Tổng Giám Đốc Đừng Thế Mà

Chương 8

Lương Hải Yến

18/06/2014

Biệt thự nhà họ Đỗ

Đỗ Hạo Vũ vạn bất đắc dĩ bị 12 cuộc điện thoại đòi mạng của ba Đỗ gọi về nhà, anh biết rõ ba gấp gáp gọi anh trở về vì cái gì, xem ra không tránh được một cuộc cãi vả rồi.

"Thằng con bất hiếu này, còn để chủ tịch như tôi vào mắt không?" Đỗ Hạo Vũ vừa vào cửa nhà liền bị ba Đỗ nhắm đầu mắng to.

"Cha, chuyện không đơn giản như ngài nghĩ đâu, để con từ từ giải thích với ngài." Đỗ Hạo Vũ ôn tồn nói với ba.

"Đã trực tiếp đuổi người ta đi rồi, còn có cái gì giải thích?" Ba Đỗ đỏ mặt lên, trợn mắt giận dữ nhìn đứa con ngỗ nghịch.

"Mặc kệ anh có lý do gì, lập tức đi gọi Liên Hương về cho tôi, thuận tiện xin lỗi người ta nữa."

"Làm không được."

"Thằng khốn, anh nói cái gì?"

"Cha, chuyện gì con cũng có thể đồng ý với ngài, duy chỉ có chuyện gọi Hạ Liên Hương trở về Đỗ thị thì không thể đồng ý." thái độ của Đỗ Hạo Vũ cứng rắn, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không khuất phục.

"Chuyện gì cũng không cần anh đồng ý, chuyện này thì không ngoại lệ!" lúc này Ba Đỗ lại như ăn thuốc quyết tâm, không chịu nhượng bộ.

"Không thể nào!" Đỗ Hạo Vũ không chút do dự cự tuyệt.

"Anh –" ba Đỗ giận đến giơ chân, chỉ vào lỗ mũi con trai mắng to: "Tôi là chủ tịch, tôi muốn ai trở về thì người đó phải về."

"Cha, nếu như ngài thật muốn làm vậy, vậy con không còn cách nào khác là rời khỏi." Đỗ Hạo Vũ lạnh lùng uy hiếp cha.

"Khốn kiếp, vì một người phụ nữ, anh cả công ty cũng không cần!" Ba Đỗ tức giận ngất trời, "Vì con nhỏ nhà họ Mạc đó, anh tình nguyện khiến lão già này thẹn với bạn thân và con gái của ông ấy, còn lấy công ty uy hiếp tôi, anh hiếu thuận cha mẹ như vậy sao?"

Mẹ Đỗ ở một bên nghe mà tim gan run sợ, rốt cuộc không kềm chế được, đi lên phía trước vịn chồng, "Ông xã, đừng tức giận, cẩn thận huyết áp cao."

"Hạo Vũ, sao con lại nói mấy lời không có trách nhiệm này, ba mẹ giáo dục con như vậy sao?" Mẹ Đỗ nghe những lời này của con trai, trong lòng không khỏi khó chịu.

"Ba mẹ, thật xin lỗi." Đỗ Hạo Vũ cảm thấy rất áy náy vì việc mình lên tiếng phản đối, "Con chưa bao giờ muốn hai người đau lòng, chuyện này để cho con tự giải quyết đi, có được không? Con yêu Mạc Dao, từ mười năm trước con đã bắt đầu yêu cô ấy rồi, nếu như Liên Hương không làm vài chuyện khiến cô ấy hiểu lầm, cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay; con không muốn đẩy trách nhiệm, đối với việc này, con cũng có trách nhiệm rất lớn, cho nên để cho con giải quyết đi!"

Vợ chồng Đỗ thị lần đầu tiên nhìn thấy con trai kiêu ngạo hạ giọng như vậy, dùng giọng nói gần như khẩn cầu nói chuyện với bọn họ, con trai chưa bao giờ biết ba chữ "Thật xin lỗi" này nói như thế nào, lại vì con bé nhà họ Mạc, thời gian qua lại không ngừng từ miệng nó nghe được ba chữ này.

"Ba mẹ, đợi qua một thời gian ngắn con sẽ tự mình giải thích tất cả với bác Hạ, con và Liên Hương không thể nào, xin ngài đừng làm tiếp những chuyện này." Đỗ Hạo Vũ trực tiếp nói ra tiếng lòng của mình: "Cha, bây giờ ngài còn đang nổi nóng, con không muốn nói thêm những lời chọc giận ngài, con đi trước." Anh ôm mẹ một cái, xoay người rời khỏi nhà.

Vợ chồng Đỗ thị hơi giật mình nhìn con trai rời đi, một câu cũng nói không nên lời, hai người đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm về chuyện của anh, cũng bất lực rồi.

"Ông xã, chuyện của con thì cứ để nó tự đi giải quyết đi!" Mẹ Đỗ êm ái lên tiếng an ủi chồng.

Ba Đỗ thở dài một tiếng, "Ai, anh muốn vào phòng sách gọi điện thoại cho lão Hạ, nói với ông ấy một tiếng xin lỗi." Ông cự tuyệt vợ đỡ mình, từ từ đi vào phòng sách.

