Chương 88: Còn hơn cả thích
Ăn quái thú
03/05/2019
"Bạch Thận Ngôn tiên sinh, anh thích em không?" Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói Bạch Thận Ngôn có một chút vui vẻ rất khó phát hiện: "Em đã kết hôn với anh, mới hỏi anh vấn đề này, có phải hơi chậm rồi không?"
"Ôi..."
Thịnh Thiên Kim nghe xong, kêu rên một tiếng.
"Đúng, sao em lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy!" Thịnh Thiên Kim nói: "Chỉ là, kết hôn, cũng có thể ly hôn."
Bạch Thận Ngôn vừa nghe, mày hơi nhăn lại, nói: "Bà Bạch, có một chuyện, anh nghĩ anh phải thanh minh một chút, đó là anh chưa từng nghĩ, anh sẽ có hai đoạn hôn nhân!"
"Nhưng, Bạch Thận Ngôn tiên sinh, điều kiện tiên quyết của hôn nhân là tình yêu." Thịnh Thiên Kim nhếch miệng, nói: "Chúng ta đã kết hôn, chẳng lẽ anh không thể thừa nhận anh thích em một chút được sao?"
Bạch Thận Ngôn vươn tay xoa xoa đầu cô: "Em thích nghĩ thế nào, thì là thế đó."
Sau khi nói xong, lại nhìn phía trước.
Thịnh Thiên Kim ôm cánh tay y, tựa đầu lên vai y, khóe miệng nhếch lên.
Hừ, đúng là tên khó chịu.
Đã ép em kết hôn với anh, còn không thừa nhận?
Bây giờ anh không thừa nhận, nhưng em tin, một ngày nào đó anh sẽ thừa nhận!
...
Bạch Thận Ngôn kêu tài xế đưa Thịnh Thiên Kim về nhà lầu nhỏ.
Sau khi xuống xe, Thịnh Thiên Kim vốn muốn vẫy tay tạm biệt Bạch Thận Ngôn. Kết quả không nghĩ tới, Bạch Thận Ngôn cũng bước xuống xe theo cô, còn chuẩn bị đi vào.
"Anh muốn làm gì?" Thịnh Thiên Kim hỏi.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô kỳ dị, nói: "Giúp em dọn hành lý."
"Dọn hành lý làm gì?" Thịnh Thiên Kim không hiểu: "Em cũng không rời khỏi thành phố M."
Bạch Thận Ngôn nghe xong, yên lặng thở dài: "Cần anh nhắc lại lần nữa, thân phận bây giờ của em không, bà Bạch?"
"Anh sẽ không phải muốn..." Mắt Thịnh Thiên Kim trừng lớn, vẻ mặt không dám tin.
"Không sai." Bạch Thận Ngôn khẽ gật đầu với cô: "Tiểu Vương, dọn hành lý giúp phu nhân."
...
Một lần nữa, Bạch Thận Ngôn lại không cho cô cơ hội từ chối, khiến cô phải thu dọn hành lý trong thời gian cực ngắn, đi với y.
Lý do y đưa ra cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức Thịnh Thiên Kim không có cách nào từ chối.
Bạch Thận Ngôn nói, y là người chồng hợp pháp của cô. Bọn họ vừa mới kết hôn, vốn nên ở cùng một chỗ.
Cả ngày này Thịnh Thiên Kim đều mơ hồ.
Cho nên đến phút cuối, Bạch Thận Ngôn nói cái gì, thì chính là cái đó.
Lúc chiếc Rolls-Royce màu đen chở bọn họ chạy khỏi nhà lầu nhỏ, Bạch Thận Ngôn vươn tay vòng Thịnh Thiên Kim vào trong lòng.
Thịnh Thiên Kim giãy dụa tượng trưng một cái, sau đó cười thầm ôm lấy eo y.
Khóe miệng Bạch Thận Ngôn, độ cong vô cùng nhỏ, nhẹ nhàng nhếch lên.
Có thể Thịnh Thiên Kim không biết, lần đầu tiên y biết được chỗ cô đang ở là nhà của mẹ Lục Du Sinh khi còn sống, y lại có ý nghĩ muốn Thịnh Thiên Kim chuyển ra.
Chỉ là lúc đó, y cho rằng Thịnh Thiên Kim là bạn gái của Lục Du Sinh, hơn nữa chuyện không từ mà biệt lúc trước, nỗi hận với cô trong lòng còn lớn hơn những tình cảm khác.
Vừa rồi ở trên xe, Thịnh Thiên Kim hỏi y, y thích cô không?
Thích không?
Không.
Không chỉ là thích.
Chính xác hơn, là yêu.
Còn hơn cả thích, yêu.
