Chương 58: Đưa cô về
Ăn quái thú
14/04/2019
Bạch Thận Ngôn liếc nhìn bộ dạng hốt hoảng của Thịnh Thiên Kim, sau đó gõ gõ cái chén: "Ăn cơm."
Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn y.
Bộ dạng đó, khiến Bạch Thận Ngôn nhớ tới con chó nhỏ mẹ y từng nuôi.
Mỗi lần y về nhà họ Lục, con chó nhỏ đó sẽ nhìn y với ánh mắt vừa vui vẻ lại mong chờ.
Chỉ là sau này, người giúp việc dẫn theo nó ra ngoài, bị xe cán chết.
"Cơm nước xong, tôi gọi người đưa cô về." Bạch Thận Ngôn nói.
Lời nói ra, lông mi Thịnh Thiên Kim hơi run nhè nhẹ.
Vốn trong lòng vui sướng, cũng tiêu tan theo những lời này.
...
Bữa cơm cuối cùng này, ngoài ăn chỉ có yên tĩnh.
Dường như Thịnh Thiên Kim đang giận dỗi, cơ bản chỉ ăn cơm trong chén.
Mà Bạch Thận Ngôn, cũng ăn vô cùng ít.
"Tích..."
Lúc kim đồng hồ chỉ hướng 9 giờ, bữa tối ngột ngạt này mới kết thúc.
Cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy bể cá quen thuộc được đặt ở trên quầy trong phòng khách kia.
Cô hơi cong môi, chống bàn đứng dậy, nhảy tới chỗ bể cá.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế.
...
Thịnh Thiên Kim tựa vào trước bể cá.
"Ơ?"
Đột nhiên, cô phát ra một tiếng nghi ngờ.
Không phải lúc đó cô mua hai con sao? Sao giờ chỉ còn lại một con vậy hả?
Lúc này, Bạch Thận Ngôn cầm chìa khóa đi đến chỗ cô.
"Tài xế có việc không tới được, tôi đưa cô về." Y nói.
Thịnh Thiên Kim không quan tâm đến điều đó, mà chỉ vào bể cá hỏi: "Còn một con cá khác đâu?"
"Chết rồi." Bạch Thận Ngôn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
"Ơ? Sao có thể chết chứ? Lúc đó ông chủ bán cá nói với tôi, cá vàng là dễ nuôi nhất mà...lần sau, tôi lại mua cho anh một con khác vậy. Nếu không, một con thật sự rất cô đơn..." Thịnh Thiên Kim khập khiễng, đuổi theo phía sau.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn đã đi ra tới cửa.
Thật ra y rất muốn nói với cô, ngay cả con cá còn sót lại này, y cũng không muốn nuôi nữa.
Lúc trước, y đập bể cá dưới cơn giận dữ.
Ngày thứ hai xuống lầu, người giúp việc đã dọn dẹp sạch mảnh vỡ và nước đọng trên đất. Mà chỗ ban đầu để bể cá, đổi thành một lọ nhỏ. Hai con cá đó, hồn nhiên bơi bên trong.
Khi đó, tâm tình của y đã hồi phục rất nhiều. Nghĩ, sao lại tức giận với hai con cá chứ?
Sau này có lần về nhà, đi ngang qua một cửa hàng cá cảnh ven đường nào đấy, y gọi tài xế dừng lại, tự mình đến đó chọn một bể cá giống cái trước kia.
Bể cá đã trở lại, hai con cá thành thơi bơi bên trong.
Tất cả, dường như lại trở về lúc đầu.
Nhưng sáng sớm một ngày kia, lúc y xuống lầu, người giúp việc lại nói với y, có một con cá đã chết.
Rất khó nói rõ tâm tình giờ phút đó của y.
Có lẽ là cảm thấy, ý trời như thế.
Không giữ được, nhất định rời đi.
...
Trên đường trở về, vô cùng yên tĩnh.
Thịnh Thiên Kim suy nghĩ, khi nào lại mua con cá vàng, để cho con kia có bạn.
Về phần Bạch Thận Ngôn, không ai biết y đang nghĩ gì.
Không qua bao lâu, xe đã đứng trước cửa nhà.
Lúc xuống xe, Thịnh Thiên Kim hơi do dự: "Muốn vào ngồi một lát không?"
Nói xong, ánh mắt Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên châm chọc.
"Không cần." Y nói.
Thịnh Thiên Kim nhìn y, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.
"Vậy hôm nay, thật là..."
"Xuống xe."
Bạch Thận Ngôn lạnh lùng ngắt lời cô.