Mẹ Đỗ nhìn bóng lưng của chồng cũng chỉ có thể than thở lắc đầu một cái.

PUB

"Nhìn anh thì có vẻ sau cơn mưa trời lại sáng rồi." Trình Doãn nghiêng đầu nhạo báng bạn tốt.

"Hừ, anh ước gì nhìn tôi tiếp tục khổ sở nữa, để giải trí cho mình chứ gì." Đỗ Hạo Vũ tức giận liếc anh một cái.

"Ha ha, tôi biểu hiện được rõ ràng vậy sao?" Trình Doãn không thèm để ánh mắt giết người của bạn tốt chút nào.

Đỗ Hạo Vũ mặc kệ không hỏi anh, từ từ thưởng thức rượu ngon trong tay.

"Vậy bây giờ còn có cái gì phiền não?" Chuyện đã giải quyết, sao người này lại có dáng vẻ nản lòng, nản chị.

"Bên ba tôi không dễ làm, cả phía Liên Hương cũng có vấn đề."

"Ba anh tức giận là tất nhiên, giải thích xong liền OK rồi, không nghĩ ra, thì anh cứ trực tiếp nấu gạo sống thành cơm chín, có đứa bé còn sợ không giải quyết được ông ấy sao?" Trình Doãn nhíu mày liếc anh, rất là đồng tình anh, "Nhưng, Hạ Liên Hương đó thì khó rồi, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, khó đối phó lắm, người anh em."

"Tôi chỉ hi vọng cô ta đừng làm ra chuyện gì nữa." mặc dù Đỗ Hạo Vũ nói như vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ lo lắng, thế nào cũng xóa không mất.

"Trực tiếp hạ thuốc độc cho cô ta chết tâm." Trình Doãn ác độc đề nghị: "Khiến cô ta gả người khác, đây là biện pháp tốt nhất."

Đỗ Hạo Vũ nhìn chằm chằm chất lỏng màu vàng sẫm trong ly như có điều suy nghĩ, tựa hồ đang cân nhắc kỹ về đề nghị của bạn tốt, "Có lẽ ý kiến của anh không tệ, hạ thuốc khiến lão Hạ trực tiếp gả cô ta đi."

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Vì hạnh phúc sau này của mình, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, đây là một con đường tốt nhất.

"Ha, anh làm thật?" Trình Doãn thuận miệng nói một chút, nhưng bạn tốt muốn làm thật lại cảm thấy có chút không ổn.

"Dĩ nhiên, trước đó anh nói ra, không phải sao?" Đỗ Hạo Vũ mỉm cười như ác ma.

"Ách –" Trình Doãn nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đỗ Hạo Vũ cười nhạt không nói, tâm trạng vui vẻ thưởng thức thần thái khó xử của bạn tốt, vui vẻ thoải mái uống rượu trong ly, cuộc sống hạnh phúc cyả anh và Mạc Dao sắp bắt đầu, hình ảnh mỹ mãn ấm áp giống như đang ở trước mắt, chạm tay là được.

Liên tục mấy ngày, Mạc Dao đều không có gặp Đỗ Hạo Vũ, hai người chỉ thông qua điện thoại tâm sự với nhau, cô biết hiện tại anh cần thời gian đi xử lý những chuyện còn lại, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ anh tới đón là được rồi.

Khi trăng treo trên ngọn cây thì Mạc Dao chia tay chị Thẩm về nhà, tắc xi dừng ở đầu đường cách nhà không xa, cô bước xuống từ trên xe, đi dọc theo con đường về nhà, đang lúc này từ góc tối đột nhiên có hai người người đàn ông áo đen lao ra, một tay che miệng cô kéo đến xe nhỏ bên cạnh, sau đó nhanh chóng lái đi.

"Ưmh –" Mạc Dao liều chết giãy giụa, bất đắc dĩ hơi sức không đủ, sau mấy phen giãy giụa, cô dần dần lọt vào hôn mê.

"Hai vị nói tối hôm qua Dao nhi đi cả buổi tối chưa về?" tối hôm qua Đỗ Hạo Vũ gọi điện thoại cả đêm cũng không ai nhận, ngày hôm sau trời vừa sáng liền chạy tới nhà họ Mạc hỏi rõ, lại lấy được một kết quả như vậy.

"Vợ chồng chúng tôi còn tưởng rằng nó ở nhà cậu." ba Mạc nơm nớp lo sợ liếc về phía Đỗ Hạo Vũ vô tội.

"Cô ấy có nói đi nơi nào không?" Đỗ Hạo Vũ mới mặc kệ thái độ của vợ chồng bọn họ như thế nào, chỉ muốn hỏi ra người phụ nữ yêu mến ở đâu.

"Chiều hôm qua nó đi, bảo là gặp bạn." Mẹ Mạc lặng lẽ núp ở sau lưng chồng, sợ bị lửa giận của anh đốt tới.

"Bạn? Hai người có số điện thoại của bạn cô ấy không?"

"Không có."

