cô có thể chịu khổ thay Kỳ Dạ thế nào!”
Tút tút......
Bên tai là tiếng rè, đầu óc Loan Đậu Đậu trống rỗng! Thay Kỳ Dạ chịu khổ?
Loan Đậu Đậu phản xạ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thạch Lãng, cơ thể khẽ run. Không thể làm, không thể làm! Cô không thể phản bội Thạch Thương Ly, thật vất vả bọn họ mới được ở chung một chỗ, cô không thể làm anh tổn thương lần nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.