Nụ cười trên mặt Thịnh Thiên Kim cứng đờ.
"Thiên Kim?"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa sổ xe.
Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn y.
Bộ dạng đó, khiến Bạch Thận Ngôn nhớ tới con chó nhỏ mẹ y từng nuôi.
Mỗi lần y về nhà họ Lục, con chó nhỏ đó sẽ nhìn y với ánh mắt vừa vui vẻ lại mong chờ.
Chỉ là sau này, người giúp việc dẫn theo nó ra ngoài, bị xe cán chết.
"Cơm nước xong, tôi gọi người đưa cô về." Bạch Thận Ngôn nói.
Lời nói ra, lông mi Thịnh Thiên Kim hơi run nhè nhẹ.
Vốn trong lòng vui sướng, cũng tiêu tan theo những lời này.
...
Bữa cơm cuối cùng này, ngoài ăn chỉ có yên tĩnh.
Dường như Thịnh Thiên Kim đang giận dỗi, cơ bản chỉ ăn cơm trong chén.
Mà Bạch Thận Ngôn, cũng ăn vô cùng ít.
"Tích..."
Lúc kim đồng hồ chỉ hướng 9 giờ, bữa tối ngột ngạt này mới kết thúc.
Cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy bể cá quen thuộc được đặt ở trên quầy trong phòng khách kia.
Cô hơi cong môi, chống bàn đứng dậy, nhảy tới chỗ bể cá.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế.
...
Thịnh Thiên Kim tựa vào trước bể cá.
"Ơ?"
Đột nhiên, cô phát ra một tiếng nghi ngờ.
Không phải lúc đó cô mua hai con sao? Sao giờ chỉ còn lại một con vậy hả?
Lúc này, Bạch Thận Ngôn cầm chìa khóa đi đến chỗ cô.
"Tài xế có việc không tới được, tôi đưa cô về." Y nói.
Thịnh Thiên Kim không quan tâm đến điều đó, mà chỉ vào bể cá hỏi: "Còn một con cá khác đâu?"
"Chết rồi." Bạch Thận Ngôn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
"Ơ? Sao có thể chết chứ? Lúc đó ông chủ bán cá nói với tôi, cá vàng là dễ nuôi nhất mà...lần sau, tôi lại mua cho anh một con khác vậy. Nếu không, một con thật sự rất cô đơn..." Thịnh Thiên Kim khập khiễng, đuổi theo phía sau.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn đã đi ra tới cửa.
Thật ra y rất muốn nói với cô, ngay cả con cá còn sót lại này, y cũng không muốn nuôi nữa.
Lúc trước, y đập bể cá dưới cơn giận dữ.
Ngày thứ hai xuống lầu, người giúp việc đã dọn dẹp sạch mảnh vỡ và nước đọng trên đất. Mà chỗ ban đầu để bể cá, đổi thành một lọ nhỏ. Hai con cá đó, hồn nhiên bơi bên trong.
Khi đó, tâm tình của y đã hồi phục rất nhiều. Nghĩ, sao lại tức giận với hai con cá chứ?
Sau này có lần về nhà, đi ngang qua một cửa hàng cá cảnh ven đường nào đấy, y gọi tài xế dừng lại, tự mình đến đó chọn một bể cá giống cái trước kia.
Bể cá đã trở lại, hai con cá thành thơi bơi bên trong.
Tất cả, dường như lại trở về lúc đầu.
Nhưng sáng sớm một ngày kia, lúc y xuống lầu, người giúp việc lại nói với y, có một con cá đã chết.
Rất khó nói rõ tâm tình giờ phút đó của y.
Có lẽ là cảm thấy, ý trời như thế.
Không giữ được, nhất định rời đi.
...
Trên đường trở về, vô cùng yên tĩnh.
Thịnh Thiên Kim suy nghĩ, khi nào lại mua con cá vàng, để cho con kia có bạn.
Về phần Bạch Thận Ngôn, không ai biết y đang nghĩ gì.
Không qua bao lâu, xe đã đứng trước cửa nhà.
Lúc xuống xe, Thịnh Thiên Kim hơi do dự: "Muốn vào ngồi một lát không?"
Nói xong, ánh mắt Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên châm chọc.
"Không cần." Y nói.
Thịnh Thiên Kim nhìn y, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.
"Vậy hôm nay, thật là..."
"Xuống xe."
Bạch Thận Ngôn lạnh lùng ngắt lời cô.
Nụ cười trên mặt Thịnh Thiên Kim cứng đờ.
"Thiên Kim?"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa sổ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.