Đỗ Hạo Vũ biết tiếp tục hỏi cũng hỏi không ra cái gì, không muốn lãng phí thời gian, "Có tin tức, tôi sẽ báo cho hai vị." Nói xong, xoay người rời đi, chỉ để lại vợ chồng Mạc thị nhìn nhau, gương mặt lo lắng và gấp gáp.

Cùng lúc đó ở một nơi khác, Mạc Dao bị người đàn ông áo đen trói trong một kho hàng bỏ hoang, thuốc từ từ hết tác dụng, cô từ từ mở hai mắt ra, phát hiện cả người bị trói buộc ở trên một chiếc ghế, không thể động đậy.

"Cô đã tỉnh?" Một giọng nữ âm trầm từ đỉnh đầu Mạc Dao bay tới.

Mạc Dao khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện rõ ràng người trước mắt mình là Hạ Liên Hương.

"Cô - cô bắt tôi làm gì?" đôi môi khô khốc của Mạc Dao hơi mở hơi ngậm.

"Muốn làm gì? Cô rất nhanh sẽ biết." Hạ Liên Hương cười rất âm hiểm, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ đặc biệt nhướng lên.

"Grace, không phải em chỉ muốn cho cô ta một bài học ư, em còn muốn làm cái gì?" người đàn ông trong góc đột nhiên lên tiếng, hắn chỉ muốn hù dọa Mạc Dao, cũng không muốn xảy ra án mạng.

Mạc Dao phát hiện còn có một người khác tồn tại, liền theo tiếng kêu nhìn lại, "Là anh."

Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên gương mặt này, nếu không phải do hắn ta, cô cũng không chia tay với Đỗ Hạo Vũ, cũng không xảy ra tai nạn xe cộ.

"Không ngờ em còn nhớ rõ tôi, bạn học Mạc." Người đàn ông cười gian đi về phía cô.

"Thì ra là hai người đã sớm quen nhau." Mạc Dao suy yếu nói: "Hạ Liên Hương, chuyện năm đó quả thật là một tay cô bày kế!"

"Là tôi làm không sai." Hạ Liên Hương không hề giấu giếm nữa, trực tiếp khạc ra thật tình: "Là tôi kêu anh ta hẹn cô ra sau thư viện, sau đó thông báo Eirc đi đến nơi đó tìm cô, cố ý để cho anh ấy thấy hai người hôn môi, Mạc Dao, sau đó cô thấy tôi hôn Eirc, cũng là tôi cố ý biểu diễn cho cô xem, lúc ấy Eirc đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi."

Sau khi Hạ Liên Hương nói xong, còn cố ý cười ha ha, "Nghe xong, có cảm thấy đặc biệt khổ sở hay không?"

Mạc Dao cười lạnh, "Vừa lúc ngược lại, cám ơn cô cởi ra nút thắt nhiều năm của tôi, để tôi biêt Hạo Vũ yêu tôi cỡ nào!"

"Cô –" mắt đẹp của Hạ Liên Hương trầm xuống, "Tôi lại muốn xem cô có thể hài lòng bao lâu, nơi này là vùng đồng bằng hoang dã không có ai, tôi muốn cô tươi sống đói chết ở nơi này!"

"Dù tôi chết rồi, Hạo Vũ cũng sẽ không yêu người phụ nữ ác độc như cô." tính khí cố chấp của Mạc Dao khiến cô quên tình cảnh của mình, lời nói cứ như vậy bật thốt lên rồi.

"Chát, chát –" gương mặt trắng nõn của Mạc Dao trong nháy mắt xuất hiện hai dấu tay rõ ràng, hai bên gương mặt cũng nhanh chóng sưng đỏ.

"Người phụ nữ ti tiện này, tại sao giành Eric với tao?" Hạ Liên Hương tát cô hai cái, móng tay thật dài hung hăng nhéo lên cánh tay của cô, máu chảy ra, "Tao cảnh cáo mày, Eric là của tao, ai cũng đừng hòng cướp đi, nếu không tao sẽ giết nó."

"Grace, đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi." người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng nhắc nhở.

"Chặn miệng nó lại –" Hạ Liên Hương ra lệnh như nữ vương.

Người đàn ông cầm lên một tấm vải nhét chặt vào miệng Mạc Dao, sau đó lui ra khỏi kho hàng.

Hạ Liên Hương theo ở phía sau, lúc gần đi thì nói với hai người canh giữ ở cửa: "Hai người các anh không được cho cô ta ăn, xem kỹ cô ta, nếu người chạy mất thì chỉ hỏi hai anh thôi!"

"Dạ, tiểu thư." Hai người đàn ông cung kính trả lời.



Sau đó, Hạ Liên Hương và người đàn ông đi ô-tô rời khỏi kho hàng cũ ở ngoại ô.

Mạc Dao chịu đựng đau nhói trên mặt truyền tới, trong lòng không ngừng đang reo hò: Hạo Vũ, mau tới cứu em!

"Tại sao lâu vậy còn chưa tìm được?" Đỗ Hạo Vũ la to nói lớn ở trong nhà Trình Doãn.