Có lẽ, từ lúc Thịnh Thiên Kim còn là "Cố Niệm", từ lần đầu tiên y ở nhà hàng, bất mãn vở kịch "phú nhị đại nhàm chán kia", cũng đã bị cô hấp dẫn rồi.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói Bạch Thận Ngôn có một chút vui vẻ rất khó phát hiện: "Em đã kết hôn với anh, mới hỏi anh vấn đề này, có phải hơi chậm rồi không?"
"Ôi..."
Thịnh Thiên Kim nghe xong, kêu rên một tiếng.
"Đúng, sao em lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy!" Thịnh Thiên Kim nói: "Chỉ là, kết hôn, cũng có thể ly hôn."
Bạch Thận Ngôn vừa nghe, mày hơi nhăn lại, nói: "Bà Bạch, có một chuyện, anh nghĩ anh phải thanh minh một chút, đó là anh chưa từng nghĩ, anh sẽ có hai đoạn hôn nhân!"
"Nhưng, Bạch Thận Ngôn tiên sinh, điều kiện tiên quyết của hôn nhân là tình yêu." Thịnh Thiên Kim nhếch miệng, nói: "Chúng ta đã kết hôn, chẳng lẽ anh không thể thừa nhận anh thích em một chút được sao?"
Bạch Thận Ngôn vươn tay xoa xoa đầu cô: "Em thích nghĩ thế nào, thì là thế đó."
Sau khi nói xong, lại nhìn phía trước.
Thịnh Thiên Kim ôm cánh tay y, tựa đầu lên vai y, khóe miệng nhếch lên.
Hừ, đúng là tên khó chịu.
Đã ép em kết hôn với anh, còn không thừa nhận?
Bây giờ anh không thừa nhận, nhưng em tin, một ngày nào đó anh sẽ thừa nhận!
...
Bạch Thận Ngôn kêu tài xế đưa Thịnh Thiên Kim về nhà lầu nhỏ.
Sau khi xuống xe, Thịnh Thiên Kim vốn muốn vẫy tay tạm biệt Bạch Thận Ngôn. Kết quả không nghĩ tới, Bạch Thận Ngôn cũng bước xuống xe theo cô, còn chuẩn bị đi vào.
"Anh muốn làm gì?" Thịnh Thiên Kim hỏi.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô kỳ dị, nói: "Giúp em dọn hành lý."
"Dọn hành lý làm gì?" Thịnh Thiên Kim không hiểu: "Em cũng không rời khỏi thành phố M."
Bạch Thận Ngôn nghe xong, yên lặng thở dài: "Cần anh nhắc lại lần nữa, thân phận bây giờ của em không, bà Bạch?"
"Anh sẽ không phải muốn..." Mắt Thịnh Thiên Kim trừng lớn, vẻ mặt không dám tin.
"Không sai." Bạch Thận Ngôn khẽ gật đầu với cô: "Tiểu Vương, dọn hành lý giúp phu nhân."
...
Một lần nữa, Bạch Thận Ngôn lại không cho cô cơ hội từ chối, khiến cô phải thu dọn hành lý trong thời gian cực ngắn, đi với y.
Lý do y đưa ra cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức Thịnh Thiên Kim không có cách nào từ chối.
Bạch Thận Ngôn nói, y là người chồng hợp pháp của cô. Bọn họ vừa mới kết hôn, vốn nên ở cùng một chỗ.
Cả ngày này Thịnh Thiên Kim đều mơ hồ.
Cho nên đến phút cuối, Bạch Thận Ngôn nói cái gì, thì chính là cái đó.
Lúc chiếc Rolls-Royce màu đen chở bọn họ chạy khỏi nhà lầu nhỏ, Bạch Thận Ngôn vươn tay vòng Thịnh Thiên Kim vào trong lòng.
Thịnh Thiên Kim giãy dụa tượng trưng một cái, sau đó cười thầm ôm lấy eo y.
Khóe miệng Bạch Thận Ngôn, độ cong vô cùng nhỏ, nhẹ nhàng nhếch lên.
Có thể Thịnh Thiên Kim không biết, lần đầu tiên y biết được chỗ cô đang ở là nhà của mẹ Lục Du Sinh khi còn sống, y lại có ý nghĩ muốn Thịnh Thiên Kim chuyển ra.
Chỉ là lúc đó, y cho rằng Thịnh Thiên Kim là bạn gái của Lục Du Sinh, hơn nữa chuyện không từ mà biệt lúc trước, nỗi hận với cô trong lòng còn lớn hơn những tình cảm khác.
Vừa rồi ở trên xe, Thịnh Thiên Kim hỏi y, y thích cô không?
Thích không?
Không.
Không chỉ là thích.
Chính xác hơn, là yêu.
Còn hơn cả thích, yêu.
Có lẽ, từ lúc Thịnh Thiên Kim còn là "Cố Niệm", từ lần đầu tiên y ở nhà hàng, bất mãn vở kịch "phú nhị đại nhàm chán kia", cũng đã bị cô hấp dẫn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.