"Hạo Vũ, anh tỉnh táo một chút, Phong sẽ tìm được Mạc Dao, anh như vậy không được gì đâu." Trình Doãn ôm vợ yêu, lên tiếng ngăn cản bạn thân đang nóng nảy.

"Không được, tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi muốn đi ra ngoài tìm cô ấy." Đỗ Hạo Vũ tâm loạn như ma, dự cảm xấu quanh quẩn trái tim.

"Bây giờ anh đi đâu tìm, có mục tiêu không?" Trình Doãn vội vàng kéo lại cánh tay bạn tốt.

"Nhưng –"

"Anh ngồi xuống trước, chờ tin tức của Phong thực tế hơn."

"Đúng vậy, anh Đỗ, chị nhất định sẽ không có chuyện gì." Mạc Lam tựa vào trong ngực chồng, cũng lên tiếng khuyên anh.

Đỗ Hạo Vũ nóng nảy từ từ tỉnh táo lại, anh muốn nghĩ kỹ xem Dao nhi sẽ đi đâu, hay là đã xảy ra chuyện gì?

Chuông điện thoại chợt vang lên.

"Phong, có tin tức không?" Đỗ Hạo Vũ lập tức tiếp điện thoại, vội vàng hỏi.

"–"

"Hạ Liên Hương?" Đỗ Hạo Vũ nhảy dựng lên hô vào điện thoại: "Cậu nói là cô ta phái người bắt đi Dao nhi, vậy Dao nhi ở đâu?"

"–"

"Được, cậu lập tức báo cảnh sát, tôi lập tức chạy tới." Đỗ Hạo Vũ cúp điện thoại, nắm chìa khóa xe lên chạy ra ngoài.

Trình Doãn vội vàng đuổi theo, "Lam nhi, anh cũng đi xem chút, em đừng lo lắng."

Mạc Lam gật đầu một cái, đứng ở cửa nhìn chồng và Đỗ Hạo Vũ đi xa, trong lòng không ngừng cầu nguyện Mạc Dao có thể bình an trở về.

Kho hàng ở ngoại ô

Hai người đàn ông canh giữ ở bên ngoài kho hàng nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ, Đỗ Hạo Vũ phá cửa mà vào, rất nhanh tìm được Mạc Dao bị trói trên ghế.

"Dao nhi, tỉnh." Anh vừa cởi dây, vừa la lên bên tai cô: "Dao nhi, tỉnh."

Mạc Dao ở trong hỗn độn nghe được Đỗ Hạo Vũ gọi, từ từ mở mắt, "Hạo Vũ, thật là anh sao?"

"Dao nhi, là anh." Đỗ Hạo Vũ ôm chặt cô vào trong ngực, "Không sao, có anh ở đây." khóe miệng Mạc Dao nở nụ cười, lại lọt vào trong bóng tối một lần nữa.

"Dao nhi –"

Bệnh viện

Đỗ Hạo Vũ đau lòng đưa mắt nhìn người trên giường, bàn tay êm ái vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, "Dao nhi, thật xin lỗi, là anh không có bảo vệ em tốt."

Nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt người yêu, tròng mắt đen của anh phát ra ánh sáng run sợ, "Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người tổn thương em!"

"Chuyện làm được thế nào?" Đỗ Hạo Vũ lặng lẽ lui khỏi phòng bệnh, xoay người hỏi thăm Trình Doãn ngoài cửa.

"Bảo đảm một người cũng không chạy thoát." trong mắt Trình Doãn lộ ra khí lạnh, cũng căm thù Hạ Liên Hương đến tận xương tuỷ, Mạc Dao nói thế nào cũng là chị của vợ mình, coi như là người mình, người khác muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, cũng phải xem anh có đồng ý hay không.

"Tôi có việc muốn làm, nơi này giao cho anh và Mạc Lam, thuận tiện thông báo vợ chồng họ Mạc, đừng nói thật." Anh đơn giản giao phó liền sau rời đi bệnh viện.

"Ông xã, anh Đỗ không có sao chứ." nét mặt kinh khủng của Đỗ Hạo Vũ lúc gần đi khiến Mạc Lam có chút lo lắng.

"Ha ha, không có gì, chỉ là có người muốn phát uy." Trình Doãn cười he he nói, trong lời nói toát ra hả hê.

Mạc Lam lộ vẻ nghi vấn, không biết vì sao lại chăm chú nhìn anh chồng chỉ lo cười.

Mí mắt của người trên giường giật giật, chỉ chốc lát sau liền mở ra.

"Chị, chị đã tỉnh, cảm thấy như thế nào?" Mạc Lam nhìn thấy người trên giường mở mắt, vội vàng tiến lên hỏi.

"Chị không sao, Hạo Vũ đâu?" Con ngươi đen nhánh quay một vòng, không có thấy người mình muốn gặp.

"Anh ấy có chuyện phải đi xử lý, rất nhanh sẽ trở lại." Trình Doãn mở miệng trả lời thay.

"A –" tràn đầy thất vọng, mắt hạnh nhất thời mất đi sáng rỡ.

"Chị, anh Đỗ ở đây trông chị cả đêm, vừa mới đi, còn dặn dò chúng em phải chăm sóc chị thật tốt." Mạc Lam thấy cô thất vọng, tranh thủ thời gian giải thích cho cô nghe.

"Ừ, chị nghỉ ngơi một chút sẽ tốt." Mạc Dao nâng nhất lên cười yếu ớt.

"Được, chị ngủ tiếp một lát, chờ chị tỉnh lại, anh Đỗ cũng đã trở lại." Mạc Lam ngồi ở bên giường nhẹ giọng dụ dỗ cô, không lâu lắm Mạc Dao lại mơ màng ngủ mất.

Đợi đến Mạc Dao mở mắt ra lần nữa, gương mặt đẹp của Đỗ Hạo Vũ đang ở trước mắt.

"Dao nhi, có chỗ nào không thoải mái sao?" mặt Đỗ Hạo Vũ tràn đầy gấp gáp hỏi người trên giường.

"Không có." Mạc Dao mỉm cười lắc đầu, lúc nhìn thấy anh, tất cả lo lắng trong lòng đều biến mất.

Đỗ Hạo Vũ ngồi ở mép giường, êm ái nâng thân thể của cô lên tựa vào trên gối đầu, "Thật không có chuyện gì sao?"

Mạc Dao gật đầu, chủ động tựa vào ngực của anh, Đỗ Hạo Vũ đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, bàn tay thật dầy nhẹ nhàng vuốt ve ở phần lưng của cô.

"Thật xin lỗi Dao nhi, anh đã để em bị thương." Anh nỉ non bên tai cô, giọng nói tràn đầy đau lòng và áy náy.

"Không, em rất khỏe, thật!" Mạc Dao chợt lắc đầu, tay mềm che trên bàn tay to của anh, thâm tình ngắm nhìn anh, "Hạo Vũ, em yêu anh!"

Đỗ Hạo Vũ ngây người như phỗng, giống như đã đợi ba chữ này một đời, anh kìm lòng không được nâng cằm của cô lên, hôn lên môi anh đào của cô.

Hồi lâu, anh mới thoả mãn rời khỏi môi của cô, dịu dàng phất nhẹ sợi tóc trên má cô, Mạc Dao đỏ mặt có vẻ thẹn thùng mê người, chôn ở trong ngực anh thật lâu không chịu ra ngoài.

"Em yêu, em đang xấu hổ sao?" Đỗ Hạo Vũ vui vẻ lại khôi phục bộ kia sáng sủa du côn trong quá khứ.

Trả lời anh là cơn đau truyền tới từ ngực, anh nhanh chóng bắt "Hung thủ" kéo đến bên môi hôn nhẹ mấy cái, "Dao nhi, em muốn mưu sát chồng sao?" Giọng anh mang vẻ nhạo báng, quyến rũ nhìn cô.

Mạc Dao vô lực trợn trắng mắt với anh, đột nhiên hỏi "Hạ Liên Hương đâu?"

Sắc mặt Đỗ Hạo Vũ trở nên tối tăm, "Chuyện này em không cần quản, giao cho anh xử lý là tốt rồi." giọng nói kiên quyết không được xía vào của anh khiến Mạc Dao ngậm miệng không hỏi, tránh cho chọc giận anh.

Ai, hi vọng kết quả của Hạ Liên Hương sẽ không quá thảm, Mạc Dao tựa vào bộ ngực anh cảm thán từ đáy lòng.

"Đừng nói về cô ta, chúng ta nói về anh đi, em yêu."

"Em?" Mạc Dao chỉ chóp mũi mình, "Em có gì để nói?"

"Có, tại sao không có? Nói thí dụ như em mặc giống như trước kia, đến tiệm cà phê gặp người phụ nữ kia, cô ta là ai ? 『Night Goddess』 lại là sao? Về những ngày em chưa gặp lại anh." Đỗ Hạo Vũ tỏ vẻ chờ cô trả lời.

"Ách –" cô cứng họng, chuyện này thật đúng là khó trả lời.

"Hả?" ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô không thả.

"Chuyện này trong lúc nhất thời cũng nói không rõ ràng lắm, về sau từ từ nói cho anh biết."

"Em yêu, chúng ta có nhiều thời gian từ từ nói." vẻ mặt Đỗ Hạo Vũ thần bí nhìn người trong ngực, "Hơn nữa, chỗ này của em có thứ anh muốn nhất."

"Có ý tứ gì?" Mạc Dao nghi ngờ ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, hỏi.

"Em xem đây là cái gì?" Anh không biết từ nơi nào lấy ra một phong thơ đưa cho cô, cười nhìn người yêu.

Mạc Dao nhìn chằm chằm mấy chữ trên lá thư, chấn kinh đến nói không ra lời, "Này –"

Cô vội vàng mở ra, nhanh chóng xem nội dung bên trong, cuối cùng cô không nhịn được che miệng, từ trên giường nhảy dựng lên, lên tiếng hô to: "A –"

"Hạo Vũ, tranh của em –" cô kích động đến nói không rõ ràng, chỉ dùng sức nắm lấy hai vai Đỗ Hạo Vũ, liều chết lay động.

"Ngoan, không nên kích động, ngồi xuống từ từ nói." Bị cử động thình lình xảy ra của cô hù dọa Đỗ Hạo Vũ giật mình, vội vàng kéo người yêu ngồi xuống, để cho cô vững vàng rơi vào trong ngực của mình.

"Anh biết không, tranh của em đạt được giải nhất, trời ạ, em chưa bao giờ mong được!" bây giờ Mạc Dao còn không dám tin, ngẩng đầu hỏi người yêu: "Anh nói đây là sự thực sao? Em không phải đang nằm mộng sao?"

"Dĩ nhiên không phải, không tin em véo xem." Đỗ Hạo Vũ cười nhìn dung nhan y như đứa bé của cô, tim ấm áp.

"Em không cảm thấy đau?" Cô dùng sức véo, nhưng lại không có cảm giác, thiệt là đang nằm mộng sao?

"Dao nhi, em xem rõ xem em véo ai?" âm thanh buồn bực khàn khàn hết sức ẩn nhẫn, trời ạ, người phụ nữ mệt nhọc này lại có hơi sức thật lớn!



"Ha ha, thật xin lỗi, em quá khẩn trương." Cúi đầu nhìn đến bản thân đang dùng lực nhéo cánh tay của anh, cô nở một nụ cười xin lỗi người yêu, tay nhỏ bé còn không ngừng giúp anh xoa xoa.

"Giải thưởng này rất quan trọng với em, thật sao?" Đỗ Hạo Vũ nghiêm túc nhìn chăm chú cô.

"Ừ." Mạc Dao dùng sức gật đầu, "Em vẫn luôn rất thích vẽ tranh minh hoạ, có thể tham gia cuộc thi quốc tế lớn như vậy, vẫn là giấc mộng của em, tham gia cuộc tranh tài quốc tế không phải do em rất xem trọng cái cup, mà bởi vì nó chứng minh sự cố gắng nhiều năm qua của em đã được công nhận."

"Em giỏi nhất, anh vẫn luôn cho là như thế." Đỗ Hạo Vũ ôm cô thật chặc, yêu thương sự cố gắng và kiên trì nhiều năm qua của cô.

"Cám ơn." không có chuyện gì khiến cô vui vẻ hơn việc được người yêu hiểu mình.

Trong lúc nhất thời, chuyện Mạc Dao giành giải thưởng truyền khắp xã hội thượng lưu; không có ai tin tưởng hoa hồ điệp, nữ thần bóng đêm mà mọi người nói đến, có thể vẽ ra bức tranh cảm động như thế, song khi mọi người thấy một Mạc Dao hoàn toàn mới đứng ở trên bục lĩnh thưởng, đều không thể không tin vào hai mắt của mình.

Tất cả mọi người sợ ngây người, tiên nữ mặc áo đầm dài màu trắng ngà trước mắt, thanh lệ thoát tục giống như từ trong tranh đi ra, làm sao có thể là hoa hồ điệp bị mọi người phỉ nhổ trong quá khức?

Mạc Dao tự nhiên nhận chiếc cúp từ giám khảo chính, sau đó chậm rãi đi về phía đài phát biểu, "Tôi chưa từng nghĩ mình có thể đứng ở chỗ này ngày hôm nay, mười năm trước, tôi mất đi mình tình yêu, thời điểm đó tôi cho là mất đi toàn thế giới, trong thời gian u tối nhất đó,

Tôi liền muốn vẽ, cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi tìm được một lý do để mình tiếp tục sống, tôi biết rõ, trong mười năm qua, tôi là hạng người gì trong mắt mọi người, hoa hồ điệp, nữ thần bóng đêm, hồ ly tinh, rất nhiều tên gọi khó nghe; nhưng, có một thứ của tôi không liên quan gì đến những thứ đó, đó là tranh của tôi, đó là người bạn của tôi mười năm qua, là nó luôn làm bạn với tôi đến bây giờ, cho nên hôm nay đạt được giải thưởng này, tôi rất cảm ơn lực lượng nó mang đến cho tôi, là nó khiến tôi biết cuộc sống chỉ cần tiếp tục nữa sẽ có hi vọng."

"Mạc tiểu thư, lần này tác phẩm dự thi của cô là tình yêu đau đớn mà đẹp đẽ, xin hỏi đó có phải khắc họa chân thật của cô không?" ký giả dưới đài dò hỏi.

Trong nháy mắt, từng ánh mắt đều nhìn về cô.

Mạc Dao nhẹ nhàng cười một tiếng, rất thản nhiên đối mặt vấn đề này, "Uh, câu chuyện kể lại trong bức tranh đều là kinh nghiệm của chính tôi, do từng có kinh nghiệm khắc cốt minh tâm như thế, tôi mới có thể vẽ ra bức tranh chân thực như thế."

"Vậy bây giờ vai nam chính trong bức tranh như thế nào?" ký giả dưới đài tiếp tục truy vấn.

"Mười năm trước, chúng tôi đều còn rất trẻ, tin tưởng nhau cũng quá ít, cho nên mới bởi vì một hiểu lầm nhỏ, đã tạo thành cục diện không cách nào cứu vãn sau đó, có thểban đầu Thượng Đế cảm thấy khiến chúng tôi tách ra quá tàn nhẫn, cho nên mười năm sau nhân duyên trùng hợp lại dây dưa với nhau, trong tình yêu, có thêm một phần tin tưởng là có thêm một phần kiên trì, giúp chúng ta đi tiếp trên con đường này, cho nên lần này chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc đến vĩnh viễn!"

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nhiệt liệt liền ầm ầm vang lên, một đoạn cảm nhân, làm cho tất cả mọi người ở đây phải động dung, Mạc Dao khom người chào khán giả dưới đài, ưu nhã bước về phía đường đi.

Khi nhìn rõ người đứng ở cuối đường đi thì cô cười, bất chấp tất cả chạy về phía người đàn ông đang giang hai tay ở đầu kia, nhào tới trong ngực anh.

"Dao nhi, hôm nay anh đã nói anh rất yêu em chưa?" Đỗ Hạo Vũ buộc chặt hai cánh tay, nhẹ giọng nói ra ở bên tai cô.

"Bây giờ anh nói rồi." nước mắt của Mạc Dao không khỏi chảy xuống, lòng của cô rốt cuộc khép lại.

"Anh rất yêu em." Anh cúi đầu hôn nước mắt trên gương mặt người yêu, nói lời yêu từng lần từng lần một.

Thế giới vào giờ khắc này giống như bất động, hai người hôn nhau thật sâu, không nghe được âm thanh quanh mình, cũng không thấy được đèn flash chói mắt, chỉ có tiếng hô hấp và tiếng tim đập của nhau.

Biệt thự nhà họ Đỗ

Mạc Dao lo lắng đứng trước cửa nhà họ Đỗ, thủy chung không dám bước về trước một bước.

"Dao nhi, em còn vậy nữa, trời sắp tối rồi." Cô gái không sợ trời không sợ đất này lại cũng có lúc sợ, Đỗ Hạo Vũ nhẹ giọng cười nói.

Mạc Dao tức giận liếc nhìn anh một cái, "Anh đừng ở đó hả hê, không thấy em rất khẩn trương sao?"

Người đàn ông này rốt cuộc có biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này hay không, trước kia danh tiếng của cô không dễ nghe chút nào, còn không biết cha mẹ anh sẽ như thế nào nhìn cô đây? Huống chi, cô còn có cha mẹ vô cùng ham lợi tham tiền, hơn nữa còn là hai người bị xã hội thượng lưu tẩy chay nhất.

"Yên tâm, có anh ở đây, không có việc gì." Anh dắt tay của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, an ủi cô.

"Em không biết, mấy lời phát biểu của em lúc nhận giải có bao nhiêu lực ảnh hưởng, tất cả mọi người đều ủng hộ em, cha mẹ anh cũng thế."

"Có thật không?" Mạc Dao vẫn nhịn không được lo lắng.

"Dĩ nhiên, bọn họ đều biết chân tướng sự tình, biết em là người phụ nữ rất kiên cường, hơn nữa còn là người phụ nữ anh thích nhất!"

Đỗ Hạo Vũ khẽ hôn ở trên môi đỏ mọng của cô.

"Chúng ta vào đi thôi." Mạc Dao hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Đỗ Hạo Vũ.

Vợ chồng họ Đỗ trong nhà cũng khẩn trương không thôi, chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nghiễm nhiên vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có thể thừa nhận.

"Cha?" Đỗ Hạo Vũ vào cửa thấy bộ dáng mệt mỏi của cha, có chút lo lắng.

"Ừ, hai đứa tới rồi." lúc này ba Đỗ mới chân chân chánh chánh nhìn Mạc Dao, không để lại dấu vết quan sát cô.

Chỉ thấy cô tự nhiên thanh thản, tròng mắt trong suốt đón lấy mình, trừ có một chút khẩn trương không khiến người ta phát giác ra, hoàn toàn không nhìn ra hoa hồ điệp mọi người bàn tán trong quá khứ.

"Chào bác trai, bác gái." Mạc Dao lễ phép chào hỏi vợ chồng nhà họ Đỗ.

"Bác có thể gọi con là Dao Dao không?" Mẹ Đỗ nhìn một cái liền thích cô gái mỹ lệ thanh nhã này, đôi mắt sáng vậy sẽ không gạt người, bà nhận ra đây là một cô gái lương thiện.

"Dĩ nhiên có thể, bác gái." Mạc Dao khẽ gật đầu.

"Mọi người ăn cơm trước đi." Ba Đỗ lên tiếng nói, sau đó dẫn đầu đi vào phòng ăn.

"Đi, đi ăn cơm." Mẹ Đỗ thân thiết kéo tay Mạc Dao đi tới phòng ăn.

Đỗ Hạo Vũ vui thích theo ở phía sau, rất hài lòng thấy trường hợp như vậy.

Sau khi ăn xong, Mẹ Đỗ kéo Mạc Dao đến một bên nói chuyện, còn ba Đỗ thì nói chuyện với Đỗ Hạo Vũ trong phòng sách.

"Dao Dao, nhiều năm qua cháu vất vả rồi, bác không biết cháu sống như thế, còn ngầm cho phép Liên Hương tổn thương cháy, thật là rất có lỗi!" Mẹ Đỗ vô cùng áy náy.

"Bác gái đừng nói vậy, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, hiện tại cháu rất tốt, hơn nữa cám ơn bác không chê cháu, nguyện ý tiếp nhận cháu."

"Cháu là cô gái tốt, Hạo Vũ cưới được cháu là may mắn của nó." Mẹ Đỗ lập tức liền nghĩ đến chuyện kết hôn của con trai, "Hai đứa cũng nên kết hôn."

"Việc này –" Mạc Dao nhất thời cứng họng, không nói tiếp được.

Lúc này trong phòng sách –

"Cha, ngài có khỏe không?" Đỗ Hạo Vũ thấy cha từ khi đi vào đến bây giờ không nói một lời, lo lắng nói.

"Ba không sao." Ba Đỗ phất tay một cái, "Chuyện của Liên Hương là ba sai lầm rồi." Ông cả đời này tự nhận là nhìn người rất chuẩn, không nghĩ tới lần này lại nhìn lầm.

"Cha, chuyện này không hoàn toàn trách cha, nếu như ban đầu thái độ của con kiên định hơn, chuyện có thể sẽ không đến nước này, chuyện đã qua, chúng ta đừng nghĩ đến nữa." Đỗ Hạo Vũ lần đầu tiên thấy người cha cứng rắn nhận sai.

"Hôn sự của con và Mạc Dao cũng nên làm, tìm ngày lành, ba với mẹ sẽ cầu hôn nhà họ Mạc."

"Cha, cha tiếp nhận Mạc Dao rồi hả ?" Hạo Vũ phấn chấn nhìn cha.

"Một người phụ nữ trong mắt không có tạp chất thì không phải người xấu, quá khứ là do ba chú trọng ấn tượng đầu, cho nên mới nghĩ con bé là một người phụ nữ hỏng bét, bây giờ đã thấy rõ, còn có lý do gì phản đối, huống chi, ba phản đối có ích không?" Ba Đỗ nhẹ nhàng liếc con trai giảo hoạt một cái.

"Ha ha, cha thật là hiểu rất rõ con." Người con trai dịu dàng đã trở về.

"Đi đi, tìm bà xã tương lai của anh đi, đừng ở nơi này chướng mắt." Ba Đỗ tức giận đuổi con trai khỏi phòng sách.

"Vậy thì tuân lệnh rồi." Đỗ Hạo Vũ cũng không kiểu cách, không kịp chờ đợi muốn đi nói tin tức này cho người yêu biết.

Đỗ Hạo Vũ thật vất vả mới "giành" bà xã tương lai về được từ chỗ mẹ, liền vội vàng lôi kéo người yêu về nhà.

Mạc Dao tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ ngồi ở trên ghế sa lon cười rất quỷ dị.

"Sao lại cười gian trá như thế?" Cô tựa vào trong ngực Đỗ Hạo Vũ, ngửa đầu hỏi.

"Có sao?" Đỗ Hạo Vũ trấn định tự nhiên nói.

"Không có sao?" Mạc Dao không tin, ánh mắt lưu chuyển trên người của anh, "Anh rốt cuộc làm gì Hạ Liên Hương? Đừng nói với em anh không hề làm gì cả, em sẽ không tin tưởng."

"Anh đã làm, nhưng cô ta đáng bị trừng phạt thế." Đỗ Hạo Vũ không có phủ nhận chuyện đã làm đối với Hạ Liên Hương, "Em yêu, thay vì lãng phí thời gian bàn về người không có liên quan, hay là nói chuyện của chúng ta đi, nói thí dụ như – kết hôn."

"Kết hôn?"

"Chẳng lẽ em không phải muốn gả cho anh sao?" Đỗ Hạo Vũ cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Em cũng không có nói không gả." Người đàn ông này biến sắc mặt thật là nhanh.

"Đó chính là gả rồi, vậy chúng ta liền vào động phòng trước đi." Anh mập mờ nháy mắt với cô.

"Đỗ Hạo Vũ!" Nghe ra ám hiệu của anh, gương mặt Mạc Dao đỏ lên gắt giọng: "Anh nói hưu nói vượn cái gì." vẻ mặt mềm mại đáng yêu khiến thân thể Đỗ Hạo Vũ căng thẳng.

"Em yêu, mặt của em thật là đỏ, có phải cũng rất mong đợi hay không?" Đỗ Hạo Vũ ranh mãnh nói, sau đó ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.

"Anh muốn làm gì?" Mạc Dao kinh hoảng ôm sát cổ của anh.

"Em yêu, em cứ nói đi?" Anh mập mờ mỉm cười với cô, lửa dục ở đáy mắt có vẻ thật rõ ràng.

"Anh –" cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ném lên giường.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng lại, cách trở cả phòng kiều diễm, chỉ có thể mơ hồ nghe bên trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại và tiếng thở trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Đừng Thế Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook